Do chuyện “không được ăn phần cơm đã đặt” rất đáng nổi giận, vì vậy cho dù ngài giám đốc hầu hạ mình thoải mái đến đâu, Tô Nặc vẫn cảm thấy không hài lòng, thậm chí sau khi tắm xong cứ rì rà rì rầm mãi!
Thế nên Âu Dương Long lập tức nhận ra sai lầm của mình, sau đó chủ động quỳ xuống nắm áo Tô Nặc khóc lóc xin tha, còn hứa sẽ bồi thường món ngon gấp mười lần?
Làm gì có chuyện đó! Thật ra đây chỉ là ảo tưởng tốt đẹp của Tô Nặc mà thôi!
Tình huống thực tế có vẻ thảm thiết hơn, nói chính xác là ngài giám đốc cảm thấy Tô Nặc lẩm bẩm thật đáng yêu, vì thế lại đặt hắn lên bồn rửa tay, hưng phấn bíp bíp —— Thêm lần nữa.
Tiểu cúc hoa lại rơi vào tay giặc, Tô Nặc khóc không ra nước mắt!
Thế này là thế nào!
Không khoa học gì hết!
“Da của bảo bối đẹp quá.” Âu Dương Long cắn lỗ tai Tô Nặc, “Thoải mái không?”
“Thoải mái cái con khỉ!” Tô Nặc bức xúc nói, người ta muốn ăn cơm!
“Vậy sao?” Ngài giám đốc nâng eo Tô Nặc lên, đỉnh nhẹ vào chỗ nào đó.
“A. . .” Hai chân Tô Nặc như sụy xuống, tiếng rên rỉ không kiềm chế được vọt ra khỏi miệng!
“Không thoải mái thật à?” Trong mắt Âu Dương Long tràn đầy ý cười.
Tô Nặc lúng túng nắm khăn mặt, hốc mắt cũng bắt đầu đỏ lên.
Cao to lực lưỡng chẳng có gì là hay!
Hơi bị đau rồi đó!
Tiếp theo là quá trình “a a ưm ưm” vừa dịu dàng nhưng cũng vừa kịch liệt.
“Không, không làm nữa. . .” Sau lần tấn công cuối cùng của ngài giám đốc, Tô Nặc rốt cuộc cũng khóc xin tha.
Tiểu cúc hoa là nơi rất yếu ớt, sử dụng quá độ sao mà chịu nổi chứ.
“Bảo bối ngoan, cố thêm chút nữa là ổn rồi.” Âu Dương Long thở hổn hển, hai mắt đã bị dục vọng nhuộm thành màu đen.
Tô Nặc cắn môi dưới, nghe lời nằm úp sấp không động đậy.
Nhưng như thế cũng không ảnh hưởng tới năng lực tư duy của hắn!
Để bảo vệ thức ăn ngon ở hành tinh của mình, hoàng tử nhỏ tốt bụng dũng cảm nguyện hiến dâng thân thể thuần khiết cho Godzilla hung ác, có đói bụng cũng không hề chi! Nghe thật cảm động làm sao!
May là lần này Godzilla không có tàn bạo lắm, rất nhanh đã chiến đấu xong!
Nhưng cho dù là thế, hoàng tử mảnh mai như thủy tinh cũng bị tra tấn đến hấp hối! Sau khi biết chuyện, quần chúng nhân dân đều tỏ vẻ tan nát cõi lòng! Sau ba ngày cật lực nghiên cứu các vì sao, phù thuỷ áo trắng tuyên bố nhất định phải dùng thật nhiều món ngon để bổ sung nguyên khí cho hoàng tử, chỉ có vậy hoàng tử mới có thể tiếp tục chiến đấu!
Tôi muốn ăn cơm! Tô Nặc xoa cái bụng trống rỗng.
Sau khi tắm xong cho cả hai, Âu Dương Long ôm Tô Nặc về giường, cúi người hôn hắn một cái.
Tô Nặc cảm thấy mông hơi đau, nhưng đây không phải là trọng điểm, trọng điểm là hắn đã đói đến choáng đầu hoa mắt, thế nhưng chủ nuôi vẫn còn mải mê nựng nựng mặt hôn hôn miệng, không hề có ý cho ăn.
Đối với một người ăn hàng đủ tư cách, đây là chuyện vô cùng tàn khốc.
“Có mệt không?” Ngoài cửa sổ trời đã tối, Âu Dương Long đắp chăn cho Tô Nặc.
“Ừ.” Tô Nặc nắm tay phải của ngài giám đốc, ánh mắt ướt sũng như mèo nhỏ, trong lòng liều mạng chờ câu chúng ta ăn cơm thôi!
Ai ngờ chỉ nghe chồng đẹp trai của mình nói, “Nếu mệt thì ngủ một giấc đi.”
Tô Nặc thiếu chút nữa bật khóc, anh dám quên luôn chuyện ăn cơm, sao anh có thể quên chuyện quan trọng như thế!
“Anh yêu em nhiều lắm.” Âu Dương Long ôm người vào trong lòng, hận không thể cứ ôm như vậy cả đời.
Em cũng rất yêu anh, nhưng cũng rất muốn ăn cơm! Tô Nặc chọt chọt bụng của mình, bắt đầu đấu tranh tư tưởng kịch liệt! Cho dù là trong tiểu thuyết hay trong phim, sau khi hai người thân mật xong đều im lặng ôm nhau ngủ, như vậy mới đủ lãng mạn! Nếu bây giờ mình nói muốn ăn cơm, hình như có hơi 囧! Nói đúng hơn là hơi bị giống bác gái vác sọt rau! Chuyện này không ổn!
Vậy thì. . . Không ăn?
Vừa nghĩ đến khả năng này, Tô Nặc cảm thấy lòng đau như cắt.
Trong thời đại vật chất phát triển, mình lại không có cơm ăn!
Quả thật nhịn không được muốn chửi thề mười lần!
Đồng hồ treo tường kêu tí tách, Âu Dương Long nhẹ nhàng vuốt lưng Tô Nặc, bầu không khí vừa yên lặng vừa ngọt ngào.
Tô Nặc cố gắng tìm can đảm suốt nửa ngày mới dám ngẩng đầu lo lắng nhìn ngài giám đốc.
“Hôm nay không về nhà có được không?” Âu Dương Long hiển nhiên hiểu nhầm ý của Tô Nặc.
Không về nhà cũng phải ăn cơm chứ! Tô Nặc ôm cổ ngài giám đốc, nhịn không được thở dài một hơi.
Sốt ruột chết đi được!
Di động đột nhiên rung lên, Âu Dương Long cúi xuống lượm rồi đưa cho Tô Nặc.
“Sao vẫn chưa về nhà?” Anh hai nghiêm khắc nói!
“. . .” Tô Nặc liếc chồng đẹp trai của mình một cái, cố lấy dũng khí nói, “Hôm nay em không về nhà có được không?”
“Không về nhà là ý gì?!” Hàn Uy nghe vậy suýt tắt thở.
“Anh. . .” Tô Nặc thi triển kĩ năng mè nheo vô liêm sỉ.
Âu Dương Long đưa tay sờ mông hắn, cảm thấy sờ quá đã!
“Không về nhà thật à?” Hàn Uy thật sự không thể chấp nhận chuyện “em trai đáng yêu của mình đã như nước hắt ra ngoài”!
Nhưng sức mạnh của tình yêu quá vĩ đại, Tô Nặc kiên quyết nói, “Phải.”
Hàn Uy tiếp tục dụ dỗ, “Vừa rồi chị dâu em nấu thịt kho ngon cực kì, trứng kho cũng ngon lắm, còn có canh cá viên nữa.”
Nani? Tô Nặc ngồi bật dậy, tình yêu lập tức bị ném lên chín từng mây, “Em lập tức về ngay!!”
Âu Dương Long: . . .
“Ngoan.” Hàn Uy hài lòng nói, “Về sớm còn có cả bánh ngọt chà bông và nước chanh.”
Tuyệt quá đi mất! Tô Nặc lập tức cúp điện thoại, bắt đầu ngồi xuống mặc quần áo.
. . . . .
“Em đã nói không về rồi mà.” Âu Dương Long ôm lấy hắn từ phía sau.
Nhưng anh không có cơm cho em ăn! Tô Nặc lấy lòng hôn ngài giám đốc một cái, sau đó tiếp tục mặc quần lót nhỏ.
Mặc dù tiểu cúc hoa hơi đau, nhưng xét trên mọi phương diện, về nhà ngủ có lí hơn ngủ ở đây! Thứ nhất: về có cơm ăn, thứ hai: có thể bảo vệ hình tượng của mình! Anh ấy sẽ không nghĩ mình là thùng cơm!
“Rốt cuộc anh hai em đã nói gì?” Âu Dương Long cảm thấy đau đầu.
“Cháu gái em bị cảm, em phải về nhà kể chuyện cho con bé.” Tô Nặc vô sỉ trốn tránh trách nhiệm!
Hàn Tiểu Hi đang ngủ cảm thấy mũi hơi ngứa, giống như có côn trùng bay vào!
“Hắt xì!”
“Thật muốn nhốt em ở nhà, không cho người khác xem.” Âu Dương Long bất đắc dĩ xuống giường cài cúc áo cho hắn.
“Dù gì cũng sắp về nước rồi.” Tô Nặc an ủi, “Đến lúc đó chúng ta có thể sống chung với nhau!” Bây giờ mất một ngày cũng đâu có sao!
“Em chắc không?” Âu Dương Long bóp mũi hắn, “Lúc trước anh hai em còn gọi điện thoại cho anh, dặn anh sau khi về nước đừng tìm em thường xuyên, để tránh bị phóng viên chụp được.” Mặc dù biết Hàn Uy có ý đồ riêng, nhưng cũng không phải không có lí.
“Anh yên tâm đi, năng lực trốn phóng viên của em mạnh lắm!” Tô Nặc nghiêm túc nói, rất tự tin về bản thân!
Là một người mẫu yêu nghiệt, hắn phải giữ hình tượng không ăn khói lửa! Nhưng là một người ăn hàng, hắn không thể nào không ăn!
Để vượt qua khó khăn gian khổ, Tô Nặc đành phải chủ động thi triển kĩ năng chống trinh sát đến mức cao nhất, có khi Hàn Uy còn tìm không được, huống hồ là phóng viên chó săn!
Nghịch cảnh tạo nhân tài chính là thế này đây!
Tất cả chỉ vì bị bức tới đường cùng mà thôi. . .
Bởi vì Tô Nặc quá bướng bỉnh, Âu Dương Long đành phải lái xe đưa hắn về nhà, hai người lần quần trên xe một hồi rồi mới lưu luyến chia tay. Nhưng nếu so sánh thì tâm tình của Tô Nặc tốt hơn nhiều, hắn chạy thẳng vào nhà, vừa đẩy cửa liền ngửi được mùi thịt thơm phức.
Mùi thức ăn đúng là quá tuyệt vời!
“Nặc Nặc về rồi à?” Chị dâu bước xuống lầu, “Chị hâm nóng thức ăn cho em.”
“Không cần đâu, em tự làm được rồi.” Tô Nặc chạy đến đỡ chị mình.
“Tiểu Hi đã ngủ rồi, nhưng chị không ngủ được.” Chị dâu dịu dàng nói.
“Anh hai đâu?” Tô Nặc tò mò hỏi.
“Đi siêu thị mua nước trái cây cho em rồi, anh ấy sẽ về ngay.” Chị dâu cười cười, “Chai cuối cùng bị Tiểu Hi làm đổ, anh ấy nói em không thích uống nước suối, sợ em về nhà không có gì uống.”
Tô Nặc cảm thấy vô cùng cảm động, anh hai và chị dâu đối xử tốt với mình quá!
Hàn Uy cầm túi đồ trở về liền nhìn thấy Tô Nặc đang ăn thịt kho ngấu nghiến, trước mặt có ba cái chén rỗng! Sức chiến đấu cực kì dũng mãnh!
Bởi vì hắn thật sự rất đói!
“Âu Dương Long không cho em ăn cơm?!” Hàn Uy vừa thấy cảnh tượng này liền nổi giận!
Không phải! Anh đừng đoán lung tung! Tô Nặc nghiêm túc nhìn anh mình, “Là tự em không muốn ăn.”
“Em nhìn lại bộ dạng của mình đi!” Người làm anh chỉ tiếc rèn sắt không thành thép!
Em trai mình đúng là chẳng biết phối hợp gì hết, nếu không mình có thể dùng cớ này đi đập cái thằng mắc dịch kia rồi!
Là một người anh có trách nhiệm, Hàn Uy thật sự rất muốn dạy bảo em trai vài chân lí như “cho dù em có bạn trai cũng không nhất định phải sống chung với nhau, nếu thằng đó dám ăn hiếp em anh sẽ đánh hắn cho mẹ hắn khỏi nhận ra!” Tiếc là Tô Nặc hoàn toàn không có hứng thú, sau khi ăn no thì bắt đầu ngáp.
Hàn Uy: . . .
Tô Nặc giương cặp mắt mơ màng nhìn anh hai.
“Đi nghỉ ngơi sớm đi.” Hàn Uy đành phải nuốt hết lời trái tim muốn nói.
“Anh hai ngủ ngon.” Tô Nặc ngoan ngoãn trả lời, thu dọn bát đũa rồi lên lầu ngủ.
Giường thật mềm chăn thật ấm, Tô Nặc xoa cái bụng tròn vo, cảm thấy vô cùng thỏa mãn!
Vào những lúc như thế này nhất định phải lướt diễn đàn!
Diễn đàn trông vẫn quen thuộc như cũ, nhưng chẳng thấy bài post mình muốn xem, Tô Nặc đành phải chủ động tìm Loạn thế tình triền, đồng thời tự hỏi tại sao tiểu thuyết cẩu huyết này cũng bị chìm! Thường thì ngày nào mà chẳng nằm trong top đầu!
Mở ra bài post rồi kéo xuống dưới cuối, Tô Nặc mới phát hiện một thời gian trước tác giả đã xin phép nghỉ! Tác giả đang viết mà xin phép nghỉ đúng là thiếu tư cách!
Tô Nặc tiếc nuối thở dài, lâu như vậy mà chỉ có một chương để xem, sao mà đủ được chứ!
Sau khi Âu Dương Kim Long rời đi, Tô Nhu Nhu uể oải rầu rĩ suốt ngày, cặp mắt xinh đẹp như bảo thạch không ngừng chảy nước mắt đau đớn. Trong lâu đài, hoa sen trắng đã héo tàn, không còn vẻ vui tươi như trước kia.
Dưới tình huống bi thảm này, may là vẫn còn có trăn vàng đến an ủi tâm hồn vỡ nát và thân thể khô cạn của Tô Nhu Nhu.
Tô Nặc nhịn không được tặc lưỡi tán thưởng, tác giả thật cao tay! Mặc dù “khát khao” và “khô cạn” đều cùng một nghĩa, nhưng hiệu quả hoàn toàn khác nhau! Cái trước mang phong cách của dâm đãng tiện thụ, cái sau mang đến cảm giác tiểu mĩ nhân trong trẻo lạnh lùng đáng thương, cấp bậc tăng quá trời!
Đêm xuống, Tô Nhu Nhu mặc áo ngủ gợi cảm, ngồi trên giường ngẩn người nhìn dải ngân hà.
Con trăn vàng leo lên giường, dùng đuôi quấn lấy hắn.
“Không được.” Tô Nhu Nhu bật khóc, “Chúng ta không thể làm chuyện đó nữa!”
Nhưng tiểu nhân nhi thuần khiết trói gà không chặt sao có thể chạy thoát được đây? Vì thế mặc cho có giãy dụa bao nhiêu, Tô Nhu Nhu vẫn bị ép buộc mở ra hai chân, địa phương bí ẩn nhất bại lộ trong không khí.
“Ta xin ngươi, đừng mà.” Tô Nhu Nhu cắn ngón tay, lông mi bị nước mắt thấm ướt, “Ta. . . Ta chỉ yêu một mình hắn.”
Sau khi nghe được lời này, trăn vàng vô cùng sửng sốt, nó ngẩng đầu dùng cặp mắt màu vàng nhìn Tô Nhu Nhu.
“Ta thật sự yêu hắn.” Tô Nhu Nhu nghiêng đầu sang một bên, nước mắt chảy dài trên má, “Cho dù hắn đối xử với ta như thế, ta vẫn yêu hắn!”
Tất cả độc giả đều bày tỏ ngược tâm quá chịu không nổi! Trái tim chúng tôi nát hết rồi!
Con trăn vàng không quấn lấy Tô Nhu Nhu nữa mà chỉ dùng đầu cọ cọ Tô Nhu Nhu, trong mắt ngập tràn tình yêu mãnh liệt! Nhưng tình yêu này lại bị Tô Nhu Nhu sơ ý bỏ qua, hắn còn đang bận khóc vì nhớ Âu Dương Kim Long!
Con trăn vàng kẹp chăn, trùm lên bờ vai trần trụi của Tô Như Nhu.
Bầu không khí đột nhiên chuyển sang khía cạnh ấm áp, nhưng điều này hiển nhiên không phải là phong cách của tác giả!
Vì thế một giây sau, tình tiết lập tức “phi lưu trực hạ tam thiên xích”! Tô Nhu Nhu đột nhiên lấy ra một thanh chủy thủ dưới gối, đâm thật mạnh vào thân thể con trăn vàng!
*phi lưu trực hạ tam thiên xích: dòng nước chảy thẳng xuống ba nghìn thước (một câu thơ trong bài Vịnh thác Lư Sơn của Lý Bạch). Ở đây ý nói thay đổi đột ngột.
Trong phút chốc, máu tươi nhuộm đỏ chiếc giường vàng!
Mẹ nó! Tô Nặc cũng bị dọa hết hồn!
Truyện này mà cũng có tình tiết đổ máu nữa à!
Không khoa học gì hết!
“Ta hận ngươi!” Tô Nhu Nhu không kiềm được nước mắt, “Ta đã nói ta yêu hắn, sao ngươi cứ muốn làm chuyện đó với ta!”
Trăn vàng cuộn mình lại, toàn thân bắt đầu run rẩy.
Tô Nặc thật sự muốn quỳ lạy Tô Nhu Nhu, rõ ràng lúc trước bản thân mình uống say, nhầm con trăn vàng thành Âu Dương Kim Long nên mới xảy ra H năm ngàn chữ! Bây giờ lại đổ lỗi cho người khác!
“Ta hận ta và ngươi hận ngươi!” Tô Nhu Nhu thả chủy thủ trong tay xuống, vừa khóc vừa ôm lấy trăn vàng, “Nhưng ta không muốn ngươi chết.”
Tô Nặc và trăn vàng cùng phun ra một ngụm máu, không muốn người ta chết mà lại dùng chủy thủ đâm, điên cũng vừa vừa thôi chứ!
Trăn vàng nhếch khóe miệng đầy máu, ánh mắt vẫn tràn đầy tình yêu, nó dùng đầu lưỡi liếm sạch nước mắt của Tô Nhu Nhu, động tác vô cùng dịu dàng.
Độc giả lại bắt đầu lăn lộn, mau cho Âu Dương Kim Long trở về! Chúng tôi muốn xem 3P!
“Đau lắm ư?” Tô Nhu Nhu ôm thân thể trăn vàng, nước mắt rơi như mưa.
Trăn vàng lắc đầu, đè Tô Nhu Nhu xuống giường.
Vì thế tiếp theo lại là một đoạn bíp bíp —— Vừa nóng bỏng vừa triền miên vừa đau khổ, kéo dài từ đêm khuya tới sáng sớm, từ sáng sớm đến đêm khuya!
“Đồ xấu xa, mau dừng lại.” Tô Nhu Nhu yếu ớt dùng tay đánh nó.
Trăn vàng cúi đầu, cắn nhẹ lên bờ vai trắng noãn của Tô Nhu Nhu, răng nhọn đâm vào da thịt mang đến cảm giác tê dại như bị điện giật.
“A. . .” Tô Nhu Nhu ngửa đầu thở dốc, thoải mái đến mức toàn thân run rẩy, trên mặt chảy đầy nước mắt sung sướng.
Độc giả ai mà chẳng thích H, vì thế tiếp tục có người vẽ tranh đồng nghiệp, Tô Nặc nhìn ảnh mình run rẩy lõa thể trên màn hình, tâm tình phức tạp không nói nên lời!
Sao lại dùng mặt tôi! Mặt Khâu Tử Ngạn cũng được mà! Tô Nặc bức xúc kéo trang xuống.
Tuy rằng giường lớn của Tô Nhu Nhu được điêu khắc bằng kim cương, tiếc là vẫn không chịu nổi cuộc ân ái kịch liệt này, vì thế rầm một tiếng sập xuống! Trăn vàng dùng đuôi cuốn lấy Tô Nhu Nhu, sau đó thả hắn lên bàn tiếp tục bíp bíp —— Không trễ dù chỉ một giây! Tô Nhu Nhu thở gấp mở lớn hai chân, muốn nó tiến vào càng sâu hơn, sau đó đột nhiên thét chói tai gọi tên Âu Dương Kim Long!
Bốn chữ Âu Dương Kim Long hệt như ma chú, thế giới lập tức yên tĩnh!
Trăn vàng dừng động tác, nhìn Tô Nhu Nhu không chớp mắt.
Tô Nặc cảm thấy hơi sốt ruột, lẽ nào sẽ ghen quá hóa cuồng?
Đáp án đương nhiên là không! Nói đúng hơn là sau một vầng sáng vàng, trăn vàng biến thành Âu Dương Kim Long!
Mẹ nó! Tô Nặc trợn mắt há mồm.
Thế này là thế nào!
Độc giả khác cũng bị dọa bật ngửa!
“Nhu nhi!” Âu Dương Kim Long thâm tình nhìn Tô Nhu Nhu.
“Anh. . . Anh. . . Sao lại. . . Là anh. . .” Tô Nhu Nhu không thể tin vào mắt mình.
“Là anh, là anh thật mà.” Âu Dương Kim Long nắm bàn tay nhỏ bé mềm mại của Tô Nhu Nhu, “Em vẫn còn yêu anh phải không?”
“Đúng là anh rồi.” Tô Nhu Nhu thấp giọng nỉ non, nhìn vết sẹo đang rỉ máu trên vai hắn, “Vừa rồi em. . .”
“Không sao.” Âu Dương Kim Long dịu dàng nói, “Vết thương mà Nhu nhi cho anh, anh sẽ xem nó như báu vật.”
Tô Nặc cảm thấy người mình đã nổi đầy da gà.
Nhưng Tô Nhu Nhu lại cảm thấy rất cảm động, sau đó còn ngượng ngùng phát hiện cái bíp bíp của Âu Dương Kim Long —— Vẫn còn ở trong —— Bíp bíp của mình, vừa động một cái liền kích thích muốn chết.
“Muốn anh lấy ra thật sao?” Âu Dương Kim Long vỗ mông hắn một cái, “Em đúng là khẩu thị tâm phi.”
Sau đó hai người lại hăng hái chiến tiếp! Trong những lúc như thế này nhất định phải có vài câu như “kêu chồng anh mới cho em bắn”, “vật nhỏ lại đứng lên nữa rồi”, “nơi đó của Nhu Nhu chặt quá nóng quá”! Tác giả tỏ vẻ hai mắt tỏa sáng gõ chén ầm ầm hưng phấn kêu tuyệt quá lớn quá! Làm ơn đừng có ngừng! Kéo càng dài càng tốt! Chỉ có mình Tô Nặc lo lắng trên vai Âu Dương Kim Long vẫn còn chảy máu, số còn lại chẳng ai buồn quan tâm, cả đám chỉ lo phun máu bày tỏ hình ảnh này thật thần thánh, chúng tôi sốt ruột lắm rồi!
Sau lần đỉnh vào cuối cùng của Âu Dương Kim Long, phần đang viết cũng ngừng lại, tác giả bày tỏ gần đây không có linh cảm viết tiếp, tạm thời nghỉ một thời gian, mong mọi người đừng quên Loạn thế tình triền, cũng đừng quên Tô Nhu Nhu và Âu Dương Long! Yêu mọi người nhiều!
Tô Nặc nhìn chằm chằm ba chữ “Âu Dương Long” trên màn hình, khó chịu không thể tả, ghi thiếu một chữ kìa! Bây giờ biến thành tên chồng mình rồi! Tác giả làm ăn kiểu gì mà tên nhân vật của mình cũng viết sai, vô trách nhiệm hết sức!
“Nặc Nặc.” Hàn Uy thấy phòng em trai vẫn còn sáng đèn thì bước đến gõ cửa, “Sao em chưa ngủ?”
“Em ngủ ngay đây!” Tô Nặc tắt đèn trần, thả iPad lên bàn, sau đó liền ngoan ngoãn ngủ?
Làm gì có chuyện đó! Nói đúng hơn là hắn tiếp tục lấy điện thoại di động ra! Trước khi đi ngủ nhất định phải chúc chồng đẹp trai của mình ngủ ngon!
“Chưa ngủ à?” Âu Dương Long nhanh chóng bắt điện thoại.
“Không, em lên giường rồi.” Tô Nặc hỏi lại, “Còn anh?”
“Hút thuốc xong anh sẽ đi ngủ.” Âu Dương Long dịu dàng trả lời.
“Đừng hút thuốc.” Tô Nặc không vui nói, “Không tốt cho sức khỏe.”
“Ừ.” Âu Dương Long cười cười, dập nửa điếu thuốc còn lại rồi ném vào thùng rác, “Sau này anh sẽ cai.”
