Hạ Vũ nhướng mày, khói thuốc bay lên trong không gian tĩnh lặng, làm rõ sự lạnh lùng trong ánh mắt anh. Mọi người xung quanh dường như đang chờ đợi một phản ứng thú vị từ anh, nhưng anh vẫn giữ vẻ mặt điềm tĩnh, không hề bị khuất phục bởi lời nói đùa hay những ánh mắt chờ đợi.
Một lúc lâu sau, Hạ Vũ mới lên tiếng, giọng nói trầm thấp nhưng không thiếu phần lôi cuốn: "Theo đuổi Ngữ Tịch? Cái gì mà theo đuổi? Chỉ là trò chơi thôi."
Câu nói ngắn gọn khiến không khí trong phòng trở nên nặng nề hơn. Mọi người hơi sững lại, không biết phải phản ứng thế nào. Tuy nhiên, Hạ Vũ lại không để ý, ánh mắt anh lạnh nhạt hướng về phía Ngữ Tịch, người đang đứng một góc với vẻ mặt không rõ cảm xúc.
Ngữ Tịch nhận thấy ánh mắt anh và khẽ mím môi. Cô không vội vàng đáp lại, nhưng trong lòng lại dấy lên một cảm giác khó tả. Cô không phải là loại người dễ dàng bị lôi cuốn bởi những lời đùa cợt hay thử thách như thế này.
“Chắc anh không thật sự quan tâm đến chuyện này,” cô nhẹ nhàng nói, vẫn giữ một khoảng cách nhất định. "Có lẽ anh chỉ muốn xem trò vui mà thôi."
Những lời của cô khiến không khí trong phòng thêm phần căng thẳng, nhưng cũng không thiếu phần thú vị. Hạ Vũ không tỏ ra giận dữ hay phản ứng tiêu cực, mà chỉ nhếch môi cười nhẹ.
"Ngữ Tịch, em nghĩ tôi sẽ phải làm gì?" Anh hỏi, giọng điệu đầy thách thức nhưng cũng rất trầm tĩnh.
Mọi người xung quanh im lặng, không dám can thiệp thêm, chỉ chờ đợi xem cuộc đối thoại này sẽ dẫn đến đâu.