Nửa đêm cùng ngày, các nàng đi ra đến Tô Châu, thuyền cũng không cập bờ, mà neo ở giữa sông, trời vừa sáng, thì liền khởi hành.
Trên đường đi qua Trấn Giang, Dương Châu, Hoài An, Từ Châu, Tể Trữ, Liêu Thành, Lâm Thanh, Đức Châu, Thương Châu, Thiên Tân sau đó tới Thông Châu.
Ở Trấn Giang, Con trai cùng con dâu trưởng của Ngưu đại tổng quản mang tặng phẩm lên thuyền thỉnh an đại thái thái, đến Dương Châu, phu nhân Phố đại nhân tri phủ Dương Châu cũng lên thuyền hỏi thăm; ở Hoài An thì cập bờ lưu lại một ngày, đại thái thái gặp bạn khuê mật của nàng trước kia, chồng của nàng ấy ở Thiểm Tây nhận chức ấn sát sử. Ngang qua Từ Châu, các quan hệ xã giao đều không có. Đợi lúc thuyền đi tới Thiên Tân, còn thiếu chút nữa là xảy ra xung đột bởi vì chặn đường đi của thuyền một vị tham chính hồi kinh báo cáo công tác– đối phương là con cháu của Vương gia Trấn Nam Hầu phủ, đại thái thái đưa ra danh hào Vĩnh Bình Hầu phủ Từ thị, đối phương lập tức phái phu nhân lên thuyền thỉnh an đại thái thái, còn ước hẹn đến Yến Kinh cùng đi Sơn Tây ngắm cảnh.
Đợi phu nhân kia đi rồi, Hứa mama không khỏi cảm khái: “Nếu không có cô gia, việc hôm nay chỉ sợ không có kết quả tốt.”
Chạy liên tục vài ngày, đại thái thái cũng mỏi mệt, cười khổ nói: “Trong kinh thành tàng long ngọa hổ. Không phải nói để chê cười, một tấm biển đập xuống, trong mười cái thì có bảy cái là tam phẩm.”
Hứa mama bởi vậy mà có chút cảm khái, không chỉ có đem hộ viện kêu đi giáo huấn một phen, còn đem nha hoàn, tức phụ, bà tử đều kêu dặn dò kỹ lưỡng một phen, làm cho mọi người đến Yến Kinh ngàn vạn lần không cần gây chuyện thị phi, nếu như không nghe, lập tức đuổi ra ngoài.
Tân Cúc trở về nói cho Thập Nhất Nương nghe, Thập Nhất Nương bật cười, cảm thấy được Hứa mama có chút sợ hãi của người nhà quê ra tỉnh:” Phải chú ý, không cẩn thận, nói không chừng các ngươi đụng vào chính là người của vương phủ, đại quản sự của hầu phủ……”
Thu Cúc lại nháy mắt to:” Đại cô gia nhà chúng ta không phải rất lợi hại sao? Bằng không, người nhà của Hầu Gia kia vì cái gì phải bồi lễ cho nhà chúng ta a!”
Trong nhất thời, mọi người đều có chút quang vinh.
Thập Nhất Nương cảm thấy đây không phải hiện tượng tốt, nhưng trong lòng cũng khẽ động.
Nàng phải giáo huấn Thu Cúc một chút trước:” Trấn Nam Hầu phủ Vương gia chính là quen biết với đại cô gia nhà chúng ta, đại thái thái lại là trưởng bối, cho nên mới cho phu nhân lại đây thỉnh an, các ngươi đừng nghĩ mỗi lần đều có vận khí tốt như vậy. Bằng không, Hứa mama cũng sẽ không trịnh trọng dặn dò các ngươi như vậy.” Sau đó cho Đông Thanh cùng Tân Cúc đỡ nàng đi khoang thuyền Ngũ Nương.
Bất quá chỉ cách có hơn một trượng, trên đường nàng phải nghỉ ngơi một hồi.
Từ lúc lên thuyền, nàng liền bắt đầu” Say thuyền”, ăn không vô, mặt đều ngủ sưng cả lên.
Thấy Thập Nhất Nương , Ngũ Nương vô cùng giật mình, bước lên phía trước thế Tân Cúc đỡ nàng:” Lập tức sẽ tới Thông Châu, đến Thông Châu, chúng ta liền chuyển sang ngồi xe ngựa, ngươi cũng sẽ dễ chịu hơn.”
Nàng nhẹ giọng an ủi Thập Nhất Nương , trên người tỏa ra mùi hoa ngọc trâm làm cho người ta ngửi thấy cực kỳ thoải mái.
” Ngũ tỷ, đại tỷ phu chúng ta, có phải là người rất lợi hại hay không!” Ánh mắt Thập Nhất Nương cực kỳ hâm mộ.
Ngũ Nương giật mình, thân mình dần dần trở nên cứng ngắc, trên mặt mặc dù đang cười, nhưng lại nổi lên ý cự tuyệt, không chạm đến đáy mắt:” Ngươi liền vì việc này mà chạy đến chỗ ta? Cũng không sợ mệt chết!” Ở câu cuối cùng, thanh âm chợt cao vút, có vẻ có chút sắc bén.
Thập Nhất Nương cười:” Tỷ tỷ còn có thể mỗi ngày nói chuyện phiếm cùng mẫu thân, lên mép thuyền nhìn phong cảnh, ngâm thi đối từ, ta chỉ có thể nằm, ngay cả thêu thùa may vá đều không được…… Thật sự là nhàm chán. Ngũ tỷ, ngươi trò chuyện cùng ta đi!” Thanh âm lộ ra vẻ làm nũng hiếm có.
Ánh mắt Ngũ Nương càng lạnh:” Không sai, đại tỷ phu chúng ta là người rất có quyền thế. Ngươi có xem vị Vương phu nhân đến chỗ mẫu thân bồi lễ không? Nàng không chỉ là con dâu của Trấn Nam Hầu phủ, mà còn là tiểu thư của Đông Dương giang gia .”
” Đông Dương giang gia?” Thập Nhất Nương đột nhiên phát hiện, Ngũ Nương giống như thực hiểu biết đối với Giang Nam thế gia.
” Ân!” Ngũ Nương gật đầu,” Đông Dương giang gia cùng La gia Dư Hàng chúng ta cũng giống nhau, đều là Giang Nam đại tộc. Tuy nhiên tổ tiên bọn hắn không hiển hách bằng tổ tiên chúng ta, nhưng nhà các nàng luôn luôn đám cưới cùng thế tộc ở Yến Kinh, còn từng có một vị thái phi……”
” A! Người gia thế như vậy mà nghe thanh danh đại tỷ phu đều phải lễ nhượng ba phần, đại tỷ thật đúng là may mắn a!”
Ngũ Nương lung tung gật đầu, luôn luôn xinh đẹp hoạt bát như hoa hướng dương mà trên mặt lúc này lại có thần sắc hoảng hốt, lần đầu tiên không có mời Thập Nhất Nương ngồi xuống nói chuyện, mà chỉ đứng cách cửa khoang thuyền chừng năm, sáu bước để nói chuyện cùng Thập Nhất Nương. Thập Nhất Nương cũng là lần đầu tiên đến phòng Ngũ Nương mà không có vào ngồi liền xoay người cáo từ.
Tử Vi nhìn thân ảnh Thập Nhất Nương có chút nghiêng ngả lảo đảo, sắc mặt âm tình bất định:” Ngũ tiểu thư, thập nhất tiểu thư nàng……”
Ngũ Nương thần sắc rùng mình, vẻ hoảng hốt lộ ra hết. Nghiêm mặt nói:” Phú quý động lòng người, chính là Thập Nhất Nương cũng không may mắn thoát khỏi!”
” Chúng ta đây……”
” Không cần quản nàng.” Ngũ Nương lạnh lùng cười,” Mặc kệ mẫu thân cùng đại tỷ đánh chủ ý gì…… Nàng năm nay mới mười ba tuổi, còn nhỏ.”
Tử Vi nghĩ đến gương mặt Thập Nhất Nương như nụ hoa sớm, vẫn lo lắng:”Nhưng đại thái thái mang theo nàng đến……”
” Không mang theo nàng đến, chẳng lẽ còn khua chiêng gõ trống nói cho người khác biết chúng ta đi Yến Kinh làm gì ?”
Tử Vi lúc này mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Bên kia, sau khi trở lại khoang thuyền Đông Thanh thấp giọng khuyên Thập Nhất Nương : “Tiểu thư bị làm sao vậy? Ngài vừa rồi còn giáo huấn Thu Cúc…… Như thế nào lại mang chính mình đi nhảy vào nước dơ chứ?”
Thập Nhất Nương khí suyễn hào hển nằm xuống, thấp giọng nói: “Trên đời này cho tới bây giờ không có cơm trưa miễn phí!”
Đông Thanh không có nghe rõ, nói:” Ngài nói cái gì?”
Thập Nhất Nương cười, nói:”Ta nói, không chỉ biết thưởng thức mà càng phải biết dùng người, đó mới là trân quý. Ta không thêm khói thêm lửa, đến lúc đó làm sao có thể toàn thân trở ra.”
Đông Thanh nghe càng hồ đồ, thấp giọng nói:”Cũng không biết làm sao như vậy…… Lên thuyền không xuôi……”
Thập Nhất Nương cười cười không để ý tới nàng, trở thân mình đi ngủ.
Chỉ có ngủ, bụng mới không cảm thấy đói……
Thật hy vọng sớm một chút nhìn thấy La Nguyên Nương, nhanh qua cửa ải này, như vậy mình có thể nghĩ muốn ăn cái gì liền ăn cái đấy!
Ý niệm trong đầu trong lòng xoay loanh quanh như vậy hai, ba ngày, các nàng đi ra Thông Châu.
Khi đó là cuối giờ dậu, bầu trời mây đen dầy đặc, bốn phía âm u không rõ, giống như sắp có mưa lớn hay tuyết lớn, làm cho không khí trở nên ngột ngạt khó thở.
Trên đường tuy dùng danh thiếp Từ Lệnh Nghi tiêu tan tai bay vạ gió, nhưng sau đó, đại thái thái không dám có chút đắc ý, sớm đã phân phó chưởng thuyền, xếp hàng tiến bến tàu, nếu có người yêu cầu bọn hắn nhường nhịn, bọn hắn không cần tranh chấp– dù sao La gia chỉ là đi thăm thân thích, không phải vội vàng vào kinh báo cáo công tác, lại không cần nhanh chóng vào kinh mua bán hàng hóa……
Ngũ Nương đối với sự cẩn thận chặt chẽ của đại thái thái không cho là đúng:” Chúng ta nhường quan gia thì còn có cái lý do, vì cái gì ngay cả thương gia cũng nhường?”
Giang mama cười theo:” Tiểu thư có chỗ không biết, người có thể vào kinh làm việc kinh doanh , sau lưng không có chỗ dựa vững chắc thì cũng không thể trạm vào …… Chúng ta có thể bớt một chuyện là tốt một chuyện.”
Ngũ Nương dường như có chút đăm chiêu:” Năng lực có thể đứng lại ở Yến Kinh, chắc là không đơn giản?”
” Đúng vậy!” Giang mama chỉ mong tất cả mọi người không cần làm trái với ý tứ đại thái thái, an an ổn ổn chờ thuyền đại gia La Chấn Hưng tới đón phối hợp,” Yến Kinh dù sao là dưới chân thiên tử, kinh kì trọng địa……”
Đợi cho thuyền cập bờ, đã là một canh giờ sau, một cơn mưa to ào ào kéo đến.
Thang thuyền mới vừa hạ tốt, một nam tử cái mặc áo choàng màu đen cao lớn liền nhảy lên, vội vàng đi về phía đầu thuyền chỗ đại thái thái đứng.
Bung dù che, San Hô nhanh mắt, lập tức kinh hỉ kêu lên:” Đại thái thái, ngài xem, là đại gia.”
Đại thái thái dựa trên vai của San Hô đánh giá từ đầu đến chân:” Thật sự là Hưng ca nhi.”
” Nương!” Người xuyên qua màn mưa thật mạnh tới đứng ở đầu thuyền giữa trời mưa,” Bùm” một tiếng quỳ xuống.
Đại thái thái bước lên phía trước đem người giúp đỡ đứng lên, nha hoàn tức phụ bà tử phía sau nàng nhất tề ngồi xổm phúc thân: “Đại gia!”
Người tới đứng dậy, liền cười hướng đám người kêu một tiếng “Hứa mama”.
Hứa mama đã lệ nóng quanh tròng, lại ngồi xổm xuống thật sâu hành một cái phúc lễ, có chút kích động kêu thanh” Đại gia”.
Bên kia đại thái thái đã gấp đợi không kịp cùng đứa con nói: “Mưa lớn như vậy, ngươi ở khách điếm đợi là được, chạy đến đây làm chi cho vất vả. Nếu bị bệnh thì làm thế nào? Hưu ca có khỏe không? Các ngươi ở Yến Kinh ăn uống đã quen chưa?”
