Thứ Nữ Công Lược

Chương 14: Tình thế (Thượng)

Trước Sau

break
Trong phòng im lặng lại, làm cho động tĩnh chung quanh bị khuếch đại, sau một nén hương thời gian, các nàng liền nghe được tiếng bước chân không nhanh không chậm từ gian thang lầu truyền đến.

” Đi xem.” đang cúi đầu quấn guồng chỉ,Thập Nhất Nương đột nhiên ngẩng đầu lên , phân phó Đông Thanh,” Nhìn xem Thập tỷ có hành động gì!”

Đông Thanh vẫn chú ý việc đại di nương đến đây, nhưng thấy Thập Nhất Nương không có động tĩnh, nàng cũng tiện nói cái gì. Hiện tại thấy Thập Nhất Nương cho nàng đi thám thính tin tức, lập tức trên mắt hiện ra vui sướng, cười trong suốt lên tiếng” Dạ”, rồi nhẹ chân nhẹ tay đi ra ngoài.

Chỉ chốc lát, nàng quay trở về: “Thập nhất tiểu thư, là đại di nương– nàng mới vừa đi.”

Tay Thập Nhất Nương đang quấn guồng chỉ dừng một chút, nói: “Lúc Đại di nương đi đến biểu tình thế nào?”

Đông Thanh trầm ngâm nói:”Như bình thường giống nhau, nhìn không ra có cái gì khác lạ!”

Quả nhiên là cao thủ.

Trong lòng Thập Nhất Nương âm thầm suy nghĩ.

Gian thang lầu lại truyền đến tiếng bước chân nhẹ nhàng.

Hai người đối mặt nhìn nhau.

Thập Nhất Nương thấp giọng nói: “Nhanh đi nhìn xem!”

Đông Thanh lập tức trả lời mà đi, rất nhanh quay trở về:”Thập nhất tiểu thư, là Thập tiểu thư . Do Trúc Đào đỡ, khoác áo choàng tơ gấm màu xám bạc, xuống lầu.”

Thập Nhất Nương gương mặt lộ vẻ trầm tư.

Thập Nương lên xuống lầu, luôn đem sàn gác đạp ra tiếng vang “Đông đông đông”, hôm nay sao lại có thái độ khác thường, cước bộ mềm nhẹ như vậy…… Còn có, nếu nàng ra cửa, sao không mang theo Bách Chi, không mang theo Cửu Hương, mà lại mang theo tiểu nha hoàn Trúc Đào? Hoặc là, việc này cùng đại di nương đến có quan hệ!

Ý niệm trong đầu hiện lên, Thập Nhất Nương nói: “Ngươi đi nhìn xem, xem Thập tiểu thư là đi nơi nào!”

Đông Thanh gật đầu, nhẹ chân nhẹ tay đi ra ngoài.

Thập Nhất Nương đánh xong một con dơi, Đông Thanh mới trở về.

” Thập nhất tiểu thư, Thập tiểu thư đi chỗ Tứ di nương đó.” Biểu tình của nàng có chút ngưng trọng,” Ta vốn nghĩ cùng đi qua, nghe xem Tứ di nương cùng Thập tiểu thư nói cái gì, nhưng nha hoàn bên người Tứ di nương giữ phía ngoài phòng, ta không dám tới gần……”

Ba năm trước đây, Thập Nương xô ngã Thập Nhất Nương xuống đất, đối với người bên ngoài, đại thái thái ngầm dối gạt, nói Thập Nhất Nương không cẩn thận té ngã, mà đối với Đại lão gia, thì kể lại một chút tình hình. Nói Đại lão gia dung túng thiếp thất, các vị tiểu thư không chỉ bị nuôi thành tính tình ngang ngược, hơn nữa còn không có tình cảm chị em, càng không có phong thái tiểu thư. Đại lão gia không dám phản bác.

Tứ di nương Dương thị là do lúc ấy Đại lão gia ở Thiểm tây làm tham chính được cấp trên ban tặng, đợi đến lúc đại thái thái biết, Tứ di nương không chỉ có bầu, mà còn giúp quản lý bổng lộc của Đại lão gia cùng chi phí sinh hoạt gửi từ nhà đến. Đại thái thái suy nghĩ, sau đó liền đem tỳ nữ xinh đẹp nhất bên người Lữ thị tặng đi. Đại lão gia vừa thấy, quả nhiên thích. Lữ thị rất nhanh có bầu. Đứa nhỏ còn chưa sinh hạ, thì đại thái thái liền nâng lữ thị làm ngũ di nương. Ai biết, ngũ di nương tuy xinh đẹp, nhưng tính cách yếu đuối , không thích tranh giành, đã bị Tứ di nương chèn ép. Đại thái thái thấy vậy, liền từ giữa nhóm tỳ nữ tìm ra Lỗ thị xinh đẹp trẻ tuổi đưa đến bên người Đại lão gia, sinh ra Thập Nhị Nương. Lúc ấy, Đại lão gia đã nhận chức bố chính sử ở Phúc Kiến, ba nàng cũng đều đi theo phụ thân lớn lên ở chỗ nhận chức. Bởi vì việc này, mà các nàng bị an trí ở Lục Quân Lâu, đại thái thái phái nha hoàn bà tử đắc lực bên người tự mình quản giáo. Mà Tứ di nương Dương thị thì dạy nữ nhi không nghiêm đã bị đại thái thái phạt quỳ ở từ đường.

Thời tiết lạnh, quỳ một đêm ở chỗ trống trước từ đường, Tứ di nương liền bệnh, được chuyển qua một gian phòng trong Song Hạnh Viện dưỡng bệnh.

Dưỡng một cái, liền mất ba năm.

Ở trong ba năm này, số lần Thập Nương nhìn thấy Tứ di nương chỉ đếm vừa đủ số ngón trên một bàn tay. Không nghĩ tới, đại di nương vừa đi, nàng ta lại đi chỗ Tứ di nương nơi đó.

Nói là trùng hợp, thì vô luận như thế nào Thập Nhất Nương cũng không tin tưởng.

Huống chi, Tứ di nương còn cho tỳ nữ canh ở ngoài cửa lúc hai người nói chuyện……

Nàng nhanh tay chỉ vào chính giữa: “Ngươi đi tìm cái hộp dẹp, đợi lát nữa ta quấn xong đem hai mặt này đặt vào đó.”

Đông Thanh giật mình: “Ngài muốn tặng Đại di nương, Nhị di nương guồng chỉ này?”

Thập Nhất Nương không trả lời nói:”Ta đi thỉnh an đại thái thái, thuận tiện guồng chỉ này thôi.”

Lúc Thập Nhất Nương đến, trong phòng đại thái thái đã đầy ắp tiếng cười.

Tử Vi cùng Tử Uyển trình một bức tự họa ở trước mặt đại thái thái, Ngũ Nương dựa bên người đại thái thái, điểm vào tự họa: “…… Ngài xem, chữ này trông có đẹp không, là ta phỏng theo kiểu cổ triện. Còn có cái này, là phỏng theo bút tích của Vương Hi Chi……”

Đại thái thái mỉm cười gật đầu không ngừng, giống như thực vừa lòng với bức tranh chữ ở trước mắt.

Thấy Thập Nhất Nương đi thẳng đến, đại thái thái liền hướng nàng ngoắc tới:” Đến, nhìn xem tỷ tỷ ngươi viết bức tranh trăm thọ nè.”

Nhanh như vậy liền viết xong!

Trong lòng Thập Nhất Nương âm thầm lấy làm kỳ quái, cười trong suốt thỉnh an đại thái thái, lại chào Ngũ Nương:”Đây là mẫu để thêu phải không? Tỷ tỷ thật nhanh a!”

Ngũ Nương đáp lễ Thập Nhất Nương, cười nói: “Nghĩ phải làm thọ lễ cho nhà đại tỷ, nên ta làm gấp . Sợ có chỗ nào không tốt, sẽ ảnh hưởng đến việc muội muội cũng thêu không tốt.”

” Ta thật nhìn không ra có cái gì không tốt .” Thập Nhất Nương cười đánh giá chữ viết của Ngũ Nương.

Sáu thước vuông hé ra giấy Tuyên Thành hảo hạng, giai, lệ, triện, hành, thảo…… các kiểu chữ khác nhau, lớn nhỏ không đồng nhất, rực rỡ muôn màu, làm cho nàng không khỏi thầm giật mình.

Đánh giá dù bất luận có phải do chính mình tự nghĩ hay không, chỉ riêng phần dụng tâm đã làm cho người ta bội phục.

Không nghĩ tới, thư pháp của Ngũ Nương đã đạt đến trình độ này.

Đại thái thái cũng cười: “Ta nhìn cũng thấy thư pháp rất tốt!”

“Đa tạ mẫu thân khích lệ.” Ngũ Nương cười khiêm tốn một phen.

Đại thái thái lệnh cho Tử Vi cùng Tử Uyển đem tự họa đưa cho Thập Nhất Nương :” Liền chiếu theo cái này thêu đi!”

Thập Nhất Nương khom đầu gối đáp ” Dạ”, Hổ Phách bước lên phía trước thu tự họa.

Đại thái thái liền chỉ cái trap trong tay Hổ Phách,” Đây là……”

Thập Nhất Nương cười nói:” Đó là guồng chỉ cho Hưu ca.”

Đại thái thái nghe xong ánh mắt sáng ngời, nói: “Lấy đến ta nhìn xem.”

Hổ Phách nghe, vội đem tráp mở ra, mang qua.

Lưỡng căn đại biểu cho ngũ hành trắng, xanh, đen, đỏ, vàng năm màu tơ tiễn rực rỡ sắc màu, lẳng lặng nằm ở trêm lớp nhung đỏ của tráp. Nhìn kỹ mới phát hiện hai tuyến tơ tiễn là bị biện thành hình hoa mai, ở giữa tô điểm năm con dơi lớn.

” Thật sự là tinh xảo.” Đại thái thái đem để trong tay chắc lưỡi khen ngợi,” Nói không nói đừng , với cái cuộn chỉ thiêu hai mặt này, nữ hồng như Thập Nhất Nương ở Hàng Châu phủ coi như là có thể đếm được trên đầu ngón tay .”

Ngũ Nương nghe xong ánh mắt chợt lóe.

Thập Nhất Nương đã cười nói:”Nữ nhi có thể đánh được mặt chỉ như vậy, cũng bởi vì mẫu thân đã mời sư phó đến cho chúng ta theo học lúc ở Hàng Châu phủ.”

Đại thái thái nghe xong, đáy mắt toát ra vài phần vui mừng:” Đi đưa cho hai vị di nương đi! Miễn cho sắc trời thêm tối!”

Thập Nhất Nương cười đáp, đang muốn khom đầu gối hành lễ lui ra, thì có tiểu nha hoàn đến bẩm, nói Thập Nương đến đây.

Tất cả mọi người liền lộ ra kinh ngạc, chính là đại thái thái, cũng nhíu nhíu góc mày.

Từ ba năm trước đây nàng cùng Tứ di nương quỳ ở từ đường trúng phong hàn bị mắc bệnh suyễn, thì đến mùa đông, đại thái thái sẽ miễn cho nàng không phải đi thỉnh an.

Thập Nhất Nương nghĩ đến việc phát sinh lúc trước, trong lòng không khỏi có chút không yên, cảm thấy được Thập Nương đột nhiên đến không phải là việc đơn giản như vậy.

” Mau cho nàng tiến vào, miễn cho gió lạnh thổi, lại bị suyễn!” Đại thái thái phân phó tiểu nha hoàn kia, giọng điệu lại mang theo vài phần kinh thường.

Mỗi người trong phòng nhìn chung quanh, làm như không có nghe thấy.

Rất nhanh, tiểu nha hoàn liền dẫn một người mặc áo choàng gấm màu xám bạc đi đến.

Thập Nhất Nương giật mình.

Nàng ngay cả quần áo cũng đều không có đổi liền trực tiếp từ chỗ Tứ di nương nơi đó đến chỗ đại thái thái nơi này……

Tiểu nha hoàn cẩn thận giúp nàng cởi áo choàng, lộ ra bộ đồ không mới không cũ màu xanh lá mạ có thêu hoa.

” Nữ nhi bái kiến mẫu thân.” Dáng nàng nhẹ nhàng như liễu quỳ xuống trước mặt đại thái thái.

Đại thái thái chịu hết lễ của nàng, lúc này mới giơ tay:” Thời tiết lạnh như vậy, ngươi như thế nào đến đây? Nếu bị ốm vì lạnh, ta làm sao có thể an tâm.” Nói xong, liền phân phó Hứa mama bên người, “Cho Thập tiểu thư chén canh gừng. Thân mình nàng yếu ớt, không thể so với Ngũ Nương là con khỉ sinh ra từ đá, gió thổi mưa rơi cũng không sợ. Cũng không so được với Thập Nhất Nương , gió Bắc còn chưa đến, nàng đã mặc quần áo lên người, không cần ta quan tâm.”

Lúc nàng nói chuyện thì cười mỉm , giọng điệu nói chuyện cũng thực quan tâm, nhưng rơi vào trong tai Thập Nhất Nương lại có cảm giác khác.

Ngũ Nương nghe thấy liền lôi kéo ống tay áo đại thái thái làm nũng: “Nữ nhi hiện giờ đã lớn, mẫu thân còn lấy lời này quở trách nữ nhi. Nữ nhi không chịu– ta là tảng đá sinh ra , Thập muội là ấp trong lòng bàn tay ngài, thập nhất muội nhu thuận không cần ngài quan tâm.”

“Ngươi xem xem, lắc qua lắc lại làm ta choáng váng. Không phải con khỉ thì là cái gì?” Đại thái thái cười xoa cái trán.

Tất cả mọi người cười cho phù hợp cảnh.

Thập Nhất Nương cũng tiến lên chào hỏi Thập Nương.

Ngày thường trên mặt Thập Nương có vẻ tươi cười miễn cưỡng, nhưng hôm nay nụ cười làm cho mi mắt nàng diễm lệ giống như hoa mùa hạ nồng nàn, có cảnh giác rung động lòng người.

Thập Nhất Nương nhìn thấy vậy trong lòng căng thẳng.

Nghĩ tới lần đầu tiên khi nhìn thấy Tứ di nương.

Khi đó cũng là mùa đông, Tứ di nương mặc bộ quần áo rực rỡ màu xanh lá mạ thêu hoa, bên ngoài mặc áo choàng dày màu hồng có viền lông chồn trắng, trong tay là lò sưởi tay tráng men in hoa màu lam phát ra ánh sáng.

Nàng mới vừa tỉnh lại đây, trong lúc mơ hồ, còn tưởng rằng chính mình hồ đồ, mơ thấy mỹ nhân mặc đồ cổ đại đi đến. Thẳng đến khi bàn tay ấm áp của Tứ di nương nhẹ nhàng phủ lên cái trán của nàng, lúc này nàng mới có cảm giác chân thật.

Thập Nhất Nương còn nhớ rõ vẻ mặt yêu thương của nàng lúc ấy: “Đứa nhỏ đáng thương, đều là do Thập Nương của nhà chúng ta không đúng. Ta sẽ bắt nàng đến bồi tội với ngươi.”

Lúc nói lời này, Tứ di nương hơi nhăn mày, dáng điệu thực lo lắng.

Chính là, Tứ di nương còn không có đi ra khỏi sân của nàng, đã bị Hứa mama kêu đi phòng đại thái thái. Về sau, nàng cũng không có nhìn thấy Tứ di nương…… Cũng không biết hiện tại bộ dáng của nàng như thế nào.

Ýniệm trong đầu hiện lên, nàng rùng mình một cái.

Xiêm y Thập Nương mặc, chính là xiêm y năm đó Tứ di nương đã mặc qua , bất quá đã cũ……

Thập Nhất Nương không dám nghĩ nhiều, Thập Nương đã hàn huyên cùng nàng:”Muội muội cũng ở trong này!”

” Đang muốn đi chỗ Đoạn di nương cùng Viên di nương.” Trước mặt đại thái thái, Thập Nhất Nương cho tới bây giờ cũng không gọi Đoạn thị là đại di nương.

Thập Nương cười gật gật đầu.

Thập Nhất Nương nhân cơ hội hướng đại thái thái cáo từ: “Mẫu thân, con liền đi chỗ đến của di nương trước.”

Mọi chú ý của Đại thái thái đều bị Thập Nương hấp dẫn, có chút không yên lòng gật đầu.

Thập Nhất Nương như trút được gánh nặng, vội mang theo Hổ Phách lui xuống.

Khi bức rèm cửa buông xuống, nàng nghe Thập Nương cười nói:”…… Nữ nhi nghĩ đến trời lạnh, cũng không biết thân thể mẫu thân dạo này như thế nào, nên cố ý lại đây nhìn xem.”

Nàng không khỏi bước nhanh hơn.

Hổ Phách cũng không trả lời, đi theo Thập Nhất Nương vội vàng ly khai chỗ đại thái thái, lúc này mới kêu Thập Nhất Nương :” Tiểu thư, ngài phủ thêm áo choàng đi!”

Thập Nhất Nương lúc này mới giảm tốc độ, đi đến chỗ hai vị di nương.

break
Đàn Anh Cứ Muốn Tôi
Sắc, Sủng, Nữ Cường, Nam Cường
Cùng Trúc Mã Luyện Tập Kỹ Năng
Ngôn tình Sắc, Sủng
Chị Gái Lầu Trên
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc