"Bút cho anh." Mãi cho đến khi Thẩm Tâm quay trở lại bên cạnh anh, Tần Thương Hải vẫn còn vẻ mặt u mê.
Anh khẽ cắn một tiếng, che giấu bản thân thất lễ, cả đầu đều là hình ảnh mông nhỏ mặc quần màu hồng phấn, hại anh hạ bút vẽ thiếu chút nữa vẽ sai.
Xong đời, anh không phải là thích tiểu Loli chứ? Đối với thục nữ gợi cảm không nổi lên thú tính, nhóm bạn gái cũ mặc áo đen bán trong suốt hoặc quần lót chữ T hoa văn da báo cũng chưa có làm cho anh giống như bây giờ, thế nhưng đối với quần lót màu hồng phấn của Thẩm Tâm suýt chút nữa chảy nước miếng!
Nhưng mà, "cảnh sắc" kia thoạt nhìn thật sự rất ngon miệng. . . . .
Ôi trời! Con mẹ nó! Giữa hai chân anh vải vóc sắp không che giấu được! Tần Thương Hải không được tự nhiên thay đổi tư thế ngồi, lấy bức tranh khéo léo che giấy phần hở ra giữa hai chân.
Thẩm Tâm tò mò lại ngồi gần anh, Tần Thương Hải chỉ cần ngẩng đầu là có thể đụng vào thân thể của cô, mà ngay cả khoang mũi đều ngập tràn mùi hương ngọt ngào của cô.
Trong cơ thể kia không thể kìm nét dục hỏa, không hạ xuống mà còn tăng lên, hơn nữa sắp xông lện tận đỉnh đầu.
Rốt cuộc anh làm sai điều gì? Vì sao bị khảo nghiệm nghiêm khắc như vậy? Giờ phút này anh cảm thấy giống như con sói bị đói bụng mấy trăm năm, mà bên người hoàn toàn không cần động thủ, chỉ cần há miệng là có thể cắn được con cừu nhỏ thơm béo mập!
Anh mắt lé, thấy Thẩm Tâm giống con mèo đen nhỏ tóc ngắn mềm mại, cổ mảnh khảnh, một cỗ khát vọng nguyên thủy dã man đánh trống reo hò, anh nghĩ in lên đó dấu ấn thuộc về bản thân.
Tần Thương Hải khó khăn nuốt nước miếng, ánh mắt đời đến khuôn mặt nhỏ nhắn Thẩm Tâm lúc đó đang chuyên chú nhìn anh vẽ tranh, cô bé kia lông mi thật dài, giống hai mảnh quạt lông, đắp lên hai mắt to long lanh. Tần Thương Hải từ trên cao nhìn xuống, góc độ đó vừa vặn làm cho anh thưởng thức cảnh xuân bên trong cổ áo Thẩm Tâm.
Đùng! Hỏa hoạn ngất trời bắt đầu khí thế điên cuồng lan tràn.
Trong đầu Tần Thương Hải chuông vang lên mãnh liệt.
Đã chết! Xong rồi! Quả nhiên anh. . . . . . Không mặt mũi nào đối mặt với Giang Đông phụ lão!Thẹn với liệt tổ liệt tông Tần gia! Nghĩ Tần Thương Hải anh, bên cạnh có vô số cô em, trên người đều từ cup C trở lên, mỗi ngày mặc bikini, tiểu đáng yêu ở bên cạnh anh vòng tới vòng lui, anh vốn tưởng rằng mình đạo hạnh cao thâm, có thể tu luyện tới cảnh giới sóng lớn mãnh liệt cảnh đẹp nhìn như không thấy, không thể tưởng tượng được. . . .
Không thể tưởng tượng được, không phải thật sự vì anh có luyện qua, mà là anh cơ bản đối với ngực lớn không có thú tính! Tần Thương Hải cảm thấy mồ hôi lạnh ướt đậm áo anh.
Sắc tức là không, không tức là sắc, sắc tức là không. . . . .
Thẩm Tâm hôm nay mặc đầm màu xanh nhạt, nổi bật lên làn da trắng hồng, dưới lớp váy là áo nhỏ màu hồng phấn giống với màu quần nhỏ, đem hai cái no đủ cẩn thận mượt mà trơn bóng như hai cái bánh bao nhỏ được bao lại kiên cố. . . . .
Mẹ nó! Nước miếng thiếu chút nữa chảy xuống. Tần Thương Hải nhanh chóng chuyên tâm vẽ bức tranh, lúc này lòng bàn tay cũng đổ mồ hôi.
Càng mệnh lệnh chính mình không được suy nghĩ bậy bạ, suy nghĩ lại cố tình làm trái lại. Tần Thương Hải nhịn không được nhớ tới lần say rượu đó, đầu óc mê man, nhưng anh vẫn nhớ rõ Thẩm Tâm từng ôm anh, đầu của anh gối lên ngực cô, tuy rằng không đồ sộ, lại rất tròn và mềm mại, non mềm ngập tràn co dãn, phát ra hương thơm thiếu nữ, xúc cảm mất hồn kia khó có thể quên. . . . . .
Đùng! Núi lửa bạo phát. Mẹ nó, mặc kệ, anh muốn động! Ông trời cũng không ngăn anh được!
Tần Thương Hải buông bức tranh ra, hai tay nắm lấy bả vai Thẩm Tâm, vẻ mặt cừu nhỏ khó hiểu ngẩng đầu nhìn anh, mắt to ngập nước chớp vô tội, khuôn mặt nhỏ nhắn giống như quả đào chín ngon miệng. Hắc hắc hắc hắc. . . . Ta muốn ăn ngươi! Trong đầu đại sắc lang Tần Thương Hải lộ ra nụ cười giả tạo.
