Edit: Khuê Loạn“. . . . . . . Mùng tám tháng tư là thịnh điển(buổi lễ lớn) của Phật gia, các chùa chiền cũng sẽ bố thí dược liệu, đông người chật chội, ồn ào huyên náo.” Nhị phu nhân bưng chung trà từ từ nói, “Nhưng hàng năm đi miếu Dược Vương là vì năm đó Nhị gia đột nhiên qua đời, nương trong lòng sợ hãi, muốn cầu Dược Vương phù hộ cho toàn gia được bình an. Ta tới, chính là muốn cùng Hầu gia, đệ muội thương lượng một chút. Nếu nương năm nay muốn đi miếu Dược Vương dâng hương thì chúng ta làm còn cháu tự nhiên sẽ không làm trái, còn những thiền tự khác nếu muốn đi, thì kính xin Hầu gia cùng đệ muội giúp đỡ khuyên nhủ một chút.”
Thập Nhất Nương khó nén được kinh ngạc nhìn Nhị phu nhân.
Nàng đây là đang nói cho bọn họ biết, nàng không tán thành việc hôn sự này sao?
Không phải lúc trước nàng rất tích cực làm mối cho việc này sao? Tại sao hiện tại lại thay đổi hoàn toàn như vậy?
Thập Nhất Nương không khỏi nhìn về phía Từ Lệnh Nghi.
Từ Lệnh Nghi thần sắc vẫn bình thường. Hắn khẽ gật đầu: “Ý tứ của Nhị tẩu ta hiểu.”
Nhị phu nhân nghe được liền hướng Thập Nhất Nương gật đầu, đứng dậy cáo từ.
Thập Nhất Nương đưa Nhị phu nhân ra đến cửa.
Kết Hương lập tức đi theo.
“Phu nhân,” nàng thấp giọng hỏi, “Hầu gia nói như thế nào?”
Nhị phu nhân không lên tiếng, thân người thẳng tắp khoanh tay đứng trên hành lang, nhìn thấy nha hoàn của nàng, tức phụ vội vàng tránh đi, cung kính khom gối hành lễ.
Nàng đột nhiên dừng lại ở một khúc quanh trên hành lang.
“Đại tẩu làm ra chuyện lật lọng như thế, nếu Nhu Nột gả vào đây, chỉ sợ khó mà được Thái phu nhân, Hầu gia cùng Tứ phu nhân yêu thích.” Nhị phu nhân nhìn cây lựu xanh tốt phía trước lan can nhẹ giọng nói, “Thay vì vậy, còn không bằng không làm, như vậy cũng chưa hẳn là chuyện không tốt!”
Kết Hương nghe xong không khỏi thở dài một cái: “Nếu ban đầu Đại cữu phu nhân tự nguyện thì thật tốt a! Cũng tránh cho ngài khó xử, Nhị tiểu thư khó xử!”
“Nếu nàng có thể trầm ổn như vậy, nương cũng không bị nàng làm cho tức giận đến thế.” Trên mặt Nhị phu nhân không có chút ý cười nào, “Ta thì ra vẫn còn tưởng quản được chuyện của nàng, ai biết nàng vừa nghe nói ta trở về nhà mẹ đẻ, lập tức sai gã sai vặt tới, mượn danh nghĩ lão thái gia Cao gia gọi đại ca đi. Ta không muốn đại ca khó xử, nói trong nhà vì chuyện tố pháp sự của Nguyên Nương cần ta hỗ trợ, lúc này mới khuyên đại ca đi Cao gia. . . . .” Vừa nói, vừa tự giễu cười cười, “Hiện tại ta chỉ sợ Thái phu nhân cùng Hầu gia nhìn mặt mũi của ta mới miễn cường đáp ứng cửa hôn sự này. Hôm nay đem lời nói rõ rồi, đại tẩu muốn nháo như thế nào thì nháo đi!” Nói xong, xoay người hướng về phía Thiều Hoa viện.
Bên kia Thập Nhất Nương muốn nói lại thôi.
Từ Lệnh Nghi cười nói: “Nàng muốn nói gì?”
Thập Nhất Nương nháy mắt với hắn một cái: “Hầu gia trong lòng giống như gương sáng, còn muốn ta nói cái gì!”
Từ Lệnh Nghi nghe được nở nụ cười.
Một lát sau nghiêm nghị nói: “Nhị tẩu coi trọng nhất là lời hứa. Hạng thái thái lật lọng như thế, chỉ sợ làm cho Nhị tẩu khinh thường. Dù sao cũng là chị dâu của mình, sợ chúng ta hiểu lầm. Cho nên uyển chuyển tỏ thái độ với chúng ta!” Lại nói, “Nàng không phải vừa mới lo lắng làm thế nào giao đãi với nương sao? Ta xem ra, không bằng nàng đem ý tứ của Nhị tẩu nói cho lão nhân gia nàng nghe. Không phải băn khoăn về Nhị tẩu, nương nhất định sẽ an tâm!”
Thập Nhất Nương gật đầu. Thừa dịp lúc hầu hạ Thái phu nhân nghỉ trưa,
Thập Nhất Nương đem chuyện này cùng thái độ của Từ Lệnh Nghi nói cho Thái phu nhân.
Thái phu nhân nghe xong lộ ra mấy phần buồn bã nói: “Ngươi đi xong, Di Thực cũng nói như vậy với ta. Ta còn có chút do dự. Không nghĩ tới, nàng cũng tới tìm các ngươi. Nhìn dáng vẻ nàng, có lẽ tâm ý đã định. Nếu như vậy, năm nay để cho tiểu Ngũ thay ta đi Dược Vương miếu đi. Nói chuyện dứt khoát với Hạng gia.”
Thập Nhất Nương gật đầu, trở về đáp lời cùng Từ Lệnh Nghi. Từ Lệnh Nghi sai người gọi Từ Lệnh Khoan trở về, để cho hắn đầu tháng tám thay Thái phu nhân đi dâng hương miếu Dược Vương. Hắn nghe xong giật mình, còn tưởng Thái phu nhân ngã bệnh, chạy đến đánh giá từ đầu đến chân Thái phu nhân một phen, thấy Thái phu nhân bình yên vô sự, lúc này mới yên tâm trở về ngõ Hồng Đăng. Mà Hạng thái thái biết Thái phu nhân đầu tháng tám không đi hội chùa, lại bái phỏng lần nữa.
“Ngài hàng năm đều đi miếu Dược Vương dâng hương, không phải là bởi vì ta thất lễ ở Từ Nguyên tự cho nên năm nay mới không đi hội chùa a!” Hạng thái thái thẳng thắn nói.
Thái phu nhân tất nhiên sẽ không nói “đúng”, hàm súc nói: “Ta bởi vì lớn tuổi, không chịu được xe ngựa mệt nhọc, cho nên mới không đi!”
Ai ngờ Hạng thái thái nghe xong thần sắc buồn bã, thấp giọng nói: “Thái phu nhân không cần lừa ta. Ta biết, tất cả mọi người đều đang trách ta làm việc lỗ mãng. Chính là cô gia phu nhân, cũng vì chuyện này mà xa lạ với ta một chút.” Nàng vừa nói, khóe mắt đỏ lên, “Đối với ta cũng cảm giác ủy khuất a!” Vừa nói, vừa lấy khăn ô ô khóc lên.
Thập Nhất Nương vội vã sai hạ nhân bưng cho nàng chén trà nóng.
Hạng thái thái nhỏ giọng nói cám ơn Thập Nhất Nương: “Ta nghĩ, ta cấp ngài nói lời xin lỗi. hơn nữa chủ động thời điểm hẹn gặp, chuyện này sẽ trôi qua. Ai biết, ngài vẫn còn giận ta. Ta hôm nay cũng đem chuyện mất mặt kia nói hết với ngài.” Vừa nói, nàng ngẩng đầu nhìn Thái phu nhân, “Ngài có biết tại sao ta không đi Từ Nguyên tự không?” Không đợi Thái phu nhân tỏ vẻ, nàng đã nói, “Lão gia nhà ta cùng cô cô trực tiếp đem hôn sự định ra, cũng không có hỏi lấy ta một tiếng!”
Thập Nhất Nương kinh ngạc nhìn Hạng thái thái.
Tại sao lại như vậy?
Thái phu nhân nghe xong cũng rất là bất ngờ.
Hạng thái thái cầm khăn lau khóe mắt: “Ta biết bọn họ làm mối cho Hạng gia, nhưng Nhu Nột là nữ nhi bảo bối ta mang thai mười tháng khó khăn khổ sở mới nuôi lớn được, lão gia nhà chúng ta cũng không hỏi ta lấy một tiếng, cứ như vậy định ra hôn sự. Ngài nói, ta sao có thể không tức giận đây?” Bộ dạng nàng rất chi là phẫn nộ, “Cộng thêm là chuyện như vậy cũng không phải là lần một lần hai, trước kia đều nhịn, lần này dù thế nào cũng không thể nhịn được nữa. Trong cơn tức giận, ta liền đem theo hài tử trở về nhà mẹ đẻ.”
Thái phu nhân nghĩ tới chuyện phát sinh mấy ngày qua, cũng thấy phù hợp. An ủi nàng: “Chuyện này, là Hạng đại nhân không đúng!”
“Còn không phải vậy sao!” Hạng thái thái nghe được giống như là tìm thấy tri âm vậy, cảm kích nhìn Thái phu nhân một cái, nói “Đại tẩu ta sau khi biết được, vừa vội vừa tức, người cũng đổ bệnh. Trong lòng ta lại càng oán hận, tức giận lão gia. Ngay cả khi lão gia đi nhận chức ta cũng không có đi tiễn. . . . . Bằng không lần trước khi ngài hỏi chuyện ta đi tiễn lão gia, làm sao ta lại không trả lời được đây!”
Thập Nhất Nương cùng Thái phu nhân đều không khỏi trợn tròn mắt.
Thậm chí ngay cả Hạng đại nhân đi nhậm chức cũng không có đi tiễn. . . . . Đây không phải có chút quá đáng đi!
Hạng thái thái trên mặt cũng lộ vẻ e thẹn: “Ta cũng biết chuyện này ta làm có chút quá đáng. Chẳng qua là lúc đang tức giận, nhất thời cũng không nghĩ được nhiều. Sau đó đại tẩu đem ta hung hăng giáo huấn một bữa, ta mới tỉnh ngộ ra. Vội vã tới đây nói xin lỗi với Thái phu nhân cùng cô cô.” Nàng vừa nói, thanh âm dần dần thấp xuống, “Rốt cuộc là chuyện xấu hổ, lần trước, không nói kỹ với ngài. Ai ngờ, vậy mà năm nay ngài lại không đi miếu Dược Vương dâng hương. . . . . .” Nàng vừa nói, sắc mặt xấu hổ đỏ bừng, “Nghìn sai vạn sai, đều là lỗi của ta. Kính xin Thái phu nhân xem mặt mũi của cô cô, mà tha thứ cho ta một lần. Ngày mai để ta làm chủ nhà, mời trong nhà đến ăn bữa cơm uống chén rượu.”
Nói đến mức này rồi, lại là chị dâu của Nhị phu nhân, Thái phu nhân không khỏi có mấy phần do dự nhìn Thập Nhất Nương một cái.
Thập Nhất Nương thấy Thái phu nhân đã tha thứ cho Hạng thái thái, tự nhiên cũng không nhiều lời. Khẽ cười cầm lấy tay Thái phu nhân, tỏ vẻ như thiên lôi sai đâu đánh đó.
Thái phu nhân trong lòng thoải mái hơn.
Dù sao cũng là thân thích, không cần phải nắm lấy không tha.
Nàng cười nói: “Hạng thái thái khách khí rồi. Chẳng qua là mấy ngày nay trong nhà cũng nhiều chuyện. Ta xem, hay là ngày khác đi!” Cũng không có lập tức đồng ý.
Loại ngôn ngữ xã giao này Hạng thái thái cũng rất quen thuộc. Nàng thành tâm nói: “Vậy ngài định ngày nhé! Năm nay ta cũng sẽ ở Yên Kinh.”
Tư thái đã cúi thấp như vậy, Thái phu nhân cùng Thập Nhất Nương cũng không tiện từ chối nữa, định ba ngày sau sẽ tới Hạng phủ làm khách.
Hạng thái thái nhỏ giọng năn nỉ Thái phu nhân: “Đến lúc đó ngài cũng khuyên cô cô nhà chúng ta cùng tới đi. Cô cô nhà chúng ta đến bây giờ vẫn còn giận ta. Lần trước thấy ta còn nói lời lạnh nhạt. Ta cũng không tiện đi gặp nàng!”
Trong đáy mắt Thái phu nhân hiện lên một tia kinh ngạc, nói: “Chỉ cần cữu phu mja7m không chê chúng ta ăn quá nhiều thôi!”
Hạng thái thái nghe xong lập tức cao hứng, luôn miệng nói: “Không chê, không chê!”
Chuyện cứ như vậy mà định xuống.
Nhị phu nhân biết chuyện vẻ mặt kinh ngạc nói: “Mời trong nhà đến ăn cơm sao?”
Thái phu nhân gật đầu: “Ta thấy cữu phu nhân hết sức có thành ý, liền thay ngươi đáp ứng.” Trong giọng nói mang theo mấy phần khuyên nhủ.
Nhị phu nhân bảo trì trầm mặc.
Mà lúc Thập Nhất Nương đem chuyện này nói cho Từ Lệnh Nghi biết, Từ Lệnh Nghi có chút không tự nhiên.
Thập Nhất Nương cũng không ngu ngốc đi đào lại chuyện cũ, chỉ hỏi hắn chuyện này nên làm như thế nào bây giờ?
Từ Lệnh Nghi trầm ngâm nói: “Cho dù có tính toán gì thì cũng không phải là lúc này.” Cũng không phải là mười phần mưu cầu danh lợi, “Coi như là thân thích đang đi lại lẫn nhau thôi!”
Thập Nhất Nương gật đầu, trở về chỗ Thái phu nhân.
“Cũng tốt!” Thái phu nhân nói, “Lúc này đi làm khách là tốt nhất. Vừa hay có nhìn hai vị tiểu thư Hạng gia một chút, lại vì tỷ tỷ ngươi còn không có mãn tang, về tình về lý đều không thể nói chuyện này.” Nói xong, Thái phu nhân thở dài, “Hạng thái thái lần này cũng rất thành tâm.”
Thập Nhất Nương cười, “Vâng” một tiếng.
Thái phu nhân không nói chuyện đấy nữa, hỏi tới chuyện lễ đầy tháng của hài tử nhà Ngũ Nương: “. . . . . Lấy nhũ danh gì?”
Thập Nhất Nương cười nói, “Nói ngũ hành thiếu Kim, kêu hâm a!”
Thái phu nhân nghe xong cười ha hả không ngừng: “Nhà bọn họ cũng thật nhiều tiền a!”
“Còn không phải sao!” Thập Nhất Nương cười, cùng Thái phu nhân nói chuyện hài tử của Ngũ Nương.
Lúc này, Cao thái thái đang hỏi Hạng thái thái: “Thế nào? Có được không?”
Hạng thái thái gật đầu: “Không khỏi ăn nói khép nép một chút!”
Cao thái thái nghe xong liền trợn mắt nhìn nàng một cái: “Nếu không phải tại ngươi không biết nặng nhẹ, còn phải làm đến chuyện ngày hôm nay sao?”
Hạng thái thái nghe xong cứng rắn cãi lại: “Chẳng lẽ Nhu Nột nhà chúng ta ngoài Từ gia thì không thể gả cho người khác sao?”
“Có!” Cao thái thái nói, “Có điều, ngươi trước tiên thất ước mang theo hài tử trở về nhà mẹ đẻ, sau đó thời điểm cô cô nhà ngươi tới thăm bệnh ngươi không thông bẩm để cho nàng đứng đợi ở bên ngoài, lúc nàng về nhà mẹ đẻ ngươi còn mượn danh nghĩa cha đem cô gia gọi tới, lúc cô gia đi nhận chức ngươi cũng chỉ để cho Diệc Gia đi tiễn cô gia. . . . . . Chờ lúc cô gia biết Vĩnh Bình Hầu phủ thoái hôn, các chuyện đó sẽ lần lượt tính sổ với ngươi! Nhẹ thì phải nhận sai, nặng thì chính là đem ngươi bỏ tại Yên Kinh không thèm đếm xỉa nữa. Ngươi nói xem, ngươi nên đem Thái phu nhân Từ gia cùng phu nhân Vĩnh Bình Hầu phủ mời về nhà ăn bữa cơm, sau đó cùng cô gia tiêu tan hiềm khích trước đây không? Hay là muốn sau này một mình nuôi dưỡng hài tử ở Yên Kinh đây?”