Ngày khởi hành, trời còn chưa sáng rõ, xe ngựa của Bùi Tư đã lắc lư hướng về ngoại ô.
Ôn Đông vén rèm xe, phố phường kinh thành phồn hoa, dòng người tấp nập, khác hẳn với phủ Đoan Vương. Nàng tỏ vẻ phấn khích, không ngừng nói chuyện với Bùi Tư, Bùi Tư miệng thì nói nàng nông cạn, nhưng nhìn nàng cười tươi như vậy, trong lòng cũng rất thoải mái.
Một tấm bia đá cẩm thạch trắng cao lớn sừng sững phía trước, trên hai cột đá hai bên có chín con rồng phun châu nhả ngọc, trên bia khắc bốn chữ lớn hùng vĩ: Ngọa Long sơn trang.
Ôn Đông giật mình, hóa ra là yến tiệc do hoàng gia tổ chức, thảo nào lại có trận thế lớn như vậy, nàng cứ tưởng là yến tiệc bình thường do các đại nho tổ chức. Nàng liếc nhìn Bùi Tư, chỉ sợ yến tiệc này không chỉ đơn thuần là ăn uống, trong lòng có chút hối hận.
Trước bia, hai ŧıểυ đồng bước tới, dẫn đoàn người vào sơn trang, đến trước cửa một sân viện, một ŧıểυ đồng cúi người: "Vương gia, mấy ngày này mời gia nghỉ ngơi tại đây."
Bùi Tư phẩy tay, ŧıểυ đồng dẫn đường liền lui xuống, người hầu trong phủ đem hành lý lần lượt đặt vào chỗ ở mới.
Ôn Đông chặn đường Bùi Tư, nhíu mày báo cáo: "Gia, ta có chút buồn ŧıểυ, ta đi nhà xí một lát."
"... Đi đi."
Ôn Đông cảm thấy chắc chắn là do sáng nay ăn uống không tốt, từ phủ đến đây vừa đúng lúc phát tác, nhất thời nhịn đến toát mồ hôi hột, nhưng lại xui xẻo thế nào, sơn trang này xây dựng nguy nga tráng lệ, dường như sợ nhà xí làm hỏng vẻ đẹp này, nên nhà xí gần nhất cũng cách một đoạn khá xa, được xây dựng trong một khu vườn hẻo lánh.
Giải quyết xong, Ôn Đông xoa bóp bắp đùi tê cứng, đang định quay về, bỗng nhiên nghe thấy trong lương đình cách đó không xa có tiếng động, nghe giọng nói hình như là hai nữ tử, bốn phía lương đình được che bằng lớp vải mỏng che nắng, bóng người lờ mờ, nhìn không rõ lắm, nàng đi đến gần, định xem thử, còn chưa bước chân ra, liền nghe thấy bên trong truyền đến một tiếng: "... Ư ư... Tỷ tỷ, An Bình rất thích tỷ..."
Nàng dừng bước, tiếng rêи ɾỉ này nàng rất quen thuộc, tình hình bên trong nàng đại khái cũng đoán được, trong lòng thầm kinh ngạc, hai người này ban ngày ban mặt mà dám hoan ái ở đây, thật là gan dạ, Ôn mỗ bội phục.
Ôn Đông dừng bước, đang định quay người làm như không thấy, thì một cơn gió thổi bay một góc màn che, nữ tử ở phía dưới liếc thấy bóng dáng của nàng, lập tức hét lên một tiếng, kéo vạt áo che đi hai thân thể trần trụi.
Nữ tử ở phía trên có bờ vai trắng nõn, tấm lưng không tì vết, chậm rãi dừng động tác, đứng dậy, nhìn về phía Ôn Đông.
"Ta chỉ tình cờ đi ngang qua thôi! Không nhìn thấy gì cả! Ta cái gì cũng không biết!"
Ôn Đông đỏ mặt như người bị lột đồ là mình, bất chấp tất cả, quay người bỏ chạy.
"Phẩm Hạ tỷ tỷ, nữ tỳ kia thật đáng ghét! Đợi ta tìm được nàng ta, nhất định phải đánh nàng ta một trận."
Nữ tử bên cạnh không đáp lời nàng ta, mà nhìn chằm chằm vào bóng lưng đang rời đi, lẩm bẩm tự nói: "Đông Đông sao lại đến đây, vừa rồi sao vừa thấy ta đã chạy, hai năm không gặp, chẳng lẽ ta lại trở nên dữ dằn hơn sao?"
"Chạy cái gì, có ma đuổi theo à?" Thấy Ôn Đông thở hổn hển chạy vào, Bùi Tư lên tiếng trêu chọc.
"Không có gì." Ôn Đông ngồi xuống thở hổn hển, sau đó hỏi một câu không đầu không đuôi: "Quận chúa An Bình cũng đến đây sao?"
Bùi Tư nghe nàng hỏi vậy, có chút ngạc nhiên, nhưng suy nghĩ một chút, vẫn trả lời: "Nàng ấy vốn thích náo nhiệt, chắc chắn sẽ đến."
Ôn Đông như phát hiện ra bí mật hoàng gia nào đó, quận chúa An Bình nàng biết, trước đây lão phu nhân đã nói rõ lai lịch của Bùi Tư cho nàng, quận chúa An Bình này là một nét bút đậm, theo lời đồn bên ngoài nói, Bùi Tư chính là vì nàng ta từ hôn mà từ đó không gần nữ sắc, không ngờ An Bình lại thích nữ nhân!
Ánh mắt nàng nhìn Bùi Tư thêm vài phần thương hại, chắc hẳn bây giờ hắn vẫn chưa hay biết gì dâu.