Hàn Hướng Nhu kiểm tra lều trại cẩn thận một lần, âm khí ở lều trại nặng hơn những nơi khác một chút nhưng những thứ khác lại không có gì khả nghi. Khóa túi ngủ được kéo kín mít lên, điều này chứng tỏ những người đó trực tiếp biến mất trong lúc ngủ mơ. Lý Đại Đông cũng nhân cơ hội lại kiểm tra hiện trường lần nữa, nhưng nhà chính này không có người ở, đồ đạc cũng không quá nhiều, nơi có thể kiểm tra anh cũng đã kiểm tra không biết bao nhiêu lần mà không phát hiện ra cái gì.
Sau khi nhận được rất nhiều quà tặng, Bạc Hà lại mang theo nhóm người đi vào sâu bên trong, căn phòng lớn lớn bé bé này chỉ có một nửa là để đồ đạc, nửa còn lại thì để trống, cũng không có gì đăc biệt. Đi xuyên qua căn nhà, nhóm người tới vườn hoa sau nhà của Nhà lớn họ Trương. Cỏ dại trong vườn hoa đã dài hơn nửa chiều cao người, hồ nước có nước nhưng mới thoáng nhìn là thấy vẩn đục không chịu nổi. Hiện giờ sắc trời đã dần tối, cơn gió thu thổi qua rất hợp với sự hiu quạnh của cả vườn, ngược lại còn cảm thấy sự quen thuộc về nhà bị quỷ ám.
Bạc Hà hỏi đúng lúc: “Tôi đã đưa mọi người dạo qua Nhà lớn Họ Trương một vòng rồi, mọi người cảm thấy đêm nay chúng tôi qua đêm ở đâu thì tốt nhỉ?”
Lập tức màn hình loạn hết lên, xem loại phát sóng trực tiếp dạng này thì đương nhiên là vẫn thấy càng nguy hiểm càng tốt, có rất nhiều người đều chọn vườn hoa sau nhà và sảnh ngoài trước đó. Rõ ràng vườn hoa không thể ở được, buổi đêm nơi này tối om không bị hù chết cũng bị đông chết. Còn truyền thuyết về sảnh ngoài quá nhiều, Phỉ Phỉ và A Siêu không quá bằng lòng, Bạc Hà nhượng bộ một bước lựa chọn một căn nhà lầu gần vườn hoa.
Đây là một căn nhà nhỏ hai tầng, xem cách sắp đặt trang trí bên trong giống như là chuẩn bị cho bé gái trong nhà. Tầng một là thư phòng và phòng khách nhỏ, bàn sách kệ sách đầy đủ mọi thứ, chỉ là ngay một quyển sách trên đó cũng không có, nguyên do như là không có người ở. Đi lên cầu thang làm bằng gỗ là tới phòng ngủ.
Phòng ngủ có một chiếc giường được điêu khắc hoa cỏ rườm rà trên khung giường, màn giường nửa rủ xuống, mờ mờ ảo ảo chỉ nhìn thấy sự tăm tối làm lòng người lạnh lẽo. Khán giả phòng phát sóng trực tiếp thấy cảnh tượng như vậy lập tức kích động rồi mãnh liệt yêu cầu đêm nay bọn họ phải ở nơi này.
Nhìn quà tặng ngập đầy, không chỉ mỗi Bạc Hà đồng ý mà ngay cả Phỉ Phỉ và A Siêu cũng gập đầu đáp ứng. Dựa theo thỏa thuận trước đó, số tiền kiếm được qua lần phát sóng trực tiếp này A Siêu lấy 3 phần, hai người anh Băng và thiếu gia Trương lấy 3 phần, bốn người Hàn Hướng Nhu mỗi người lấy một phần, hiển nhiên là dục vọng tiền tài của Phỉ Phỉ và A Siêu chiến thắng sự sợ hãi tròng lòng.
Sắc trời dần tối, gió thổi làm cánh cửa sổ va đập kêu kẽo kẹt, Bạc Hà lấy ra một các đèn bàn để lên bàn rồi cười ha hả: “Vì để đêm nay được chiếu sáng, tôi mang theo một cái đèn sạc điện, hai mươi ngọn nến, tôi cũng không tin không căng nổi đêm nay.”
Hàn Hướng Nhu quay đầu nhìn về phía cửa sổ, theo sắc trời càng ngày càng tối, âm khí ngoài cửa bỗng dày đặc lên.
Lý Đại Đông cảm giác được âm khí nên trước hết đã đi tới cửa sổ, hai người lẳng lặng nhìn ra bên ngoài, một lúc lâu sau Hàn Hướng Nhu nói với vẻ hơi chần chờ: “Tôi cảm thấy là quỷ hồn tới từ bên ngoài.”
Năng lực của Lý Đại Đông không bằng Hàn Hướng Nhu, anh chỉ có thể cảm giác được vài luồng âm khí xuất hiện ở các nơi trong nhà. Nhớ tới năm đồng nghiệp bị mất tích của mình, Lý Đại Đông hơi nôn nóng: “Nếu không thì tôi đi trước nhìn xem sao?”
Hàn Hướng Nhu lắc đầu: “Vẫn nên để tôi đi thôi, nếu mấy hồn phách và căn nhà này không liên quan với nhau thì trước hết đừng động tới bọn họ, mục đích của chúng ta là tìm ra bí mật của Nhà lớn họ Trương, không thể rút dây động rừng.”
Lý Đại Đông biết bản lĩnh của Hàn Hướng Nhu giỏi hơn mình nên gật đầu: “Vậy cô chú ý an toàn nhé.”
Hàn Hướng Nhu quay đầu nhìn lướt qua rồi nhỏ giọng dặn dò: “Nếu nơi này có quỷ, chỉ cần không ảnh hưởng đến tính mạng thì đừng ra tay. Năm đồng nghiệp của anh còn chờ chúng ta nghĩ cách cứu viện đấy, chậm một ngày thì bọn họ lại nguy hiểm thêm một phần.”
Lý Đại Đông biết nặng nhẹ: “Tôi biết rồi, cô yên tâm đi.”
Sau khi hai người thương lượng xong thì Hàn Hướng Nhu lấy ra một cái áo cộc tay từ trong túi rồi mặc vào, lại lấy một cái đèn pin ra và nói: “Tôi muốn đi toilet ở bên ngoài một lát.”
Lập tức trong phòng yên tĩnh hẳn, tất cả mọi người dùng một vẻ mặt nhìn cô, đó chính là trên mặt tràn ngập hai chữ ‘dũng sĩ’.
Hàn Hướng Nhu nói xong thì đi ra ngoài, Bạc Hà vội vàng gọi cô lại, hơi do dự khuyên nhủ: “Nếu không thì cô dùng tạm thùng ở dưới lầu nhé? Nơi này cách WC hơi xa, một mình cô không sợ sao?”
“Không sao, tôi mang đèn pin mà.”Hàn Hướng Nhu nói xong lại có lòng tốt dặn dò họ một câu: “Tôi vốn lớn gan, tốt nhất mọi người đừng học tôi, trong phòng vẫn khá an toàn.”
Nụ cười trên gương mặt của Bạc Hà suýt nữa đóng băng, biết trong phòng an toàn cô còn trốn đi thì có phải bị ngốc hay không? Bạc Hà còn muốn khuyên tiếp thì bỗng nhiên thiếu gia Trương túm lấy anh ta rồi quay sang màn hình cười và vẫy tay: “Người đẹp Hàn của chúng ta chính là siêu cấp dũng sĩ nha, mọi người nhanh chóng gửi quà tặng cổ vũ cô ấy một chút nào, để chúng ta chờ anh hùng trở về!”
Lập tức quà tặng ngập đầy màn hình, thiếu gia Trương cười không khép miệng được, Bạc Hà quay đầu nhìn bóng dáng Hàn Hướng Nhu mà thở dài.
Sau khi Hàn Hướng Nhu đi ra khỏi nhà, cô để đèn pin cầm tay vào trong túi, chưa đến mười tuổi cô đã ra ngoài bắt quỷ vào ban đêm, sớm đã luyện được đôi mắt có thể nhìn được trong bóng tối.
Xuyên qua cửa ánh trăng chính là viện có ba cửa ra vào. Hàn Hướng Nhu đi được không bao lâu thì nghe thấy có tiếng bước chân nặng nề đi theo mình. Cô dừng bước rồi quay đầu nhìn lại, một thanh niên mới ngoài hai mươi mặc áo sơ mi và quần jean đang đứng sau lưng cô đang nhìn cô nở nụ cười hòa nhã: “Cô tới nơi này chơi?”
Hàn Hướng Nhu nhìn quỷ khí trên người anh ta, cô gật đầu với vẻ mặt không chút biểu cảm: “Anh ở nơi này sao?”
“Đương nhiên không phải.” Thanh niên nhìn lướt qua ghế đá trong sân: “Tôi và bạn ở ngay gần đây, buổi tối tới nơi này nhìn xem.”
Hàn Hướng Nhu ngồi đối diện anh ta, quan sát anh ta từ trên xuống dưới rồi thử dò xét: “Lá gan của các anh rất lớn, tôi nghe nói nơi này có quỷ đấy, có rất nhiều người đã mất tích ở chỗ này.”
Nụ cười của người thanh niên không đổi, lại nói rất ẩn ý: “Không chỉ mỗi con người, nghe nói có tất nhiều quỷ hồn cũng biến mất theo.”
Hàn Hướng Nhu khẽ cười một tiếng: “Còn dám đi cùng bạn lại đây, vậy anh không sợ sao?”
Thanh niên ngắm nghía khuôn mặt Hàn Hướng Nhu: “Tôi không sợ, tôi chỉ có một mình, cho dù biến mất cũng không có ai nhớ thương, vậy còn cô? Cô có sợ không?”
Hàn Hướng Nhu không nói gì, ngược lại còn hỏi: “Những người và quỷ đã biến mất đi đâu vậy?”
“Không biết.” Thanh niên đứng lên nhìn Hàn Hướng Nhu một cách sâu xa: “Cô mau đi đi, nơi này không phải là nơi cô ở được.”
Hàn Hướng Nhu nghe lời khuyên có thiện ý bèn nở nụ cười với anh ta: “Anh cũng sớm trở về đi, đối với anh thì nơi này cũng không an toàn đâu.”
Hàn Hướng Nhu tiếp tục đi về phía trước, thanh niên đứng tại chỗ không cử động cho đến khi bóng Hàn Hướng Nhu khuất khỏi tầm mắt thì anh ta mới nhìn sang bên cạnh: “Xuất hiện đi, lén lút làm gì.”