“Ý của Thần thiếu, có lẽ là muốn duy trì quan hệ nam nữ lâu dài với Đường ŧıểυ thư. Còn việc đó là bao nuôi, hay là cho Đường ŧıểυ thư một thân phận thích hợp khác, điều này cần phải xem ý tứ của chính Thần thiếu.” Mạnh Trạch giải thích.
“Tuy nhiên, thân thể của Đường ŧıểυ thư rất sạch sẽ, Thần thiếu hẳn là rất hài lòng với cô. Trước khi đến gặp Đường ŧıểυ thư, chúng tôi đã lấy được báo cáo sức khỏe của cô từ bệnh viện. Ngoài vết thương nhẹ, các chỉ số khác của Đường ŧıểυ thư đều rất bình thường, vô cùng phù hợp với yêu cầu của Thần thiếu.”
“Anh... Ai đã cho anh quyền hạn tự ý lấy báo cáo sức khỏe của tôi! Anh không hiểu đây là hành vi xâm phạm quyền riêng tư của tôi sao?” Đường Tâm Lạc tức giận.
“Xin lỗi Đường ŧıểυ thư, Bệnh viện Từ Ái này trên thực tế thuộc sở hữu của Thần thiếu. Nếu Đường ŧıểυ thư muốn hỏi ai cấp quyền hạn... Tôi nghĩ, đại khái là viện trưởng.” Mạnh Trạch đáp.
“Anh...” Đường Tâm Lạc còn chưa nói xong, cửa phòng bệnh lại bị người khác từ bên ngoài kéo ra.
“Đường Tâm Lạc, có phải đầu óc cô hỏng rồi không, ai cho phép cô nói những lời đó với cảnh sát...”
Cửa phòng bệnh bị kéo ra, hai người phụ nữ Cung Tuyết Mị và Lục Chỉ Nghi vênh váo tự đắc xông vào.
Đường Tâm Lạc tưởng bên ngoài đầy phóng viên thì bọn họ không dám vào mắng cô sao?
Hừ, hiện tại đám phóng viên đó đã bị bảo vệ chặn lại hết rồi. Hôm nay Cung Tuyết Mị bà ta phải xem, còn ai dám đến chống lưng cho Đường Tâm Lạc.
Cung Tuyết Mị cùng con gái Lục Chỉ Nghi đắc ý bước vào phòng bệnh. Các nàng vừa từ sở cảnh sát ra, tuy bị cảnh sát gây khó dễ một hồi, nhưng sau khi Lục Kình Hạo gọi điện thoại, các nàng đã được thả.
Đường Tâm Lạc muốn chơi xỏ các nàng một vố, đúng là hão huyền!
“Chậc chậc chậc, nhìn xem, nhìn xem đây là ai?”
Cung Tuyết Mị lúc vào cửa không nhìn thấy Mạnh Trạch, lúc này phát hiện bóng dáng hắn lập tức kích động kêu to như phát hiện ra chuyện gì kinh khủng.
“Đường Tâm Lạc, cô đúng là một người phụ nữ không biết xấu hổ, mới kết hôn với Kình Hạo được bao lâu, lại dám mang gian phu lên giường bệnh! Cô nói mau, hắn có phải là thằng đàn ông cô lén lút nuôi dưỡng bên ngoài không? Nhìn hắn ăn mặc ra vẻ người đứng đắn, cô đã tiêu bao nhiêu tiền lên người hắn?”
“Ôi chao... Tội nghiệp Kình Hạo nhà chúng ta làm việc cực khổ bên ngoài, kiếm tiền nuôi gia đình. Cô là cái loại phụ nữ ở nhà ăn không ngồi rồi, chuyện gì cũng không làm thì thôi đi, bây giờ còn dám cắm sừng Kình Hạo, nhà họ Lục chúng ta đã tạo nghiệt gì cơ chứ!”
Cung Tuyết Mị mặc trên người bộ đồ phu nhân kiểu dáng mới nhất mùa này của Chanel, nhưng hành vi khóc lóc, la lối, ăn vạ của một người đàn bà đanh đá sau khi vào phòng bệnh lại hoàn toàn không xứng với bộ quần áo trên người bà ta.
Cung Tuyết Mị đang diễn trò, Lục Chỉ Nghi cũng không hề rảnh rỗi.
Nàng ta lắc hông đi đến bên cạnh Mạnh Trạch, muốn xem người đàn ông lén lút yêu đương với Đường Tâm Lạc là ai.
Phát hiện Mạnh Trạch lớn lên bảnh bao, trên người mặc tây trang của một nhãn hiệu lớn, mắt nàng ta đảo một vòng, lập tức nảy ra ý tưởng.
“Tiên sinh, có lẽ anh còn chưa biết đâu, Đường Tâm Lạc là phụ nữ đã có chồng, nàng đã gả cho anh trai tôi. Có phải anh đã bị cô ta lừa dối không? Nếu anh có bất kỳ lý do khó nói nào, hãy nói với tôi... Tôi sẽ thay anh giải thích với anh trai tôi.”
Lục Chỉ Nghi vừa nói chuyện vừa hơi cúi người về phía Mạnh Trạch, nàng ta dường như vô tình dùng cánh tay ép chặt bộ ngực, cố tình tạo ra một khe sâu rõ ràng phô bày trước mặt Mạnh Trạch.
Mạnh Trạch cau mày không vui.
“Đường ŧıểυ thư, tôi hy vọng cô có thể nghiêm túc suy xét lời tôi vừa nói.” Mạnh Trạch đứng dậy, đưa một tấm danh thiếp cho Đường Tâm Lạc.
Đường Tâm Lạc cho rằng đối phương thấy có phiền toái tìm tới cửa nên chuẩn bị bỏ chạy.
Cô kéo kéo khóe môi, lịch sự nhận lấy danh thiếp Mạnh Trạch đưa qua, nhưng cũng không để tâm.
Cũng phải, nếu cô là một người đàn ông, gặp phải rắc rối giữa những người phụ nữ như thế này có lẽ cũng không muốn dây vào.
“Được rồi, nếu thân thể Đường ŧıểυ thư vẫn chưa khỏe lại, vậy tôi xin phép không quấy rầy nữa.”