Mặt trời bắt đầu mọc ở chân trời phía đông, Phương Hàm liền mở mắt.
Mặc dù toàn thân bủn rủn giống như đã chạy 42 km đường trường, nhưng 5 năm đã tập thành thói quen tốt, làm cho đồng hồ báo thức sinh lý đặc biệt chính xác của nàng vào lúc này đánh thức nàng tỉnh dậy.
Ngủ thêm tí nữa thôi, ngủ thêm tí nữa thôi! Sâu ngủ trong đầu cố gắng mê hoặc nàng.
Phương Hàm hung hăng bấm đùi mình một chút, cuối cùng đem sâu ngủ ép đuổi đi.
Nàng cố hết sức đích xốc chăn lên, đang muốn men theo giường ngồi dậy, lại phát hiện phía trên có đôi cánh tay cường tráng ngang ngược đang ôm trước ngực nàng, ôm chặt cả người nàng.
Lại nữa rồi!
Phương Hàm tức giận trừng mắt liếc nhìn tên đầu sỏ bên cạnh một cái - đương nhiên chỉ như đang liếc mắt đưa tình với người mù thôi, tên kia đang ngủ say mà!
Nàng bất đắc dĩ thở dài, bắt đầu liều chết cẩn thận dùng sức đẩy cánh tay nam nhân kia ra, đáng tiếc đẩy mãi mà đôi cánh tay cứng như thép kia vẫn không nhúc nhích chút nào.
Đáng giận, thật không hiểu này nam nhân rốt cuộc ăn cái gì lớn lên, da thô thịt dày, cắn thì sợ đau răng, còn nặng muốn chết nữa!
Mỗi ngày vụ này đều cố tình đều xảy ra một lần, nàng thật hoài nghi nam nhân này rõ ràng nghiện ôm gối, hai mươi mấy năm qua không ai giúp đỡ, ngủ như thế nào được đây!
Phương Hàm lại cố gắng một hồi lâu cuối cùng cũng thoát khỏi vuốt quỷ, nàng ngồi dậy thở hổn hển, chịu đựng đau nhức, khom lưng nhặt lên y phục rải rác trên mặt đất.
"A!" Nàng sợ hãi kêu một tiếng ngắn ngủi, bị một cổ sức lực chặn ngang kéo quay về trên giường, tất cả mọi cố gắng vừa rồi lần nữa lại trở thành số không.
Nàng thật vất vả mới thoát khỏi cánh tay kia, giờ phút này đang khoác bên hông nàng.
Nàng quay đầu lại thở phì phì, đúng lúc đối diện đôi mắt lim dim buồn ngủ. Thật là đáng giận, thật hâm mộ người đẹp trai, cho dù mới vừa tỉnh ngủ bộ dáng cũng đều gợi cảm muốn chết.
"Trời còn chưa sáng đâu mà, sao không ngủ thêm chút nữa?" Câu hỏi mang theo nồng đậm giọng mũi từ môi mỏng phun ra, giọng điệu ôn nhu có thể dìm chết người.
Hoàn hảo nàng nghe suốt 2 năm, đã có thể miễn dịch...
"Hàn Hàn?" Thấy nàng không có phản ứng, nam nhân lại kêu, giọng nói giống như tiếng đàn vi-ô-lông-xen, làm người khác mê say. "Ngoan, ngủ với ta thêm một lát nữa đi."
Được rồi, đính chính một chút, nàng chẳng qua là sắp miễn dịch thôi, vẫn chưa hoàn toàn miễn dịch.
Khi bị ném ngã về giường, Phương Hàm oán hận nghiến răng, có phần nghĩ muốn bổ nhào lên cắn một cái trút giận.
Nàng cũng thật sự cắn xuống, hoàn toàn quên mất bài học kinh nghiệm trước đây.
Công kích như vậy đối với nam nhân mà nói hiển nhiên không đau không ngứa, trái lại làm cho hắn tỉnh ngủ vài phần.
"Xem ra sáng sớm nàng tinh thần rất tốt nha."
Giọng nói này nghe tràn ngập chờ mong, cũng rất tà ác, ngay cả Phương Hàm thường chậm chạp cũng phát hiện hỏng bét rồi.
Ngay sau đó, nàng sợ tới mức nới lỏng miệng, vừa nhìn lên, chỉ thấy ánh mắt hắn sáng quắc nhìn chằm chằm nàng.
Ánh mắt kia nàng thật sự rất quen thuộc, ý đồ nam nhân rất rõ ràng.
"Chờ, chờ một chút..." Nàng nghĩ muốn giãy dụa.
Đáng tiếc đã quá muộn.
"Nếu tinh thần Hàn Hàn tốt như vậy, chúng ta tới làm chút chuyện nghiêm chỉnh nào!" Nam nhân khoái trá xoay người đem nàng đặt ở dưới thân.
"Nhị, nhị thiếu gia, đừng quên sáng nay ngài còn phải cùng các ông chủ ngân hàng tư nhân nghị sự..."
"Đó là chuyện sau này". Hắn thờ ơ nói, bàn tay to lớn ấm áp đã thuần thục vân vê nhào nặn, cũng cúi đầu hôn mút xương quai xanh của nàng.
Phương Hàm cảm thấy được chính mình hẳn nên nghiêm khắc cự tuyệt hắn cầu hoan, nhưng lại đáng xấu hổ phát hiện mình lập tức có phản ứng đối với sự vỗ về chơi đùa của hắn.
Hai năm nay, nam nhân này sớm đã đem nàng sờ toàn bộ từ đầu đến ngón chân, hiểu quá rõ làm sao khiêu khích nàng.
Khi dục vọng hắn vọt vào trong cơ thể nàng, nàng không nhịn được ngâm khẽ ra tiếng, hai gò má vui thích ửng đỏ.
Tiếng ngâm khẽ mềm mại làm nũng kia đối với nam nhân mà nói như là thuốc kích dục, ham muốn trong cơ thể hắn ngủ say hoàn toàn tỉnh lại, giương nanh múa vuốt đem nàng ăn vào trong bụng.
Thiên hạ nhỏ nhắn chỉ có thể vô lực bám vai hắn, ý thức theo động tác của hắn di động chìm nổi.
Quên đi, chuyện sau này, sau này nói!
Đây là tia ý niệm thanh tĩnh cuối cùng xẹt qua trong đầu Phương Hàm.
Sự thật chứng minh, chuyện sau này, tuyệt đối không thể để sau này nói!
Mắt thấy "đi làm" sẽ muộn, mà bọn họ còn ở trong phòng, Phương Hàm luống cuống tay chân giúp nam nhân thay y phục.
Lúc trước, tắm rửa thay y phục việc nhỏ này phải do nha hoàn thiếp thân bên người hắn làm mới phải, nam nhân này chính là cố tình khăng khăng muốn nàng làm cho, còn hùng hồn nói cái gì "Ta không có thói quen cho người chạm vào" ..... Đáng giận, chẳng nhẽ nàng không phải là người?
Làm hại nàng đành phải tự làm qua loa chính mình rồi lại tranh thủ hầu hạ hắn.
Ai, quên đi, dù sao làm thư kí cũng cần phải giúp boss thắt caravat và vân vân, coi như đây là phần công việc nội bộ đi.
"Hàn Hàn, nàng làm việc thật tốt, không có nàng, ta nên làm sao bây giờ?" Hắn nhàn rỗi, xoay người nhìn nàng, không để ý thở dài.
Phương Hàm nhìn hắn khinh thường, dùng sức đem người đẩy ra phòng ngoài.
Mang theo vải bố đựng "bao công văn", Phương Hàm chạy chậm đi theo phía sau hắn, vượt qua vườn hoa cùng hành lang dài, đi đến thư phòng.
Nàng không thể không nói, nam nhân này trừ việc sau khi đóng cửa phòng liền trở thành tên vô lại, khiến người giận sôi ra, bề ngoài thoạt nhìn vẫn là kiểu người kiệt suất, bất luận là cách nói năng hoặc tác phong, hoàn toàn là "Tinh anh của xã hội phiên bản Cổ đại" điển hình.
Phương Hàm khẽ thở dài.
Ngày trôi qua thật nhanh, thấm thoát, nàng đã ở thế giới này khoảng 5 năm rồi.
Trước khi gặp "Đại thần xuyên không", nàng vốn là người rất bình thường OL (cái này mình bó tay), 27 tuổi, làm quản lí thư kí nho nhỏ trong một xí nghiệp cỡ trung, mỗi ngày 9 giờ đi làm, 5 giờ tan tầm, tiền lương tuy không nhiều lắm vẫn chăm sóc được cuộc sống chính mình.
Còn nhớ ngày đó vì chia tay bạn trai đã quen 3 năm, bị thất tình, đả kích quá lớn, vì thế đi đến tầng thượng của tòa cao ốc, nghĩ muốn hóng gió thôi.
Nàng thề tuyệt đối không hề có ý nghĩ muốn tìm cái chết, dù sao thất tình chỉ là chuyện nhỏ như hạt mè, đậu xanh thôi, không đáng cho nàng hy sinh tính mạng nha.
Làm sao đoán được, người đàn ông nhẫn tâm bạc tình kia lại quái lạ chạy tới tìm nàng, có thể là muốn trình bày cái gì mà "Chúng ta chia tay hòa bình vẫn có thể làm bạn", kết quả là khi nhìn thấy nàng đứng ở tầng thượng hóng gió, sợ tới mức mất hồn mất vía, kêu gào nàng đừng vì hắn mà nghĩ quẩn. (tự mình đa tình, xì)
Nàng mặc kệ hắn, không nghĩ rằng hắn vẫn lớn tiếng ồn ào, mà còn bổ nhào về phía nàng, miệng quát to "Em nhất định không thể chết được a", đem nàng đẩy lui lại vài bước, không may một bước giẫm phải khoảng không, rồi cứ như vậy rơi từ tầng thứ 10 xuống.
Trong thời điểm rơi tự do đó, Phương Hàm trong lòng muốn chính là, nếu nàng may mắn không chết, nàng thề không bao giờ ... chạm vào loại chuyện tình cảm không có gì tốt này nữa.
Lần đầu tiên nói chuyện yêu đương liền lấy mất mạng nhỏ của nàng, thật sự không đáng chút nào.
Có điều, bộ dáng nàng như thế này, cuối cùng tính chết một lần lại có chết đâu. Vấn đề này tương đối đáng để suy nghĩ sâu xa à nha.
Lúc ấy nàng còn chưa rơi xuống mặt đất liền mất đi ý thức, giúp cho nàng tránh được thể nghiệm kinh khủng "Đầu rơi máu chảy", "Tan xương nát thịt".
Sau đó, lúc nàng lần nữa mở mắt ra, phát hiện mình không biết làm sao lại bị bán làm nha hoàn của Kiều phủ, bị Kiều phu nhân gọi thành Phương Hàn.
Được rồi, cũng may mắn rằng tên nàng ở 2 thế giới này đồng âm, khiến nàng thích ứng rất nhanh.
Hơn nữa, khi đó nàng vừa mới bị mua vào phủ làm nha hoàn, cái gì cũng không hiểu là rất bình thường, không cẩn thận phạm sai lầm, bị răn dạy vài câu là xong.
Vì thế cứ như vậy, ai cũng không phát hiện tiểu nha hoàn 13 tuổi này như 'đèn dầu bị hoán đổi tâm', có bất cứ sự thay đổi gì.
"Khụ!" Nam nhân ho nhẹ một tiếng, lập tức kéo suy nghĩ của nàng quay về.
Phương Hàm lập tức khôi phục bình thường, kính cẩn nói: "Nhị thiếu gia có gì phân phó?"
Nói đến vị Kiều nhị thiếu này, tên là Bách Dung, trước mắt là cấp trên trực tiếp của nàng.
Kiều gia còn có cái gì lão gia, phu nhân, thái phu nhân (bà cố), đại cô nãi nãi (cô lớn), đại thiếu gia, nãi nãi lớn nhỏ (cô), bà nội, tam thiếu gia, tứ thiếu gia, nhị tiểu thư, linh tinh nữa, sau cùng là đại boss, có điều nắm trong tay mạch máu kinh tế của cả nhà chính là ông chủ của nàng Kiều Bách Dung, hắn nói trong Kiều gia nàng chỉ cần nghe theo mệnh lệnh của hắn, nàng cũng liền cáo mượn oai hùm, tự động không đếm xỉa đến ý đồ tìm nàng gây phiền toái của các chủ nhân khác.
"A, Dạ" Phương Hàm lập tức cúi đầu nhìn ghi chép của mình, "Thích chưởng quầy vừa nói, mới đây lần lượt có không ít người tới ngân hàng tư nhân rút tiền, e rằng có người muốn gây chuyện, nô tài cũng không rõ lắm (thuật lại lời Thích chưởng quầy)."
"Ừ." Kiều Bách Dung lúc này mới gật gật đầu.
Hừ, nha đầu này giả bộ cũng thật giống, vừa rồi rõ ràng không biết đã đi vào cõi thần tiên nào rồi, khi hắn nói không thấy chú ý.
Nhưng mà, nàng như đi cõi thần tiên, lại có thể ghi nhớ cái nàng gọi là "Nội dung hội nghị", cũng không đơn giản nha.
Kiều Bách Dung tất nhiên không biết, kiếp trước Phương Hàm làm thư kí, ghi chép lại nội dung hội nghị đối với nàng mà nói như là một bữa ăn sáng, sớm đã luyện thành dù ngẩn người cũng có thể ghi chép biên bản thật hiệu quả.
Thực ra, làm biên bản hội nghị cũng là nàng chủ động đưa ra, lúc ấy nàng xung phong nhận làm người ghi chép.
Vốn Kiều Bách Dung đối với việc này không cho là đúng, cảm thấy làm điều thừa, hắn đối với trí nhớ của mình rất tự tin, chuyện đã nghe qua sẽ không quên, chỉ là hắn luôn luôn nuông chiều nha đầu kia, nghĩ thầm, nếu nàng muốn nghe bọn họ nghị sự, liền cho nàng nghe.
Lại không nghĩ rằng biên bản hội nghị này thật ra rất có ích.
Đầu tiên, tuy hắn có bản lĩnh nhớ rõ lời mọi người đã nói qua, nhưng bình thường đều là chút tin tức rải rác, thế mà nhìn Phương Hàm sắp xếp biên bản, liền thực dễ dàng đem những tin tức rãi rác này tập trung lại thành hệ thống để hắn đưa ra quyết định.
Lại đến, mỗi khi buổi nghị sự kết thúc, Phương Hàm đều cho tất cả người tham dự nghị sự xem qua biên bản kia, để đảm bảo trong đó không quên hoặc lầm ý kiến của người nào cả, cũng yêu cầu mọi người xác nhận không có sai sót bằng cách đóng dấu tay chịu trách nhiệm.
Kể từ đó, nếu sau này xảy ra vấn đề gì, chỉ cần lật lại xem biên bản này, ai nói dối, ai che giấu không báo, vừa xem hiểu ngay.
Điều này làm Kiều Bách Dung không thừa nhận không nhìn tiểu nha đầu này với cặp mắt khác xưa.
Có thể nghĩ ra biện pháp như vậy, có thể thấy nàng thập phần thông minh lanh lợi, mà khi bọn họ thương nghị lại có biện pháp nhanh chóng ghi nhớ tất cả trọng điểm, lại càng không phải là một nữ nhân chỉ biết mấy chữ có thể làm được, hắn thậm chí từng nghĩ rằng, nếu đổi lại là mình, cũng nhất định không thể giống nàng ghi chép lại có trật tự rõ ràng như vậy.
Cũng từ đó, hắn bắt đầu cảm thấy nha đầu này e rằng không phải là người xuất thân bình thường.
Chẳng qua khi hắn nghĩ muốn tra hỏi lai lịch của nàng, ngoại trừ biết nàng là người bên ngoại của tội thần, cái gì cũng tra không được, vài lần có ý đồ ép nàng nói, hết lần này đến lần khác nàng bình thường chỉ ngây ngốc lúc này lại đặc biệt kín miệng.
Phương Hàm nào biết đâu rằng chính mình sớm bị người lãnh đạo trực tiếp mặt không biến sắc quan sát rất lâu rồi, nàng nhanh chóng ghi chép cuộc nói chuyện của những người này, lại mơ hồ cảm thấy thắt lưng có chút đau xót, không phát hiện nhẹ nhíu mày.
Không nghĩ cũng biết, cái này đương nhiên là kiệt tác của người nào đó rồi. Ai, đầu năm nay làm thư kí không phải làm siêu nhân nha, không chỉ cả năm không được nghỉ, buổi tối thường phải ‘tăng ca’ đến nửa đêm, mà vẫn phải làm việc siêng năng.
Nhưng ai bảo văn tự bán thân của nàng nằm trong tay hắn chứ? Tại cái thời đại giai cấp này, ai giữ văn tự bán thân của nàng có thể quyết định chuyện sống chết của nàng, đó cũng là nguyên nhân nàng nhiều năm qua nghĩ mọi biện pháp lấy lòng nịnh bợ người phía sau hậu trường của Kiều gia, đại boss. (‘boss’ là nguyên bản nha, tại chị xuyên không nên khá là hiện đại ha)
Nữ tử tốt không chấp thiệt thòi trước mắt, nói chung đời này nàng không dự định yêu đương lần nữa hoặc lập gia đình, mà vị này... Ân, cùng giường với boss cũng không tệ lắm, diện mạo không cần nói rồi, thể trạng vẫn là... Kỹ xảo thì cũng không cần nói, dù cả khi ngủ, lão yêu giống như bạch tuộc tám chân cứ quấn quít lấy nàng, dù sao nàng cũng không còn lựa chọn nào khác, phải kiên nhẫn chịu dựng, kiên nhẫn chịu đựng.
Ngay khi suy nghĩ của nàng càng ngày càng không đứng đắn, lại nghe thấy tiếng ho nhẹ quen thuộc.
Phương Hàm thật ra rất muốn nói "Ho khan liên tục sao không đi đại phu khám đi", nhưng cuối cùng mở miệng lại là: "Nhị thiếu gia còn có phân phó khác không?" Trên mặt còn tiện thể kèm theo một nụ cười ân cần.
Nhìn qua tất cả phản ứng của nàng, Kiều Bách Dung đầu tiên là nghiền ngẫm nhìn nàng một hồi, tiếp theo ánh mắt nhìn ghế dựa phía sau, nói "Ngồi."
Nhị thiếu gia cho phép nàng ngồi? Phương Hàm mở to mắt.
Nhìn khắp phòng đầy người, mỗi người đều là nhật lí vạn ky (từ này thì mình chịu thôi) quản lý chi nhánh ngân hàng trước mặt ông chủ lớn Kiều nhị thiếu đều là nhân vật có cấp bậc, xuất sắc, kiệt xuất, vô cùng cung kính, nàng chỉ là một thư kí nho nhỏ lại được quang vinh khác biệt, ban thưởng cho ngồi?
Khi nàng còn đang hoài nghi, Kiều Bách Dung lại đột nhiên nghiêng người đến gần nàng, nhẹ nhàng nói, "Thân thể nàng không phải không khỏe sao? Ngồi nghỉ ngơi đi."
Giọng điệu mập mờ này, thức khắc khiến nàng đỏ mặt trước mặt mọi người.
Tuy là giọng nói hắn khá nhỏ, những người khác không nghe thấy gì, nhưng nhớ lại chính mình tối hôm qua cùng vừa rồi bị hắn như thế nào làm hại "Thân thể không khỏe", hắn còn nói trước mặt mọi người, Phương Hàm liền xấu hổ, nghĩ muốn cầm biên bản hội nghị này ném thẳng vào tên nam nhân đáng giận kia.
Đương nhiên nàng cuối cùng vẫn là nhẫn nhịn, dù sao người đứng dưới mái hiên, không thể không cúi đầu, bởi vậy nàng tươi cười hết sức cảm động nhìn Kiều Bách Dung, "Cảm tạ nhị thiếu gia quan tâm." Sau đó ở trước mặt một đám tiểu boss đang đứng trang nhã ngồi xuống.
Nhưng chẳng biết tại sao, trong nháy mắt, nàng cảm thấy nhóm tiểu boss này nhìn nàng bằng ánh mắt giống như đang nhìn yêu phi hại nước vậy...
Phương Hàm thấy bản thân là người rất thức thời, nếu hôm nay có người lấy đao để ở cổ nàng dự định giật tiền cướp sắc, nàng nhất định sẽ không khóc sướt mướt liều chết không theo, người khác muốn nàng làm cái gì nàng liền làm cái đó.
Dù sao tính mạng quan trọng nhất, khóc cũng không thay đổi được chuyện gì, thuần túy cố hết sức lấy lòng, chọc giận tên cướp nói không chừng lại càng không được sống dễ chịu.
Mà tính cách đặc biệt này, khi nàng đi tới thời đại chưa từng nghe qua cũng chưa từng thấy trong sách giáo khoa, mang đến giúp đỡ rất lớn.
Trời sinh tính cách nàng vốn có chút lười nhác, nhưng nếu khéo nói, ân cần, sử dụng chút tính toán vô hại, không ảnh hưởng toàn cục có thể làm cho nàng thoải mái chút, như vậy nàng cũng sẽ không chút lo lắng nào đi làm.
Lúc trước nàng không từ thủ đoạn, Kiều Bách Dung chính là một ví dụ.
Nói đến Kiều gia này cũng thật kỳ lạ, vốn là dòng dõi Nho học, ông cố và các thế hệ trước của Kiều Bách Dung đều từng làm quan lớn trong triều, môn sinh khắp thiên hạ.
Chỉ tiếc rằng tinh thần này di truyền không tốt lắm, ông cố là một thế hệ tre tốt không may sinh ra một đám măng tồi, đến thế hệ ông nội, năm người anh em đều không học vấn, không nghề nghiệp, cả ngày nhàn rỗi.
