Thư Ký Của Tôi Biết Bắt Quỷ

Chương 63

Trước Sau

break

Hàn Hướng Nhu ngồi dậy rồi lấy một tờ giấy màu vàng từ trong túi gấp thành hình người, cô nhẹ nhàng thổi một hơi lên hình nhân, lập tức hình nhân sống dậy, nó nhảy xuống giường rồi chui ra ngoài từ khe cửa lặng lẽ đi theo sau Lý Thanh.

Hàn Hướng Nhu cầm di động nhìn thời gian, mới 3 giờ sáng, cô ngáp một cái rồi xoay người ngủ tiếp.

7 giờ sáng, chuông báo thức vang lên đúng giờ, Hàn Hướng Nhu được ngủ an ổn cả một đêm thì cảm thấy tinh thần rất phấn chấn. Cô lật chăn lên muốn xuống giường thì đột nhiên nhìn thấy tay mình đang đè lên một tờ giấy vàng gấp thành hình người bèn cười khẽ một tiếng, hóa ra là đã quên mất nó.

Hàn Hướng Nhu nhét hình nhân vào trong túi, nhìn thoáng qua Lý Thanh còn chưa tỉnh ngủ, cô cầm theo đồ dùng vệ sinh cá nhân đi hành lang khác rửa mặt. Lúc này tầng hai im ắng, Hàn Hướng Nhu đi qua cửa phòng khác thì không nghe thấy động tĩnh nào.

Hàn Hướng Nhu đóng cửa phòng rửa mặt lại, lấy hình nhân vàng từ trong túi ra, duỗi tay ra để lên đầu nó. Giấy vàng bốc cháy lên, sương khói lượn lờ vây quanh Hàn Hướng Nhu chậm rãi di chuyển vòng quanh. Khoảng năm phút sau, sương khói tan đi, Hàn Hướng Nhu mở mắt rồi lộ ra biểu cảm ngoài ý muốn: “Thì ra là thế.”

****

Một tia nắng sớm xuyên qua cửa sổ chiếu lên gương mặt của Trương Thịnh, Trương Thịnh nhíu mày, cậu ta dùng mu bàn tay che lại, mơ mơ màng màng mở mắt. Sau khi nhìn đồ đạc sắp xêp đơn sơ và xa lạ trong phòng, đầu tiên Trương Thịnh hơi sững sờ, chờ tới khi nhớ ra đây là nơi nào thì nháy mắt sắc mặt biến đổi lớn, cậu ta hoảng loạn nhảy khỏi giường, trái tim đập thình thịch một cách khẩn trương.

Ngoài cửa truyền đến một tràng cười thanh thúy, Trương Thịnh nhận ra đó là của Lý Thanh thì cơ thể căng cứng mới dần dần thả lỏng. Cậu ta ngồi trên giường chờ bình tĩnh lại, sau đó đứng dậy thu dọn hành lý của mình xong thì đeo cặp sách rồi mở cửa phòng ra.

Lý Thanh đứng ở cửa 201 đang nói chuyện phiếm với Hàn Hướng Nhu, nghe được đối diện có tiếng mở cửa thì vội vàng quay đầy lại, đến khi thấy rõ Trương Thịnh đeo cặp sách thì ngây người: “Anh định trở về?”

“Đúng!” Biểu cảm của Trương Thịnh rất bình tĩnh: “Anh chuẩn bị đi bây giờ.”

Lý Thanh nghe vậy lập tức hơi hoảng loạn: “Lại ở thêm một đêm rồi ngày mai chúng ta đi cùng nhau không được sao?”

Trương Thịnh nhìn Lý Thanh vẻ tìm tòi nghiên cứu: “Tối hôm qua anh và em đã nói rất rõ ràng, anh cảm thấy em đi cùng anh mới đúng. Vì sao em không muốn đi?”

“Chúng ta đã nói với viện trưởng là sẽ ở lại ba ngày mà.” Lý Thanh nói với vẻ khô khốc: “Tối hôm qua không có chuyện gì xảy ra cả, cũng không có quỷ quái gì gì đó. Em cảm thấy có thể là các ông các bà ở phòng khác vừa lúc đi ra đấy, vì anh ở dưới bàn không nhìn thấy được cho nên mới hiểu lầm.”

Trương Thịnh lắc đầu: “Mặc kệ là hiểu lầm hay có quỷ thì hiện tại đối với anh mà nói đã không quan trọng, giờ anh chỉ muốn trở về trường. Nếu em muốn đi cùng anh thì lúc này thu dọn hành lý đi, nếu không muốn đi thì ngày mai em tự mình trở về.”

Trương Thịnh nói xong vác cặp sách đi ra ngoài, Lý Thanh hơi hoảng loạn rồi vội vàng đuổi theo: “Trương Thịnh, anh nghe em nói đã.”

Hai người lôi kéo nhau vừa mới đến cửa cầu thang thì gặp viện trưởng Trương vừa lúc đi xuống dưới tầng. Lập tức Trương Thịnh cứng cả người, tay nắm lan can cầu thang cũng không dám cử động.

“Làm sao vậy?” Viện trưởng Trương dùng vẻ mặt nghi ngờ liếc nhìn bọn họ, sau đó ánh mắt dừng trên cặp sách mà Trương Thịnh đang vác: “Cháu phải đi hả? Chẳng phải nói muốn ở đây đến chủ nhật sao? Tôi còn định gọi các cháu cùng làm vằn thắn đấy.”

Sắc mặt của Trương Thịnh cực kỳ khó coi, môi ngập ngừng một chút nhưng một tiếng cũng không nói nên lời. Còn sắc mặt lúc này của Lý Thanh cũng hơi hoảng loạn, cầm lấy cánh tay của Trương Thịnh mà không biết phải giải thích như thế nào.

Hàn Hướng Nhu đi ra khỏi phòng rồi cười giải vây cho hai người: “Không có chuyện gì đâu, người yêu cãi nhau mà thôi.” Cô đi tới đứng giữa hai người, vỗ vỗ bả vai của Lý Thanh rồi an ủi: “Nếu hai người có suy nghĩ khác biệt thì không bằng trước hết bĩnh tĩnh lại đã, cứ ầm ĩ như vậy mãi chẳng phải sẽ chia tay sao?”

Lý Thanh buông cánh tay của Trương Thịnh ra, vành mắt hơi ửng đỏ.

“Trương Thịnh, chị thấy tâm tình hiện tại của em cũng không tốt, không bằng hôm nay em đi về trước đi. Ngày mai chị sẽ đưa Lý Thanh về trường học, em yên tâm là được.” Hàn Hướng Nhu nói mang theo hàm ý: “Hai người bình tĩnh hai ngày, chờ sau khi Lý Thanh trở về trường học chị tin cô ấy sẽ giải thích cho em.”

Trương Thịnh thật lòng cảm ơn nhìn Hàn Hướng Nhu rồi bước nhanh xuống cầu thang.

“Thật sự cãi nhau sao?” Viện trưởng Trương lắc lắc đầu vẻ hơi bất đắc dĩ: “Giới trẻ bây giờ không biết quý trọng tình cảm nữa rồi, người ở độ tuổi chúng tôi dù có ầm ĩ cả đời cũng sẽ không nói chia tay. Được rồi, mọi người nhanh chóng xuống dưới ăn cơm thôi, đợi một lúc nữa mì trương lên mất.”

Hàn Hướng Nhu và Lý Thanh đi theo sau viện trưởng tới nhà ăn, nhà ăn vẫn chỉ có bảy cụ già giống như bữa trưa hôm qua. Viện trưởng Trương liếc nhìn hai người một cái, có vẻ muốn giải thích một câu nhưng Hàn Hướng Nhu không hỏi, vẻ mặt của Lý Thanh cũng không biểu hiện giật mình làm lời nói của viện trưởng đến bên miệng cũng nói không ra, bà cười gượng hai tiếng rồi ngồi đối diện Hàn Hướng Nhu yên lặng ăn mì.

Trương Thịnh trở về làm Lý Thanh không có tinh thần, sau khi ăn sáng xong cô liền về phòng ngủ. Những việc có khả năng làm được Hàn Hướng Nhu đều tự mình làm. Đến buổi chiều, đột nhiên cô hỏi: “Chẳng phải làm vằn thắn sao? Chúng ta gói luôn đi.”

Lúc Hàn Hướng Nhu tới, ngoại trừ thịt dê thịt bò ra thì cũng mang theo nhiều thịt lợn. Viện trưởng Trương chọn một miếng thịt ba chỉ to băm ra làm nhân, Hàn Hướng Nhu đi tới đất trồng rau hái được một đống rau cần mang về.

Hàn Hướng Nhu tới được hai ngày, đây vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy lão Triệu nấu cơm, thoáng nhìn ông đã hơn năm mươi tuổi, làm da hơi xanh đen, hơi ít nói.

Mấy người yên lặng gói sủi cảo cho đến khi trời tối mới gói xong. Viện trưởng Trương nhìn sắc trời tối mịt thì vội vội vàng vàng đi ra ngoài, trong miệng còn lẩm bẩm: “Là ngủ quên? Sao còn chưa lên? Mọi người đun sủi cảo trước, tôi đi gọi các cụ xuống ăn cơm.”

Lý Thanh cũng đứng lên nói: “Mặt cháu bị bẩn rồi, vừa lúc về phòng đổi quần áo trước.”

Hàn Hướng Nhu thấy hai người đều đi liền giúp lão Triệu dọn sủi cảo lão Triệu để trên nắp nồi vào phòng bếp. Lão Triệu đun nước nấu sủi cảo, sau khi nấu xong một nồi thì thấy Hàn Hướng Nhu đứng bên cạnh còn chưa đi thì nói với vẻ không thoải mái: “Sủi cảo xong rồi, các cô ăn trước đi, ở chỗ này của tôi không cần cô hỗ trợ nữa.”

Hàn Hướng Nhu lẳng lặng nhìn ông một cái: “Còn lại để cháu nấu đi.”

Lập tức lão Triệu nhíu mày, vừa muốn nói chuyền thì thấy Hàn Hướng Nhu ngước mắt lên bình tĩnh nhìn mình: “Ăn xong rồi các vị cũng nên lên đường, ở lại quá lâu cũng không tốt cho các vị.”

Lão Triệu như bị sét đánh khi nghe thấy câu nói đó, không ngờ khuôn mặt màu xanh đen hơi trắng bệch.

Hàn Hướng Nhu lấy một nắp nồi sủi cảo bỏ vào trong nồi, sau khi sủi cảo được nấu chín thì đốt một lá bùa Siêu Độ.

Lão Triệu dùng sắc mặt phức tạp của mình nhìn Hàn Hướng Hu rồi khẽ thở dài: “Chúng tôi không hại người, chỉ là muốn bảo vệ viện dưỡng lão này mà thôi.”

“Cháu biết.” Đồng thời, Hàn Hướng Nhu đun mấy nồi nước, đến khi nước sôi thì bỏ sủi cảo vào, sau đó quay đầu nhìn ông ta: “Nếu ông bà từng hại người thì cháu đã sớm gọi sét đánh mọi người rồi, sao có thể lãng phí bùa Siêu Độ này đây.”

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc