Trong cuộc sống của các thú nhân trên đại lục Khảm Đạt, xương thú là một thứ không thể thiếu.
Trên phiến đại lục này, trừ bỏ thú nhân còn có vô số sinh vật hung mãnh, bọn họ cùng thú nhân tranh đoạt tài nguyên cuộc sống, đồng thời cũng xem thú nhân là con mồi, và thú nhân cũng như vậy.
Bởi vậy các thú nhân đại đa số đều tụ tập thành bộ lạc.
Thịt dã thú đối với thú nhân chính là món chính, da lông có thể lột xuống làm quần áo, lều, thảm, chăn nệm, mà xương cốt… lại càng được sử dụng rộng rãi.
Nói chuẩn xác hơn thì xương cốt được dùng để thắng dầu.
Hiện giờ Tô Sách phát hiện, xương cốt dã thú tựa hồ có tác dụng bất đồng, tỷ như phổ biến nhất là loại xương lợn rừng lưng đen được dùng trong mỗi bữa cơm, lúc hầm sẽ bỏ vào thêm như một loại gia vị; xương của các loại chim thì có nhiều dầu hơn, còn dễ bắt lửa được dùng cho việc thắp sáng; lúc cọ rửa da lông thì dùng loại dầu nấu từ xương của một loại linh dương rất khó bắt…
Trong nhà các thú nhân sẽ có một hang động giống như tầng hầm, bên trong chất chồng đủ loại xương cốt, toàn bộ đều là giống đực săn được, mà xương cốt trong nhà giống cái thì do bọn họ đổi từ các sản phẩm thủ công, rau dưa gieo trồng hoặc từ những người theo đuổi tặng, sau khi có bầu bạn sẽ đem xương cốt của mình gộp chung với giống đực.
Hang động chứa xương cốt cách phòng ở khá gần, vì thế Thản Đồ mới lấy ra dễ dàng như vậy.
Lúc chờ nước sôi, Tô Sách cố ý nhìn qua ‘hầm’ của Thản Đồ—— tạm thời gọi như vậy, bên trong có rất nhiều núi xương đủ loại với đủ hình thù kì quái cùng màu sắc, những khúc xương nhỏ cũng rải rác rất nhiều, làm người ta có rất ít chỗ đặt chân, mà hang động này… thực sự rất sâu.
Tô Sách đứng bên ngoài động nhìn xuống một cái đã cảm thấy có chút choáng váng.
Dưới sự nhắc nhở của Tô Sách, Thản Đồ đem mớ xương rửa thật sạch, sau đó mới bỏ vào nồi nước đã được rửa sạch cùng nấu sôi lại một lần, không bao lâu sau, có mùi dầu mỡ thản nhiên truyền tới.
Lấy thịt bỏ vào nồi, bỏ thêm chút gia vị mặn cùng cay, bởi vì thịt khá cứng nên thời gian hầm lâu một chút, sau khi nước sôi lại lần hai thì bỏ rau vào… cuối cùng đậy nắp lại.
Làm xong hết, Tô Sách thở một hơi, quay đầu lại liền nhìn thấy ánh mắt sáng ngời hữu thần của Thản Đồ đang nhìn mình, ánh mắt này đột nhiên làm cậu nhớ tới sư tử hoàng kim mới gặp khi vừa tới thế giới này…
Lại nói tiếp, sư tử kia cùng Thản Đồ rõ ràng là nhất thể, nhưng không biết vì sao cậu lại không thể liên kết hai người lại một chỗ.
Trước mắt còn chưa cần quấy.
Tô Sách suy nghĩ một chút, đi tới ngồi xuống bên cạnh nam nhân: “Thản Đồ, các ngươi nơi này… tính thời gian thế nào?”
Dựa vào quan sát mặt trời cũng chỉ hiệu quả lúc trời nắng đi, nếu không trung bị mây che phủ thì làm gì cũng trở nên thực phiền toái. Bất quá ở trái đất thì từ xa xưa đã có dụng cụ phân chia thời gian, không biết nơi này có không.
Thản Đồ không nghĩ nhiều như Tô Sách tưởng, nhanh nhẹn đáp: “Dùng ‘đấu’ a.”
“…Đấu?” Tô Sách hỏi: “Đó là gì?”
Thản Đồ cười hắc hắc, bóng dáng chợt lóe không thấy tăm hơi, sau đó lại nhanh chóng vọt trở về, trong tay còn cầm theo thứ gì đó có hình phễu.
Thứ này chia làm hai phần, trung gian gắn kết bằng một cái lỗ nhỏ, bên trên chứa đầy hạt cát, bởi vì dựng đứng nên nó không ngừng chảy xuống, toàn bộ chảy vào phần bên dưới. Mà lúc Thản Đồ cầm cũng không đảo ngược.
Tô Sách nhận ra thứ này, nó được dùng vào thời xa xưa ở Âu Châu cổ trước kia, được gọi là ‘đồng hồ cát’, nó có hình vuông với chiều rộng dần dần thu hẹp đến khi khe hở chỉ nhỏ bằng đầu kim, khi hạt cát chảy hết thì ước chừng được một khoảng thời gian.
“Đây là ‘đấu’?”
Thản Đồ gật đầu: “Đúng vậy, dựa theo những vạch trên nó mà phân biệt thời gian.”
Tô Sách bảo trì tư thế nghiêm chỉnh cầm lấy ‘đấu’—— bởi vì nó khá nặng nên hơi khó khăn—— miễn cưỡng đặt trước mắt quan sát, trên mặt trên có khắc sáu vạch.
Chợt nghe Thản Đồ nói: “Bình thường thì hừng đông sẽ bắt đầu cho ‘đấu’ chạy, qua vạch đầu tiên ăn bữa cơm thứ nhất, qua tiếp hai vạch ăn bữa thứ hai, qua ba vạch sẽ ăn bữa thứ ba, lúc này ‘đấu’ cũng ngừng chạy.”
Tô Sách cũng hiểu đại khái, nếu dựa theo địa cầu tính thì phễu này sẽ hoạt động từ sáu giờ sáng đến sáu giờ tối, vừa đủ thời gian ban ngày.
Ngay lúc hai người nói chuyện, mùi thịt trong nồi bắt đầu thơm lừng, hơi nước màu trắng bắt đầu bốc lên làm nắp nồi nảy lên lạch cạch.
Tô Sách vội chạy qua mở nắp, cậu dùng một khúc cây dài nhỏ giở ra, bằng không chỉ bằng sức lực của cậu, chỉ sợ có thể mở nắp cũng bị nước sôi bắn trúng.
Lúc này, cậu bắt chước Thản Đồ bắt đầu quấy nồi thịt hầm.
Chính là giống như cậu nghĩ, quả nhiên vẫn phi thường cố sức.
Thản Đồ muốn tới hỗ trợ nhưng bị Tô Sách cự tuyệt.
Thứ trong nồi dần dần tản ra, thịt cùng rau dưa nổi lên mặt nước, cảm thấy màu sắc đã được thì Tô Sách bỏ loại gia vị giống tiêu vào, dùng muôi múc chút nước canh nếm thử, lại bỏ thêm chút vị cay.
Sau đó chậm rãi hầm tiếp.
Tô Sách nhìn vạch khắc trên đồng hồ cát, lại nhìn nhìn ngọn lửa trong nồi, trong lòng tính toán một chút sau đó đứng lên đi qua gian phòng bên cạnh.
Thản Đồ thấy vậy, vội vàng chạy theo: “A Sách từ từ, ta đến giúp ngươi!”
Tô Sách không cự tuyệt Thản Đồ ân cần, cầu vừa múc nước vào thùng gỗ nhỏ rửa sơ lại chén bát, vừa nói với Thản Đồ: “Sau này trước khi dùng công cụ gì cũng phải rửa sơ lại một lần.”
Thản Đồ không ngừng gật gù, y cảm thấy có chút phiền, bất quá nếu A Sách thích thì không sao cả…
Hai người nhanh chóng rửa xong chén bát, lúc này Thản Đồ đột nhiên giật giật lỗ tai, người cũng khựng lại một chút.
Tô Sách ngẩng đầu: “…làm sao vậy?”
Vẻ mặt Thản Đồ như đưa đám: “Bên ngoài có người đến…”
Có người tới vì sao biểu tình đột nhiên lại khó coi như vậy… chẳng lẽ là người không được hoan nghênh? Nếu là địch nhân… trong bộ lạc hẳn không tới mức đó đi.
“Chào! Thản Đồ!” Đúng lúc này, một tiếng nói có chút quen thuộc truyền vào.
Tô Sách còn đang phân biệt thì Thản Đồ đã nhảy ra ngoài: “Sao các ngươi lại tới đây a!” Bộ dáng có chút tức giận nhưng âm thanh cũng không lớn.
Âm thanh lúc nãy lại nói tiếp: “Chúng ta tới xem thành viên mới chứ đâu phải xem ngươi… Nói ra thì các ngươi vẫn chưa phải bầu bạn đi, chúng ta tới tìm A Sách ca ca chơi không được sao?”
Sau đó một âm sắc mềm mại có chút nhút nhát vang lên: “Chúng ta… chúng ta tới xem…”
“Ai nha thật là.” Thản Đồ giống như bất lực: “Ta biết rồi, các ngươi ngoan ngoãn ở đây chờ, ta gọi A Sách ra.”
Tô Sách liền nhìn thấy Thản Đồ một lần nữa tiến vào, có chút nghi hoặc nhìn y. Cậu không nhớ rõ mình có người quen nào ở đây…
Thản Đồ nhìn Tô Sách, bả vai suy sụp: “A Sách, ngươi còn nhớ cặp giống cái song sinh chúng ta gặp ngoài cổng bộ lạc không?”
Là bọn hắn. Tô Sách nhớ ra, gật gật đầu.
Thản Đồ có chút vô lực: “Bọn họ nói muốn chơi với ngươi…”
Tô Sách sửng sốt.
Từ nhỏ đến giờ cậu đều rất vô vị, không có ai muốn chơi cùng cậu cả.
Thản Đồ cẩn thận quan sát vẻ mặt Tô Sách: “A Sách, nếu ngươi không thích bọn họ thì ta có thể bảo họn họ rời đi, cùng lắm thì ta đuổi về chỗ phụ mẫu bọn họ là được.”
Tô Sách lắc đầu: “Không sao.”
Thản Đồ không cho phép người trong lòng nghi ngờ mình, lập tức nói rõ: “A Sách, mặc dù trong bộ lạc bọn họ quả thực là giống cái trân quý, hơn nữa nhóm giống đực đều cấp thiết bảo hộ bọn họ, nhường nhịn bọn họ, nhưng đối với mỗi giống đực mà nói chỉ có một người là trân quý nhất.”
Tô Sách ẩn ẩn đoán được lời nói tiếp theo của Thản Đồ.
Quả nhiên Thản Đồ ngốc hề hề mỉm cười, tiếp tục nói: “Đối với ta mà nói, A Sách ngươi chính là người trân quý nhất kia. Không có gì quan trọng hơn A Sách ngươi cả.”
Những lời này của Thản Đồ không phải nói dối, bởi vì ở chung mấy ngày nay, mỗi phút mỗi giây y đều hướng cậu mà biểu hiện điểm này.
Cho dù Tô Sách vẫn còn rất băn khoăn nhưng vẫn tín nhiệm—— chưa từng hoài nghi tâm ý của y.
Nhưng thẳng thắng như vậy vẫn làm cậu có chút chịu không thấu a.
Tô Sách quay lưng, lau lau tay: “…không có, Thản Đồ.” Lúc quay lại, thần sắc đã trở lại bình thường: “Ta đối với bọn họ không có cảm giác xấu.”
Thản Đồ cũng nhìn ra Tô Sách thật sự không mất hứng, liền cười rộ lên: “Vậy là tốt rồi, A Sách ngươi mau đi đi, đừng để bọn họ chờ đâu.”
Tô Sách gật gật đầu, đi tới cửa sau đó quay đầu lại: “…Thản Đồ.”
Thản Đồ ngẩng đầu: “A?”
“Hôm nay giữ bọn họ lại ăn cơm.” Tô Sách hơi nhếch khóe môi: “Ngươi tẩy thêm hai cái bát đi.” Nói xong xoay người đi ra ngoài.
Mà Thản Đồ, y bởi vì nụ cười nhạt của người trong lòng mà ngây dại.