Thư Ký Của Tôi Biết Bắt Quỷ

Chương 74

Trước Sau

break

Nhưng tên quỷ háo sắc kia không giống vậy, gã rõ ràng cảm giác được trên người mới tới không có chút âm khí nào, đó chính là một người rất bình thường. Đến khi nhìn thấy khuôn mặt của Hàn Hướng Nhu, gã hưng phấn liếm đầu lưỡi, chui ra khỏi cơ thể của Phỉ Phỉ rồi nhào vào Hàn Hướng Nhu.

Ngửi thấy mùi tanh hôi trên người tên quỷ háo sắc, Hàn Hướng Nhu cố nén sự ghét bỏ rồi giả vờ không nhìn thấy tên quỷ háo sắc, cô cởi áo khoác rồi dùng sức vung lên: “Gió bên ngoài lớn thật.”

Mấy người nhìn chằm chằm vào gương trơ mắt thấy tên quỷ háo sắc bị Hàn Hướng Nhu dùng áo quất ra xa bốn năm mét, sau đó cái đầu to nhằm về hướng cửa sổ trượt dần xuống.

Sự yên lặng chết chóc lan tràn, biểu cảm mọi người nhìn Hàn Hướng Nhu đều khó nói hết bằng một lời. Chẳng lẽ cô gái này có thần lực trời sinh sao? Cởi cái áo khoác còn dùng sức lớn như vậy!

Mà khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp càng liên tục thét chói tai, bọn họ cách cả màn hình không thấy bộ dáng của quỷ, chỉ có thể nhìn thấy cái bóng đen xì. Cả đám người đang mặc sức tưởng tượng ra các loại hình ảnh kinh khủng thì thấy Hàn Hướng Nhu nhanh nhẹn dùng áo khoác quạt cái bóng đen bay ra ngoài, thế mà cô lại dùng dáng vẻ và vẻ mặt vô tội không biết gì hết.

“A a a, chị Hàn đẹp trai quá, tôi muốn trở thành fan của chị ấy!”

“Nữ thần, em muốn sinh khỉ con cho chị!”

“Cho nên bóng đen đó thật sự là quỷ sao?”

“Có nữ thần ở thì ngay cả quỷ cũng không cảm thấy đáng sợ.”

“Nhưng rốt cuộc thì tên quỷ kia có hình dạng gì nhỉ? Tôi cũng chưa thấy rõ ràng!”

……

Trong lúc đang thảo luận rôm rả, còn có rất nhiều người vừa bị trò chơi kích thích liền tặng quà như không cần đến tiền vậy.

Hàn Hướng Nhu đi vào rồi liếc nhìn họ một cái, ra vẻ khó hiểu: “Mọi người đứng ở kia làm gì vậy? Ôi, Phỉ Phỉ, sao cô lại ngồi ở dưới đất thế?”

Sau khi Phỉ Phỉ được Hàn Hướng Nhu đỡ lên thì không nhịn được bổ nhào vào trong ngực cô rồi khóc rống lên.

Hàn Hướng Nhu thấy xấu hổ, sao hiện tại luôn có cô gái thích lao vào trong ngực mình thế này!

A Siêu thấy khuôn mặt của bạn gái hiện ra dáng vẻ khó có thể chịu đựng nổi, anh ta quay đầu sang thiếu gia Trương đang đứng cạnh gương: “Trò chơi này kết thúc chưa? Quỷ được gọi tới đã được coi là tiễn đi chưa?”

“Chắc là rồi……” Thiếu gia Trương cũng không dám xác định, quá trình tên quỷ háo sắc bị tiễn đi vừa rồi hoàn toàn không giống với quy tắc trò chơi. Để đảm bảo, vài người đứng tại chỗ năm phút, thấy nam quỷ mau me be bét không trở về mới đánh bạo rời khỏi vị trí.
Hàn Hướng Nhu vỗ vỗ lưng của Phỉ Phỉ rồi đẩy cô ta ra, sau đó không hề vui vẻ nhìn mấy người trước mặt: “Các người đang làm gì? Sao lại khiến con gái người ta bị dọa khóc thế này?”

“Chúng tôi gọi quỷ.” Thiếu gia Trương nói một cách gian nan: “Không nghĩ tới thật sự gọi được quỷ.”

Hàn Hướng Nhu trợn trắng mắt rồi khinh thường nói: “Các người đang tìm đường chết đấy.”

Thiếu gia Trương ngồi bệt xuống đất, cảm thấy chân mềm oặt sắp không giống chính mình. Anh ta nhìn Hàn Hướng Nhu không hề đổi sắc mặt thì không nhịn được hỏi: “Cô đi ra ngoài không gặp phải cái gì sao?”

Hàn Hướng Nhu cười như không cười nhìn anh ta: “Không gặp phải cái gì nha, nhưng có gặp anh chàng đẹp trai, có hàn huyên một lúc với anh ta.”

Bạc Hà dùng biểu cảm kỳ quái nhìn cô: “Ở dạng địa phương này gặp được anh chàng đẹp trai? Không phải là quỷ sao?”

Hàn Hướng Nhu cười khẽ một tiếng: “Tôi đây cũng không biết, dù sao anh ta cũng không hại tôi, nói chuyện vài ba câu rồi chúng tôi liền tách ra.”

Lý Đại Đông đi tới túm lấy ống tay áo của Hàn Hướng Nhu, hai người tìm một góc hơi xa một chút, Lý Đại Đông kể lại lời nói của tên quỷ háo sắc kia cho Hàn Hướng Nhu: “Theo ý nghĩa trong câu nói của tên đó thì những người biến mất không có liên quan gì tới quỷ, hẳn là phòng ở đang quấy phá.”

“Phòng ở sao?” Hàn Hướng Nhu sờ sờ bức tường, không cảm giác được phòng ở có khác thường gì.

Lý Đại Đông thấy bộ dáng không hiểu ra sao của Hàn Hướng Nhu thì đưa ra lời đề nghị: “Nếu không thì lại gọi quỷ lần nữa rồi chúng ta hỏi lại tình huống?”

Hàn Hướng Nhu khẽ lắc đầu: “Tên quỷ tôi gặp được kia có nói cho tôi rằng lúc những người đó biến mất thì cả quỷ ở đây đều không thấy, cụ thể thì bọn họ cũng không quá rõ ràng, chúng ta chờ đến sau nửa đêm lại nói.”

Tên quỷ háo sắc bị ném văng ra nhưng vẫn phải tiếp tục phát sóng trực tiếp, vì để lưu lại khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp, thiếu gia Trương lại đề nghị kể chuyện ma. Tuy vừa rồi mấy người đều thấy được bộ dáng của quỷ trong gương nhưng phát hiện không ngờ quỷ bị ném văng ra một cách đơn giản như vậy, bọn họ bắt đầu cảm thấy quỷ cũng không đáng sợ đến vậy, ngược lại cả đám người này còn thấy hưng phấn. Chỉ có Phỉ Phỉ bị quỷ nhập vào người mới biết cảm giác âm u lạnh lẽo, cô ta biết tên quỷ kia không đơn giản như tưởng tượng, tuy cô ta không biết vì sao con quỷ kia lại dễ dàng đi mất nhưng cái loại cảm giác này cô ta thật sự không muốn thể nghiệm lần thứ hai.

“Mọi người chơi đi, tôi không tham gia.” Phỉ Phỉ lạnh lùng nói một câu rồi tìm ghế dựa ngồi cách bọn họ thật xa. A Siêu thấy thế thì đi tới kéo cô ta rồi nhỏ giọng khuyên nhủ: “Đừng ầm ĩ nữa, còn đang phát sóng trực tiếp đấy.”

Phỉ Phỉ nhớ tới phản ứng của A Siêu sau khi quỷ hồn kia ôm mình, trái tim trở nên băng giá bèn hất tay anh ta: “Tôi thật hối hận khi tới đây cùng anh! Chính anh đi phát sóng trực tiếp đi!”

Sắc mặt của A Siêu không đẹp mấy nhưng nhớ tới số tiền xa xỉ của quà tặng thì vẫn kiềm chế sự bất mãn trong lòng rồi an ủi một câu cho có lệ: “Vậy em nghi ngơi trước đi nhé.” Rồi vội vã về tới trước màn hình.

Vẫn bốn cây nến như cũ, A Siêu và bốn người nhóm phát sóng trực tiếp ngồi trước màn hình, Hàn Hướng Nhu và Lý Đại Đông khoanh tay ngồi trong một góc nhìn bọn họ.

Bạc Hà, Đại Băng, thiếu gia Trương là những người trường kỳ làm phát sóng trực tiếp về đề tại kinh dị, đã tích lũy tư liệu sống không biết bao nhiêu. Đặc biệt là trong chính hoàn cảnh mà nó tự mang bầu không khí kinh hãi dù không nói lời nào, ba người kể lại chuyện xưa về ma quỷ sống động như thật làm người nghe rờn rợn nổi cả da gà. Từ khi Phỉ Phỉ bị quỷ nhập vào người liền cảm thấy cả người rét run, nghe kể chuyện lại càng lạnh khiến cả người run rẩy, cứ xê dịch ghế vài lần cho đến khi ngồi bên cạnh Hàn Hướng Nhu mới cảm thấy hơi an tâm.

Lý Đại Đông nhìn thấy âm khí trong phòng càng ngày càng nặng theo câu chuyện càng ngày càng nhiều của bọn họ. Một bàn tay tái nhợt dần dần bò vào từ cửa sổ, sau khi nó nhìn thấy bốn người trong phòng thì lộ ra nụ cười quỷ dị.

Bóng đêm càng ngày càng đen, khi con quỷ kia chui vào phòng mang theo một cơn gió lạnh thổi tắt ngọn nến. Bạc Hà duỗi tay ấn chốt mở khẩn cấp của đèn làm căn phòng được chiếu sáng, sau đó châm ngọn nến lần nữa: “Tiếp theo đến lượt tôi kể chuyện ma.”

Đôi mắt của con quỷ kia nhìn vào Bạc Hà rồi bay đến bên người anh ta, sau đó ngồi dán sát vào người anh ta.

Lý Đại Đông và Hàn Hướng Nhu làm bộ như không thấy gì, nhắm mắt lại không nói chuyện. Bỗng nhiên Hàn Hướng Nhu cảm thấy giọng nói của nhóm Bạc Hà xa xôi dần thì mở mắt nhìn thoáng qua. Chỉ thấy trong phòng đã xuất hiện lớp sương mù nhẹ, nếu không cẩn thận để ý thì không phát hiện được.

Hàn Hướng Nhu duỗi chân đá lên cẳng chân của Lý Đại Đông rồi dùng ánh mắt báo cho anh ta biết. Trong lòng Lý Đại Đông rùng mình, lập tức biểu cảm nghiêm túc hẳn.

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc