Edit: Tiểu Tuyền Giếng của các nhà bình thường được xây dựng ở bên cạnh phòng bếp, tại hậu viện.
Nam nhân nhảy giếng?
Thập Nhất Nương ngắm nhìn Lô vĩnh quý: ” Cháu trai của Ngưu Đại tổng quản nhảy giếng?”
Lô Vĩnh Qúy mặc dù không thường ở trong phủ, nhưng sự vụ lớn nhỏ trong phủ vẫn chú ý. Ngày đó khi ở Từ Nguyên Tự nhìn thấy Hổ Phách là hắn biết chuyện này sợ rằng không thể che dấu. Trở về phủ lại nghe thấy đệ đệ ở trước mặt mình khoác lác, nói phu nhân đem hắn gọi đi như thế nào như thế nào, rồi lại nằm mơ, nói chính mình đã tới lúc chuyển vận, nói không chừng sẽ giống như Dương Huy Tổ một bước lên trời. Hắn lại liên tưởng đến một nhà Tam gia vui mừng phấn khởi rời đi, Thập Nhất Nương không có bất kỳ lực cản, không có bất kỳ gợn sóng nào mà tiếp nhận việc bếp núc của Hầu phủ, là hắn đã biết, vị Tứ phu nhân này cũng không phải là một người đơn giản. Huống chi mình tay nắm sản nghiệp Nguyên Nương lưu lại. Đây chính là một số tiền lớn. Mặc dù ban đầu nàng rất sảng khoái mà đem quyền quản lý giao cho La chấn hưng, ai mà biết trong lòng nàng rốt cuộc là nghĩ thế nào đây?
Hắn đối với người trước mắt này thật không thể hiểu, càng không có biện pháp đoán nàng ta đã biết những thứ gì.
Cho dù muốn thoát thân, cũng phải cùng người trước mắt này tiêu tan hiềm khích lúc trước, làm cho nàng thật cao hứng —— quản sự nhà giàu có luôn muốn tự lập môn hộ, nhưng không có lão đông gia (ý nói người làm quản lý trong nhà) ủng hộ là không thể nào , đắc tội lão đông gia, lại càng nửa bước khó đi.
Nếu như nói đối phương là đá cuội, thì mình chẳng qua là trứng gà, không, có lẽ ngay cả trứng gà cũng không phải là, chỉ là một trứng chim cút mà thôi.
Lô Vĩnh Qúy không dám đánh cuộc. Không dám đánh cuộc tương lai của mình, đánh cuộc triển vọng của đệ đệ.
Cho nên, hắn lựa chọn bình tĩnh mà tự thuật lại những sự thật kia: “Người là từ trong giếng vớt ra, tất nhiên là nhảy giếng.”
Thập Nhất Nương trong lòng âm thầm rùng mình.
Chuyện so sánh với nàng tưởng tượng còn muốn phức tạp hơn. Nhưng việc càng phải làm hơn là nàng muốn biết rõ ràng lập trường của Lô Vĩnh Qúy.
“Sổ sách của cửa hàng Hàng Châu là có chuyện gì xảy ra?” Nàng nhàn nhạt hỏi Lô Vĩnh Quý.
Đã nhìn thấy Lô Vĩnh Qúy buông thỏng tay đang nắm chặt, rồi chậm rãi nới lỏng ra.
“Nói là có vài khoản tiền bị mất. Bởi vì nó qua tay của Đại Mao ca, cho nên Ngưu Đại tổng quản tự nhận lỗi và từ chức.”
“Là trước khi Đại Mao chết, hay là sau khi Đại Mao chết?”
“Cái gì?” Lô Vĩnh Qúy ngẩng đầu nhìn Thập Nhất Nương.
“Khoản tiền biến mất, là trước khi Đại Mao chết, hay là sau khi chết?”
“Sau khi chết?”
Thật là đúng lúc.
Đầu tiên là thê tử xuất giá bị Đại lão gia. . . . . . Sau đó là Đại Mao nhảy giếng, Ngưu Đại tổng quản từ chức. . . . . .
Nàng nhớ được thời điểm ở La gi. La gia ba phòng đều ở Dư Hàng giữ đạo hiếu. Mặc dù Nhị thái thái cùng Tam thái thái đối với đại thái thái có một chút phê bình kín đáo, nhưng đại thái thái đầu tiên là do La lão thái thái bị liệt phải nằm ở trên giường, không cách nào chủ trì việc bếp núc, dưới tình huống đó mà gả tiến vào, nàng gả đi vào không có hai năm thì đã quản gia; thứ hai La lão thái thái bị bệnh bảy tám năm, thời gian đó cũng là Đại thái thái ở trước giường chăm sóc, ba nhi tử của La lão thái gia lúc đi kinh đô nhận chức, cũng là đại thái thái đưa tiễn. Đừng nói là hai vị chị em dâu, ngay chính cả Nhị gia cùng Tam gia ở trước mặt vị trưởng tẩu này càng cung kính hơn.
