Cô và Trương Miều Di đã rời đi chỉ còn lại hai người Cố Thừa Trạch và ông Hà
- Tại sao ông phải ép cô ấy
Ông Hà ngồi phía đối diện cầm tách trà lên nhâm nhi “khà” rồi mới trả lời hắn
- Không làm vậy thì sao nó chịu đồng ý cơ chứ..tuy là diễn nhưng những lời lúc nảy đều là thật. Nhanh chóng kết hôn sinh con đẻ cháu. Ha ha
Nói xong ông ấy đứng dậy chắp tay sau lưng mà bước đi
Trên phòng Thanh Lam
Trương Miều Di ngồi trên giường đung đưa hai chân mặc cho cô đang ngồi rầu rĩ trước gương
- Cậu làm sao vậy? Vết thương còn đau à
Cô im lặng
- Không lẽ...cậu không đồng ý hôn sự này
Trương Miều Di đưa tay sờ vào chiếc bụng phẳng lì của cô
- Không được mình không muốn cháu của mình sau này không có cha
- Trương Miều Di trật tự nàoCô quay sang quát Trương Miều Di cái lưng không cẩn thận đập vào cạnh bàn khiến cô đau mà nhăn mặt
- Cậu có sao không để mình xem vết thương cho cậu
Trương Miều Di vén chiếc áo lên nhưng bị cô né sang một bên, sức người bị thương không tài nào đấu nổi với cô ấy, cô dành ngồi im mặc cô ấy muốn làm gì thì làm
- Omg! Ông Hà cũng tàn nhẫn thật! Đánh cháu gái cưng của mình thành thế này cơ à
- Mình bị Thanh Ly hãm hại
Tmd Trương Miều Di has hốc mồm ngồi nghe cô kể lại
- Quá đáng thật mà...bà ngoại Hà không nói gì cô ta sao
- Mình cũng không biết...nè cậu cũng đừng có đi gây gổ với chị ta đấy nhé
Như đã hứa với ông Hà chiều nay bọn họ nhanh chóng đi lãnh chứng...về đến nhà thì bị ông ấy giục đi thử váy cưới
Để anh đi với em
- Không cần đâu tiểu Di đi với tôi là được rồi
Cô không muốn làm phiền hắn- Không không mình có hẹn rồi!
Nhưng Trương Miều Di lảng tránh chạy đi chỗ khác, e rằng là đang hợp tác cùng ông Hà tạo cơ hội cho bọn họ
Trên đường đi Cố Thừa Trạch lúc nào cũng quan sát cô, còn chủ động bắt chuyện
- Đi đường cũng khá lâu rồi em đói không
- Tôi...không đói, anh đói bụng à
- Không phải..anh đang lo em bé sẽ đói mất
Biết ngay mà hắn cũng chỉ quan tâm đến con của hắn, hoàn toàn không đặt một chút tâm tư nào cho cô
Một tiếng đồng hồ trôi đi vẫn là chưa thử được bộ nào ưng ý
- Toàn bộ váy của cửa hàng đều được cô Hà thử hết rồi ạ!
Cô uể oải ngồi xuống ghế, xoa xoa thái dương
- Em sao vậy một chỗ nào à...
- Tôi không muốn thử nữa
- Được anh đưa em về nhà!
Cổ Thừa Trạch lạnh lùng đâu mất rồi..hắn ôn nhu ân cần dìu cô ra ngoài- Dạ vâng ạ!
Đây là cửa hàng váy cưới lớn nhất thành phố X mọi thứ xa hoa lộng lẫy đều tập trung ở đây vậy mà vẫn không vừa ý cô
- Cố Thừa Trạch không còn ai nữa anh không cần phải diễn tiếp đâu
- Anh không diễn...anh
Nhìn thấy vẻ mặt hời hợt của cô hắn cũng im lặng không nói thêm nữa
Trước cổng Hà gia cô nhìn thấy một sấp hành lý ở đó...
- Đại tiểu thư cô về rồi
- Đây..đây là
- Dạ, lão gia bảo chúng tôi thu dọn hành lý để cô chuyển về nhà của cậu Cố
- Cái gì! Ông ngoại đâu tôi muốn gặp ông ngoại
Chưa gì hết ông ấy đã muốn đuổi cô đi rồi sao! Không đời nào! Cô không muốn
Cô ngồi trên xe mà hét đến khàn giọng- Đừng hét nữa! Lấy gà theo gà lấy chó theo chó!
Cô mở cửa vội leo xuống xe, Cố Thừa Trạch thấy vậy cũng lo lắng mà bước xuống
Cô nắm chặt cửa rào..gào thét
- Con còn chưa gả đi mà! Ông ngoại hức....
- Ông khụ....khụ...khu
- Lão gia ngài bình tĩnh..lại ho ra máu rồi!
Hết cách ông phải diễn lại vở kịch
- Ông ngoại hức...hức
- Con thật sự muốn ông chết không nhắm mắt sao....
-Không..ông ơi
- Ngoan ngoãn theo Thừa Trạch về nhà!
Cô mếu máo trèo lên xe mà theo hắn về “nhà”
Trên xe hai người đều rơi vào trầm tư....
Về đến căn nhà quen thuộc...người đầu tiên cô gặp là Cố Đình Cảnh, hắn thấy cô liền vui ra mặt
- Thanh Lam..sao em lại đến đây
- Có gì mà không được!
Cố Thừa Trạch từ phía sau ôm lấy bả vai cô
- Từu giờ gọi một tiếng chị dâu là vừa
- Cậu nói cái gì
- Chị dâu của cậu
Nói rồi hắn nắm tay kéo cô vào nhà, để lại Cố Đình Cảnh đứng ngẩn người ở đó
- Tôi ở phòng này sao.....?
- Vẫn còn nhớ cần phòng của chúng ta à
Cổ Thừa Trạch ép sát cô vào tường cười một cái đầy ẩn ý, là đang muốn nhắc đến cái đêm hoang đường đó
- Anh thôi đi..tránh xa tôi ra
Cố né tránh ánh mắt hắn vòng xuống cánh tay hắn rồi chạy đi
- Ngồi nóng đít chưa được bao lâu thì hắn đã bước vào