“Vậy thì đừng khóc!” Thập Nhất Nương ôn nhu nói, “Ngươi dẫn ta tới nơi ở của Tam tiểu thư nhà các ngươi, ta đổi lại xiêm y, cũng sẽ không có người phát hiện. Mama quản sự của ngươi cũng sẽ không đánh ngươi.”
Tiểu nha hoàn mặt đầy nước mắt gật đầu, vội vàng hấp tấp dẫn nàng đi Đông viện.
Cũng may tịnh phòng có thiết kế lối đi phía sau nhà, lối đi phía sau Đông viện Cam gia lúc này đang mở cửa nách, có thể trực tiếp đi qua.
Dọc đường đi thỉnh thoảng có người kỳ quái nhìn các nàng, nhưng cũng chỉ là vài cái nha hoàn, mama, Thập Nhất Nương thần sắc tự nhiên, bọn họ không có dám lên phía trước hỏi. Chẳng qua là tiểu nha hoàn kia thần sắc lại càng sợ hãi, có người đi theo tới.
Thập Nhất Nương không khỏi quay đầu lại.
Là một phụ nhân tầm năm mươi tuổi. Vóc người trung bình, mặc bối tử tơ lụa màu ngà, búi tóc tròn chỉnh tề xen lẫn vài sợi tóc bạc, cài một đôi trâm vàng ròng đính đá xanh chữ thọ, đeo khuyên tai ngọc lục bảo. Lộ ra một khuôn mặt mập mạp trong trịa, mặt mày dễ chịu, lộ ra vẻ từ mi thiện mục. (mặt mũi hiền hậu)
Thập Nhất Nương nhất thời không có chủ ý chắc chắn.
Cam phu nhân ở chính phòng tiếp đãi khách quý. Phụ nhân này là mặt không nói, trang phục cũng vô cùng mộc mạc. Nếu như nói là quản sự mama, thần sắc nàng lại bình thản ung dung trầm ổn hào phóng, không giống như một vú già. Hay là khách nhân đi nhầm sân?
Ý niệm trong đầu hiện lên, nàng hướng phụ nhân kia gật đầu cười.
Phụ nhân kia thấy vậy cũng cười gật đầu với nàng, sau đó do dự một chút, đi tới: “Vị phu nhân này, không biết đi chỗ chính phòng Cam đại phu nhân đi như thế nào?”
Thập Nhất Nương chợt hiểu ra.
Vị phụ nhân này chỉ sợ là bà vú thân thích Cam gia bên kia.
Nàng cười nói: “Ta cũng không rõ lắm.” Sau đó vẻ mặt ôn hoa hỏi tiểu nha hoàn kia: “Ngươi cũng biết chỗ chính phòng Cam Đại phu nhân ở đâu đúng không?”
Tiểu nha hoàn kia vội vàng gật đầu nói: “Từ sân sau chỗ Tam tiểu thư ở đi ra ngoài rẽ trái, đi về phía trước không xa lắm là đến!”
Thập Nhất Nương liền hướng về phụ nhân kia nói: “Chúng ta đang muốn đi viện của Tam tiểu thư. . . . . Mọi người cùng thuận đường.” Uyển chuyển hỏi nàng có muốn đi cùng hay không.
Phụ nhân kia cười nói: “Vậy làm phiền vị phu nhân này!”
“Thái thái không cần phải khách khí!” Thập Nhất Nương cười, cùng phụ nhân kia sóng vai đi đến viện của Tào Nga.
Phụ nhân kia chỉ vào vệt nước trên người nàng: “Ngài đây là. . . . . .”
Tiểu nha hoàn dẫn đường phía trước bị làm cho sợ đến run cả người.
Thập Nhất Nương cười nói: “Không cẩn thận đem trà đổ lên người.” Cũng không nói nhiều hơn.
Tiểu nha hoàn kia cảm kích quay đầu lại.
Phụ nhân kia cười cười, không hỏi thêm nữa, đi vào viện của Tào Nga.
Nha hoàn thiếp thân của Tào Nga đang đứng trên bậc thang phân phó tiểu nha hoàn cái gì đó, nàng biết Thập Nhất Nương, vội bỏ lại tiểu nha hoàn, bước nhanh tới hành lễ: “Từ phu nhân!” Lại thấy vệt nước trên người nàng, giật mình nói: “Đây là. . . . . .”
Thập Nhất Nương tự nhiên không cần cùng một đứa nha hoàn nói các gì. Nàng trực tiếp hỏi: “Tam tiểu thư nhà các ngươi ở trong phòng sao?”
“Ở, ở, ở.” Nha hoàn vội nói, “Mời ngài mau vào trong nhà ngồi.”
Thập Nhất Nương khách khí nói: “Hay là ngươi đi trước thông bẩm một tiếng đã!”
Nha hoàn không dám tự chủ trương, bước nhanh vào trong nhà bẩm báo với tiểu thư nhà mình.
Thập Nhất Nương liền nói với tiểu nha hoàn kia: “Ngươi dẫn vị thái thái này đi đến chỗ Đại phu nhân nhà các ngươi! Nếu có người hỏi tới, ngươi bảo là ta tiện tay chỉ ngươi giúp đỡ vị thái thái này dẫn đường, cái gì khác cũng đừng nói. Hiểu không?”
Tiểu nha hoàn vừa nghe được quỳ gối dưới đất, cấp Thập Nhất Nương dập đầu, nói: “Phu nhân, cả đời này ta không quên đại ân đại đức của ngài.”
Thập Nhất Nương chỉ cảm thấy nhức đầu.
Một là không quen, hai là tiểu nha hoàn này làm như thế, phụ nhân kia nhìn qua là hiểu chuyện gì, nàng không khỏi phải giải thích, bằng không vô tâm đi nói ra ngoài, hảo tâm của nàng lại bị uổng phí.
Thập Nhất Nương bảo Hổ Phách đem tiểu nha hoàn kéo dậy: “Mau dậy đi! Cẩn thận làm bẩn quần áo người ta nhìn ra sơ hở.”
Nha hoàn kia mắt đẫm nước mắt đứng lên.
Thập Nhất Nương cười với vị thái thái kia nói: “Hôm nay là ngày tốt của Thất tiểu thư, chúng ta là người làm khách, tự nhiên là nhiều một chuyện không bằng ít một chuyện.”
Phụ nhân kia mỉm cười gật đầu: “Phu nhân nói chính là đạo lý này.” Chẳng qua là nàng vừa dứt lời, bọn nha hoàn xung quanh Tào Nga vén mành lên.
Nhìn thấy người đứng trong sân, nàng hơi có chút kinh ngạc, lại thấy trên người Thập Nhất Nương có vệt nước, kinh ngạc hỏi: “Đây là làm sao?”
“Không có gì!” Thập Nhất Nương thấy tiểu nha hoàn sắc mặt đại biến, vội nói, “Không cẩn thận đem nước trà đổ lên người, muốn ngươi cho ta mượn xiêm y để đổi.”
Tào Nga ánh mắt tràn đầy nghi hoặc đi tới: “Màu hồng nhạt, hoa văn tố sắc vạn tự. . . . . . Đây là tơ lụa thượng phẩm Giang Nam tiến cống năm ngoái đúng không? Mẫu thân của ta được một xấp màu đỏ, đổi với Chu phu nhân lấy màu đỏ thẫm để làm bối tử cho Lan Đình, để cho nàng lúc nhận thân thì mặc. Chỉ sợ cũng không có đồ tốt như vậy để mặc!”
Tiểu nha hoàn kia đã có chút lảo đảo muốn ngã, Thập Nhất Nương sợ nàng nói thêm cái gì nữa thì nha hoàn kia ngã trên mặt đất mất, vội vàng cười nói: “Lúc này còn quản mặc cái gì hay không, Tam tiểu thư mau cho ta mượn xiêm y để đổi nào.”
Tào Nga nhìn bộ dạng nàng có chút chật vật, vội nói: “Phu nhân mau đi vào cùng ta!”
Thập Nhất Nương hướng vị phụ nhân kia gật đầu, cười phân phó tiểu nha hoàn: “Mau dẫn vị thái thái này đi chỗ Đại phu nhân nhà các ngươi. Nhìn thời gian, chắc sắp khai tiệc rồi!”
Tiểu nhoa hoàn mắt đẫm nước mắt gật đầu.
Phụ nhân kia thì hiền hòa hướng Thập Nhất Nương cười cười, sau đó cùng tiểu nha hoàn đi xuyên qua nhĩ phòng đi đễn chỗ Cam Đại nãi nãi.
Tào Nga ngạc nhiên nói: “Người kia là ai?”
Cam gia nhân khẩu phức tạp, quan hệ thông gia rất nhiều, Tào Nga là tiểu thư khuê các trong nhà, không nhận ra cũng là bình thường. Thập Nhất Nương nói: “Nói là khách nhân bên nhà đại tẩu ngươi. Đi ngõ khác lạc đường.”
Tào Nga gật đầu, dẫn Thập Nhất Nương vào nhà đổi cho nàng một bộ mới màu hồng cánh sen, sau đó cùng Thập Nhất Nương đi vào chính ốc.
Mọi người thấy nàng đột nhiên đổi xiêm y, rối rít trêu chọc: “Chẳng lẽ còn mang theo hòm xiểng tới đây sao?”
“Trà đổ vào người,” Thập Nhất Nương cười giải thích, “Cho nên mượn xiêm y của Tam tiểu thư mặc một chút.”
Chu phu nhân liền cười: “Tào Nga, đây cũng là cơ hội của ngươi! Nàng có nhiều xiêm y, làm cho nàng đổi bộ đồ mới cho ngươi mới được!”
Tính cách Tào Nga tương đối thẳng thắn, sẽ không tham gia vào chuyện cười vui này, cũng không làm mất hứng thú của mọi người, chỉ đứng cười một bên.
Thập Nhất Nương miệng đáp ứng, ngày thứ hai đưa cho Tào Nga một bộ màu đỏ thẫm hoa văn vạn tự bất đoạn.
“Thật sự là tỉ mỉ.” Cam phu nhân lôi kéo tay nàng khe khẽ thở dài, “Lúc ấy một lòng chỉ nghĩ tới Lương gia kiến thức rộng rãi, không thể để cho Lan Đình mất mặt mũi, cũng có chút không quan tâm đến Tào Nga.”
Thập Nhất Nương chỉ hướng Cam phu nhân cười cười.
Có thể, chẳng qua là nàng không muốn làm cho Cam phu nhân khó xử!
Thời điểm Lan Đình lên kiệu, Cam Đại phu nhân ở trước sảnh hầu hạ Cam phu nhân, gặp gỡ chú rể mới, mấy vị chị dâu của Lan Đình ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, mọi người đều chùn bước chân. Nên Cam Đại phu nhân chạy tới cấp phong bao đỏ, mấy chị dâu mới bất đắc dĩ móc ra phong bao đỏ.
Hoàng Tam phu nhân hướng Thập Nhất Nương nháy mắt.
Thập Nhất Nương chỉ làm như không nhìn thấy.
Thời điểm gả nữ nhi xong, kiệu hoa cất lên, trong nhà liền vắng tanh. Lục tục có người cáo từ, Thập Nhất Nương cũng cáo từ Cam phu nhân.
Cam phu nhân giữ nàng lại: “Khó được khi một mình đi ra ngoài, Chu phu nhân các nàng cũng không phải là ngoại nhân, cùng các nàng học đánh bài tiêu khiển. Chuyện trong nhà giống như cỏ, càng nhổ dài, dài quá bỏ đi, cũng không dây dưa nhất thời!” Giọng nói rất chân thành, có thể nhìn ra được, là thật tâm nghĩ lưu nàng lại.
Thập Nhất Nương cũng không giấu diếm, thấp giọng nói: “Ta có cấp tiểu nha hoàn của ta hai mưới sáu tháng trước vừa gả, hôm nay lại mặt. Chỉ sợ còn đang ở trong nhà chờ ta.”
