Thư Kí Nóng Bỏng Câu Dẫn Tổng Tài

Chương 1: Kế hoạch quyến rũ tổng tài

Trước Sau

break

Lâm Trì đứng trước gương trong phòng tắm, ánh đèn vàng dịu hắt xuống làn da trắng mịn như sứ, phản chiếu từng đường nét mềm mại của cô. Chỉ mới hôm qua, cô đã trúng tuyển vào vị trí thư ký của Cố Hành. Hôm nay, kế hoạch mà cô ấp ủ bấy lâu sẽ chính thức bắt đầu.

Cô thong thả cởi bỏ chiếc áo ngực ẩn dưới lớp trang phục công sở, gấp gọn rồi đặt vào túi xách. Ngón tay thon dài khẽ bấm mở vài cúc áo sơ mi, để lộ làn da mịn màng cùng đường cong căng tràn sức sống. Một lớp son đỏ tươi được tỉ mỉ tô lên, khiến đôi môi vốn đã đầy đặn nay càng trở nên mê hoặc, như thể chỉ một ánh nhìn cũng đủ khiến tim người khác run lên.

Ngước nhìn vào gương, hình ảnh phản chiếu khiến chính cô cũng phải dừng lại vài giây. Mái tóc đen dài óng mượt buông xõa xuống vai, gương mặt thanh tú với đôi mắt hạnh trong veo như nai con, sống mũi nhỏ nhắn hài hòa, bờ môi đỏ mọng như đang ướm sẵn một nụ cười. Tất cả tạo nên vẻ đẹp thanh thuần tựa nữ thần, nhưng ẩn sâu là nét quyến rũ khó ai có thể kháng cự.

Hôm nay, Lâm Trì chọn một bộ đồ công sở ôm sát, từng đường may như được đo ni đóng giày. Cô cố ý chọn size nhỏ hơn bình thường, để vòng eo thon gọn càng thêm nổi bật. Thế nhưng, vòng một căng tràn lại khiến phần ngực như sắp tràn khỏi khuôn vải, tạo nên một sự đối lập đầy kí©ɧ ŧɧí©ɧ thị giác. Không ít ánh mắt của những người đi ngang đều vô thức dừng lại nơi đó, mang theo chút ngượng ngùng, chút tò mò, và cả ham muốn bị kìm nén.

Cô khẽ mỉm cười, tự ngắm mình trong tấm kính phản chiếu, khẽ thì thầm:

"Rất hoàn hảo."

Sau khi tự tay pha xong một ly cà phê, hương thơm nồng ấm quấn quanh, Lâm Trì uyển chuyển lắc nhẹ eo, bước về phía phòng làm việc của Cố Hành.

Cô đứng trước cánh cửa gỗ lớn, gõ nhẹ hai tiếng rồi cất giọng mềm mại:

"Tổng giám đốc, tôi có thể vào không?"

Từ bên trong vang lên giọng nói trầm thấp, lạnh nhạt nhưng đầy uy quyền:

"Vào đi."

Cô khẽ đẩy cửa, bước vào, nụ cười như sương sớm nở trên môi:

"Tôi vừa thấy bên ngoài có một chiếc máy pha cà phê. Tôi biết cách sử dụng, nên pha một ly cho tổng giám đốc rồi mang vào."

Lâm Trì bưng ly cà phê thơm ngát tiến lại gần bàn làm việc, giọng mềm mại:

“Tổng giám đốc, cà phê của anh.”

“Đặt xuống đi.” Cố Hành vẫn cúi đầu đọc văn kiện, không thèm liếc nhìn cô lấy một lần.

Nhưng ánh mắt của Lâm Trì lại chẳng rời khuôn mặt nam tính kia. Sống mũi cao thẳng của anh như đường vẽ hoàn hảo, đôi môi mím chặt toát lên vẻ lạnh lùng kiêu ngạo. Chỉ một khoảnh khắc nhìn ngắm cũng khiến đôi chân cô như mất sức, hơi thở trở nên hỗn loạn. Trong đầu, một ý nghĩ nghịch ngợm lóe lên — người ta thường nói đàn ông mũi cao, cánh mũi đầy đặn thường… “rất đặc biệt”. Vậy còn anh thì sao?

Có lẽ cảm nhận được ánh nhìn nóng bỏng, Cố Hành khẽ cau mày, ngẩng đầu về phía cô.

Ngay khoảnh khắc ấy, Lâm Trì khéo léo dùng khay cà phê ép nhẹ vào trước ngực, khiến vòng một vốn đã đầy đặn nay càng căng tròn hơn. Mấy chiếc cúc chưa cài hết hé lộ một khoảng da thịt trắng mịn, đường cong mềm mại lọt trọn vào tầm mắt anh.

Cố Hành lập tức dời ánh nhìn, lạnh nhạt nói:

“Để đấy, cô ra ngoài đi.”

Sự hờ hững đó khiến khóe môi Lâm Trì khẽ cong, trong lòng thầm nghĩ: Lạnh lùng đến mức này sao?

“Vâng.” Cô đáp khẽ, giọng yếu ớt như một làn gió, ánh mắt lại long lanh mang theo chút ấm ức.

Khi cúi xuống đặt khay, cô cố tình hạ thấp người hơn mức cần thiết, tạo cơ hội để anh có thể thấy rõ hơn từng đường nét gợi cảm. Nhưng Cố Hành vẫn không ngẩng đầu, khiến cô có cảm giác như đang quyến rũ một người… mù.

“Ô~” Cô khẽ bật một tiếng cảm thán khi đứng thẳng lên, cố ý dịch chuyển khay. Thành cốc chạm nhẹ vào vòng một, khiến lớp áo sơ mi mỏng manh càng trở nên trong suốt, mờ mờ ẩn hiện thứ cảnh sắc khiến bất kỳ ai cũng khó lòng bình tĩnh.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc