Tống Thừa Nhiên hô hấp vững vàng, bước chân chạy bộ dẫm lên trầm ổn hữu lực, mồ hôi một chút thấm trên trán, lại theo thái dương chảy xuống dưới, lướt qua sườn mặt hoàn mỹ, chảy tới trên cằm đẹp.
Trên ngực trần trụi rắn chắc chặt chẽ trau chuốt ánh sáng hiện mồ hôi vị nam nhân, theo động tác mà đường cong cơ bắp càng thêm rõ ràng, đều bị người đàn ông đường hoàng này gợi cảm.
Đã tới thời gian quy định.
Tống Thừa Nhiên từ chạy bộ cơ trên dưới tới, thở hổn hển một hồi, sau dùng tay vuốt tóc đầy mồ hôi ra sau, lấy khăn lông xoa mặt đầy mồ hôi, tiếp theo uống nước.
Hắn tùy ý vắt khăn lông màu trắng trên vai, mở cửa đi ra ngoài.
Ngay sau đó, hắn đã ngửi thấy một cỗ mùi hương xông vào mũi.
Tống Thừa Nhiên híp mắt lại, hắn hôm nay quên chuẩn bị bữa sáng, mùi hương này là...
Hắn xuống lầu, vừa lúc đụng phải Lâm An bưng cái ly, cô đang từ phòng bếp đi ra, Lâm An vừa nhìn thấy Tống Thừa Nhiên, ngũ quan trên mặt tựa hồ đều sáng lên: "Thừa Nhiên, em chuẩn bị bữa sáng cho anh!"
Lâm An vì tiện hành động mà đem tóc dài cuốn lên cao ở sau đầu, có vẻ so với ngày thường muốn thoải mái thanh tân một chút.
Không biết vì sao, cô hôm nay tươi cười cũng thật... Rộng rãi?
Ngày thường đều là Tống Thừa Nhiên chuẩn bị bữa sáng, này đột nhiên thay đổi người làm, trong lúc nhất thời hắn không biết nên phản ứng thế nào, chỉ là ngốc lăng nhìn bữa sáng trên bàn.
Vẻ mặt Lâm An cười gian, nhìn hắn thân trên trần trụi, cơ ngực hoàn mỹ, viên cầu nhỏ hồng trước ngực làm cho người khác thèm nhỏ dãi, khối khối rõ ràng, đường cong căng chặt, trên cánh tay hơi hơi nhô lên gân xanh.
Trời ạ, cô hiện tại thật muốn đem hắn ăn sạch sẽ!
Lâm An ra vẻ trấn định mà khụ hai tiếng: "Thừa Nhiên, anh hẳn là trước đi tắm rửa một chút?"
Tống Thừa Nhiên bị cô thình lình đối xử nhiệt tình hơi hơi ngẩn ra một chút, trước kia vào thời gian này Lâm An còn ở trong phòng ngủ.
"Ừ." Hắn nhàn nhạt lên tiếng, vòng qua Lâm An, đi đến phòng tắm.
Chờ đến bóng dáng kia biến mất ở trong phòng tắm, Lâm An cười gian tựa như càng thêm làm càn.
Cô bắt đầu cân nhắc nên làm thế nào để người đàn ông băng sơn này động tình vì cô. Sắc dụ? Cô đã thử mặc tình thú nội y, dường như vô dụng, Tống Thừa Nhiên không chút dao động.
Tiếp tục cho hắn uống canh tráng dương? Không được, năng lực ŧıểυ Thừa Nhiên thật bình thường. Không chỉ có thật bình thường, còn phi thường ngang ngược!
Mặt Lâm An hơi đỏ tiếp tục nghĩ.
Bằng không canh lúc Tống Thừa Nhiên tan tầm về nhà thì ở nhà mở phim A? Sau đó hắn dục hỏa đốt người mà kéo cô làm một hồi! . Đam Mỹ Hài
Lâm An nhịn không được tán thành cơ trí, nhưng ngay sau đó cô lại kéo mặt xuống. Nơi nào có đĩa phim sắc tình, cô đi đâu tìm a?
Cô đang muốn tiếp tục nghĩ, Tống Thừa Nhiên cũng đã từ phòng tắm đi ra.
Phía sau truyền đến tiếng bước chân, Lâm An chờ mong mà hướng đảo qua trên người hắn, phát hiện hắn mặc tây trang chỉnh tề. Tóc không chút cẩu thả mà chải gọn, lộ ra ngũ quan tuấn mỹ đạm nhiên, nơ sạch sẽ tinh xảo, quần tây màu đen khéo léo không có một tia nếp gấp. Hắn tựa như một điêu khắc tinh xảo đặt ở trong tủ âm tường chặt chẽ khóa lại ai cũng không đụng vào, tản ra hơi thở cao lãnh lại cấm dục.
Cái gì vậy, hắn sao lại không giống như lần trước, chỉ vây khăn tắm đi ra.
Tuy rằng cô cũng rất thích bộ dạng này của Tống Thừa Nhiên.
Tống Thừa Nhiên không có bỏ qua ánh mắt thất vọng của cô, hắn nghi hoặc cúi đầu nhìn thoáng qua trên người, phát hiện cũng không có cái gì khác thường.
"Hôm nay em nấu cháo trứng vịt Bắc Thảo với thịt nạc." Lâm An đem cái thìa bỏ vào nồi cháo nóng, chậm rãi quấy, ngữ khí nói chuyện hơi có chút ý vị tranh công: "Là em sáng sớm đi siêu thị mua nguyên liệu nấu ăn a."
"Vất vả rồi." Tống Thừa Nhiên nếm một ngụm, nguyên liệu nấu ăn tươi mới. Đến nỗi hương vị không thể nói khó ăn, cũng không được tốt lắm.
Hắn không có ý kiến về hương vị đồ ăn, chỉ là một muỗng tiếp theo một muỗng mà đưa vào trong miệng.
Được Tống Thừa Nhiên ăn, khóe miệng Lâm An càng thêm sâu.
Trong khoảng thời gian ngắn hai người đều không có nói chuyện, nhà ăn tản ra hương vị yên tĩnh. Tống Thừa Nhiên ngày thường không nói nhiều, Lâm An một lòng một dạ nghĩ nên làm thế nào đem người đàn ông này nắm trong tay, đem lời muốn nói ở trong đầu qua mấy lần, cô mới mở miệng.
"Thừa Nhiên?"
"Ừ" Tống Thừa Nhiên hơi giương mắt, tầm mắt vừa vặn dừng ở trên ngón trỏ tay phải cầm cái thìa của cô, nơi đó còn dán băng, còn mới, như là mới dán không lâu.
Tay cô chỉ bị thương, là buổi sáng hôm nay bị thương.
Tống Thừa Nhiên hơi nhíu mày khó phát hiện, chủ nhân ngón tay tựa hồ cũng phát hiện, đem tay giấu xuống dưới bàn. Cô thật cẩn thận mà nhìn Tống Thừa Nhiên, âm thanh mềm mại truyền ra: "Em hiện tại đang theo đuổi anh, Thừa Nhiên anh cũng cho em cơ hội, đúng không?"
Âm thanh mang theo khẩn cầu mỏng manh nhỏ xinh phảng phất mèo nhỏ mềm như bông thịt lót cào trái tim hắn một chút, động tác Tống Thừa Nhiên dừng lại một giây, ngay sau đó lại khôi phục bình thường: "Đúng vậy."
Tống Thừa nhiên nhìn Lâm An, cổ hơi dùng sức căng chặt, dường như đang khẩn trương.
"Kia..." Lâm An tự nhiên cảm thấy co quắp, bàn tay không tự giác nắm quần ngủ, giống như quanh thân Tống Thừa Nhiên đều không tự giác tản ra một loại từ trường cường đại khó có thể miêu tả, đang không ngừng phá hủy dũng khí phồng lên của cô.
"Vậy hẳn anh có phải nên là... trở về phòng ngủ chính ngủ?"
"Bang!" Cái thìa không cẩn thận cùng chén duyên va chạm, phát ra âm thanh thanh thúy.
Tống Thừa Nhiên mở to mắt đen thâm thúy, trong mắt là đối phương cúi đầu. Cổ nhẹ nhàng rũ xuống mà lộ ra độ cong mềm mại, vài sợi tóc không có toàn bộ cột lên mà điểm ở trên ở khuôn mặt.
