Khăn len đỏ
Để anh gối lên đùi, Thanh Tâm khẽ vỗ nhẹ hai má, gọi anh dậy. Nhật Thiên cảm thấy đầu rất đau, mở mắt, nhìn thấy người phụ nữ trước mặt trông rất quen nhưng không thể nhận ra là ai.
-Tô tổng, anh đứng lên được không- Thấy anh chống tay dưới đất, cô nhanh chóng cầm tay anh khoác qua cổ.
Hai người xiêu vẹo đến phòng nghỉ của Tổng giám đốc. Đoạn đường cũng không xa nhưng anh có vể rất mệt nên gần như nghiêng hết người về phía cô làm cho bước chân càng nặng. Nhìn anh an ổn trên giường, nhẹ nhàng đắp chăn cho anh, trong đầu lại xuất hiện một thước phim tương tự. Hôm đó anh cũng say, cô cũng dìu anh vào giường và đắp chăn cho anh như vậy. Không biết từ lúc nào cô đã đặt anh vào trong tâm trí. Mắt cũng không tự chủ mà dõi theo anh. Mùi rượu trên người anh làm cô choáng váng, đột nhiên cảm thấy buồn nôn, cô vội chạy vào trong nhà vệ sinh.
Cuối cùng mọi thứ cô ăn đều nôn ra sạch, bụng trống rỗng, mồm đắng ngắt, Thanh Tâm khẽ thở dài tiến về phía giường. Nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh, đưa tay chạm vào bàn tay ấm nóng, mắt dừng lại trên khuôn mặt anh. Lúc ngủ anh mất đi dáng vẻ lạnh lùng ngày thường, thay vào đó là sự ấm áp. Sao anh không gặp cô gái đó, sao anh lại đến đây, sao lại say xỉn như vậy? Hàng loạt câu hỏi xuất hiện trong đầu, tâm trạng vô cùng phức tạp. Cô băn khoăn nhìn người đàn ông bên cạnh. Đúng lúc đang định rời đi thì một bàn tay kéo mạnh áo khoác cô, làm cô mất đà ngồi xuống giường.
-Không, đừng đi, đừng bỏ anh được không?- giọng anh đầy đau khổ ôm chặt lấy eo cô.
Thanh Tâm sửng sốt, vội tách tay anh ra đứng lên nhưng tay anh đan rất chặt, không tài nào gỡ ra được. Cứ thế suốt đêm, anh ôm chặt lấy eo cô, nằm ngoan ngoãn trong lòng cô ngủ ngon lành. Nhìn bộ dạng của anh, cô không nỡ gọi anh dậy, cầm di động gọi về báo bố mẹ sẽ qua đêm nhà bạn, cô khẽ thở dài.
Trời chuyển sáng, Nhật Thiên đau đầu tỉnh giấc, cảnh tượng trước mắt làm anh cảm thấy hoảng hốt. Anh đang ôm chặt lấy eo cô, thậm chí đầu còn gối lên đùi cô, hai người cứ vậy ôm nhau ngủ hết đêm. Vẫn mùi hương ấy, hương hoa hồng nhàn nhạt trong không khí minh chứng cho sự hiện diện của cô. Tại sao người con gái này lại luôn xuát hiện những lúc anh thê thảm nhất, thật mất mặt. Ngồi thẳng dậy, do cử động mạnh làm người con gái bên cạnh cũng thức giấc, anh vội quay lưng về phía cô, giấu đi bộ dạng bối rối rồi nhanh chóng xuống giường. Nhìn thấy dáng vẻ lạnh lùng của anh, cô cảm thấy chạnh lòng liền thu xếp đồ rồi ra ngoài. Thanh Tâm thay quần áo dự phòng trong tủ, vệ sinh cá nhân rồi dặm phấn trang điểm che đi quầng thâm mắt do thiếu ngủ . Cô mệt mỏi nhìn nhận lại tình cảm bản thân. Đúng cô thực sự rất mệt, yêu đơn phương quả thực đã rút hết sức lực và tâm trí của cô rồi. Cô cứ tưởng mình chỉ cần cố gắng anh sẽ quay lại nhìn cô lấy một lần. Nhưng càng cố gắng, cô càng thêm thất vọng. Thanh Tâm ngắm nhìn mình trong gương, ánh mắt kiên định. Được,sau hôm nay, cô và anh chỉ đơn thuần là quan hệ cấp trên cấp dưới, không hơn. Đình Thanh Tâm mày chắc chắn sẽ làm được, cách tốt nhất là dời sự tập trung đi nơi khác. Thế là Thanh Tâm bắt tay vào công cuộc đan khăn, cô quyết tâm trước giáng sinh sẽ tặng cho người thân và bạn bè mỗi người một cái. Lập danh sách màu ưa thích từng người, cô nhanh chóng đặt mua len.
Hai tuần trôi qua êm đẹp kể từ hôm ấy, Tổng giám đốc vẫn như vậy, vẫn lạnh lùng, thâm trầm. Dường như hai người đang cố kéo dài khoảng cách giữa họ, tự đặt ra ranh giới riêng cho mình, cô- thư ký riêng, đơn giản chỉ có vậy, còn anh- tổng giám đốc của cô cũng không hơn. Việc hợp tác với Mặc thị đang trên đà phát triển, Thanh Tâm cũng chạm mặt với Vũ Luân nhiều hơn. Thời gian rảnh rỗi cô lại lấy khăn ra đan, từng chút từng chút một, thậm chí tỉ mẩn đến nỗi Vũ Luân trêu chọc cô như bà cụ non trong túi lại toàn len với que đan. Gói xong quà giáng sinh cho từng người, Thanh Tâm khẽ thở dài, cuối cùng cũng đã xong.Việc đan len không giúp Thanh Tâm giải tỏa tâm trạng như cô nghĩ, mỗi một nút thắt lại, lòng cô cũng vì thế mà siết chặt. Sau khi hoàn thành chiếc khăn cho mọi người, Thanh Tâm bắt tay vào đan một chiếc cho mình. Một chiếc khăn len đỏ.
Ngày ra mắt nhãn hiệu thời trang rồi cũng đến. Sự kiện được tổ chức trong một khách sạn trang trọng. Đây là thành quả của cả công ty sau gần hai tuần chuẩn bị dù gấp rút nhưng cuối cùng cũng thành công mĩ mãn. Nhãn hiệu này vừa mới ra mắt đã thu hút sự quan tâm của đông đảo dư luận, lấy đối tượng chủ yếu là giới trẻ, dự án tập trung thiết kế những bộ quần áo vừa trẻ trung nhưng cũng rất cá tính. Do vậy việc chọn người mẫu lần này phải hết sức cẩn thận, nó phần nào ảnh hưởng tới phong thái bộ quần áo. Thanh Tâm đưa mắt nhìn xa, sự kiện đã kết thúc mà dường như Vũ Luân vẫn còn đang rất bận. Những cô người mẫu trẻ trung, xinh đẹp không ngừng quấn lấy anh, nói những lời đường mật. Vũ Luân và Tô tổng như hai thái cực đối lập nhau, một người thì lạnh lùng, bá đa͙σ còn một người thì ân cần, cởi mở chả trách các cô gái lại mê anh như điếu đổ. Bắt gặp ánh mắt của cô, Vũ Luân khẽ gãi đầu, anh bông đùa gọi lớn: “ Bà xã à, anh đây này”. Câu nói của anh làm cô ngượng chín mặt, mọi người dồn chú ý vào cô. Mấy cô gái xung quanh còn lườm nguýt, Thanh Tâm khẽ chửi thầm rồi quay lưng. Rất nhanh, Vũ Luân chạy đến khoác vai cô. Cô đẩy anh ra, huých mạnh vào bụng: “ Này thì bà xã này, lấy tớ làm bia vui lắm hả. Lỡ mai lên báo cậu định tính sao?”. Anh khẽ mỉm cười vuốt tóc mai cho cô, thì thào nói: “ Thì giúp hợp pháp hóa chứ sao”. Cô quay sang, giơ nắm đấm đe dọa, cắn chặt môi. Vũ Luân khẽ chắp tay xin lỗi, lúc nào cũng vậy, anh luôn là kẻ bại dưới tay cô.
Kêu cô đợi ở vỉa hè, Mặc tổng vội vào lấy xe. Đã gần Giáng sinh, trời đã có tuyết rơi, những cơn gió ngày càng lạnh khiến cho Thanh Tâm không khỏi run cầm cập. Thật may có chiếc khăn len đỏ hôm trước mới đan xong, đeo vào rất ấm. Bất giác nhìn xung quanh, đôi mắt đột nhiên mở to hơn: “ Tô tổng, anh cũng ở đây sao?”. Nhật Thiên nghe thấy giọng nói quen thuộc, ngẩng lên khẽ gật đầu. Đây là lần đầu tiên hai người nói chuyện riêng với nhau kể từ sau đêm ấy. Một cơn đau rát kéo đến, anh khẽ che miệng ho sặc sụa. Cứ như vậy, anh ho liên tục. Thanh Tâm nhìn sắc mặt anh không được tốt, lại còn ho liên tục, chắc là bị viêm phổi rồi. Nhìn lại chiếc khăn trên cổ, rồi lại nhìn anh, khẽ mím môi, để mặc anh…cô không làm được. Ho nhiều lần khiến đầu óc Nhật Thiên choáng váng, bỗng cổ cảm thấy ấm áp, cô đang quàng khăn cho anh.
-Cô đang làm gì vậy?- Anh nhìn cô chăm chú hỏi.
-Không có gì, thấy anh ho quá, không nên để cổ bị lạnh. Anh cứ cầm lấy đi coi như tặng quà trước giáng sinh vậy- nói rồi cô chạy nhanh phía trước, chui vào trong xe.
Nhìn cô gái đang chạy phía trước, lại cúi xuống nhìn khăn len màu đỏ, thật ấm áp. Chiếc khăn ấy tràn ngập mùi hương cô, mùi hoa hồng, anh hít thật sâu như muốn nuốt trọn mùi hương của cô. Cùng lúc ấy trên xe, một người đàn ông trách móc người phụ nữ bên cạch, rõ ràng rất lạnh mà không quàng cổ vào lỡ bị cảm thì sao, cô gái chỉ biết chống chế là đeo khăn thấy ngứa cổ nên để vào túi xách. Nhưng anh không biết vốn dĩ trong túi cô không có gì, còn chiếc khăn thì đang yên vị trên cổ một người đàn ông nào đó, màu đỏ rực nổi bật trong bầu trời tuyết rơi…