"Tâm Tâm," anh cười dịu dàng, giống như ánh nắng ấm áp, gió đêm dịu mát, làm Thẩm Tâm cảm thấy say. "Anh vẽ tranh cho em, em cảm tạ anh như thế nào?" Sau lưng anh dâng lên một vòng tròn lớn hình bán nguyệt, mà anh đối với mặt trăng kêu gào sắc lang. . . .Là đại sắc lang!
Thẩm Tâm mở to mắt, gương mặt hiện vẻ sững sờ.
Rõ ràng là anh muốn vẽ để cảm tạ cô, như thế nào lại còn muốn đòi phần thưởng?
Bất quá,cũng có khả năng Tần Thương Hải lại chọc ghẹo cô, đùa giỡn với cô? Anh gần đây dường như rất thích trêu chọc cô, giống như lúc cô căng thẳng luống cuống, xem cô thở phì phò, anh hình như đặc biệt vui vẻ.
Nhưng mà, đối mặt Tần Thương Hải, cô không thể tức giận, chỉ cóp thể vô tội ngập ngừng nói: "Rõ ràng là anh muốn vẽ tranh cho em. . . . . " Hơn nữa anh còn chưa có vẽ nha!
Sắc dục huân tâm, Tần Thương Hải như thế nào còn nhớ chuyện này, anh mặc kệ, cố gắng cứng rắn!
"Anh cầm một chút gì đó đặc biệt làm phần thưởng cho linh cảm. . . . . " Có đủ giống như tiểu sắc lang dụ dỗ tiểu cừu mà nói, vô sỉ.
"Là sao?" Muốn linh cảm sao? Thẩm Tâm suy nghĩ, cô không biết họa sĩ muốn bồi dưỡng linh cảm như thế nào, cô bình thường là tiện tay vẽ linh tinh, nghĩ thế nào vẽ thế đó. . . . . .
Phục hồi lại tinh thần, khuôn mặt tuấn tú Tần Thương Hải kề sát cô - cố tình ở trước mặt Thẩm Tâm, nụ cười sắc lang giả tạo vẫn như cũ sức hấp dẫn bắn ra bốn phía.
"Như vậy đi, em cho anh hôn một cái." Anh mặt dày chỉ vào gương mặt mình, làm cô buông lỏng cảnh giác. Gương mặt nhỏ nhắn của Thẩm Tâm lải đỏ lên, con nai trong lòng chạy loạn, vô cùng thẹn thùng muốn đón lấy lại còn chống cự, "Cái gí. . . . . Như vậy sẽ có linh cảm sao?"
"Sẽ." Mới là lạ. Tần Thương Hải mặt dày nói loạn. "Chỉ cần một chút thôi là tốt rồi." Đại sắc lang nói với cừu non: ngươi nhảy đến miệng ta, chỉ cần lại xích đây một chút là tốt rồi nha! Ta tuyệt đối sẽ không ăn luôn ngươi! Ha ha ha ha . . . .
Thẩm Tâm cũng không cách nào phân biệt lời nào là thật, lời nào mà dối trá, chính là trong một lúc kia, cả phòng tràn ngập mùi vị ngọt ngào, giống tình nhân nhỏ bé đang kéo dài lời tâm tình, làm cho cô đắm chìm trong đó, hơn nữa Tần Thương Hải đối với cô thay đổi thái độ dịu dàng chí đùa giỡn lúc đó lắc lư không ngừng, khó có thể nắm lấy, cô tình nguyện ngốc nha!
"Uhm. . . . " Cô bé nhỏ nhăn nhó một lúc lâu, cuối cùng rụt rè, tay nhỏ bé đặt trên vài Tần Thương Hải, cô hơi chút đứng dậy mới có thể lại gần sát mặt anh.
Thình Thịch! Trái tim kịch liệt nhảy lên, sợ anh phát hiện ra cô khẩn trương cùng chờ mong như thế nào. Tần Thương Hải khép hờ mắt, lông mi dày che giấu suy nghĩ phập phồng trong mắt anh, ngũ quan thiếu niên tuấn tú hòa với nét nam nhân thành thục, dạy nữ nhân không động tâm cũng khó.
Gương mặt nhỏ của Thẩm Tâm hướng về phía anh, cảm nhận được hơi thở của anh lất phất trên gò má cô, toàn thân cô run rẩy, gần như muốn lùi bước, Tần Thương Hải nắm chắc một giây kia, khuôn mặt tuấn tú hơi lệch, nụ hôn ngọt ngào của Thẩm tâm dừng trên môi, anh đẹ tiện trộm được cặp môi thơm của thiên sứ đang lúc thấm ngọt, không hề xấu hổ lớn mật thu thập.
Đôi môi gợi cảm dày vừa phải, lẳng lơ hút hết vẻ đẹp của cô, nụ hôn tình nhân thâm sâu có âm hưởng. Thời khắc thợ săn thu lưới đã tới.
Chỉ cần một cái thôi? Ha ha ha ha. . . . . Có ngốc mới tin! Đại sắc lang vô sỉ ngậm chặt con mồi tươi mới trong miệng! Từng tế bào toàn thân mừng như điên!
Nhịp tim Thẩm Tâm đập thật to, ngây ngốc không biết làm sao, Tần Thương Hải ra tay không lưu tình, không cho cô có không gian để lùi bước, cánh tay sắt vòng quanh eo nhỏ, hơi thở nam tính mạnh bạo xâm lược các giác quan của cô.
Lưỡi anh linh hoạt xông vào miệng đầy mùi hương của cô. Thẩm Tâm cả người bị bắt ôm lên, ngay lập tức liền bị khóa ngồi trên người Tần Thương Hải, cùng anh kề nhau thật chặt.
