Ớt chuông
-Đậu Đậu, nhanh lên chúng ta sắp muộn rồi. – Thanh Tâm hốt hoảng chạy vào trong phòng Đậu Đậu.
Trong phòng không có thằng bé, chăn gối cũng được gấp gọn gàng. Thằng bé dậy rồi sao? Nó lại dậy trước cô rồi.
-Mẹ, lần sau mẹ nên mua thêm 10 cái đồng hồ báo thức nữa. – Đậu Đậu đang ngồi xem tivi trong phòng khách. Thằng bé đã chuẩn bị xong đồ dùng của mình còn tự lấy bánh mì trong tủ lạnh ra ăn nữa.
-Đậu Đậu mẹ đã bảo không được ăn bánh trong tủ lạnh mà không nướng lại rồi mà. Lần sau dậy sớm phải gọi mẹ nhé.
-Hôm qua mẹ làm việc muộn con muốn mẹ ngủ thêm chút.
Thanh Tâm hạnh phúc xoa đầu con trai. Thằng bé lớn thật rồi.
Bãi đỗ xe của Beauty Plus
-Mẹ ơi nhanh lên, mẹ mang theo nhiều quần áo quá.
Thanh Tâm chật vật kéo theo hai chiếc vali nhanh chân rảo bước về phía Đậu Đậu. Bốn năm rồi cô chưa có đi đâu thế nên lần này đi công tác cũng coi như chuyến đi du lịch của hai mẹ con. Cô đã mất nguyên hai ngày để sắm sửa quần áo cũng như đồ dùng cần thiết cho cả hai trong chuyến đi 4 ngày này.
Giang San khó chịu đứng trước cửa xe, cô tức giận nhìn Thanh Tâm:
-Em không có khái niệm về thời gian sao? Em biết cả đoàn phải chờ em mấy tiếng rồi không? Lại còn mang con theo nữa.
Thanh Tâm ái ngại nhìn giám đốc Trương, cũng may cô là mẹ đơn thân nên càng có lí do dắt Đậu Đậu theo. Cô chỉ muộn có 15 phút thôi mà, sao hôm nay chị ấy lại gay gắt thế nhỉ. Không đúng, cô nghe nói giám đốc Trương bận việc không tiện tham gia chuyến đi này thế thì vì sao hôm nay chị ta lại có mặt ở đây. Cô cúi đầu xin lỗi rồi đẩy Đậu Đậu lên xe ngồi trước. Dù sao cũng là cô sai tốt nhất nên cúi đầu nhận tội tránh những món tiền thưởng không cánh mà bay.
Thanh Tâm bước chân lên xe. Giám đốc Trương vẫn không tham gia được. Có lẽ hôm nay chị ta đến để ổn định công việc cho đoàn thôi nhưng cô vẫn cảm thấy rất kì lạ. Cô rõ ràng nhìn thấy đôi mắt chị ta có chút tiếc nuối còn có chút không đành lòng nữa. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Bầu không khí trong xe rất quái dị, cả nhóm của cô vốn náo nhiệt giờ ngồi im phăng phắc. Mỗi người đều rất bận việc của mình không rảnh để ý đến lời chào của cô.
-Mẹ, mẹ bên này. – Đậu Đậu chọn hàng ghế đôi gần cuối, thằng bé chen ngồi vào cạnh cửa sổ. Người ngồi bên là một người đàn ông, anh tađang đậy quyển sách lên mặt, cả đầu ngửa ra đằng sau. Anh ta có vẻ rất mệt mỏi. Cái tư thế ngồi như vậy rõ ràng là đeo lên mình cái biển đừng làm phiền tôi rồi. Không biết Đậu Đậu nhà cô ngồi đấy có sao không nữa.
-Xin lỗi, xin lỗi anh. Cho tôi đi nhờ… Xin lỗi.- Thanh Tâm chen người ngồi xuống ghế của Đậu Đậu. Cô quay sang nhỏ giọng mắng con: “ Bao nhiêu chỗ không ngồi lại chen vào đây. Con xem người ta đắp sách ngủ không muốn ai làm phiền kìa.”
Đậu Đậu không mấy bận tâm về lời quở trách của mẹ, thằng bé ngồi trên đùi cô, hé miệng nói nhỏ: “ Không phải người lạ đâu mẹ. Là…”
“ Á… á.. .”
-Đi xe kiểu gì thế hả.
Cả đoàn xe đang yên tình cũng trở nên hỗn loạn vì cú thắng xe vừa rồi.
Bác tài ái ngại quay lại trấn an mọi người:
-Xin lỗi, xin lỗi một chiếc xe vượt lên thôi ạ.
Các nhân viên không chịu nổi sự yên tĩnh cũng bắt đầu tán chuyện.
-Hình như xe của nghệ sĩ
-Đúng rồi. Nghĩ mình là mẹ thiên hạ chắc.
Thanh Tâm không tiện góp vui cùng mọi người. Mọi thần trí của cô đều dồn vào người đàn ông bên cạnh. Vừa nãy lúc bác tài thắng gấp cả cô cùng Bảo Bảo suýt nữa va mặt vào ghế ngồi phía trước may mà anh ta đỡ kịp. Cú thắng gấp cũng làm rơi quyển sách đang úp trên mặt anh ta. Thanh Tâm nhìn bàn tay của anh thấy rất thân thuộc, hình như cô đã từng thấy ở đâu rồi.
-Thanh Tâm, em nên cẩn thận chút đi – Nhật Thiên bế Đậu Đậu sang đùi mình. Có ai vì mỗi việc xe phanh gấp mà cả người đập ngay về phía trước thế không cơ chứ.
Thanh Tâm vẫn chưa hết sững sờ, không phải anh bảo anh bận sao. Sao giờ lại ở đây. Cô bỗng nhớ tới câu nói chưa hết của Đậu Đậu. Thằng quỷ, thì ra nó biết hết rồi. Bây giờ thi cô đã hiểu vì sao giám độc Trương lại có mặt ở đây cũng như vì sao trong xe lại có bầu không khí quỷ dị như vậy.
-Anh anh nói anh bận mà. Anh đến đây làm gì…
Nhật Thiên vui vẻ chơi đùa cùng Đậu Đậu, anh quay ra trả lời cô:
-Anh bận nhưng rảnh với mẹ con em. Đậu Đậu, chú nói đúng không?
Đậu Đậu giơ ngón tay cái về phía anh. Được lắm, cứ vui với nhau đi. Thanh Tâm hậm hực vì bị đẩy ra rìa, cô quay mặt nhìn cửa sổ.
Nhật Thiên chăm chú nhìn Thanh Tâm, thỉnh thoảng lại quay ra nhìn Đậu Đậu. Hôm nay cô diện đồ đôi cùng con trai trông rất đáng yêu. Cả hai mẹ con đều mặc áo cộc tay bên trong chiếc áo sơ mi màu bạc hà kết hợp cùng quần thụng. Chân đi cùng đôi giầy thể ȶᏂασ màu trắng.Mái tóc xoăn dài của cô bện lệch sang một bên cùng buộc dải băng đô trên đầu trông rất trẻ trung. Cô xinh đẹp như vậy anh càng thêm chắc chắn quyết định đi chung với cô là hoàn toàn đúng đắn.
Tolip Hotel Alexandria.
-Bây giờ đoàn chúng ta sẽ lên nhận phòng, nghỉ ngơi rồi tối nay sẽ mở tiệc gặp mặt nha. – Thanh Tâm vui vẻ thông báo với mọi người.
Cả đoàn nhanh chóng hưởng ứng. Mỗi người đều ra quầy tiếp tân lấy chìa khóa rồi về phòng của mình.
Thanh Tâm dắt Đậu Đậu lên phòng. Đáng lẽ hôm nay cô sẽ phải ở cùng phòng với một nhân viên nữa nhưng nghe nói chị ta sát giờ thông báo có việc đột xuất không đến được nên nghiễm nhiên cả căn phòng rộng rãi chỉ còn cô và Đậu Đậu.
Thanh Tâm tắm cho Đậu Đậu xong mới đi tắm. Khách sạn năm sao có khác phòng tắm cũng rất cao cấp. Ngâm mình trong bồn tắm cả ngày cũng được. Thanh Tâm ngồi ngẩn ngơ trong bồn, đầu óc của cô lại hướng về người đàn ông đáng ghét trên xe. Nói thì hay lắm, luôn rảnh với hai mẹ con em, cũng đúng rảnh với mẹ con tôi nhưng bận việc với cô ta. Anh chắc chắn là đến chỗ Băng Hi. Thanh Tâm không hiểu sao trong lòng rất khó chịu, cả cơ thể đang thư thái cũng cảm thấy bực tức. Cô nhanh chóng tắm rửa rồi ra khỏi phòng. Lâu rồi chưa ngồi trên xe nên cả cơ thể vẫn nhức mỏi, cô phải tranh thủ nghỉ ngơi một chút trước bữa tiệc tối nay.
Đậu Đậu đang xem tivi thấy cô ra thì chán nản. Mẹ bình thường tắm cũng mất 30 phút sao hôm nay mới 15 phút đã ra.
-Đậu Đậu, đi ngủ ngay. – Thanh Tâm với lấy điều khiển tắt tivi tiện thể tắt luôn đèn.
Hai mẹ con đều không lạ giường nên nhanh chóng chìm sâu vào giấc ngủ. Khi cả căn phòng đã trở nên yên tĩnh, cánh cửa ra vào bỗng mở ra. Một bóng ngoài từ cầu thang hắt vào, nụ cười trên khóe môi càng thêm đậm.
Đúng 7 rưỡi, Thanh Tâm vui vẻ dắt Đậu Đậu xuống dưới sảnh. Mọi người đã tập trung đông đủ và đương nhiên cả… người mẫu. Cô vui vẻ đừng lên trước thông báo:
-Bây giờ chúng ta sẽ đi ăn buffer ở khách sạn. Mọi người hãy vui vẻ ăn chơi và nhớ ngày mai đúng 7 giờ sáng tập trung ở đây chúng ta sẽ bắt đầu làm việc.
Không hiểu sao Giang San lại bắt cô làm trưởng đoàn, cô còn Đậu Đậunên việc chăm lo cho cả đoàn trở nên rất khó khăn. Chị ta biết rõ ý đồ đi du lịch ké của mẹ con cô. Nhưng dù sao cũng được miễn phí suất của Đậu Đậu, xem chừng mọi hi sinh của cô cũng đáng. Đi chơi biển tất nhiên phải ăn đồ biển, Thanh Tâm vui vẻ bóc cua và tôm cho vào đĩa của Đậu Đậu. Cô cố không chú ý đám đông náo nhiệt bên kia nhưng mắt vẫn không tự chủ nhìn về phía Nhật Thiên, anh đã thay quần áo, ăn mặc đơn giản nhưng xung quanh biết bao là mĩ nữ vây lấy. Anh ta luôn là tâm điểm, một trong số đó không thể thiếu Băng Hi- người phụ nữ ăn mặc phản cảm nhất. Cô cố dời ánh mắt sang hướng khác, sao anh ta lại đi làm gì không biết làm cho chuyến đi của cô mất vui.
Nhật Thiên cố gắng xua những vệ tinh bao quanh để đến chỗ mẹ con cô, cô giỏi lắm dám ngó lơ anh, xem tối nay anh phạt cô thế nào. Thanh Tâm lơ đãng đưa que thịt nướng BBQ lên ăn, do tâm trí đang dồn hết về người đàn ông kia mà quên mất trên que có ớt chuông. Nhai một lúc trong miệng cô bắt đầu thấy vị quen quen, đầu bắt đầu đau đau. Bỗng một cánh tay rắn chắc cầm lấy tay cô, môi áp vào cố lấy phần thức ăn nhai trong miệng chưa kịp nuốt của Thanh Tâm ra. Cô chao đảo cầm cốc nước lên uống, mắt cũng lờ mờ nhìn người đối diện.
Nhật Thiên giận dữ quát Thanh Tâm: “ Thanh Tâm, khi ăn nên tập trung một chút, lỡ ăn phải ớt chuông thì sao?”. Thanh Tâm hoàng hồn nhìn xiên thịt trên tay, rồi quay sang nhìn Đậu Đậu, sao cô lại bất cẩn vậy, may mà anh đến kịp nếu không cô không biết tối nay cô phải ngủ ở đâu nữa. Nhớ lại hành động vội vã vừa rồi của anh khuôn mặt của cô lại đỏ ửng. Anh đâu cần phải dùng cách như vậy để cứu lấy cô, rõ ràng là muốn diễn cho thiên hạ nhìn.Đậu Đậu vẫn chưa hết bất ngờ khi chứng kiến tận mắt cảnh tượng vừa nãy. Thanh Tâm giục thằng bé tiếp tục ăn, cô ái ngại nhìn lên mọi người.
-Cảm… cảm ơn anh, Tô tổng. Mọi người tiếp tục nào. Chúc mừng cho lần hợp tác này... – Cô nâng li rượu vang trên tay, cất giọng phá vỡ bầu không khí quái dị.
Rất nhanh mọi người cũng không còn để ý đến cô nữa. Có lẽ không phải do lời nói của cô có trọng lực mà là ánh mắt đe dọa của người đàn ông vừa thản nhiên ăn gọn chỗ đồ trong miệng cô. Anh không muốn mấy người đàn ông đó nhìn cô, nhất là những ánh mắt thèm thuồng đó. Vừa bóc được một con tôm đang định đưa lên miệng thì tay bị ai cầm lấy, Nhật Thiên vui vẻ nhai tôm mặt cười rạng rỡ. Thanh Tâm khẽ lườm anh, sao anh lại ngồi đây, khôn hồn thì xéo đi cho mẹ con cô nhờ. Dường như đọc được suy nghĩ của cô, Nhật Thiên cúi xuống thì thầm: “ Vừa rồi anh cứu em một mạng, định trả ơn thế nào đây?”. Cô kì quái nhìn anh rồi mỉm cười nhún vai đáp: “ Ai bắt???”. Anh vui vẻ cầm thịt cua cô vừa mới bóc cho lên miệng, cười ranh mãnh. Thanh Tâm tối nay anh sẽ cho em biết là ai bắt ai. Bị lấy mất thức ăn cô tức giận giẫm lên chân anh, Nhật Thiên méo mó vừa nhai vừa nén nhịn cơn đau từ ngón chân đang truyền đến. Anh cười cầu hòa, nhanh tay lột vỏ tôm bóc cua cho hai mẹ con.
Hải sản vốn là món ưa thích của hai mẹ con lại được Nhật Thiên nhiệt tình phục vụ nên Thanh Tâm và Đậu Đậu ăn uống no say. Mọi người ăn xong rủ nhau đi bar, Thanh Tâm xin nghỉ viện cớ còn Đậu Đậu, Nhật Thiên cũng biến đâu mất tăm.
Trăng sáng dát vàng bãi cát mịn, gió thổi từng cơn mát lạnh, tiếng vi vu của biển cả từ xa vọng về, Thanh Tâm cõng Đậu Đậu mắt nhìn ra biển. Cứ như vậy bóng dáng hai người đổ xuống cát vàng, bình yên. Ăn nhiều đồ biển khiến cô cảm thấy đầy bụng, uống xong men tiêu hóa Đậu Đậu mắt lim dim rồi ngủ say, cô vẫn thấy không thoải mái nên quyết định cõng thằng bé đi dạo một chút. Nhìn ánh trăng cô bỗng nhớ nhà da diết, nhớ bố, nhớ mẹ, nhớ chị, nhớ anh rể, nhớ Hiểu Như và cả … Vũ Luân. Bốn năm qua, cô bí mật sinh Đậu Đậu ở Thượng Hải, có lúc vất vả, có lúc cô đơn, có lúc nhớ nhà nhưng nhờ có Đậu Đậu mà tất cả đều đã qua. Cô đã tự hứa với con rằng hai mươi tuổi cô sẽ nói cho con biết Nhật Thiên là bố ruột của nó, cô đã từng xem nhiều phim truyền hình mấy nữ chính hay nói câu đó. Nhớ lại lúc ấy xem chỉ thấy buồn cười với hành động nữ chính sao không nói cho nam chính biết bây giờ khi cô rơi vào tình cảnh tương tự, cô cũng chỉ biết nói như vậy. Vì sao cô chần chừ, vì sao cô lo sợ? Có lẽ cú sốc bốn năm về trước vẫn làm cho cô e ngại. Bây giờ Đậu Đậu là tất cả với cô, cô không thể hành động bất cẩn mà nguy hại đến ŧıểυ bảo. Chừng nào chưa tìm được hung thủ thì mẹ con cô vẫn chưa được an toàn.
-Đậu Đậu, đợi con lớn hơn chút nữa mẹ sẽ dắt con đi nhận ba nhé- Thanh Tâm cưng chiều vỗ mông thằng bé. Đậu Đậu dụi đầu vào lưng cô, hơi thở đều đều an ổn. Có lẽ cứ mãi như thế này cũng hay, chỉ có hai mẹ con nương tựa vào nhau.
Nhìn bóng cô phía trước, NhậtThiên im lặng đi theo sau. Anh cũng muốn đến bên cạnh cô, cõng Đậu Đậu thay cô nhưng lại không dám phá vỡ khoảng thời gian yên bình của hai người. Anh nghe cô nói sẽ nói cho Đậu Đậu biết, vậy nghĩa là anh ta vẫn còn sống. Nhật Thiên cũng từng nghi ngờ mình là bố của Đậu Đậu nhưng so với tuổi Đậu Đậu thằng bé học lớp mẫu giáo hai tuổi rưỡi, nếu là con hai người thì thằng bé cũng gần bốn tuổi rồi.
Thanh Tâm đưa Đậu Đậu trở về khách sạn cũng đã hơn 10 giờ, cả đoàn tất nhiên vẫn chưa về. Đêm ở biển thật mát mẻ, không khí cũng trong lành, cả căn phòng cũng được gió và trăng ghé đến. Thanh Tâm vỗ mông Đậu Đậu gọi con dậy đánh răng còn mình thì vào tủ lấy cho con một bộ pyjama thật thoải mái. Chiếc tủ vừa mở ra cô mới bất ngờ giở mấy món đồ cho nam ở trong tủ, không lẽ ở khách sạn có sẵn. Trong phòng có hai giường ngủ, cô đưa Đậu Đậu lên giường rồi cũng sang giường bên cạnh nằm xuống. Đã lâu không đi xe nên bây giờ cả người rã rời lại thêm vừa nãy cõng ŧıểυ bảo trên lưng nên hai mắt nhanh chóng cụp xuống, cô dần dần đi vào giấc ngủ.
Cửa phòng hé mở, Nhật Thiên mỉm cười dò dẫm trong bóng tối tìm đến bên giường Thanh Tâm, anh nhẹ nhàng ngồi xuống. Cô và con đã ngủ say rồi, anh cũng nhanh thay quần áo rồi lên giường thôi.
Thanh Tâm đang ngủ ngon bỗng cảm thấy giường lún xuống, có ai đang nằm trên giường của cô. Không lẽ là trộm, cô đã khóa cửa rồi mà. Cô sợ hãi nằm sát mép giường tay bắt đầu loạng quạng tìm đồ để phòng vệ. Nhật Thiên thấy cô rời xa mình thì nhíu mày không vui, vươn tay kéo cô lại. Thanh Tâm bị người đó ôm vào lòng thì hoảng sợ quẫy đạp, mồm định la hét thì bị một bàn tay bịt lại.
Nhật Thiên hoảng sợ thì thầm bên tai cô: “ Tâm Tâm, là anh Nhật Thiên đây. Không sao, có anh đây rồi em nằm mơ ác mộng à?”. Thanh Tâm cắn tay anh rồi lăn xa quay ra hừ nhẹ: “ Ác mộng cái đầu anh ấy, đúng tôi đang mơ ác mộng là gặp anh đây này. Ai cho anh vào đây?” Nghe giọng của cô Nhật Thiên lại tiến lại gần, đem cô ôm vào lòng, dịu dàng vuốt tóc cô nói: “ Em trả ơn ân nhân thế à? Yên lặng không ŧıểυ Đậu thức bây giờ.”
Nghe vậy Thanh Tâm cũng nằm im mặc anh ôm, hôm nay cô thực không còn sức để tranh cãi với anh nữa. Nhật Thiên thấy cô ngoan ngoãn nghe lời thì vui vẻ ra mặt, tay ôm cô chặt hơn, thật sự anh muốn nhiều hơn thế cơ nhưng có lẽ hôm nay tạm tha cho cô vậy.