“Nói.” Âu Dương Long nhéo mặt Tô Nặc, thái độ rất kiên quyết.
“. . . . Nửa tháng sau em sẽ nói rõ ràng cho anh nghe, được không?” Tô Nặc cẩn thận hỏi. Nửa tháng sau, ván bài với bên Sở Hằng sẽ kết thúc, lúc đó có thể mặc cho chồng đẹp trai và anh hai khí phách của mình đi dạy cho tên biến thái kia một bài học!
Nhưng y như dự đoán, ngài giám đốc lập tức bác bỏ yêu cầu này!
“Vậy sau khi nghe xong, anh có thể chờ thêm nửa tháng nữa rồi mới đi xử lí tên kia không?” Tô Nặc đành phải lấy lùi làm tiến, “Hắn ta hết chiếm tiện nghi của em rồi, chỉ là lâu lâu lại nổi máu dê thôi!”
“Có thể suy nghĩ lại.” Ngài giám đốc gật đầu.
Có thể suy nghĩ là ý gì, phải chắc chắn một trăm phần trăm em mới dám nói cho anh biết! Tô Nặc dùng ánh mắt kháng nghị!
“Được rồi.” Âu Dương Long xoa đầu hắn, “Anh đồng ý.”
“Anh. . . Phải thề mới được.” Tô Nặc vẫn không yên lòng, dù sao chuyện này có liên quan đến anh hai yêu quý của mình, nhất định phải thật cẩn thận!
Âu Dương Long giơ tay lên, “Muốn anh lấy cái gì ra thề?”
“Vậy. . . Lấy việc ăn uống của em ra thề đi?” Mấy lời thề độc có vẻ quá nguy hiểm, huống hồ Tô Nặc không nỡ để chồng đẹp trai của mình xảy ra chuyện, vì thế quyết định anh dũng hi sinh bản thân, “Nếu anh nuốt lời, sau này em ăn lẩu sẽ vĩnh viễn không có thịt bò!” Cái này thật sự rất tàn nhẫn!
Ngài giám đốc vốn còn đang tức giận, sau khi nghe câu này liền nhịn không được bật cười ra tiếng.
Chuyện này không buồn cười chút nào hết! Ăn lẩu mà không có thịt bò thì còn gì là lẩu! Tô Nặc buồn bã nói, “Anh không nuốt lời đâu, đúng không?”
“Ừ.” Âu Dương Long hôn lên miệng hắn, “Anh hứa, nói đi.”
“. . . . Là La Lực.” Tô Nặc thì thầm, âm thanh nhỏ đến mức có thể sánh ngang với tiếng muỗi kêu.
Nhưng ngài giám đốc vẫn nghe được rất rõ ràng, “La Lực?”
“Đúng vậy, vừa nghe tên là thấy biến thái rồi!” Tô Nặc thấp thỏm lo lắng nhìn người yêu.
“Là cái người kí hợp đồng chụp ảnh nude với em phải không?” Âu Dương Long lập tức giận tím mặt.
“Chồng à!” Tô Nặc nhào lên người hắn, “Anh nhất định phải bình tĩnh!” Đừng bứt dây động rừng!
“Hắn đã làm gì em rồi?” Âu Dương Long nghiến răng nghiến lợi.
“Thật ra chưa có làm gì hết.” Tô Nặc nhanh chóng giải thích rõ ràng, “Hắn còn chưa đụng tới tay em nữa là! Nhiều nhất chỉ thổ lộ một chút thôi!”
“Thổ lộ?” Âu Dương Long nâng cằm Tô Nặc lên.
“Dĩ nhiên em đã lập tức từ chối rồi, em còn làm mặt lạnh xỉ vả hắn một phen!” Tô Nặc nghiêm túc nói.
“Gần đây hắn có quấy rầy em không?” Âu Dương Long hỏi.
“Không có!” Tô Nặc liều mạng lắc đầu, động tác mạnh đến nỗi đầu suýt rớt ra ngoài!
“Mỗi lần em nói dối, động tác cơ thể rất khoa trương.” Ngữ điệu của Âu Dương Long trầm xuống.
“. . . . Không có thật mà!” Tô Nặc lập tức hóa đá.
“Không chịu nói phải không?” Ánh mắt của Âu Dương Long tối sầm.
Vẻ mặt này đáng sợ quá! Tô Nặc vội vàng che mông, nghiêm mặt nói, “Phòng chống và ngăn chặn bạo lực gia đình là trách nhiệm của toàn xã hội.”
Âu Dương Long ném hắn sang ghế phụ, “Thắt dây an toàn lại.”
Cái gì? Cuộc tra hỏi chấm dứt dễ dàng vậy sao! Trong lòng Tô Nặc dâng lên dự cảm bất an, “Chúng ta đi đâu vậy?”
“Đưa em về nhà, sau đó hẹn anh hai em ra nói chuyện.” Âu Dương Long thản nhiên nói.
Cái gì! Tô Nặc sợ xanh mặt, “Anh tìm anh hai em làm gì?” Tình huống này đã phát triển ngoài sức tưởng tượng!
“Nếu em không muốn nói, anh đành phải tìm người khác hỏi.” Âu Dương Long khởi động xe.
“. . . . Anh hỏi anh hai em làm gì anh ấy chẳng biết gì đâu!” Tô Nặc sốt ruột đến mức nói năng lộn xộn!
Âu Dương Long không trả lời, tiếp tục lái xe, sắc mặt vô cùng khó coi.
“Anh anh anh dừng xe lại trước đi.” Tô Nặc túm lấy tay áo của hắn.
“Chịu nói rồi à?” Âu Dương Long quay đầu nhìn Tô Nặc một cái.
“. . . . Ừ.” Tô Nặc đành phải đầu hàng.
Âu Dương Long dừng xe lại ven đường, “Nói đi.”
“Lần trước em tham gia hoạt động từ thiện có gặp hắn ở buổi tiệc.” Tô Nặc thành thật khai báo, “Sau đó hắn lại thổ lộ với em thêm lần nữa!”
“Sau đó thì sao?” Âu Dương Long hỏi.
“Không có sau đó, lần nào hắn thổ lộ em cũng từ chối hết!” Tô Nặc nắm tay ngài giám đốc, “Anh đừng giận nữa, được không?” Giọng nói cực kì ngoan ngoãn!
Âu Dương Long xoa đầu hắn, không lên tiếng.
“Chồng à.” Tô Nặc ôm cổ ngài giám đốc, “Anh đợi thêm nửa tháng nữa, sau đó em sẽ tìm cơ hội công khai quan hệ của chúng ta với giới truyền thông.” Khi đó mình và chồng đẹp trai có thể quang minh chính đại quyết đấu với tên biến thái kia, cái chuyện công khai quyền sở hữu này thật đáng mong chờ!
“Tại sao phải chờ thêm nửa tháng nữa?” Âu Dương Long nhẹ giọng hỏi.
“. . . . .” Tô Nặc hôn lên cổ hắn.
“Lại không muốn nói à?” Âu Dương Long cười khổ.
“Không phải!” Tô Nặc sốt ruột, “Em. . . .” Em có nỗi khổ riêng!
“Em nói đi, anh phải làm gì mới tốt đây?” Âu Dương Long thở dài.
Trái tim Tô Nặc lập tức mềm nhũn!
Thật sự không đỡ nổi!
“La Lực có quen biết với anh hai.” Một lúc lâu sau, Tô Nặc nhỏ giọng khai báo sự thật, “Nửa tháng nữa anh hai có rất nhiều chuyện phải giải quyết, La Lực có thể giúp anh ấy.”
“Chuyện gì?” Âu Dương Long hỏi.
“Anh ấy sẽ đánh bài với tập đoàn Sở Hằng để tranh giành một mảnh đất.” Tô Nặc nói, “Lần này La Lực về nước chủ yếu là để giúp anh hai em.”
“Anh hai em muốn em đi đánh bài?” Ngữ khí của Âu Dương Long dịu xuống.
“Không phải.” Tô Nặc ôm chặt lấy hắn, “Em sẽ nói, nhưng mà anh không được giận.”
Âu Dương Long nhíu mày, “Là em đòi tham gia?”
“Sao anh biết hay vậy?” Một phát đâm trúng hồng tâm, Tô Nặc bị dọa nhảy dựng.
“Nhìn em thế này sao anh không đoán được?” Âu Dương Long xoa đầu hắn, “Vả lại em có vẻ rất rành mấy chuyện đánh bài.” Thỉnh thoảng ở nhà buồn chán không có việc gì làm, hai người sẽ đánh bài với nhau, không chỉ ván nào em ấy cũng thắng, thủ pháp chia bài cũng rất sành sõi, vừa nhìn là biết. . . Dân chuyên nghiệp rồi.
Tuy ngài giám đốc không hiểu nổi tại sao trên phương diện này, tiểu ngu xuẩn nhà mình lại thông minh như thế, nhưng sự thật rành rành trước mắt, không tin cũng phải tin.
“Vậy tức là anh đồng ý cho em tham gia rồi phải không?” Tô Nặc không yên lòng hỏi lại.
“Nếu anh không đồng ý, em có không tham gia không?” Âu Dương Long hỏi.
Không tham gia sao mà được! Tô Nặc cảm thấy vô cùng khó xử! Bởi vì anh hai và ngài giám đốc đều quan trọng như nhau!
“Vậy anh có phản đối cũng vô dụng.” Âu Dương Long bất đắc dĩ nói, “Chuyện đã tới nước này, anh chỉ đành hi vọng anh hai em đáng tin cậy.”
“Anh hai em rất đáng tin cậy!” Tô Nặc nắm tay ngài giám đốc, “Anh yên tâm, cứ xem như em đến một quán trà nào đó chơi một ván mạt chược là được!”
“Ừ.” Âu Dương Long khởi động xe, “Về thôi, chuyện còn lại đợi về nhà rồi nói.”
Tô Nặc ngoan ngoãn gật đầu, trong lòng âm thầm cảm thán. . . . Chồng đẹp trai của mình đúng là tuyệt không thể tả!
Vừa dễ tính vừa không nói dai!
Còn ở một góc khác của thành phố, trong một tòa nhà cao tầng, Đường Tiểu Ngữ đang mát xa cho Khâu Tử Ngạn, nhân lúc tâm tình Khâu tiên sinh đang tốt, nói ra ý định muốn xin nghỉ vài ngày của mình.
“Xin nghỉ phép?” Khâu Tử Ngạn mở to mắt, “Em muốn đi đâu?”
“Em định về quê thăm ông nội.” Đường Tiểu Ngữ kiếm cớ.
“Thăm ông nội?” Khâu Tử Ngạn ngồi dậy, “Ngày nào? Anh đi với em.”
“Không cần đâu.” Đường Tiểu Ngữ nhắc nhở, “Hôm đó anh còn phải tham dự hai hoạt động.”
“Vậy chờ hoạt động của anh chấm dứt rồi chúng ta cùng đi.” Khâu Tử Ngạn tựa lưng vào đầu giường, “Anh cũng muốn gặp ông nội của em.”
. . . . .
“Hay để lần sau đi? Lần này em về một mình trước.” Đường Tiểu Ngữ cảm thấy vô cùng khó xử, bởi vì thật ra cậu xin nghỉ để đi hỗ trợ Hàn Uy, nhưng sao có thể nói huỵch toẹt ra được!
“Không được.” Khâu Tử Ngạn cắn nhẹ lên mặt cậu ta, “Ra mắt nhà vợ, nhất định phải có chồng đi cùng.”
Đường Tiểu Ngữ: . . . . .
“Anh đi toilet một chút.” Tâm tình của Khâu tiên sinh vô cùng tốt.
Tại sao lại trở thành thế này? Đường Tiểu Ngữ ngồi xếp bằng trên giường, bảo mình đánh nhau thì rất dễ dàng, nhưng nếu bảo mình nói chuyện yêu đương thì. . . Hơi khó! Thật sự không biết nên nói gì để thuyết phục anh ấy.