Nam nhân mà cô yêu thích giờ phút này đang cùng cô thân mật, gần như không có một khe hở nào, chỉ cần một cái hôn, một cái ôm, anh đã hoàn toàn chiếm giữ được cảm giác của cô, lưỡi anh mồi cô nhấm nháp hương vị anh, Thẩm Tâm thở gấp, tâm trí bay bổng.
Thì ra, hôn môi là như vậy, giống như say tàu, làm cho người ta nghĩ vĩnh viễn không có điểm dừng muốn xỉu, anh tham lam hấp thu làm người ta mê hơi thở, đó chỉ thuộc loại yêu say đắm, mê dược sẽ nghiện. Bàn tay anh đem mông của cô áp sát người anh, nhiệt độ hai người xuyên thấu qua lớp vải dệt, giống như muốn cùng nhau thiêu đốt.
Chia lìa sẽ cô đơn đến chết, chỉ có hợp lại làm một.
Thẩm Thâm mơ hồ theo bản năng ôm chặt lấy Tần Thương Hải, giống như chân lí của Eva tuyệt đối cần học tập, làm như thế nào dụ dỗ Adam, tra tấn nam nhân chính là bản tính nữ nhân, cô vặn vẹo cái mông, chà sát bụng dưới đang bốc lửa của anh, chỗ sâu trong yết hầu Tần Thương Hải phát ra tiếng rên rỉ như muốn đầu hàng.
Cô rõ ràng ngay thơ non nớt thế, mà lại quyến rũ lửa nóng của anh. Có lẽ nguyên nhân vì cái gọi là hồn nhiên ngây thơ, bản thân chính là dụ dỗ tà ác nhất?
"Bảo bối, em quả là ngọt giống như anh tưởng tượng. . . . ." Anh hôn tới môi cô ướt át, khó có thể tưởng tượng được mùi vị của cô lại làm anh lưu luyến, như là chưa hiểu được triển lãm nụ hoa quyến rũ, bởi vì cái hôn của anh, trở nên kiều diễm.
Anh không còn cách nào có ưu thế của người mê hoặc, giống như quỷ, lại triển khai xâm chiếm, bàn tay táo bạo tiến tới trước ngực cô đang ngăn cách bởi quần áo mà xoa bóp, nhưng cảm thấy không thỏa mãn, hô hấp dần dần nóng lên, hai tay vội tiến vào trong áo, kéo áo lót xuống, ngực nhỏ không có bảo vệ gây trở ngại làm cho anh mơ màng không thôi.
"Ân. . . . " Cô gái thẹn thùng kêu lên, áp đảo tiếng rên rỉ sâu trong cổ họng anh.
Đến cuối cùng là uống rượu độc để giải khát? Hay đổ thêm dầu vào lửa? Anh càng ngày càng khát khao, dục vọng càng thiêu đốt, lại bị gông xiềng vô hình kìm hãm.
Cảm xúc với cô so với tơ lụa hảo hạng trơn bóng, giống trứng gà lột vỏ, lại giống bạch ngọc nõn nà, làm anh yêu thích không buông tay, ngực nhỏ mềm mại đầy đặn bị anh nắm lấy, nhào nặn, ngón cái mới nhẹ nhàng đùa giỡn nụ hoa kia, liền lập tức vì anh mà đứng thẳng.
Tiểu tử dưới thân kia là như thế tinh tế mẫn cảm! Thẩm Tâm bị anh trêu chọc phản ứng quả thật làm cho anh dục vọng thiêu đốt vô cùng, ông chủ dã man khống chế ý muốn làm tới cùng, giống với anh đang khống chế ái dục với cô, một chút khiêu khích có thể làm cô mê loạn, thân hình bé nhỏ bát lực run run leo lên anh, vô cùng thắng yếu, hoàn toàn tín nhiệm. . . . .
Anh sắp vì lửa dục vọng bốc cao mà chết. Thì ra cái gọi là chủ động, cũng là một loại bị động - Thẩm Tâm thậm chí không cần chủ động, anh đã điên cuồng.
Anh hôn vành tai tuyết trắng tinh tế, ngậm liếm trân châu giống như vành tai, một tay kia kéo khóa đầm sau lưng, áo đầm màu xanh lá cây giống như lá cây ôm trọn nhụy hoa mỏng manh, anh nhẹ nhàng đẩy ra, làn da tinh tế thanh khiết nhuốm màu tình dục đỏ bừng, so với hoa hồng còn đỏ hơn, so với hoa đào còn có phần quyến rũ, lay động rơi xuống - ở cô gái chưa trưởng thành hoàn toàn thành nữ nhân lúc này còn hơn, mê đắm lòng người! Anh đem tất cả quần áo kéo xuống, báo đạo không cho cô thẹn thùng cho lấp cảnh xuân tốt đẹp.
Hai luồng tuyết nhũ xinh xắn lại đầy đặn, hình dạng mượt mà, không quá to lại xinh đẹp vô cùng.Có lẽ cá tính cho phép, Tần Thương Hải tuy có cùng nhóm nam sinh lén truyền đọc tạp chí đàn ông cũng có thể tính đến kiến thức trong lời nói, anh tin tưởng anh đã chứng kiến bộ ngực đẹp nhất. Hay là thật ra vì lần đầu tiên thấy a đã mê?
Vô luận thế nào, cô đẹp hoàn hảo, làm cho anh không thể không quỳ gối cúng bái, hai đóa hoa mềm mại thẹn thùng nở rộ, kích thích khát khao dục vọng không dứt của anh, Tần Thương Hải thô lỗ đẩy ngã Thẩm Tâm, cúi đầu ngậm một bên hoa nhấm nháp.
"A. . . . ." Thẩm Tâm cảm giác các dây thần kinh toàn thân đều co rút, ngón tay vô lực, ngón chân lặng lẽ cuộn lên, trong cơ thể ham muốn nguyên thủy cuồn cuộn tăng vọt, chúng nó giống như dung nham chảy khắp nơi tay chân, cuối cùng mới tìm được lối ra duy nhất, từ nơi nữ tính kia ái dục chảy ra.
Tần Thương Hải đầu lưỡi liếm qua đỉnh ngực, cảm nhận được thân thể mẫn cảm nằm dưới đang run rẩy, lập tức gợi lên ý muốn chinh phục của đàn ông, làm anh to gan ngậm hơn phân nửa ngực, răng nanh ở ngũ thịt nhẹ nhàng ma sát, đầu lưỡi lượn quanh vú liếm láp.
Cô bé nhỏ rên rỉ, gần như vì ngượng ngùng cùng với khoái cảm xa lạ mà khóc nức nở, nơi riêng tư nóng lên nhanh chóng làm cho cô nghĩ khép ại hai chân, nhưng chỉ có thể bị khí lực to lớn của người trong lòng giam cầm hai bên thân thể anh.
Tay Tần Thương Hải tàn sát bừa bãi kiều nhũ bên kia, gần như thích đùa giỡn da thịt tuyết trắng, mang chút ác ý lôi kéo hai đỉnh hoa đứng thẳng, từng phát từng phát bắn ra.
"A. . . . Không cần. . . . " Anh sao có thể bắt nạt cô như vậy? Thẩm Tâm ngại đến mức che kín hai mặt đỏ ửng, âm thanh hỗn độn nhưng không có lấy một tia chống cự cương quyết, ngược lại dính lấy như muốn mời. Tần Thương Hải đáp lại cô, cũng là lớn mật hôn to một tiếng, đầu lưỡi khiêu khích càng thêm không kiêng nể gì.
"A. . . . . " Hai chân cô kẹp chặt anh, chính là che khuất khuôn mặt nhỏ nhắn, tay không nhịn được ôm lấy đầu anh. Cô nghĩ chính mình nên có rụt rè, nhưng tình dục vốn là một loại dụ dỗ đen tối, nhân loại có thể dùng các loại phương thức làm bộ vì nó tồn tại, không cẩn thận như cũ thì sẽ rơi xuống.
Thẩm Tâm sợ hãi trước mặt người trong lòng mà trở nên xa lạ như thế.
Đây mới chính là cô sao? Hay là, những thứ làm cho Tần Thương Hải cười nói cô đáng yêu chỉ là giả? Giờ phút xa lạ này, cô lại là nữ nhân phóng đãng không biết xấu hổ, đây mới chính là bộ mặt thật? Cô gái đối với tình dục ngây thơ như thế, giống như nụ hoa tâm vẫn ẩn sâu.
Cô gái cảm thấy giống như nụ hoa, không đến thời khắc nở rộ kia, vẩn sẽ ngủ say. Cô không thể hiểu biết bản thân, chỉ có thể tùy tình dục chìm nổi, để mặc cho nam nhân cô yêu tùy ý trêu chọc dục vọng của cô.
Tần Thương Hải đem ngực phải cô hôn đến phiếm hồng, đương nhiên không có khả năng xem nhẹ bên kia, tay anh bắt đầu từng chút từng chút âu yếm cô, anh để lại dấu vết tên ngực, ở không khí lạnh lẽo phần giữa chân ẩm ướt từng đợt, nhũ tiêm được thương yêu sau lại diêm dúa lẳng lơ, giống như được cho ăn no rồi lòng tham lại muốn nhiều hơn.
Thẩm Tâm không thể đè nén, vặn vẹo lấy éo cố xua đuổi phần trống giữa hai chân, cô không nhịn được hướng Tần Thương Hải cọ xát, cắn chặt miệng nhỏ nhắn không phát ra âm thanh nức nở.
Cô bé phục tùng chưa làm Tần Thương Hải mềm lòng. Anh không chỉ muốn thưởng thức cô, còn muốn đùa giỡn cô, bắt nạt cô!
Bàn tay nóng bỏng hướng phía Thẩm Tâm vì anh cậy mạnh mà không thể mở rộng hai chân, quần nhỏ mỏng đã sớm không thể ngăn cản thanh triều tràn lan, đầu ngón tay anh để ổ gần quần mỏng trượt lên xuống, Thẩm tâm sớm bị khoái cảm dày vò.
"Thật là nhiệt tình nha Tâm Tâm" thật sự là tiểu bảo bối của anh, làm cho anh càng thêm luyến tiếc khi nhanh như vậy kết thúc "trò chơi" hai người. "A. . . . " Nóng quá! Đầu ngón tay của anh có phải đang đốt lửa? Vì sao làm cho cô khó chịu như vậy, lại càng muốn nhiều hơn?Vì sao ngọn lửa không tên kia trong cơ thể cô còn không đem cô đốt thành tro tàn? Rõ ràng cô đã cảm thấy thân thể sắp hòa tan!
Tần Thương Hải đè nén phần dưới đau đớn, anh đang dạy dỗ cô bé này nghe lời, phản ứng mê người cỡ nào, quần nhỏ đã ướt hơn phân nửa, chính là ở quần vuốt ve qua lại, cô đã chịu không được, ở trong ngực anh khóc nức nở.
Rất mẫn cảm, cũng rất ngon miệng, trong cơ thể anh thú tính đang rít gào.
"Như vậy rất khó chịu đúng không? Anh không nỡ nha" bàn tay to bắt đầu cởi quần nhỏ của cô, không đợi hoàn toàn cởi ra, quần nhỏ màu hồng còn treo ở đầu gối Thẩm Tâm, anh đã muốn nhanh chóng đùa giỡn hoa huyệt ướt đẫm của cô.
"Em thật sự là cục cưng bé nhỏ, như vậy mà đã ướt" ngay lập tức,toàn bộ tay anh làm cho hoa dịch trong suốt ướt đẫm, cô bé nhỏ kia có bao nhiêu nhiệt tình hồi báo dụ dỗ của anh, làm cho ngực anh đau, phần dưới cũng không ngoại lệ.
"Uhm. . . . . A. . . . ." làn sóng xa lạ tràn ngập đầu cô, cuồng dã run rẩy làm cô rên rỉ, cô hoàn toàn không có phản kháng và chống đỡ dư âm, chỉ có thể thừa nhận đối với cô mà nói là kích tình qúa sức mãnh liệt, giống con rối mất đi tự chủ. Cô vô tình đong đưa mông, một lòng thầm nghĩ đến gần hơn tên vô lại bắt nạt cô, mặc cho anh khi dễ cũng không sao, chỉ cần anh cho cô nhiều hơn.
Giống như con mồi không có chút năng lực phản kháng, cô chỉ có thể nằm dưới thân anh, bị anh yêu thương, bị anh bá đạo dạy dỗ thành ái nô, bên hông đầm xanh nở rộ như lá sen, cô cũng không phải không dính ái dục trần gian, ngọn lửa dục vọng của cô cháy trên da thịt từng mảng đỏ, nhưng mà trong mắt Tần Thương Hải,trên thế gian không có đoá hoa nào có thể đẹp động lòng người bằng cô.
Cô đỏ mặt khóc, run run, lại đắm chìm trong dục vọng đang chảy khắp cơ thể mềm mại, làm cho anh sắp nhịn không được, vật trong quần cương cứng.
Thì ra con mồi ngon miệng cũng là một loại thuốc độc, không nghĩ là anh ngay cả xương cốt cũng không chừa, toàn bộ trở thành vật tế dâng cho cô.
Anh không thể kiềm chế được! Thần Thương Hải thô lỗ vội vàng không kiên nhẫn xé quần nhỏ.
Trên thế giới này ngoại trừ anh và Thẩm Tâm ra, không còn bất cứ gì tồn tại. Anh giống như con quỷ háo sắc, nhào đến người cô khắc vào cổ trắng như tuyết biểu thị chủ quyền công khai, hôn mút cắn cắn, một tay kia thông thạo nâng chân Thẩm Tâm lên, kẹp ở dưới nách.
Chỗ kia đỏ tươi hoa tâm nở rộ, vì anh. Tần Thương Hải không chút do dự lấy phần nam tính cực đại ngang nhiên đam mạnh vào.
"Đau quá!" Cô cảm giác như mình bị hung hăng xỏ quyên qua, từ thiên đường rơi xuống đại ngục, vừa vặn nam nhân trên người cô không có chút thương hoa tiếc ngọc, vậy mà càng thêm mãnh liệt xé rách cô! Nên nói, Tần Thương Hải cho dù nghĩ muốn thương hoa tiếc ngọc cũng không được, anh bị dục hỏa đốt đỏ mắt, thân dưới bị dung nham thiêu đốt nếu không lấy được thuốc giải, anh sẽ chết! Anh tin tưởng thật sự anh sẽ chết! Anh giống như con thú đói bụng mấy trăm năm, đối với con mồi dâng đếm miệng có thể nào không khát khao đem nuốt? Cô bé nhỏ này có bản lĩnh làm cho anh không khống chế được, anh làm sao có thể giữ được một tia lý trí thương tiếc cô?
"Không cần, đau quá. . . . " Thẩm Tâm chỉ có thể bất lực khóc kêu, nước mắt rơi đầy má, đau đớn làm cho cô càng thêm cảm thấy vô lực, cô muốn ôm nam nhân mình yêu, nhưng vào lúc này anh trở nên rất xa lạ.
Anh nghe được cô bé này đang khóc? Phải không? Nhưng cảm giác rất xa xôi, dục vọng làm cho anh mất hết tri giác, anh đang ở thiên đường, điên cuồng yêu cầu, thỏa thích gầm nhẹ ra tiếng.
"Tâm Tâm. . . . " Tâm can của anh, bảo bối nhỏ! Anh vĩnh viễn muốn không đủ cô!
"Ô. . . .Người ta thật đau. . . . . " Cô khóc như một con nhóc đáng thương. Vốn hai người hoàn toàn không phát hiện, lúc Thẩm Tâm kêu khóc chói tai thì ở nhà lớn mọi người bị kinh động, tiếng người rối loạn lộn xộn đi hướng đến căn phòn cuối cùng.
"Không cần. . . Đau quá. . . "
"Tâm Tâm!" Dã man rong ruổi đến tận cùng thế giới, cuối cùng chìm đắm trong thiên đường giữa ban ngày.. . . . .Tần Thương Hải cảm giác được một trận run rẩy toàn thân, dung dịch trắng nóng bỏng thỏa thích phóng thích ngay trong cơ thể cô bé nhỏ nằm trong lòng anh.
"Các ngươi đang làm cái gì?" Tiếng rống to tức giận như muốn thổi bay nóc nhà.
Mọi người gần như đều tụ tập bên ngoài, chẳng qua ngoại trừ hai nhà Thẩm Tần, những người còn lại đều chờ trước cánh cửa bị mở, Tần Thương Hải cơ hồ trong cơn khoái cảm bình phục, giác quan hồi phục lại vận hành, trong lòng lập tức vang lên tiếng chuông báo động, anh nhìn dưới thân bởi vì kinh sợ mà ngưng khóc, nước mắt vẫn đầy má, không ngừng run rẩy, lại so sánh bộ dáng anh thô lỗ nhẹ nhàng vui vẻ má lúm đồng tiền.
Một màn này có thể giống cái gì? Kẻ đốn mạt chiếm đoạt con gái nhà lành!
Này tung hoành đi tiểu thái thượng hoàng, lúc này mi phải đổi rồi!
Tần Thương Hải sống đến mười chín tuổi, từ trước đến này đối với người dưới nghiêm khắc Tần lão gia, cha anh, cho tới bây giờ chưa từng đánh anh, nhưng đêm nay phá lệ.
Thiếu niên trần truồng quỳ gối giữa đại sảnh, cha già cầm trong tay gia pháp nhất côn đánh vào cái người con từ lúc sinh ra luôn luôn được cưng chiều, sức tay chưa từng giảm đi, ngay cả mẹ cùng các anh chị trước nay luôn nói giúp cũng không dám nói nửa câu cầu xin tha thứ.
Đại khái là di truyền đi, người con này từ nhỏ sống an nhàn sung sướng, người nhà cùng trưởng bối hận không thể làm đau anh một chút, cưng chìu nhiều một chút, lớn lên như vậy lần đầu bị đánh, tính tình thật sự cứng rắn, không nói một tiếng.
Về phần Thẩm Tâm, trận kia cũng không quá, tuy rằng mọi người đều biết cô là người bị hại, nếu như muốn kiện cũng là lẽ thường, chẳng qua là mọi người mặt ngoài nói vậy, trong lòng nghĩ một chuyện khác.
Con gái giống mẹ! Ai cũng biết rằng cô là con gái riêng, không biết cha là ai, hiện tại con làm chuyện giống mẹ, mặc kệ có phải xuất phát từ tự nguyện hay không, dù sao thêm chút nắm muối lại càng khó nghe mang truyền ra ngoài.
Tóm lại, Tần gia cùng Thẩm gia hai nhà, thiếu chút nữa tức đến trúng gió.
Sau ngày đó một tuần, Thẩm Tâm mới tìm được cơ hội vụng trộm đi tìm Tần Thương Hải, bất quá khi đó hai người trẻ tuổi cũng không biết hai nhà trưởng bối tính làm cho bọn họ kết hôn, cho nên thật ra Thẩm Tâm không cần lén lút như vậy. "Thật xin lỗi." Thẩm Tâm vừa thấy Tần Thương Hải áo tay ngắn lộ ra những vết đỏ, liền cảm thấy áy náy không thôi. "Em. . . Em không phải cố ý khóc lên." Cô thật sự rất đau! Nhưng vì thế mà anh bị phạt, trong lòng cô đã khó chịu trong nhiều ngày.
"Không có gì." Cho dù có gì, anh cũng không tự giác ở trước mặt cô bé này cậy mạnh, bày ra khí thế anh hùng, huống chi cô đã muốn khóc làm cho anh không đành lòng.
Thật ra không chì có Thẩm Tâm nhớ anh bị đánh bị thương, Tần Thương Hải cũng không có cách nào không quan tâm cô, nghĩ lại việc ngày đó anh thô lỗ, đều muố n mắng chửi mình đáng chết, quả thật so với uống xuân dược còn điên cuồng hơn!
"Em. . . . . . " Tần Thương Hải hai má nóng lên, quanh co một lúc sau mới nói: " Thân thể em có khỏe không? Chỗ đó còn đau không?"
Hai người trẻ tuổi cùng lúc đỏ mặt, Tần Thương Hải càm thấy chính mình kỳ quái, anh cũng không phải lần đầu tiên, làm sao còn ngại ngùng?
Nhưng mà thật sự đó là lần đầu tiên anh thô lỗ, không để ý đến cảm nhận bạn gái, nghĩ đến Thẩm Tâm vì anh mà chảy máu, nghĩ đến cô bộ dạng như vậy mà thuận theo ở dưới thân anh, trong liền liền nổi lên trận khô nóng. Căn cứ việc anh từ nhỏ được giáo dục theo kiểu phương tây, đi ngược chiều để văn hóa hai bên hòa quyện, vẫn có chút tâm tính nam nhân bẩm sinh, đối với cô tự nhiên sinh ra yêu thương.
"Đã không còn đau nữa." Thẩm Tâm thầm nói, tự nhủ.
"Đã không? Như vậy lúc trước rất đau sao?" Anh thật là đáng chết! Đột nhiên, Tần Thương Hải càm thấy chính mình đã trúng mấy chục roi gia pháp cũng không là gì.
"Cũng không có!" Không hy vọng Tần thương hải áy náy, Thẩm tâm đành phải nói dối.
Cô biết mức độ đau đớn của lần đầu tiên mỗi người khác nhau, dù sao mỗi người điều kiện bẩm sinh bất đồng, có vài người màng trinh dày, có vài người còn lại đặc biệt yếu ớt, tóm lại theo kinh nghiệm mình cùng người khác không giống nhau.
Chẳng qua, Tần Thương Hải thật là dã thú thô lỗ nóng nảy, cô thật sự cảm thấy khó chịu mấy ngày.
Tuy rằng cô không nói, nhưng Tần Thương Hải cũng biết được bản thân ngày đó có bao nhiêu dã thú, trong lòng đối với cô tự giác lại nổi lên vài phần thương tiếc.
"Uhm, vốn là muốn vẽ cho em bức tranh, nhưng mà ngón tay anh bị thương", ai kia mấy chục gậy gộc, có vài cái đánh vào tay anh, chỉ các đốt ngón tay mơ hồ co rút đau đớn.
"Tay anh bị thương? Nghiêm trọng lắm sao?" Tay là tài sản quan trọng của họa sĩ, huống chi Tần Thương Hải không chỉ vẽ tranh, từ nhỏ anh đã hứng thú nhiều thứ, cầm kỳ thư họa đều không làm khó được anh, bắt chước cái gì giống cái đó, tay anh bị thương, làm thế nào được?
Tần Thương Hài nhìn cô bé nhỏ gần anh, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn ngập lo lắng, cuối cùng chân chính vui vẻ. Cô bé nhỏ này tuy rằng hôm nay đến gặp anh, nhưng không biết là cố ý hay vô ý, từ đầu đến cuối ngồi ngay ngắn cách anh xa nhất, làm cho anh tuy vui sướng nhưng không khỏi tức giận, như thế nào thật khó mới thấy cô, cô lại trốn anh như trốn ôn thần.
"Vẫn còn đau, em giúp anh xoa." Vẻ mặt anh suy yếu không tinh thần, thật đáng thương.
"Có muốn đi gặp bác sĩ hay không?" Cô bé nhỏ thật lo lắng thổi tay anh, thật cẩn thận, Tần Thương Hải không khỏi cảm thấy buồn cười nhưng tim có chút không nỡ.
"Đi rồi." Dù sao mẹ vẫn cưng chìu anh, ngày đó bị đánh, bác sĩ riêng của Tần gia sớm được mẹ anh nhanh chóng mời tới, thật ra trên người anh không có chút trở ngại. "Bác sĩ nói trên tay, còn có lưng, còn có nơi này. . . . . " Anh tùy ý chỉ mấy chỗ, tiếp tục dùng bệnh nguy kịch nói với cô, "Tốt nhất thỉnh thoảng xoa một cái."
Thẩm Tâm tính tình thiện lương nghiêm túc dùng ngón cái ở chỗ còn lưu dấu tích trên lưng anh xoa bóp. "Dùng lực quá nhiều sao?" Dĩ nhiên bị đánh không thể làm cho người bị tinh trùng lên não nghe lời, Tần Thương Hải đại sắc lang nở nụ cười mờ ám, tiếp tục giả đáng thương.
"Không có, thật là vừa khéo." Cô bé nhỏ không có dùng sức tay, mặc dù chỗ bị thương còn tụ máu bầm, nhưng mà Tần Thương Hải thật vui với loại hưởng thụ này nói hậu quả. "Còn có nơi này." Anh chỉ chỉ trên cánh tay bị thương.
Cô bé nhỏ ngoan ngoãn ngồi bên cạnh anh, tay nhỏ bé xoa xoa trên cánh tay anh, xoa lòng anh lại ngứa.
Đột nhiên, anh tưởng tượng ra Thẩm Tâm toàn thân trắng mịn mềm mại. . . . Thậm chí chỗ kia là kẻ đầu sỏ hại anh chịu mấy chục cây gậy, như vậy khẽ xoa vuốt ve. . . . . Oh oh! Nơi nào đó dưới bụng không ngoan lập tức cứng lên.
Thật chết người, trước kia tới bây giờ như thế nào anh không phát hiện mình thật háo sắc? Anh mặc dù có nhiều bóng hồng vây quanh, tuy phong lưu mà không hạ lưu nha, nhưng cô gái nhỏ này lại làm anh cảm thấy chính mình hóa thành dã thú. . . . Nghĩ thì nghĩ, Tần Thương Hải vẫn không cảm thấy xấu hổ, chỉ ngực mình, "Còn có chỗ này. . . . " Lời nói còn chưa dứt, hai hốc mắt cô bé nhỏ đã hồng hồng, cái miệng nhỏ nhắn cũng muốn cong lên.
"Như thế nào?" Không phải là phát hiện anh đang đứng thẳng chứ?
"Thật xin lỗi, em không phải là thích khóc, hại anh bị đánh thành như vậy." Thẩm Tâm tính tình thiện lương áy náy, đau lòng, trên cánh tay Tần Thương Hải từng vết bầm tím, chỉ kém không dóc da trầy thịt, nhưng từng vết thâm tím vẫn là khiến người ta sợ hãi.
Trong lòng Tần Thương Hải ấm áp, vụng trộm mang ý nghĩ háo sắc kia đá qua một bên, đưa tay nắm lấy cô bé ngu ngốc này, a, anh thật là đáng chết nha, cô bé nhỏ này không còn bé.
Cô là của anh!
Tần Thương Hải không nhịn được mỉm cười, ngọt ngào ấm áp vui sướng làm cho anh cảm thấy không có khả năng, trên đời này làm sao có thứ tình cảm như vậy? Làm cho con người ta thỏa mãn đến không cần nhu cầu khác.
"Đừng khổ sở, chúng nó thoạt nhìn đáng sợ, kỳ thật không có gì." Anh trấn an cô gái trong lòng vì tự trách mà sắp rơi nước mắt, "Em xem, anh có thể nắm nó như vậy. . . . " Anh làm bộ ngắt chỗ máu bầm một cái.
Shit! Như thế náo còn đau như vậy? Nhưng mà đau cũng cố gắng làm bộ sảng khoái, bằng không người kia sẽ khóc.
"Em xem, căn bản là không còn đau! Em cũng có thể xoa bóp thử xem, có dùng sức một chút cũng không sao." Anh cầm tay nhỏ của Thẩm Tâm, chuyển qua cánh tay có vết bằm.
Nắm đi! Cùng lắm thì làm theo Quan công, sống chết cũng cố gắng chống đỡ.
Thẩm Tâm nhìn Tần Thương Hải như không có gì bóp chỗ đau trên tay chính mình, mắt mở to, khuôn mặt nhỏ nhắn hết ngước nhìn anh rồi lại nhìn cánh tay, cuối cùng chính là sờ sờ ở vết thương của Tần Thương Hải, giống như trấn an chó nhỏ bị thương.
"Hi vọng anh mau chóng khỏe lên." Cô nói.
Quả nhiên là chú ý đến anh, dịu dàng đáng yêu đến thế! Tần Thương Hải ôm chặt người trong ngực, như muốn mang cô hòa lại làm một, luyến tiếc không buông tay.
Nghĩ lại anh thật sự đê tiện, đem người ta ăn xong chùi sạch sẽ, đáp ứng ý nguyện của cô một lần cũng không được.
"Uhm, hiện tại anh không vẽ được, bất quá nam tử hán đại trượng phu, nói chuyện không thể không giữ lời, như vậy đi, em muốn quà tặng gì? Anh tặng em."
"Em không muốn quà tặng gì hết nha." Thẩm Tâm nửa nằm trong ngực anh, vừa mới bắt đầu đã đỏ mặt tim đập nhanh muốn xỉu, hiện tai đang cố gắng khắc chế cảm xúc bản thân.
Trong lồng ngực người trong lòng quả là chỗ đẹp nhất thế gian, tràn đầy hạnh phúc cùng yên tĩnh, cô giống như mèo con bình thường làm biếng, đều nhanh chóng muốn nhắm mắt.
"Không được, em nói một thứ đi! Anh nói anh muốn tặng." Đại thiếu gia tính tình khó chịu, nói một không cho người khác nói hai. Thẩm Tâm đau đầu suy nghĩ.
Cô thật sự không có thói quen yêu cầu quà tặng, cũng không hiểu được người bình thường dưới tình huống như vậy, nên yêu cầu quà tặng gì. Mười ba tuổi bắt đầu ăn nhờ ở đậu, cô luôn cố gắng không yêu cầu thứ gì, không làm phát sinh thêm phiền toái, vấn đề này thật làm cho cô bó tay.
"Kia. . . . Anh giúp em gấp hạc giấy là được." Dứt lời, cô mới nhớ tới tay Tần Thương Hải bị thương. "Ngô, không cần gấp hạc giấy."
"Vì sao muốn gấp hạc giấy ?"
"Bởi vì thầy giáo khoa xã hội trong trường muốn chúng em đi giúp đỡ viện mồ côi, chúng em phân tổ, mỗi người hợp cùng hai người bạn nhỏ cùng chơi, tổ của em có em bé sắp mổ, em cùng với Annie còn có Daniel quyết định gấp một ngàn con hạc giấy tặng Lily, hi vọng cô bé sớm bình phục." Cho nên gần đây cô đi đến đều mang theo giấy gấp.
Một ngàn con? Muốn gấp đến lúc nào? Tẩm Tâm thật sự là cô bé ngốc, không biết dựa theo tình hình, nếu là anh, trực tiếp đưa cái gì Lina còn Lỵ Á tiểu quỷ đến phòng bệnh VIP trị đến khi hết bệnh, giúp cô bé trả viện phí, Tần gia cũng có bệnh viện mà!
Nếu theo lời cô nói gấp hạc giấy gì đó, anh nhất định đem toàn bộ người hầu trong Tần gia triệu tập, phát mỗi người mấy chục tờ giấy, trong một ngày thu thập lại!
Bất quá, Tâm Tâm chính là đáng yêu ở điểm ấy .
"Em còn mấy tờ? Mang đến đây anh giúp em gấp."
"Tay anh bị thương."
"Không sao, cũng không phải công việc nặng gì, em đem giấy tới, chúng ta cùng nhau gấp đi!" Anh thật bộ phục mình, nghĩ ra điểm quan trọng này. Thẩm Tâm quả nhiên cười lúm đồng tiên tươi như hoa, Tần Thương Hải nhìn thấy tim cuồng nhịp đập nhanh.
"Tốt!" Cô bé kia thật vui vẻ quay trở lại chỗ ghế dựa vừa mới ngồi lấy giấy xếp. Tần Thương Hải che ngực.
Tim của hắn đập thật nhanh nha! Hơn nữa. . . . . . Phòng như thế nào đột nhiên lại nóng ? Điều hòa hỏng rồi sao? Mỗi khi hồi tưởng lại ngày đó, vẫn là cảm thấy thực kỳ diệu.
Thân là con trai cưng của Tần gia, anh nhận thức được, cùng bạn gái ở chung, muốn đến PUB, muốn mở ca nô rời bến, muốn tới hội quán riêng của Tần gia, thậm chí là bao hết nhà hàng năm sao. . . . .
Càng hăng hái, càng náo nhiệt, càng có thể đòi nữ nhân niềm vui, anh cũng không cảm thấy nhàm chán.
Nhưng ngày đó, hai người họ dành cả buổi chiều để gấp hạc giấy, hai người ngồi quanh bàn, cười cười nói nói, thế nhưng anh cảm thấy thời gian trôi qua rất nhanh, hận không thể gấp thêm nhiều hạc hơn nữa, hận mặt trời tại sao khuất bóng, Tâm Tâm cũng không cần về nhà.
Như đã nói qua, không biết là do anh lần đầu học xếp hạc giấy hay là bởi vì tay anh bị thương, tóm lại tài hoa làm người người oán trách, Tền Thương Hải gấp ra con hạc giấy nhìn giống con gà mẹ mập ú, thần kì nhất chính là có một con căn bản giống cây thơm! Có thể gấp ra cây thơm nha, anh thật sự quá là tài hoa rồi.