Thông Phòng

Chương 38: Thuốc đắng 

Trước Sau

break
Sau khi khỏi bệnh, Bùi Tư dần dần ra ngoài thường xuyên hơn, ngày càng bận rộn, thậm chí còn qua đêm ở bên ngoài.
Tin tức trong phủ từ từ truyền đến tai Ôn Đông. Trong lời đồn của hạ nhân, Vương gia dạo gần đây đã có người trong lòng, nghe nói là tam ŧıểυ thư được sủng ái nhất của Nhiếp Chính Vương phủ, hai người ngày nào cũng ra vào cùng nhau, tình ý đang nồng thắm...
Lão phu nhân nghe chuyện này tức đến nỗi lại đập phá đồ đạc trong phòng một trận nữa, vô cùng tức giận với hôn sự này. Một là, nhà mẹ đẻ của Lão phu nhân cũng là một gia tộc được phong tước Vương khác họ, cùng với Đoan Vương phủ đều là thế gia quý tộc. Thẩm Nhiễm Nhiễm là một ŧıểυ thư xuất thân từ gia đình mới nổi, không những không hiền thục mà còn rất ngang ngược. Hai là, Thẩm Tu Đức này ȶᏂασ túng triều chính, dã tâm lang sói của ông ta đã truyền đến tận hậu viện của bà rồi, kết thông gia với hạng người như vậy, bà cảm thấy vô cùng xấu hổ!
Nhưng Lão phu nhân không đồng ý cũng vô ích, dù sao Đoan Vương phủ bây giờ do Bùi Tư quản lý, hắn đang chọn ngày đến nhà dạm hỏi.
Ôn Đông ngoài mặt không biểu hiện gì, nhưng trong lòng vẫn có chút chua xót nặng trĩu. Từ khi biết Thẩm Nhiễm Nhiễm là Đoan Vương phi tương lai, nàng chợt hiểu ra, Bùi Tư sẽ không chỉ có một mình nàng. Một khi đã có Vương phi, thì lần lượt sẽ có thêm nhiều phụ nữ khác, Lão phu nhân sẽ không còn là chỗ dựa của nàng nữa.
Sau khi nghĩ đến điều này, Ôn Đông luôn cẩn thận dè dặt hầu hạ trước mặt Bùi Tư, chỉ sợ vô ý chạm phải vảy ngược của hắn. Tâm sự cứ thế giấu kín trong lòng, cũng không dám nói với Bùi Tư. Mà Bùi Tư lại không phải người nói nhiều, bức thư tình năm xưa nàng dốc hết tâm tư viết, hắn chỉ hồi đáp bằng hai chữ "Đã xem". Hắn mãi mãi lạnh lùng, trầm mặc, như một hồ nước lạnh, sâu không lường được.
Lúc hai người có nhiều giao tiếp nhất chính là trên giường, nói ra thật có chút nực cười.
Nhưng những ngày tháng như vậy có lẽ cũng không còn bao lâu nữa, Ôn Đông cảm nhận rõ ràng Bùi Tư sau khi khỏi bệnh đã ngày càng mất kiên nhẫn với nàng, sớm muộn gì hắn cũng sẽ thích những nữ nhân khác.
Mà nàng chẳng qua chỉ là thông phòng đầu tiên của hắn, một người phụ nữ đã dạy hắn chuyện giường chiếu thiu6.
Ngày hôm đó, Bùi Tư vẫn chưa về phủ, nhưng lại có một vị khách đến. Lúc ấy Ôn Đông đang tưới hoa trong vườn ở Bắc Thần Các, bỗng nghe thấy sau lưng có tiếng ồn ào, nàng quay đầu lại, liền thoáng thấy một bóng áo đỏ rực bắt mắt.
Có lẽ vì làm nô tài đã lâu, Ôn Đông nhìn thấy Thẩm Nhiễm Nhiễm gần như theo phản xạ mà hành lễ với nàng ta.
"Nghe nói ngươi chính là nha đầu thông phòng bên cạnh Lục ca ca?" Thẩm Nhiễm Nhiễm giọng điệu lười biếng, ngồi trên chiếc sập mỹ nhân do người hầu mang đến cho nàng ta, khiến người ta không đoán ra được ý đồ của nàng ta.
"Chính là nô tỳ."
Bỗng có một bàn tay thô ráp nắm lấy cằm nàng, ép nàng ngẩng đầu lên. Sức tay của bà vυ" kia rất lớn, bóp đến nỗi nàng đau điếng.
Thẩm Nhiễm Nhiễm cẩn thận ngắm nghía nha đầu thông phòng trước mặt, trong lòng dâng lên ý ghen tuông, nhưng lại khinh thường nói: "Ta còn tưởng là quốc sắc thiên hương gì, hóa ra cũng chỉ tầm thường."
Nha hoàn hầu cận bên cạnh nàng ta vội vàng hùa theo: "Con nha đầu đó thân phận thấp hèn, chỉ là một tỳ nữ, sao sánh được một phần của ŧıểυ thư chứ!"
Ôn Đông thấy hơi buồn cười, nha hoàn chẳng phải cũng là tỳ nữ sao? Nhưng nàng cũng không tức giận, không đáng phải nổi giận vì tiếng chó sủa.
"Bổn ŧıểυ thư nghe nói tài vẽ của ngươi không tệ, hay là vẽ cho ta một bức, vẽ đẹp sẽ có thưởng." Thẩm Nhiễm Nhiễm dùng quạt tròn che nửa mặt nhìn mặt trời, "Đặt giá vẽ ở kia, bây giờ ánh nắng vừa đẹp, chắc là nhìn cũng rõ hơn."
Thẩm Nhiễm Nhiễm nằm nghiêng dưới bóng cây trong sân, bên cạnh có tỳ nữ nhẹ nhàng quạt cho nàng ta, ánh mắt nàng ta nhìn Ôn Đông đầy vẻ đắc ý.
Vẽ tranh không khó, chỉ là người ta cố tình gây khó dễ.
Từng bức chân dung, hoặc là vẽ ra đờ đẫn, hoặc là vẽ ra lẳng lơ, không có bức nào khiến nàng ta hài lòng.
Mặt trời tháng bảy gay gắt, những giọt mồ hôi to như hạt đậu lăn dài trên trán, rơi xuống đất bụi tạo thành một vết lõm nhỏ. Ngay cả lông mi cũng dính mồ hôi, chớp mắt một cái, mồ hôi liền thấm qua mi, chảy vào mắt.
Ôn Đông chỉ cảm thấy mắt tối sầm lại, tay cầm bút cũng bắt đầu run rẩy không ngừng. Nàng dường như tách ra khỏi cơ thể mình, không nghe thấy tiếng ve kêu inh ỏi, không có khứu giác, không có xúc giác, chỉ có bức "Mỹ nhân giải nhiệt đồ" nơi mỹ nhân đang tươi cười với nàng trước mắt.
Trong cơn mơ màng, nàng dường như nhìn thấy một vạt áo màu xanh trúc, cũng không nhớ ra đó là ai, trong lòng chỉ có một ý nghĩ, cứ thế này ngủ thiếp đi chắc sẽ dễ chịu hơn.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc