Đêm khuya.
Cửu Công chúa đang ở trong phủ. Nàng nằm trên giường, lòng tràn đầy háo hức khi nghĩ đến việc ngày mai sáng sớm sẽ được đi đến khu vực săn bắn của hoàng gia. Nàng sẽ được gặp lại Liễu Thừa Nghiêm, người mà nàng thương nhớ. Nàng ước gì có thể ngay lập tức kéo mặt trăng xuống, treo mặt trời lên trên đầu để có thể lập tức xuất phát và gặp Liễu Thừa Nghiêm sớm hơn.
Vì nàng đã không thể chờ đợi thêm được nữa.
Cách đây vài ngày, nàng nghe mẫu hậu nói rằng hôn sự của mình đã được đưa ra bàn luận. Nếu không phải hòa thân với Tiêu Quốc, thì chính là kết thân với con vợ cả của thừa tướng.
Lúc ấy, lòng nàng như chết lặng. Tuy biết rõ thân phận nữ nhi hoàng tộc, nàng có trách nhiệm phải tuân theo sự sắp xếp của triều đình, nhưng nàng vẫn muốn cố gắng một lần cho bản thân mình.
Có một người đã chiếm giữ trái tim nàng suốt nhiều năm. Vài tháng trước, người đó xuất chinh,sống hay chết không biết được. May mắn thay, nửa tháng trước, tin chiến thắng vang dội truyền đến, và hai ngày trước, người đó đã đắc thắng trở về.
Người đó chính là Liễu Thừa Nghiêm, vị tướng thống lĩnh cấm quân hiện nay.
Ngày mai gặp hắn, nàng nhất định phải hỏi cho ra ý tứ của hắn.
Nếu hắn cũng có ý với nàng, nàng có thể nhân cơ hội này thỉnh cầu phụ hoàng ban hôn cho họ trước.
Nhưng nếu hắn vô tình với nàng...
Nàng trằn trọc trên giường, chớp chớp mắt. Ánh mắt trong trẻo vốn dĩ tràn đầy mong chờ khi gặp lại Liễu Thừa Nghiêm giờ đây lại trở nên do dự.
Nàng vừa mong chờ được gặp lại Liễu Thừa Nghiêm, vừa lo lắng khi đối diện với hắn.
Ôi...
Nàng lại trở mình, đưa tay vén mái tóc đen mềm mại che khuất gương mặt.
Đêm nay thực sự là một đêm khó ngủ!
Sáng hôm sau, giờ Tỵ.
Đoàn xe ngựa của hoàng gia nối đuôi nhau, hùng dũng tiến vào khu vực săn bắn được bảo vệ bởi đội ngũ lính canh nghiêm trang.
Bởi vì mấy năm gần đây quốc sự bận rộn, khoảng cách từ lần đi săn trước đã qua đi năm năm. Kỳ đế vô cùng mong chờ hoạt động đi săn đầu thu năm nay, một là vì đã lâu không được săn bắn, hai là muốn nhân cơ hội này kiểm tra thành quả luyện tập của các hoàng tử trong những năm qua. Ngoài việc yêu cầu sáu vị hoàng tử phải tham dự, Kỳ đế còn hứng thú khi cho phép các công chúa cũng có thể tham gia. Hơn nữa, hắn còn ban thưởng cho một số vị cận thần được cùng tham gia, bao gồm thừa tướng và đại nhi tử của thừa tướng.
Bên trong xe ngựa, thừa tướng Hoa Khôn đang trò chuyện với con vợ cả Hoa Lâm Thịnh. Thừa tướng nghiêm túc nói: "Hôm nay cửu công chúa Tịch Nhân cũng tham gia đi săn, ngươi hãy chú ý một chút, cùng nàng ấy hòa hợp. Nếu hai người hoà hợp, Thánh Thượng có lẽ sẽ sớm ban hôn cho hai ngươi."
Hoa Lâm Thịnh nhíu mày: "Thánh ân này, ta thật không dám nhận!"
“Nghịch tử!” Thừa tướng thấp giọng trách mắng, “Giữa nữ nhi của thượng thư và cửu công chúa, kẻ ngu si mới chọn nữ nhi của thượng thư?! Đừng ham muốn ích kỷ của bản thân mà phải gán ghép mối nhân duyên với người Tiêu Quốc! Nếu cửu công chúa không thích hợp, hãy xem xét bát công chúa!”
“......” Hoa Lâm Thịnh cúi mặt xuống, không tiếp tục phản đối phụ thân, chỉ im lặng, âm thầm phản kháng.
“Lóc cóc, lóc cóc, lóc cóc……” Đoàn xe ngựa của hoàng gia chậm rãi tiến vào khu vực săn bắn. Liễu Thừa Nghiêm đã dẫn quân cấm vệ chờ ở cổng, một đám binh lính quỳ một gối ở hai bên đội xe ngựa, dõng dạc hô vang chào đón đoàn xe hoàng gia: “Hoàng thượng vạn tuế!”
Tịch Nhân đêm qua không ngủ ngon, lên xe ngựa được một lúc thì đã mơ màng sắp ngủ. Lại sợ dựa vào thành xe ngựa làm rối trang phục, đành phải dọc theo đường đi lắc đầu qua lại, lúc tỉnh lúc ngủ. Bây giờ nghe thấy tiếng nói chuyện của mọi người từ đoàn xe phía trước, nàng từ từ mở mắt.
ŧıểυ Đào, tì nữ của Tịch Nhân, nhấc một góc rèm cửa sổ, thấy đoàn xe đã đến khu vực săn bắn của hoàng gia. Nàng vội vàng lay nhẹ người Tịch Nhân để đánh thức nàng, "Công chúa, công chúa?"
"...... Ừ?" Tịch Nhân cố gắng mở mắt, "... Đến rồi à?"
“Bây giờ đã đến khu vực săn bắn rồi. Công chúa muốn nô tỳ ấn huyệt cho tỉnh táo không? Sau khi yến tiệc khai mạc vào buổi trưa kết thúc, công chúa có thể về lều ngủ bù.” ŧıểυ Đào ân cần hỏi.