Cam phu nhân nghe hiểu được nói: “Nếu là nha hoàn thiếp thân, tự nhiên không thể so với tầm thường. Ngươi mau trở về đi thôi. Ta không lưu ngươi!” Sau đó tự mình đứng dậy tiễn nàng.
Chu phu nhân cũng giữ Thập Nhất Nương nói: “Chuyện gì mà vội vã vậy? Ăn cơm tối đã?”
Cam phu nhân chủ động giúp Thập Nhất Nương che dấu, cười nói: “Trong nhà trên có già dưới có trẻ, sao có thể ngồi lại được. Ngươi cho rằng ai cũng giống như ngươi, có thể muốn là gì thì làm sao?”
Chu phu nhân nghe không thuận theo, cười nói: “Người không phải là tranh thủ lúc rảnh rỗi sao!”
“Nếu biết là tranh thủ lúc rảnh rỗi còn lôi kéo nàng chơi cùng ngươi.” Hết sức bảo vệ Thập Nhất Nương, cũng làm cho Chu phu nhân kinh ngạc.
Cam phu nhân cũng là thuận miệng nói, đợi mở miệng rồi mới cảm giác giống như mình là chủ nhà mà có ý đuổi khách vậy, tự cười giảng hòa, “Tốt a, tốt a, các ngươi mau mang bài lên nào, như vậy cũng không có bỏ lỡ thời gian.”
Chu phu nhân hỏi Thập Nhất Nương cũng chỉ là tỏ vẻ lưu nàng lại, về phần Thập Nhất Nương vì sao lại muốn về nhà, Thập Nhất Nương không nói, nàng cũng không tiện hỏi. Liền theo lời của Cam phu nhân mà xuống đài, cười với Thập Nhất Nương nói, “Ta liền không tiễn ngươi, ngươi đi đường cẩn thận một chút”. Sau đó đưa Thập Nhất Nương đến đầu sân, rồi quay ngươi kéo Hoàng Tam phu nhân vào nhà đánh bài.
Cam phu nhân thì đưa Thập Nhất Nương đến thẳng cửa chính, lên xe ngựa rồi mới quay trở lại.
Thập Nhất Nương khẩn trương trở về, rốt cuộc lúc hoàng hôn thì về tới Vĩnh Bình Hầu phủ.
Tân Cúc đang ở trong viện đợi nàng.
Nàng mặc váy áo màu đỏ thẫm thêu phù dung màu vàng, búi tóc phụ nhân, lộ ra cái cỗ trắng nõn, lông mày tỉa tinh tế thành liễu diệp mi, trên môi thoa son màu phấn đào, nhìn qua thêm mấy phần trầm tĩnh, ít đi mấy phần ngây thơ, có dáng dấp của một phụ nhân.
“Phu nhân!” Tân Cúc hốc mắt ướt át, cung kính khom gối hành lễ với nàng.
“Tân Cúc!” Thập Nhất Nương đi tới, cầm hai tay của nàng, nhìn trái nhìn phải.
Gặp lại vui sướng biến thành kinh ngạc: “Người đây là làm sao?”
Thập Nhất Nương liền mở miệng: “Ta xem bọn họ có khi dễ ngươi không—–bắt ngươi ngày ngày chẻ củi, gánh nước, nhóm lửa, nấu cơm hay không!”
“Không có, không có.” Tân Cúc không khỏi cười vươn tay ra. “Không tin ngươi xem.”
Khóe mắt lại chớp động thủy quang.
Thập Nhất Nương liền tỉ mỉ đem tay nàng đánh giá một lần, thấy vẫn trắng nõn mịn màng như ngày thường, lúc này mới hài lòng gật đầu: “Coi như Vạn Đại Hiển thức thời!”
Tân Cúc nước mắt liền không nhịn được rơi xuống.
Tống mama một bên vội nói: “Ôi, đây là làm sao? Hôm nay là ngày ngươi lại mặt là ngày tốt, phu nhân mong đợi. Nên là hoan hoan hỉ hỉ mới đúng, sao lại khóc!”