Bây giờ nghe Lô quản sự vừa nói như thế, trong chuyện này nhất định là liên quan đến việc thay đổ thế lực cũ mới ở La gia.
“Sau đó Ngô hiếu Toàn liền nhận vị trí của Ngưu Đại tổng quản?”
“Không phải vậy” Nghe lời nghe giọng, Lô Vĩnh Qúy biết Thập Nhất Nương đã hoàn toàn biết hắn chưa nói hết. Trong mắt của hắn hiện lên một tia vẻ sợ hãi.
Vị Vĩnh Bình Hầu phu nhân này, năm nay còn không có cập kê đâu.
Hắn liền nói: “Đầu tiên là một vị quản sự ở bên cạnh hầu hạ Lão thái gia trước khi qua đời quản một thời gian, nhưng quản được không tốt, lại đổi một vị quản sự từng hầu hạ qua Đại lão gia. Mấy chuyện làm ăn cũng làm hư hại. Đại thái thái liền hướng lão phu nhân đề cử Hứa Đức Bình. Ai ngờ còn không có tiếp nhận, đã té ngựa chết. Lão phu nhân lại bảo Ngưu tổng quản, để cho hắn giúp đở đề cử một người, Ngưu tổng quản liền đề cử Ngô Đại tổng quản. Ngô Đại tổng quản tiếp nhận xong, vừa bắt đầu cũng làm sai ít việc, nhưng cũng may trong chuyện lớn thì không có hàm hồ. Lão phu nhân quyết định Ngô Đại tổng quản. Cộng thêm Đại lão gia dùng bạc ở trên quan trường giống như hắt nước, mà Ngô Đại tổng quản lại có thể đem sổ sách cân bằng. Nên vị trí quản sự mới của Ngô Đại tổng quản coi như ngồi vững vàng.”
Thập Nhất Nương nghĩ đến thời điểm mình từ Dư Hàng tới Yên kinh , nhà Ngô hiếu toàn tìm nàng nhờ đem đặc sản cho Lô Vĩnh Qúy.
“Lô tổng quản cùng Ngô hiếu toàn, quan hệ rất tốt phải không?” Nàng uyển chuyển hỏi.
“Ngô Đại tổng quản mặc dù là thị tì của đại thái thái, nhưng đại thái thái thích nhất cũng là Hứa đức Bình mất sớm của nhà Hứa ma ma.” Lô Vĩnh Qúy nói, ” Thời điểm Ngô Đại tổng quản vừa tới La gia, là theo chân gia phụ học tập tính sổ. Mặc dù không có danh thầy trò, nhưng có phận thầy trò. Cho nên cùng hai huynh đệ chúng ta rất là thân cận. Sau đó hai huynh đệ chúng ta phải theo Đại cô đến Vĩnh Bình Hầu phủ , cũng là nhờ Ngưu Đại tổng quản hướng Ngô hiếu toàn đề cử, tiến cử.”
Cho nên Nhị di nương mới nói Lô thị huynh đệ có thể tới Vĩnh Bình Hầu phủ tất cả đều là công lao của Ngưu Đại tổng quản sao?
Thập Nhất Nương liền nói: “Vậy Ngô hiếu toàn có biết hai vị di nương tới Yên kinh tìm Lô quản sự không?”
Lô Vĩnh Qúy nói: “Tiểu nhân không biết.”
Trả lời gọn gàng linh hoạt.
Bình thường có hai loại tình huống mọi người sẽ dùng cách nói như vậy. Một là vì che dấu cái gì, hai là đáy lòng thản nhiên không sợ hãi.
Lô Vĩnh Quý, lại là loại nào đây?
Thập Nhất Nương khẽ mỉm cười, nói: “Hai vị di nương đến Từ Nguyên Tự đặt chân, Lô quản sự nghĩ xem có tốt không?”
Đầu của Lô Vĩnh Qúy cúi còn thấp hơn: “So sánh với những thứ chùa chiền khác, chủ trì Từ Nguyên Tự là Tể Trữ sư thái còn có chút chân tài thật học. Tiểu nhân cũng hi vọng hai vị di nương ở lúc tuổi già có một nơi sống yên phận mà thôi.”
Nói cách khác, hai vị di nương có thể được Tể Trữ tiếp nhận, vị Lô quản sự này đã ra sức không ít.
“Nghe nói hai vị di nương giúp cho Từ Nguyên Tự năm ngàn lượng bạc tiền nhang đèn. Lô tổng quản có biết chuyện này không?”
Lô Vĩnh Qúy ngẩng đầu lên, khuôn mặt kinh ngạc.
Đáy mắt Thập Nhất Nương có khẽ nhúc nhích.
Không có tiền gõ cửa, bằng Lô Vĩnh Qúy một quản sự nho nhỏ của Hầu phủ, làm sao có thể cùng Tể Trữ nói chuyện. Nói hắn không biết, nàng cũng không tin.
Lô Vĩnh Qúy nhìn thấy không khỏi cười khổ. Nói: “Lúc ấy hai vị di nương mang ba ngàn lượng ngân phiếu cho ta, nói là có ba người muốn ở Từ Nguyên Tự đặt chân. Tể Trữ sư phụ lúc đầu liền đáp ứng. Sau lại biết được tình huống, liền đem bạc trả lại. Hai vị di nương liền tự mình đi gặp Tể Trữ sư phụ. Ta ở ngoài cửa đợi. Hai vị di nương cùng Tể Trữ sư thái ở trong sương phòng nói hơn nửa canh giờ, sau đó Tể Trữ sư phụ đã đồng ý cho hai vị di nương lưu lại trong miếu.”
Ba vị?
Cái này đến phiên Thập Nhất Nương cảm thấy kinh ngạc rồi.
Đầu óc nàng quay vòng cực kỳ nhanh.
Dương di nương biết mình Mệnh mình sống không lâu, sau đó nghĩ chữa trị quan hệ của Thập Nương cùng đại thái thái, kết quả đại thái thái căn bản là không lĩnh tình. Dương di nương không có cách nào, lấy ra của để dành bao năm qua, để cho hai vị di nương mang theo Thập Nương rời đi La gia. Hai vị di nương nghĩ tới Lô Vĩnh Quý, sau đó mang theo Thập Nương tới Yên kinh.
Sau đó thì sao? Là thập Nương muốn trở về La gia? Hay là hai vị di nương giựt giây cho Thập Nương về La gia đây?
Cái vấn đề này, sợ rằng chỉ có hỏi chính Thập Nương.
Thập Nhất Nương đã nhìn thấy màn cửa nhẹ nhàng lay động xuống.
Nghĩ đến đợi lát nữa nàng còn phải cùng Thái phu nhân đi phủ Trung cần bá, nàng bưng trà: “Ta cũng chẳng qua là tò mò một chút chuyện xưa trước kia mà thôi, sau này chắc còn phải tìm Lô quản sự hỏi một chút chuyện nữa”
Lô Vĩnh Qúy nghe giọng của Thập Nhất Nương cũng biết chuyện này vẫn chưa hết. Nhưng Thập Nhất Nương đối với chuyện cũ hiếu kỳ, cũng không phải hắn có thể phản đối. Hắn lẩm bẩm trả lời, khom mình hành lễ rồi lui xuống.
Thập Nhất Nương phân phó Hổ Phách: “Đem Lưu Thái Bình nhi tử Lưu Nguyên Thụy gọi tới cho ta.”
Hổ phách lên tiếng đi, lúc này nàng mới bắt đầu gặp các ma ma quản sự .
Chờ chuyện xử lý xong rồi, Thập Nhất Nương thấy Lưu Thái Bình vẫn đứng ở mái hiên chờ.
“Ngươi có biết phòng Tứ thiếu gia có một ngươi gọi là Lô vĩnh quý không?”
“Biết!” Lưu Thái Bình nói, “Chúng ta cũng là từ La gia tới. Mọi người thường ở trước mặt ta nhắc tới hắn. Nói hắn rất lợi hại, rất biết kiếm tiền.”
“Vậy ngươi biết hắn không?”
“Không nhận ra!” Lưu Thái Bình đàng hoàng nói, “Nhưng ta biết đại ca Vĩnh Phúc. Hắn ở trong Mã phòng làm người hầu, lần trước mẹ ta trở về, hắn còn gọi cho mẹ ta một chiếc xe nữa.”
“Vậy ngươi mẫu thân có ngồi không?”
Lưu Thái Bình mặt đỏ lên, ấp úng hồi lâu không nói ra lời.
Nhà Lưu Nguyên Thụy là người nói năng khéo léo, lại sinh một nhi tử thành thực như vậy.