” Mẫu thân không cần lo lắng, con hết thảy đều khỏe mạnh. Hưu ca nhi cũng tốt……”
Mẫu tử bọn hắn thao thao, ánh mắt người toàn thuyền đều dừng ở trên người đại gia La Chấn Hưng của La gia.
Thập Nhất Nương cũng không ngoại lệ.
Lúc nàng đến La gia, La Chấn Hưng đã sớm chuyển đến ngoại viện Minh viện ở lại, số lần gặp mặt các nàng tinh tế đều đếm không xong một bàn tay. Lần cuối cùng, là đêm trước 30 tế tổ. Hắn mặc cẩm y lông cừu nhẹ đứng ở trước bài vị La gia liệt tổ liệt tông, tiếp nhận đại thái thái đưa cho hắn các loại tế phẩm cẩn thận bày biện, khuôn mặt anh tuấn ở dưới nắng sớm lộ ra hình ảnh yên lặng cùng trong sáng của thiếu niên không biết tư vị sầu khổ thế sự …… Như hôm nay gặp lại, La Chấn Hưng đã không phải như hình tượng mà nàng ấn tượng trước đây– ánh mắt hắn ôn hòa, cử chỉ hào phóng, trong ánh mắt nho nhã xinh đẹp mơ hồ còn có sự cương nghị. Tựa như một thiếu niên, rốt cục cũng trở thành một nam tử hán.
Thập Nhất Nương thầm giật mình.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, làm cho La Chấn Hưng có biến hóa ngất trời như vậy?
******
Kênh đào Đại Chu nối liền nam bắc, Thông Châu là chung điểm. Nơi đó không chỉ có khách điếm đặc biệt, mà còn có trạm dịch trang trí xa hoa. Mặc kệ như thế nào đi đến, đều làm chấn động lòng người, ngựa xe đều choáng váng.
La gia ở trong khách điếm bậc trung không quá đông khách, nên bao toàn bộ khóa viện phía tây. La Chấn Hưng có chút bất an giải thích với đại thái thái:” Đầu xuân, nhiều người vào kinh báo cáo công tác…… Trạm dịch chật cứng người không nói, ngay cả khách điếm cũng không dễ tìm. Mẫu thân chịu khó vất vả một chút.”
Đại thái thái” A” một tiếng, cười nói:” Thời gian quá thật mau, nháy mắt, Hoàng Thượng đăng cơ đã ba năm.”
Quan lại Đại Chu ba năm vào kinh báo cáo công tác một lần.
La Chấn Hưng cười nói:” Đúng vậy! Sang năm, mẫu thân cũng phải làm đại thọ năm mươi.”
Đại thái thái tươi cười thoải mái đến đáy mắt:”Làm khó ngươi nhớ rõ.” Lại nói,”Chúng ta bất quá là ở một đêm tại khách điếm thôi, ngươi không cần tự trách. Thông Châu có tiếng đông đúc, nổi danh khắp thiên hạ. Có thể tìm được chỗ sạch sẽ thanh tĩnh như vậy đã là không dễ. Hơn nữa, lúc ta năm tuổi có theo ngoại tổ phụ ngươi vào nam ra bắc, chỗ chật chội dơ bẩn nào chưa từng ở qua, cũng không yếu ớt như người nói.” Sau đó bảo Ngũ Nương cùng Thập Nhất Nương bái kiến ca ca.
La Chấn Hưng hoàn lễ, tặng Ngũ Nương cùng Thập Nhất Nương mỗi người một cây trâm hoa sen bằng ngọc làm gặp mặt lễ.
Hai người nói cám ơn, rồi đều tự trở về phòng.
Chỉ chốc lát, có thô sử bà tử bưng cơm đến, chỉ vào trong một bát tô lớn:” Đây là món niêm ngư nướng nổi danh chỗ chúng ta, mọi người dừng ở đây đều phải nếm thử chút, tiểu thư cũng nếm thử cho biết vị mới mẻ.” Giọng nói mang theo ngữ điệu kinh thành.
Thì ra đã rời xa nhà ngàn dặm!
Ý niệm trong đầu hiện lên, Thập Nhất Nương không khỏi ngẩn ra.
Khi nào thì, nàng đã xem cái chốn ấy trở thành nhà của mình!