“Anh nghỉ ngơi sớm đi.” Tô Nặc chui vào trong chăn, “Sáng mai chúng ta cùng đi ăn điểm tâm.”
“Nơi đó còn đau không?” Âu Dương Long hỏi.
Tô Nặc lập tức đỏ mặt.
“Anh đưa thuốc cho em rồi, em nhớ phải bôi đấy.” Ngài giám đốc nói, “Ngày mai anh sẽ kiểm tra.”
Kiểm tra. . . Mặt Tô Nặc càng đỏ hơn!
“Được rồi, đi ngủ sớm một chút đi.” Âu Dương Long cách di động hôn hắn, “Bảo bối ngủ ngon.”
“Ngủ ngon.” Tô Nặc ngoan ngoãn trả lời, sau đó nằm trên giường lăn tới lăn lui.
Cuộc sống thế này, thật hạnh phúc. . .
Ngay cả trong mơ cũng rất ngọt ngào!
Tuy rằng rất muốn cuộc sống nhàn nhã này kéo dài mãi mãi, nhưng đến hẹn vẫn phải về nước, Tô Nặc lưu luyến tạm biệt chị dâu, sau đó im lặng nhìn sang bên kia.
“Chú ơi chú đừng đi.” Hàn Tiểu Hi khóc lóc liều mạng ôm cổ Âu Dương Long, trình diễn màn sinh ly tử biệt.
Hàn Uy có cảm giác đầu mình sắp vỡ tung.
“Ngoan, mai mốt chú sẽ tới thăm con.” Âu Dương Long ôm cô nhóc, “Đừng khóc.”
“Chúng ta còn chưa đi ăn dâu tây ngọt với nhau.” Hàn Tiểu Hi đau khổ nói.
“Lần sau chú đến sẽ đi ăn với con.” Âu Dương Long thả nhóc xuống đất, “Nghe lời, đừng khóc.”
“Vậy chú phải quay lại nhanh nha.” Hàn Tiểu Hi nấc một tiếng.
“Chú hứa.” Âu Dương Long giơ tay phải lên.
“Lần sau con mặc váy công chúa bạch tuyết, chú phải mặc đồ hoàng tử.” Hàn Tiểu Hi chân thành nói.
Mẹ nó gì kì vậy! Tô Nặc mở to mắt, đó là người của chú con mà!
Hàn Uy đã không còn sức để nổi giận nữa.
“Tiểu Hi là công chúa nhỏ đáng yêu nhất.” Âu Dương Long đưa tay cô nhóc lại cho mẹ, “Ngoan, nói tạm biệt chú đi.”
“Con không biết tạm biệt ba con à?” Hàn Uy rốt cuộc nhịn hết nổi.
“Tạm biệt ba.” Hàn Tiểu Hi vẫy tay cho có lệ, ánh mắt vẫn dính chặt vào người Âu Dương Long.
“Sao con có thể quá đáng như thế!” Tô Nặc bất bình thay anh hai.
“Em có hơn gì nó đâu!” Hàn Uy tức giận ngồi lên xe.
Liên quan gì tới em, Tô Nặc cảm thấy cực kì tủi thân, vô duyên vô cớ lại bị lôi ra nói! Mình có làm gì sai đâu!
Trải qua trăm ngàn đau khổ, rốt cuộc xe hơi màu bạc cũng lên đường chạy ra sân bay. Tô Nặc tựa vào cửa sổ lưu luyến nhìn ra ngoài, trong đầu lập tức xuất hiện mấy câu “đã từng có một trái tim tan vỡ đi đến thành phố xa lạ này”, “cứ tưởng từ nay sẽ không còn yêu nữa”, “không ngờ chuyến đi này đã giúp hai người yêu nhau tìm thấy nhau”, cảm động không thể tả!
Mặc dù là dân ăn hàng nhưng tốt xấu cũng là dân ăn hàng trong giới nghệ thuật! Tô Nặc nhịn không được tự khen ngợi bản thân một phen!
“Đóng cửa sổ lại đi.” Trên đường tới sân bay, anh hai và ngài giám đốc lên tiếng cùng một lúc.
Tô Nặc im lặng ngồi thẳng lưng, đột nhiên cảm thấy có chút áp lực!
Hồi đó chỉ có một người quản lí mình, bây giờ đã biến thành hai người!