Không phải có câu thơ kêu” Bổn thị đồng căn sinh, tương tiên hà thái cấp”(*). Còn thật sự mà nói, các nàng cùng so sánh với Thập tiểu thư thì bất quá chỉ là cỏ dại dưới gốc trúc—chỉ là tay sai thôi. Cho nên thập nhất tiểu thư mới có thể nhẫn nhại đối Thập tiểu thư như vậy. Ai biết, Hổ Phách là người hay gây chuyện, làm cho mọi người rối loạn không yên.
(*)Đây hai câu trong bài thơ Anh, Em của Tào Thực
煮豆燃豆萁,
豆在釜中泣。
本是同根生,
相煎何太急!
Chử đậu nhiên đậu ki,
Đậu tại phủ trung khấp。
Bổn thị đồng căn sanh,
Tương tiên hà thái cấp!
Tân Cúc mang theo oán giận đi đến chỗ Thập Nhất Nương, vừa lúc thấy Hổ Phách ở cùng thập nhất tiểu thư nói chuyện làm xiêm y:”…… giúp ngài cùng ngũ tiểu thư làm trước, còn Thập tiểu thư nơi thì chưa có. Chẳng qua không biết thập nhị tiểu thư có là người làm xiêm y sao ngài hay không? Hay người làm xiêm y tiếp theo là Thập tiểu thư ?”
Con ngươi Thập Nhất Nương sáng ngời, nhưng chỉ mỉm cười. Còn Tân Cúc thì xanh mặt, cảm tình tốt nàng dàng cho Hổ Phách trong bữa tiệc ở noãn các buổi tối hôm đó lập tức tan thành mây khói.
Đông Thanh nhìn thấy tình huống không tốt, viện cớ cho Tân Cúc: ” Ta phải giúp tiểu thư phân chỉ, làm hà bao, ngươi đi chỗ Hứa mama nơi đó– tiểu thư cả đêm thêu bình phong, dùng nhiều than ngân sương, cầu nàng cho chúng ta nhiều hơn một ít.”
Tân Cúc chỉ phải gật đầu đi.
Thập Nhất Nương tiện tay nhấc kim, tỏ vẻ mình phải bắt đầu thêu hoa.
Hổ Phách làm như không có thấy, cầm lấy cây kiềm gắp lửa khiều chậu than cho rút bớt than, cười nói: “Ta còn nghe nói, mấy ngày nay Thập tiểu thư chép kinh phật đại thái thái, nói là muốn hoàn thành trước lễ mừng năm mới, để vào mùng chín, đản thần của Quan Thế Âm Bồ Tát có thể đưa cho đại thái thái mang đến Từ An tự dâng lên Quan Thế Âm Bồ Tát!”
Thập Nhất Nương nghe xong giật mình: “Vậy chỗ đại di nương……”
” Nghe San Hô tỷ tỷ nói, đúng là đại di nương nhờ Thập tiểu thư chép kinh phật, mà Thập tiểu thư lúc này mới nhớ tới đại thái thái cũng là người tín phật.” Hổ Phách cười nói,”Thập tiểu thư còn nói, trước kia tuổi còn nhỏ, đại thái thái sủng nịch nàng, nàng không hiểu chuyện. Hiện giờ lớn lên rồi, cũng cùng thầy giáo đọc sách, thế mới biết đại thái thái thật là tốt. Đại thái thái nghe xong, còn nói ‘người theo sách sẽ ngoan’, hiện giờ Thập tiểu thư cũng biết tốt xấu!”
Đáy mắt Thập Nhất Nương hiện lên kinh ngạc:” Trước mặt nàng đại thái thái nói như vậy?”
Hổ Phách bỏ vào chậu than thêm hai khối than, cười nói: “Tất nhiên là trước mặt nàng đại thái thái nói như vậy. Lúc ấy, San Hô tỷ tỷ hầu hạ ngay tại một bên!”
Không nghĩ tới, Thập Nương đã bắt đầu cúi đầu nịnh nọt đại thái thái. Chẳng qua, nước đến chân mới nhảy, có phải đã muộn rồi hay không?
Thập Nhất Nương suy nghĩ một lát, Hổ Phách lại nói: “Lại nói tiếp, đã nhiều ngày nay ở chỗ đại thái thái thật sự là náo nhiệt. Ngũ tiểu thư từ sáng đến tối đều theo ở bên người đại thái thái, Thập tiểu thư thỉnh thoảng cũng tham gia vào, ngoài ra thập nhị tiểu thư, cũng thường xuyên lui tới hơn, thỉnh an xong, thường thường cùng hai vị tỷ tỷ nói chuyện phiếm, chọc đại thái thái cười không khép miệng.”
Thập Nhất Nương ngạc nhiên, tiện đà cười khổ.
Dù cố gắng lấy lòng thì thế nào……
Hổ Phách cẩn thận đánh giá thần sắc Thập Nhất Nương, nhưng ngoài miệng không có ngừng nghĩ: ” Sắc trời cũng không sớm, ta đi nhìn xem Thu Cúc đã mang cơm trở lại chưa? Tiểu thư vất vả như vậy, như thế nào cũng phải chuẩn bị ăn ngon mới được. Buổi chiều ta lại đi chỗ Lưu gia tẩu tử nơi đó, hỏi xem khi nào các nàng làm xiêm y cho Thập tiểu thư…… Chúng ta cũng có cái chuẩn bị!”
Thập Nhất Nương cười rộ lên:” Cũng được, chúng ta cũng nên có cái chuẩn bị.”
Hổ Phách nghe ánh mắt vừa sáng ngời như ánh sáng ngọc vừa giống sao sáng đêm hè:” Tiểu thư, vậy ta đi chuẩn bị đây!”
Thập Nhất Nương gật đầu.
Hổ Phách cước bộ nhẹ nhàng đi ra ngoài, Trúc Hương liền đến đây.
Nàng khom đầu gối bẩm:” Tiểu thư, ngũ di nương đến đây!”
Thập Nhất Nương rất là ngoài ý muốn.
Nghĩ đến lúc trước, nàng mới vừa tỉnh không bao lâu, có một đêm đột nhiên bị tiếng khóc làm bừng tỉnh. Mở mắt liền thấy cái một nữ tử bạch y tuyệt sắc, nữ tử ngồi ở trước giường nàng lau nước mắt. Nàng lúc ấy liền ngây người. Còn tưởng rằng mình gặp chuyện gì không thể tưởng được, sợ tới mức không dám nhúc nhích. Đợi nghe được Đông Thanh cùng nàng ta nói chuyện, nàng mới biết nữ tử này là mẹ đẻ của mình trong kiếp này – Lữ thị.
Thấy nàng chỉ dám lén lén lút quan tâm nữ nhi, Thập Nhất Nương lập tức liền cảm thấy thương hại đối với nữ tử đáng thương này.
Về sau lại thấy ngũ di nương đem trang sức của mình cắt thành từng đoạn nhỏ cho Đông Thanh, để Đông Thanh mua nhân sâm, tổ yến các loại dược liệu trân quý bồi bổ thân thể cho nàng, nàng lại cảm động.
Cho nên, khi nàng hiểu được tình cảnh của chính mình cùng thái độ làm người của đại thái thái xong, liền cùng ngũ di nương bảo trì khoảng cách nhất định.
Nàng không hy vọng chọc giận đại thái thái làm liên lụy đến nử tử tính cách yếu đuối, thân như lục bình này. Mà ngũ di nương, cảm giác được thái độ xa cách của Thập Nhất xong, thần sắc nàng tuy ảm đạm, nhưng vẫn không hề có câu oán hận mà phối hợp với quyết định của nàng — không có việc gì, quyết không đến chỗ Thập Nhất Nương.
Nàng đến, khẳng định là có việc?
” Mau mời di nương tiến vào!” Thập Nhất Nương tuy trong lòng thực lo lắng, nhưng trên mặt cũng không lộ nửa phần, cười trong suốt dặn Trúc Hương.
Trúc Hương vội đem ngũ di nương mời vào.
Đông Thanh tiến lên hành lễ với nàng, nàng có chút không yên lòng gật đầu, hỏi Thập Nhất Nương: “Bình phong này còn cần bao nhiêu thời gian mới có thể thêu xong?”
Nhìn thấy bộ dáng nàng lo lắng, Thập Nhất Nương ngẩn ra, nói: “Di nương muốn giúp đỡ ta thêu sao?”
” Không phải, không phải!” Ngũ di Nương vội phủ nhận, muốn nói gì đó nhưng lại thôi.
Thập Nhất Nương liền hướng tới Đông Thanh đưa mắt.
Đông Thanh cười mang Trúc Hương lui đi xuống:” Ta mang cho di nương chén trà.”
Ngũ di nương tùy tiện gật gật đầu, thấy hai người lui đi xuống, không đợi Thập Nhất Nương mở miệng, đã nói:”Ngươi chính là thật thà, nên luôn không gặp may.”
Thập Nhất Nương nghe xong thì có chút mơ hồ.
” Ngươi mỗi ngày ở nhà thêu bình phong, ngũ tiểu thư cùng Thập tiểu thư lại theo ở bên người đại thái thái…… Ngươi cũng cần phải có nhiều tai mắt mới được!”
Nếu bàn về tai mắt, chỉ sợ trong phủ này hiếm có người trì độn hơn so với ngũ di nương!
Thập Nhất Nương nhịn không được liền cười rộ lên.
Không nghĩ tới, ngay cả ngũ di nương luôn luôn không để ý tới thế sự cũng đều biết trong khoảng thời gian này Ngũ Nương cùng Thập Nương lấy lòng đại thái thái được yêu thích, vì mình tranh thủ……
Ngũ di nương nhìn thấy nàng cười, oán trách nói: “Ngươi đừng đem lời của ta nói như gió thổi bên tai. Ta làm tất cả đều là tốt cho ngươi.” Nói xong, ánh mắt đỏ lên,” Lại nói tiếp, đều là ta không tốt. Ngươi lanh lợi như vậy, cố tình lại gửi thân trong bụng ta……”
Việc này không phải chính mình có thể lựa chọn!
Thập Nhất Nương vội đưa khăn tay cho ngũ di nương lau nước mắt, rồi lại an ủi nàng: “Xem di nương nói kìa. Ta nếu không gửi thân trong bụng người, làm sao có thể tốt như hôm nay. Ngài đừng khóc. Những gì ngài nói ta đều biết. Lại nói tiếp, thêu bình phong cũng là hiếu thuận. Đại thái thái là người hiểu chuyện, nhất định biết khổ tâm của ta.”
Ngũ di nương nghe xong thì cảm xúc tốt hơn nhiều. Nói: “Cũng đúng, tâm đại thái thái giống như gương sáng, cái gì tốt, cái gì không tốt, cái gì sai, cái gì đúng, nàng luôn luôn rành mạch .”
Mẹ đẻ luôn luôn đánh giá cao đối với mẫu thân, Thập Nhất Nương sớm đã có thói quen. Lại trấn an ngũ di nương vài câu, kêu Đông Thanh mang trà nóng lên, ngũ di nương cảm giác tốt hơn nhiều, liền đứng dậy cáo từ.
Thập Nhất Nương tự mình tiễn ngũ di nương ra khỏi Lục Quân Lâu, ngẩng đầu lại thấy Tân Cúc cùng Thu Cúc hai người đứng ở bậc thang thứ mười hai của đình bác giác, là đình nghỉ mát bên ngoài Lục Quân Lâu thảo luận cái gì– biểu tình Thu Cúc có chút khinh thường, biểu tình Tân Cúc cũng rất là nghiêm túc.
Hổ Phách không phải nói đi đốc thúc Thu Cúc mang cơm sao? Như thế nào Thu Cúc lại ở trong này nói chuyện với Tân Cúc?
Nàng không khỏi ngẩng đầu nhìn không trung.
Nhưng đám mây đen mềm như bông xé trôi trên không trung, khiến cho ánh sáng có chút âm u, nhìn không ra canh giờ!
Hai người cũng thấy Thập Nhất Nương , tay trong tay tiến đến hành lễ cho ngũ di nương.
Ngũ di nương cùng hai người nói vài câu nhàn thoại rồi được tiểu nha hoàn giúp đỡ trở về. Thu Cúc cùng Tân Cúc giải tán: “Ta đi mang cơm đi!”
Thu Cúc trả lời mà đi, Tân Cúc liền giúp đỡ Thập Nhất Nương đi vào Lục Quân Lâu.
” Hổ Phách không có phân phó Thu Cúc đi mang cơm sao?”
” Phân phó.” Tân Cúc nói,” Chính là gặp được ta, nói chuyện phiếm một chút.”
Thập Nhất Nương nghe nàng trả lời thẳng thắn, không khỏi hơi gật đầu.
Tân Cúc tính cách rộng rãi, lại nhân hậu, chăm sóc, quang minh lỗi lạc, ở chung với nàng càng lâu, càng thích.
” Tiểu thư, ta có lời cùng ngài nói.”
Đáy mắt nàng lóe ra vui vẻ, cho Thập Nhất Nương nhìn thấy trong lòng vui vẻ, không khỏi thấp giọng nói: “Có phải về di nương……”
Tân Cúc gật đầu.
Hai người một lần nữa ra Lục Quân Lâu, đứng ở lương đình vừa rồi Tân Cúc cùng Thu Cúc nói chuyện — nơi này tầm nhìn rộng lớn, có người đến, liếc mắt một cái là có thể thấy, nên không để cho nghe lén.
” Thu Cúc trở về hỏi mẹ nàng.” Tân Cúc nghiêm mặt nói,” Mẹ nàng nói, đại di nương là nha hoàn của lão gia, bất quá phụ mẫu chết sớm, dựa vào một thúc thúc mà sống. Sau đó thúc thúc cưới thẩm thẩm, không chấp nhận nàng được, lúc này mới nghĩ phương pháp vào phủ làm việc. Bởi vì bộ dạng xinh đẹp, tính tình lại ôn hòa, đã bị lão thái quân đã mất đặt ở trong phòng Đại lão gia. Trong nhà từ trên xuống dưới mọi người đều thích nàng. Mà cùng năm đó Nhị di nương chạy nạn lũ lụt đến chỗ chúng ta nơi này . Tự bán mình làm nô, vào phủ. Đầu tiên nàng quét rác ở ngoại viện, không biết như thế nào mà ngoại chất nhi của nguyên đại tổng quản Ngưu An ở trướng phòng làm quản sự để ý, nhờ vào thế Ngưu đại tổng quản, từ ngoại viện điều đến trồng hoa ở noãn các trong nội viện. Không được mấy ngày, lại thừa dịp tặng hoa cho lão thái quân làm lão thái quân yêu thích, đem nàng điều đến phòng Đại lão gia. Hai người ở trong phòng Đại lão gia đợi năm, sáu năm, từ tam đẳng nha hoàn làm được nhất đẳng đại nha hoàn. Đại thái thái sau khi vào cửa, liền làm chủ đem hai người thu phòng.”
Ngưu An làm việc trước Hứa Hiếu Toàn. Sau khi Hứa Hiếu Toàn làm tổng quản, hắn yêu cầu thoát tịch, cả nhà đến Dương Châu. Bất quá, Ngưu An tuy đã rời La gia mười mấy năm, nhưng người hầu kẻ hạ La gia ngẫu nhiên nhắc tới hắn giọng điệu đều rất thân thiết. Có thể thấy, hắn ở La gia quan hệ với người tốt lắm.
Thập Nhất Nương nghe xong mày nhíu lại.
Như vậy xem ra, đại di nương có chút thành thật, Nhị di nương có chút tâm cơ. Mặc kệ là loại nào, ở La phủ cho tới bây giờ cũng không thiếu người như vậy.
Rất bình thường a!
” Tiểu thư, còn có một sự kiện!” Tân Cúc thanh âm ép thực thấp, “Thu Cúc nói, lúc mẹ nàng nói đến Nhị di nương giọng rất là khinh bỉ.”
Thập Nhất Nương nghe tinh thần rung lên:” Biết là vì cái lý do gì khinh bỉ?”
” Nói Nhị di nương là cái hồ ly tinh, đem cháu ngoại trai Ngưu đại tổng quản hại chết!”
Thập Nhất Nương giật mình nhìn Tân Cúc.
” Cháu ngọai trai Ngưu đại tổng quản vẫn chờ Nhị di nương được thả tự do, kết quả, Nhị di nương lại bị Đại lão gia thu phòng, cháu ngoại trai Ngưu đại tổng quản không chịu được, liền nhảy giếng! Mẹ Thu Cúc còn nói, Ngưu đại tổng quản đi cũng là có liên quan đến việc này!”