Nếu năm vị này ham mê ăn uống, cờ bạc, gái gú còn chưa tính, cùng lắm thì cũng là đào khoét sản nghiệp tổ tiên thôi, một người trong lúc đó còn cố tình cùng Vương gia thế tử, người được hoàng đế sủng ái, vì một danh kỹ mà tranh giành tình nhân, đem thế tử đánh trọng thương.
Cái này cực kỳ kinh động triều đình, từ rất sớm Ngự Sử đã không vừa mắt thế lực to lớn của Kiều gia đã tận dụng cơ hội, lập tức dựa vào đó, cái gì tham nhũng, mua bán chức quan, cưỡng đoạt dân nữ, dù sao mặt kệ là thật là giả, rốt cụộc là do người phương nào gây ra, tất cả tiếng xấu đều đổ lên đầu Kiều gia, khiến cho trong triều một màn rối loạn.
Nếu không phải còn nhớ chút ân tình của Kiều gia từng thay bọn họ bôn ba khắp nơi, nền móng trăm năm của Kiều gia chỉ sợ đã sớm bị hủy hết.
Nhưng cũng kể từ đó, nguyên khí Kiều gia đã tận, tự rút khỏi triều đình, chỉ còn lại một số ít còn đảm nhiệm chức quan không mấy quan trọng.
Tới thế hệ Kiều gia hiện nay, tuy mong muốn lấy lại cảnh tượng Kiều gia trong quá khứ, nhưng loại sự tình này vẫn là coi trọng thiên phú, Kiều lão gia cả đời khổ công đọc sách cũng chỉ là tú tài, nghĩ muốn lên nữa cũng vô vọng, hơn nữa gia sản Kiều gia sớm bị thế hệ trước tiêu xài hết sạch, chỉ còn cái vỏ không, về sau thậm chí phải bán của cải lấy tiền sống qua ngày.
Lúc này, có người xuất thân sơn tặc rồi sau đó làm thương nhân ... Khụ, đơn giản mà nói chính là đại ca hắc đạo muốn hoàn lương vì chứng minh mình đích thực có tâm muốn kinh doanh nghiêm túc, vì thế nguyện đem nữ nhi duy nhất tiến vào Kiều gia đã lụy bại, thư hương thế gia. (nhà làm quan, theo dòng dõi Nho học)
Đại ca hắc đạo nhìn trúng danh tiếng Kiều gia, Kiều gia lại nhìn trúng của hồi môn giàu có, vì thế mặc dù Kiều lão gia đã có chính thê, vẫn vô cùng náo nhiệt rướt tân nương vào cửa, nâng chỉ bình thê. (địa vị ngang bằng với chính thê)
Chẳng qua nói là bình thê, thực ra thân phận so với vợ lẽ cao hơn một bậc thôi, vẫn không thể chân chính cùng chính thê cùng ngồi cùng ăn, nhưng mà nhà vợ vị bình thê này tiền tài quyền lực thật khổng lồ, hồi môn lại như mưa đúng lúc giải vây cho Kiều gia, do đó mặc dù người nhà Kiều gia sau lưng cực xem thường vị nhị phu nhân Dương thị xuất thân thương nhân này, nhưng ở ngoài mặt vẫn không dám nói gì.
Bất quá với sĩ nông công thương, thói đời này cực xem thường thương nhân, huống chi là hắc đạo hoàn lương làm thương nhân, Kiều lão gia đối với chính mình cứ canh cánh trong lòng vì gia tộc không thể không cưới con gái của thương nhân làm vợ, vì thế đối xử với nhị phu nhân cũng không khỏi lãnh đạm.
Kiều lão gia có bốn con trai, hai thứ gái, chỉ có nhị thiếu Kiều Bách Dung là do Dương thị sinh ra, mà Dương thị sau khi sinh hắn không bao lâu liền qua đời.
Dương thị vừa mất, tình cảnh Kiều Bách Dung lập tức trở nên gian nan, mẹ cả hận mẹ đẻ hắn đoạt đi trượng phu của nàng, mà Kiều lão gia mỗi lần nhìn thấy người con này, liền nhớ đến năm đó mình bị bắt cưới Dương thị, người nhà Kiều gia càng nhìn Kiều Bách Dung lấy làm hổ thẹn nhục nhã, cho rằng mẫu thân hắn phá hủy huyết thống thư hương thế gia của bọn họ.