Đ ã đạt đến cực khoái, bàn tay của Cố Hành định chạm vào âʍ ɦộ của cô, nhưng đúng lúc ấy, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa. Giọng trợ lý Thường truyền vào, nói Cố Hành cần lập tức tổ chức một cuộc họp khẩn cấp.
"Aaaaaa" trợ lý Thường chết tiệt suýt nữa tôi đã bị Cố lão công ăn mất rồi.
Lâm Trì vẻ mặt thèm muốn cùng bất mãn mở ra từ tủ đầu giường lấy một cái trứng rung nho nhỏ bật ra nâng mông lên đưa nó vào âʍ ɦộ của chính mình.
ŧıểυ âʍ ɦộ được ăn thỏa mãn không ngừng phun ra dâm thủy thấm ướt ga trải giường màu hồng, lưu lại vết nước.
Ước chừng 10 phút sau eo cùng bờ mông của Lâm Trì đều nhô cao đầu ngón tay gắt gao nắm lấy ga giường hai tay mềm mại còn không ngừng kéo ấn núm vυ" non nớt để đạt được kɧoáı ©ảʍ.
"Ưmmm..." Lâm Trì mở rộng hai chân nằm ở trên giường hơi thở hổn hển, hai con thỏ trắng lớn treo trên ngực theo hô hấp của cô đung đưa qua lại tạo thành một làn sóng kiều diễm.
Nghỉ ngơi một lúc, Lâm Trì cầm điện thoại đặt bên cạnh giường lên.
[Cố tổng, tối nay tôi qua đưa áo khoác cho anh được không?]
Cô không ngờ Cố Hành lại trả lời chỉ sau vài giây.
[Không cần. Ngày mai cô mang đến cho tôi là được.]
Ngày mai thì không ổn, cô còn muốn đến nhà Cố Hành… còn muốn cùng anh làʍ t̠ìиɦ.
[Cố tổng, tôi nghĩ trả lại cho anh vào buổi tối thì tốt hơn.]
[Sao? vυ" ngứa à?]
[Tại sao tổng tài lại nói người ta như vậy?]
[Ngày mai là sạch sẽ trả lại cho tôi, nếu không trên áo sẽ có mùi sữa của cô.]
….
“Ôi… kế hoạch thất bại rồi!” Lâm Trì buông một tiếng than nhẹ, gương mặt xen lẫn thất vọng và bực bội. Cô đặt điện thoại xuống bàn, đứng dậy, chậm rãi bước vào phòng tắm, để làn nước xóa đi tâm trạng không vui vừa rồi. Dù sao bên dưới ẩm ướt rất khó chịu.
Sáng hôm sau, Lâm Trì tỉnh giấc từ rất sớm, khóe môi khẽ cong lên đầy phấn khích. Ngay khi mở mắt, trong đầu cô đã hiện rõ kế hoạch cho ngày hôm nay là: mặc quần lọt khe để quyến rũ Cố Hành.
Hôm nay, Lâm Trì quyết định đổi sang một phong cách khác. Vẫn là trang phục công sở, nhưng tinh tế và quyến rũ hơn nhiều so với bộ váy ngắn ôm sát hôm qua. Bên trong, cô chọn một bộ nội y đen tuyền ôm khít, phần thân dưới là chiếc qυầи ɭóŧ ren mảnh mai, tôn lên làn da trắng ngần. Đôi tất lưới mỏng ôm lấy đôi chân dài, kết hợp với đôi giày cao gót thanh mảnh, tạo nên hình tượng một người phụ nữ vừa mạnh mẽ, chuyên nghiệp, vừa toát ra sức hút nóng bỏng khó cưỡng.
Lâm Trì đến trước cửa văn phòng, khẽ gõ.
“Cố tổng.”
Cô bước vào, trên tay cầm bộ quần áo vừa được là phẳng.
“Cố tổng, quần áo của anh.”
Cô đi thẳng đến bàn làm việc. Sau một ngày không gặp, cô nhận ra tổng giám đốc của mình dường như càng thêm tuấn tú, nét nghiêm nghị nơi khóe mắt cũng khiến người khác khó rời mắt.
“Cố tổng…” Cô nhẹ nhàng đặt quần áo xuống bàn.
“Đặt ở đây có được không?”