Đường Tâm Lạc lúc này đang đứng ở bậc cửa cầu thang tầng hai của biệt thự Đường gia. Phía sau đột nhiên bị Lục Chỉ Nghi đẩy mạnh như vậy, nàng lập tức theo bậc thang lăn xuống.
“Rầm…….” một tiếng động lớn, quản gia và mấy người hầu vốn đang trốn tránh đều bị tiếng động này làm kinh động phải chạy ra.
“ŧıểυ... ŧıểυ thư...”
“A, giết người rồi! Giết người rồi! Mau báo cảnh sát… mau gọi xe cứu thương…”
Khi Đường Tâm Lạc tỉnh lại, nàng thấy mình đang nằm trong phòng bệnh cao cấp.
Bên giường cô không có một bóng người, nhưng bên ngoài cửa lại có tiếng ồn ào. Cố gắng đưa tay ấn chuông gọi, chẳng mấy chốc cánh cửa phòng bệnh đã được kéo ra.
“ŧıểυ thư, cô thấy thế nào... Có cảm thấy chỗ nào không thoải mái không?” Tuy quản gia chậm chạp, nhưng rốt cuộc vẫn là người làm công ăn lương của Đường gia. Đường Tâm Lạc gặp chuyện, ông ta xem như còn có vẻ lo lắng.
“Cũng ổn... Chỉ là chân hơi đau.” Đường Tâm Lạc nhíu mày, hơi cử động các bộ phận trên cơ thể. May mắn thay, trừ cánh tay phải và chân trái có chút đau, những chỗ khác đều không có trở ngại.
Thực tế, cô chưa bao giờ yên tâm về hai mẹ con nhà họ Lục.
Khi cô cố ý để hở lưng cho họ, cô đã có sự đề phòng.
Chỉ là, cô không ngờ, hai mẹ con nhà họ Lục lại ngu xuẩn đến mức như vậy, vừa thấy mồi câu đã lập tức cắn vào.
Bác sĩ bước vào kiểm tra cho Đường Tâm Lạc xong, dặn dò vài câu rồi mới rời khỏi phòng bệnh.
Báo cáo chẩn đoán của Đường Tâm Lạc ghi rõ ràng: chấn thương mô mềm ở cánh tay và đùi, kèm theo chấn động não nhẹ. Theo yêu cầu của Đường Tâm Lạc, những báo cáo kiểm tra thương tích này sẽ được bảo lưu lại, làm bằng chứng cho việc nàng bị nhà họ Lục ngược đãi.
“Bên ngoài ồn ào như vậy, rốt cuộc là chuyện gì?” Đường Tâm Lạc lúc này đã nửa tựa vào giường bệnh, hỏi quản gia.
“Là phóng viên... Bọn họ... Bọn họ không biết nghe tin tức từ đâu, nên đã kéo đến bao vây.” Nhà họ Lục là danh môn thế gia, Lục Kình Hạo cũng từng vài lần lên trang đầu giải trí, vì vậy vừa nghe tin Lục thiếu phu nhân nhập viện, các phóng viên đều nhạy bén đánh hơi thấy mùi tin đồn.
“Còn... còn có...” Quản gia vẻ mặt khó xử.
“Nói đi, còn có gì?”
“Còn có... cảnh sát.” Quản gia cuối cùng cũng nói ra.
“Nhưng tôi không biết ŧıểυ thư có muốn gặp cảnh sát hay không, dù sao chuyện này nếu làm lớn sẽ không tốt cho thanh danh của ŧıểυ thư, cho nên... tôi tạm thời giúp ŧıểυ thư ngăn lại rồi.”
Ha ha, đúng là đầy tớ lấn át chủ nhân. Nếu không phải cô chủ động hỏi tới, xem ra ông ta còn không định nói cho cô biết.
“Mời họ vào đi.” Hiện tại nàng không rảnh quản người này, chờ thu dọn xong mớ hỗn độn của nhà họ Lục rồi tính sau.
“A... Mời, mời ai vào?” Quản gia lộ vẻ kinh ngạc, dường như không dám tin vào lời mình vừa nghe.
Đường Tâm Lạc cong môi cười, “Ông nói mời ai vào? Chẳng lẽ mời phóng viên vào sao?”
Đầu óc là một thứ tốt, nhưng rõ ràng, quản gia nhà họ Đường đã ăn bám nhiều năm, ra cửa đã sớm không nhớ mang theo đầu óc.
Quản gia thấy Đường Tâm Lạc không vui, lập tức cúi đầu đi ra khỏi phòng bệnh. Chẳng mấy chốc, hai vị cảnh sát bước vào.
“Đường ŧıểυ thư xin chào, chúng tôi là cảnh sát nhân dân phá án thuộc Công an phân cục Phú Lâm Đại Lộ. Chúng tôi nhận được tin báo, chiều nay Đường ŧıểυ thư bị người đẩy từ cầu thang xuống trong nhà. Chúng tôi muốn hỏi Đường ŧıểυ thư vài vấn đề liên quan đến chuyện này...”
Hơn mười phút sau, hai vị cảnh sát rời đi.
“ŧıểυ thư, cô thực sự chuẩn bị lập án sao? Hai người đó, một người là mẹ chồng cô, một người là em chồng cô, cô nếu kiện họ...”
“Ông cũng nói, họ một người là mẹ chồng tôi một người là em chồng tôi, nhưng họ hiện tại lại muốn hại tôi. Người nhà như vậy, ông cảm thấy tôi còn nên tiếp tục ở lại sao? Ông nói không sai, tôi không những chuẩn bị lập án kiện họ, mà tôi còn muốn ly hôn với Lục Kình Hạo!”