Bên tai hắn tựa hồ lại vang lên âm thanh mềm mại nghẹn ngào "Thích anh, Thừa Nhiên, em rất thích anh..."
Trở về phòng ngủ chính ngủ, nghĩa là bọn họ...
Tống Thừa Nhiên không có suy xét qua, ma xui quỷ khiến mà nói: "Được."
Lâm An có chút kinh ngạc ngẩng đầu, cô vốn tưởng rằng Tống Thừa Nhiên sẽ không dễ dàng mà đáp ứng thỉnh cầu của cô, ít nhất thì cô cũng phải năn nỉ ỉ ôi, hắn mới chịu đáp ứng.
Quá mức vui vẻ thế cho nên ánh mắt nhiệt liệt, làm ánh mắt hờ hững Tống Thừa Nhiên theo tầm mắt bắt giữ tới cô vui mừng. Đối diện trong nháy mắt, trái tim Lâm An cầm lòng không được điên cuồng nhảy lên, bên tai tràn đầy phanh phanh như tiếng tim đập.
Một khắc kia, hắn nhìn thấy trong mắt Lâm An kinh ngạc cùng chờ mong.
Tống Thừa Nhiên không dám tiếp thu quá nhiều ánh mắt chờ mong, hắn gục đầu xuống, tiếp tục ăn cháo, còn tốt bụng mà nhắc nhở cô: "Em sẽ đến trễ."
Lâm An mới đầu còn không rõ Tống Thừa Nhiên đang nói cái gì, chờ khi cô nhìn đồng hồ trên tường, mới phát hiện hiện tại chỉ còn mười phút là đến giờ làm!
"Trời ạ" Lâm An hét to một tiếng, cô hoàn toàn không có chú ý tới thời gian, ngày thường ngồi xe điện ngầm đi làm ít nhất đều phải hai mươi phút, hiện tại căn bản là không còn kịp rồi, chỉ cầu y tá trưởng không có phát hiện cô đến trễ.
Cô vội vàng đem cháo ăn luôn, muốn ra cửa. Rồi lại phát hiện trên người còn mặc quần áo ngủ, lại lập tức chạy về phòng, lung tung thay đổi một bộ quần áo.
Sau đó cô mất mười phút, chờ đến khi cô sắp khóc lóc, Tống Thừa Nhiên đã dọn sạch bàn ăn, cầm chìa khóa xe, đứng ở cửa.
Tống Thừa Nhiên đổi giày da, mở cửa, không có nghe thấy Lâm An qua đây, quay đầu liền thấy cô đang loay hoay tìm di động không biết ở chỗ nào.
Cô thật dễ hoảng loạn, thậm chí có chút ngốc, đây là ấn tượng đầu tiên về cô của hắn.
Nhìn thân ảnh mạt nhỏ xinh ở nhà tán loạn, cô cũng chính là như vậy, lung tung mà xông vào cuộc sống của hắn, cơ hồ đem quỹ đa͙σ nhân sinh vững vàng của hắn bừa bãi.
Ánh mắt hắn trở nên có chút nhu hòa, bỗng nhiên cảm thấy sinh hoạt như vậy cũng không tồi, ít nhất không như trước đây, vẫn luôn chỉ có một mình hắn, cô độc mà ở nhân thế gian hành tẩu.
Lâm An tìm được di động trong phòng bếp vội vã chạy ra.
"Chờ tôi." Tống Thừa Nhiên đứng ở ngoài cửa, nói với Lâm An.
Lâm An đã đến muộn, mà thời gian Tống Thừa Nhiên đi làm so với cô muộn hơn nhiều, cô còn đang tò mò Tống Thừa Nhiên vì sao kêu cô chờ hắn, chờ khi nhìn thấy Tống Thừa Nhiên lái xe ra, cô thiếu chút nữa liền cảm động mà khóc.
Lâm An thật tự giác mà ngồi vào ghế phụ, mang lên đai an toàn, trên mặt nhịn không được mà vui vẻ: "Em nhớ rõ thời gian đi làm của anh không có sớm như vậy, anh là muốn đưa em đến bệnh viện sao?"
Mặt Tống Thừa Nhiên cứng đờ, mất tự nhiên phủ định: "Không phải."