Thập Nhất Nương cười lên, bảo người ta đem đường cho hắn. Nói: ” Ca ca Lô Vĩnh Phúc là Lô Vĩnh Qúy đã trở lại. Hắn trông coi việc làm ăn trong nhà Tứ thiếu gia, hàng năm hay ở bên ngoài đi lại, ta sợ hắn không cố gắng theo sát Tứ thiếu gia để hầu hạ. Mấy ngày nay hắn ở Yên kinh, tạm thời ngươi hãy đi theo hắn, giúp đở bưng trà rót nước, giặt quần áo. Bất quá, hắn đi đến chỗ nào? Gặp người nào? Thời điểm sống ở trong nhà đều làm những thứ gì? Phải nhất ngũ nhất thập đất nói cho ta biết. Ngươi có thể làm được không?”
“Làm được.” Lưu Thái Bình vội vàng gật đầu, sau đó ngơ ngác nói, “Vậy, nếu như hắn không để cho ta đi theo thì sao?”
“Ngươi hãy nói cùng hắn, đây là ý của ta.”
Lưu Thái Bình gật đầu lia lịa.
Thập Nhất Nương thưởng hắn một đồng tiền, để cho Tống ma ma đem Lưu Thái Bình đưa đến chỗ Lô Vĩnh Qúy.
Hổ phách nói: “Phu nhân, có muốn phái người âm thầm theo dõi hắn hay không?”
“Không cần!” Thập Nhất Nương nói, “Ta chỉ là muốn biểu đạt thái độ của ta thôi. Lô Vĩnh Qúy là một người thông minh. Hắn suy nghĩ cẩn thận rồi, sẽ chủ động quay lại gặp ta.”
Thập Nhất Nương quay về viện đổi áo gắp tơ lụa hàng châu màu cây nghệ có thêu hoa mẫu đơn đỏ thẫm, chải búi tóc cao, đeo băng tóc Nam Châu, rồi đi sang chỗ Thái phu nhân.
Thái phu nhân đổi bộ hoa bối tử lụa Hàng Châu màu đen thêu hoa văn Kim hồ lô song hỉ, vấn búi tóc tròn, cài ngọc bích trâm, đeo vòng ngọc Phỉ Thúy.
Nhìn thấy Thập Nhất Nương toàn thân chỉ có một băng tóc, liền bảo Đỗ ma ma đem cái vòng tay Nam châu của mình tìm ra: “Hạt châu cũng lớn như của ngươi buộc tóc, nhìn giống như là một bộ.”
Thập Nhất Nương nhanh chóng từ chối.
Thái phu nhân cười nói: “Ta hiện tại tuổi lớn thì muốn trẻ ra, thích đồ lòe lòe sáng. Giữ lại cũng là chìm ở đáy hòm, còn không bằng cho ngươi.” Vừa nói, đột nhiên nhớ tới, liền phân phó Đỗ ma ma nói: “Ta nhớ được ta còn có một đôi hoa tai Nam Châu, ngươi cũng tìm ra cho Tứ phu nhân đi.” Sau đó cười híp mắt nhìn Thập Nhất Nương, “Hôm nay vừa đeo trâm gài tóc, lại đeo hoa tai giống vậy, thì lộ ra vẻ có chút khô khan. Ngươi giữ lại nó, ngày nào đó có thời điểm thích hợp thì mang ra đeo. Hôm nay chỉ đeo vòng tay này.”
Trưởng bối có ý tốt, Thập Nhất Nương không hề kiên trì nữa, cười hướng Thái phu nhân nói cám ơn.
Đỗ ma ma cầm một hộp hình chữ nhật sơn khắc tới đây.
Mở ra vừa nhìn. Đúng là một chuổi vòng tay, nhưng dài đến một xích, có thể làm dây chuyền đeo.
“Lại đây, ta đeo lên cho ngươi.” Thái phu nhân đem vòng tay Nam Châu đeo vào trên cổ tay Thập Nhất Nương, quấn quanh ước chừng bảy tám vòng, không xê dịch với cổ tay cô là mấy, cùng với ống tay áo áo rộng rãi, mỗi khi giơ tay nhấc chân thì như ẩn như hiện, có một loại cảm giác quý giá.
Thập Nhất Nương rất thích, một lần nữa cười hướng Thái phu nhân nói cám ơn.
Thái phu nhân cũng rất cao hứng, từ trên xuống dưới đánh giá nàng, giống như hài tử vậy, thần sắc lúc này của bà toát ra cảm giác thỏa mãn sau khi cho đổi xiêm y xinh đẹp cho búp bê.
Thập Nhất Nương dìu lấy Thái phu nhân lên xe ngựa.