Vì thế Đường Tiểu Ngữ gọi điện thoại cho Tô Nặc.
“Ủa, là cậu à?” Tô Nặc cảm thấy rất bất ngờ.
“Tôi vừa xin anh Tử Ngạn cho nghỉ phép, anh ấy không đồng ý.” Đường Tiểu Ngữ hạ giọng hỏi, “Anh có lí do nào xài được không?”
“Nghỉ ba ngày cũng không cho?” Tô Nặc nghe xong liền nổi giận, “Đúng là một nhà tư bản độc ác!”
“. . . . Anh nghĩ giúp tôi một lí do đi.” Đường Tiểu Ngữ nói.
“Giả bệnh được không?” Tô Nặc đưa ra những đề nghị cực kì vô dụng.
“Nhất định anh ấy sẽ đưa tôi đến bệnh viện.” Đường Tiểu Ngữ nằm xuống giường.
“Vậy từ chức đi, sang chỗ tôi, tôi trả cậu tiền lương gấp ba!” Mỗi khi trở nên thiếu đạo đức, Tô Nặc sẽ thiếu đạo đức một cách tàn bạo!
“Thôi để tôi tự nghĩ cách.” Đường Tiểu Ngữ không còn trông chờ gì vào hắn.
“Khoan đã!” Tô Nặc cản cậu ta cúp máy, “Cậu có thể lên mạng tra một chút! Trên đó có cả bách khoa toàn thư về việc xin nghỉ phép, chuyên dùng để đối phó với mấy ông chủ độc ác!”
“Cảm ơn.” Đề nghị này có vẻ đáng tin cậy hơn nhiều, Đường Tiểu Ngữ cúp điện thoại, vào phòng làm việc mở máy tính lên.
“Sao lại chạy ra đây lướt web?” Khâu Tử Ngạn buồn bực đứng ở cửa.
“Em muốn tra cứu một ít tư liệu tiếng Pháp.” Đường Tiểu Ngữ quay đầu nhìn hắn, “Anh ngủ trước đi, lát nữa em qua liền.”
Vậy mới ngoan chứ. Khâu Tử Ngạn cười cười rồi quay về phòng ngủ.
Do trên thế giới có quá nhiều ông chủ độc ác nên đã sản sinh ra rất nhiều chiến binh dũng cảm! Chỉ cần nhập dòng chữ “làm thế nào để xin ông chủ cho nghỉ phép” vào khung tìm kiếm, hàng ngàn kết quả sẽ lập tức hiện ra!
Đường Tiểu Ngữ tùy tiện mở một trang, lập tức bị tiêu đề của nó làm khiếp sợ!
— Tổng giám đốc của tôi rất xấu xa, ông ta muốn tôi dùng thân thể để đổi lấy ngày nghỉ!
Nếu người mở topic này là Tô Nặc, hắn nhất định sẽ hưng phấn đọc từ đọc đến cuối, nhưng cái này cũng không hưởng đến việc mấy trang quảng cáo đột nhiên nhảy ra trên màn hình: “một đêm xuân tình nhộn nhạo thích thú”, “thuốc tăng lực dành cho phái nam”, “thiếu nữ trung học ngây thơ gợi cảm”. . . . . Phải nói là vô cùng muôn màu muôn vẻ, đã vậy còn khuyến mãi thêm mấy tiếng rên rỉ mất hồn, đánh thẳng vào trái tim cô đơn của hàng nghìn người đàn ông!
Đường Tiểu Ngữ cảm thấy vô cùng hối hận, cậu nhanh chóng tắt tiếng, sau đó di chuyển chuột tắt hết mấy trang web quảng cáo, vất vả lắm mới tắt hết, ai ngờ đột nhiên bị người phía sau ôm lấy.
“Tra cứu tư liệu tiếng Pháp là thế này à?” Khâu Tử Ngạn ngậm vành tai cậu ta, không nặng không nhẹ cắn một cái.