Thư Ký Của Tôi Biết Bắt Quỷ

Chương 41

Trước Sau

break

An Chí Cương hồi tưởng lại tình cảnh năm trước khi nhìn thấy Lý Quyên Quyên, lúc đó ông ta và nhóm phượt thủ đi vào thôn xóm kia thig không có khách sạn, vừa lúc nhìn thấy nhà của Lý Quyên Quyên coi như tương đối mới liền đi vào hỏi xem có thể bỏ tiền ra tá túc hay không. An Chí Cương nhớ rõ lúc mình nhìn thấy Lý Quyên Quyên cũng không có quá nhiều cảm giác, nói thật là việc làm ăn của ông ta coi như rất thành công, sau khi người vợ qua đời có không ít phụ nữ nhào vào ngực ông ta, trẻ tuổi xinh đẹp đã thấy nhiều thì một phụ nữ gần ba mươi tuổi đúng là không thể khiến ông ta chú ý.

Vào buổi tối, Lý Quyên Quyên làm không ít món ăn hoang dã chiêu đãi bọn họ, còn lấy ra rượu ngâm của cha cô ta. An Chí Cương nhớ rõ lúc rượu quá ba lượt thì Lý Quyên Quyên hỏi bát tự của mình, lúc ấy cô ta nói biết đoán mệnh nên sẽ tính cho mình. Lúc ấy An Chí Cương uống say chuếnh choáng, cũng không nghĩ nhiều liền nói cho cô ta. Chờ đến ngày hôm sau tỉnh lại, An Chí Cương nhìn thấy Lý Qyên Quyên đang bận rộn trong phòng bếp bỗng nhiên cảm thấy mê người liền cố ý tiếp cận cô ta, còn mời cô ta đi leo núi. An Chí Cương nhớ rõ ngày hôm sau mình liền yêu Lý Quyên Quyên, chờ đến khi muốn rời khỏi thôn thì đã yêu đến mức không thể kiềm chế được cho nên trực tiếp cầu hôn Lý Quyên Quyên.

Có đôi khi An Chí Cương cảm thấy nghi ngờ đối với tình cảm mãnh liệt của mình nhưng chuyện tình yêu này vốn rất khó để nói rõ ràng được, hơn nữa công việc của An Chí Cương rất bận, căn bản ông ta không có nhiều thời gian suy xét chuyện này, dù sao thích thì cưới về không phải là được rồi, không nghĩ tới hóa ra mình bị trúng chú.

“Đại sư, có thể giải không?” An Chí Cương cúi đầu nhìn vào lòng bàn tay của mình, trong lòng tràn đầy chua xót. Ban đầu tưởng rằng sau khi vợ mình ly thế lại tìm được tình yêu đích thực, có thể được hạnh phúc lần nữa, không nghĩ tới tất cả đều là giả.

Chú Hòa Hợp cũng không nan giải, chỉ là Hàn Hướng Nhu không tình nguyện làm không công: “Cần tính thêm tiền.”

An Chí Cương vội vàng nói: “Ngài yên tâm, tôi hiểu quy củ mà, chờ sau khi giải chú tôi sẽ tạ lễ cho ngài 3 triệu.”

Hàn Hướng Nhu cảm thấy con số này còn được, rốt cuộc thì mình cũng không phí công. Cô duỗi tay ra che lên trán của An Chí Cương, một lát sau cô mở to mắt, mày hơi nhíu lại. An Chí Cương thấy thế trong lòng run lên, lập tức hơi khẩn trương: “Rất khó giải sao?”

Hàn Hướng Nhu thu tay lại: “Phiền toái hơn so với tưởng tượng của tôi, vợ của chú đây là sợ chú thay lòng đổi dạ nha, lâu lâu lại hạ chú cho chú tiếp. Hiện tại chú Hòa Hợp quấn chặt lấy hồn phách của chú giống như mạng nhện vậy, chú có thể giữ bình tĩnh như hiện tại cũng xem như là người có ý chí khá mạnh mẽ rồi.”

An Chí Cương cười khổ, nhớ tới Lý Quyên Quyên thường gợi ý mình mua biệt thự cho cha mẹ và mua xe cho em trai ả, lúc ấy ông ta từ chối thẳng thừng. Tuy rằng An Chí Cương xúc động yêu nhưng từ trước đến nay trên tài sản lại khá rõ ràng. Có yêu phụ nữ đến đâu cũng cần có điểm cuối, đề cập tới tài sản tuyệt đối không thể thoái nhượng, những thứ đó đều phải để lại cho con gái của mình. Có lẽ chính bởi vì những việc này làm Lý Quyên Quyên không yên tâm mình, mới không ngừng hạ chú cho mình.

“Bình thường để giải loại chú này sẽ dùng bùa, nhưng hiện tại chú bị hạ chú tương đối sâu, dùng bùa khá phiền toái hơn nữa ít nhiều sẽ để lại dấu vết trên hồn phách của chú.” Hàn Hướng Nhu do dự xong thì vươn tay lấy ra một tia ánh sáng công đức: “Dùng công đức của tôi để giải cho chú đi, chú thật có lời.” Nếu không phải ở Hải Thần đảo nhận được quá nhiều ánh sáng công đức mà Hàn Hướng Nhu lại không luyện hóa hoàn toàn thành lực lượng của mình được thì cô cũng luyến tiếc.

Vừa nghe hai tiếng công đức là An Chí Cương liền biết đó là thứ khó lường, còn chưa kịp nói lời cảm ơn thì ông ta đã nhìn thấy một tia kim quang từ đầu ngón tay của Hàn Hướng Nhu bay ra rơi xuống mi tâm của mình rồi phát ra ánh sáng nhàn nhạt. Ngay sau đó ánh sáng vàng chợt lóe lên rồi chu vào mi tâm của An Chí Cương, An Chí Cương cảm thấy sâu trong nội tâm đột nhiên giật mình, thật giống như mình đã tránh thoát được trói buộc gì đó vậy.

An Chí Cương làm theo bản năng che lại vị trí trái tim, giống như chỉ qua một hai giây là cảm giác tim đập nhanh đã biến mất. Đồng thời tình yêu say đắm với Lý Quyên Quyên cũng biến thành hư vô.

“Phốc!” Lý Quyên Quyên bị lá bùa dán lên đang phun ra một ngụm máu tươi, nháy mắt sắc mặt tái nhợt, cả người đều uể oải.

Nếu không phải bị phù triện cố định thì chỉ sợ sẽ nằm liệt trên mặt đất.

Quần chúng ăn dưa Khương Manh Mạnh nhìn thấy Lý Quyên Quyên hộc máu lập tức hoảng sợ rồi vội túm lấy tay Hàn Hướng Nhu sợ hãi hỏi: “Nhu Nhu, em xem mẹ kế của Mạn Mạn làm sao vậy?”

“Không sao,bị chú Hòa Hợp phản phệ mà thôi.” Hàn Hướng Nhu đi tới gỡ bùa Định Thân dán trên người Lý Quyên Quyên ra, lập tức Lý Quyên Quyên té ngã trên mặt đất.

“Rốt cuộc mày là ai? Vì sao muốn xen vào việc của người khác!” Lý Quyên Quyên oán hận nhìn Hàn Hướng Nhu. Nếu không phải người này xuất hiện thì ả có thể cứu con gái của mình, cùng con gái hưởng thụ cuộc sống giàu sang này, về sau con gái còn có thể kế thừa tài sản của An Chí Cương nữa. Đều do con nhỏ này phá hủy, ả cực kỳ hận!

Hàn Hướng Nhu dùng vẻ mặt chính khí cười với Lý Quyên Quyên: “Xin gọi tôi là Lôi Phong!”

***Lôi phong: Là một chiến sĩ của quân giải phóng Nhân dân Trung Quốc. Sau cái chết của mình, Lôi Phong đã được hình tượng hóa thành một nhân vật vị tha và khiêm tốn và hết đời dâng hiến. Hiện tại cái tên này mang ý đùa giỡn hơn, là người thích làm việc tốt luôn xen vào việc của người khác.

“Phốc!” Lý Quyên Quyên lại phun một ngụm máu, hơi thở như sắp đứt đến nơi.

Chú Hòa Hợp phản phệ dường như không chỉ mỗi hộc máu, rất nhanh làn da trên mặt của Lý Quyên Quyên lỏng đi, khóe mắt và khóe miệng đều che kín nếp nhăn.

Khương Manh Manh vừa xoa xoa lên cánh tay đang nổi da gà vừa tấm tắc bảo lạ: “Hóa ra tức giận sẽ làm người biến đổi là sự thật nha, Nhu Nhu em xem em làm cô ta tức đến nỗi trên mặt toàn nếp nhăn rồi kìa.”

Chú Hòa Hợp đã giải, một việc cuối cùng chính là dã quỷ muốn thay thế này. Hàn Hướng Nhu duỗi tay điểm lên quỷ hồn đang khóc lóc không ngừng, đến khi quỷ hồn dần dần hiện hình thì người thường như An Chí Cương và Khương Manh Manh cũng có thể thấy sự tồn tại của nó.

Hình như lúc Hàn Hướng Nhu độ âm khí cho nó làm nó cảm thấy rất thoải mái nên cuối cùng tiểu quỷ hồn không khóc nữa, chỉ là vẫn nước mắt lưng tròng nhìn Lý Quyên Quyên.

Hàn Hướng Nhu rất vừa lòng với tiểu quỷ hồn biết thức thời bèn trực tiếp hỏi: “Em tên là gì? Có quan hệ gì với người phụ nữ này?”

“Em tên là Vương Vân Vân.” Vương Vân Vân nức nở nhìn thấy mắt của Hàn Hướng Nhu chỉ vào Lý Quyên Quyên: “Đó là mẹ của em.”

An Chí Cương nghe thấy suýt nữa tức chết, tuy vừa rồi ông ta cũng đã lờ mờ đoán được chân tướng nhưng sau khi được chứng thực vẫn khó nén được lửa giận. Nếu không phải thấy Lý Quyên Quyên hộc máu chỉ còn nửa cái mạng thì thế nào ông ta cũng phải tiến lên đá ả mấy đá.

Hàn Hướng Nhu đánh giá Vương Vân Vân rồi nhẹ nhàng hỏi: “Em chết từ lúc nào? Sao lại ở trên người Mạn Mạn?”

Vương Vân Vân lau nước mắt rồi nhỏ giọng kể: “Là năm kia em bị bệnh chết, sau khi chết bà ngoại em phong ấn hồn phách của em vào một hòn đá nhỏ. Hòn đá nhỏ lạnh lẽo có thể không cho quỷ sai phát hiện ra em, cũng sẽ không làm ý thức của em tiêu tán. Mấy hôm trước bà ngoại mang em tới gặp mẹ, vừa vào cửa là ông bà ngoại đã bất mãn chị Mạn Mạn không đi ra ngoài tiếp đón ông bà, chị Mạn Mạn tranh chấp với ông bà. Ông ngoại giận lên liền đẩy ngã chị Mạn Mạn, đầu chị ấy va vào bàn ngất đi. Bà ngoại nói dứt khoát nhân cơ hội này thay đổi hồn phách, nếu buổi tối ra tay còn phải làm chị ấy ngất đi lần nữa.”

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc