Ba hôm sau, cuối cùng Hạ Nhật cũng lấy được visa cho Hạ Thiên, định bụng đặt luôn vé máy bay ngày mai, cũng là ngày xuất viện của Mông lão gia. Dù sao thì cô vẫn muốn đến bệnh viện đón ông trước khi đi.
Hôm ông nội xuất viện là ngày có ánh nắng rực rỡ hiếm thấy suốt mùa đông. Ánh mặt trời lười biếng, rải rác nằm ườn ở khắp nơi.
Đó cũng là ngày cuối cùng của năm 2010. Để chào đón năm mới, thủ đô tràn ngập trong ánh sáng, giăng đèn kết hoa đầy đường, thế nhưng tâm trạng Hạ Nhật lúc này lại tương phản hoàn toàn với bầu không khí náo nức vui mừng của lễ hội. Nói thật, đến cả Hạ Nhật cũng chẳng hiểu nổi tâm tư mình, nó quá phức tạp, có chút thương cảm rầu rĩ, hòa với chút nhẹ nhõm giải thoát rồi lại pha lẫn chút gì đó tiêng tiếc không nỡ. Có lẽ, đây chính là cái cảm giác mang tên sắp chia tay!!
Cô chẳng biết liệu bản thân có trở lại đây không nữa.
Hạ Nhật dẫn Hạ Thiên về nơi mà bố và cô từng sống trước đây. Mọi thứ vẫn vẹn nguyên như lúc ban đầu.
Bệ cửa sổ sạch sẽ bóng loáng, chiếc ghế mây mà bố thích ngồi vẫn đặt ở chỗ cũ, mấy món đồ trang trí thủ công mà chị em họ làm vẫn nằm lặng lẽ bên trong tủ.
"Chị, chúng ta sẽ quay lại chứ?"
"Có lẽ sẽ mà cũng có lẽ không."
Chỉ có chuyện thế sự ở đời là khó lường nhất trên thế gian này.
Mấy bữa nay Mông Qua tương đối bận, mỗi khi về đến nhà thì đã hơn năm giờ.
Trong bữa cơm tối ở nhà lớn, Hạ Nhật không nhìn thấy thím Mông và Mông Thạc như thường lệ. Cô thầm nghĩ, có lẽ Mông Qua sợ cô sẽ để ý đến thằng bé nên không cho nó xuất hiện ở nơi này!
Hiện tại Mông Qua đang nhìn ông nội với ánh mắt vô cùng ghen tị. Vợ anh ngồi sát bên ông cụ trông đến là thân mật, tận tình dỡ xương cá ra khỏi thịt rồi đặt vào dĩa ông, còn anh thì bị bơ đẹp như không khí. Phần ông cụ thì cười tít cả mắt, râu tóc vểnh hết lên.
Bữa tối cuối cùng cũng kết thúc, khốn nỗi ông cụ nhà anh còn chưa chịu thôi, tính dụ khị vợ anh đến thư phòng giải trí gì đó cho thư giãn.
Hên là vợ anh thức thời, lắc đầu một cách duyên dáng, đoạn đến bên cạnh nắm tay anh, cười tươi nói: "Dạ thôi ông ơi, nếu ông muốn đánh cờ thì gọi Hạ Thiên đến hầu ông ạ, còn cháu bây giờ chỉ muốn 'hâm nóng' tình cảm với đồng chí nhà cháu thôi."
'Hâm nóng' tình cảm, câu nói như xuyên tận vào sâu tâm khảm anh.
Cô nhìn anh tư lự: "Này! Ông xã đẹp trai xuất chúng, bây giờ cho anh nắm giữ phần thời gian còn lại của em nhá."
Nói xong, cô nhấc váy làm động tác cúi chào như các ŧıểυ thơ con nhà quý tộc trong những vở nhạc kịch. Tối nay, cô bận một chiếc đầm màu xanh ngọc có kiểu dáng đơn giản. Sợi tua rua nhỏ màu bạc trên chiếc đầm làm nổi bật khuôn mặt trang điểm nhẹ của cô, đẹp dịu dàng như ánh trăng sáng trong dưới bóng nước. Khi cô nhấc làn váy khẽ cúi đầu, sợi tua rua nhè nhẹ lay động dưới ánh đèn, toát lên nét phong tình mờ ảo.
Cả hai dìu dắt nhau ra khỏi phòng khách. Lúc đi tới khu vườn, Mông Qua kìm lòng không đặng hôn riết lên môi Hạ Nhật rồi ôm cô ngồi xuống xích đu.
Đầu lưỡi tiến quân thần tốc, Hạ Nhật nhiệt tình đáp lại. Cơn gió đêm thi thoảng thổi mạnh qua, mấy cây chuối trong vườn nghiêng ngả kêu xạo xạc, triền miên dai dẳng thư bản tình ca bất tận.
***
Hạ Nhật không ngờ Mông Qua lại đưa cô tới đây. Hồi học trung học cô dành rất nhiều thời gian ở thư viện cũ này, đọc sách, mượn sách và đợi anh.
Ngày trước, Hạ Nhật luôn ngồi ở góc trước cửa sổ, đối diện với cổng trường cấp ba của cô. Trên tay Hạ Nhật luôn cầm một cuốn sách nhưng ánh mắt lại rơi về phía cánh cổng, đợi đến khi một hình bóng quen thuộc xuất hiện, trái tim cô sẽ tự nhiên bừng sáng hẳn lên.
Cô hít vào một hơi thật sâu. Nơi đây, vẫn còn vương vẩn mùi hương mớ sách cũ mà Hạ Nhật quen thuộc, vẫn còn duy trì phong cách cổ điển và nét hoài cổ mà Hạ Nhật chẳng thể quên, với mấy tấm thẻ kẹp sách được làm thủ công, bức rèm cửa nhuộm kháng thuốc cổ xưa và quầy tủ tiếp khách đóng bằng gỗ. Chỉ khác một điều duy nhất là ông cụ hiền hậu đứng quầy ngày nào nay đã đổi thành người phụ nữ trung niên có khuôn mặt hao hao ông.
Bà ấy mỉm cười nhìn cô hồi lâu: "Mông Qua thực sự mang cháu tới."
Mông Qua thực sự mang cháu tới! Hạ Nhật không tự chủ được nắm lấy góc áo để che giấu tâm tư hỗn loạn của mình hiện tại.
Mông Qua cốc đầu cô: "Em có nhớ gì ở đây không?"
"Nhớ gì cơ anh?"
"Cuốn sách mà em mượn năm đó còn chưa trả cho người ta đấy."
Hạ Nhật ngẫm lại hình như là có chuyện này thật. Năm đó, cô có đến đây mượn ít sách cho Hạ Thiên, về sau xảy ra sự việc kia, cô hận không thể quên sạch mọi thứ liên quan đến thủ đô này chứ đừng nói là sách.
Mà nay, chẳng phải cũng thế ư? Số kiếp này quanh đi quẩn lại vẫn trở về ngã tư ban đầu.
"Sau khi em bỏ đi, ngày nào anh cũng tới đây. Ông cụ bảo anh mấy cuốn sách cuối cùng em mượn còn chưa trả tiệm, thế là anh chợt nảy ra một ý tưởng, luôn có linh cảm rằng em sẽ về lại đây trả sách. Vì vậy hôm nào anh cũng ghé đến đây chờ, đôi lúc thuận miệng còn trò chuyện với ông cụ dăm ba câu về em."
"Sau đó, dường như nó trở thành thói quen. Dù bận rộn cách mấy, anh cũng bớt thời gian đến ngồi đây một lúc. Thật không may, ông cụ đã qua đời hai năm trước. Con gái ông lúc đầu muốn kết thúc việc kinh doanh thư viện này nhưng sau bị anh thuyết phục nên cũng bắt đầu bỏ vốn đầu tư."
"Cháu biết cậu ta thuyết phục bác thế nào không?" Người phụ nữ trung niên mời bọn họ hai ly trà: "Cậu ta nói, một ngày nào đó cháu nhất định sẽ mang cô ấy trở về."
"Vì vậy bác từ chức về đây, cốt để xem thử xem cô gái nào mà làm anh chàng ấp ủ mãi trong lòng và nhung nhớ da diết khôn nguôi đến thế."
Mông Qua bất mãn đá đá chân Hạ Nhật. Người phụ nữ này cũng thật là, nghe xong bao chuyện mùi mẫn như vậy mà chẳng ừ hử tỏ vẻ gì, chỉ biết cúi đầu tu nước ừng ực.
Hạ Nhật ngẩng đầu nhìn Mông Qua, không biết tình cảnh của họ hiện tại có phải gọi là hữu duyên vô phận không nữa. Khi cô thầm mến anh, anh lại chẳng ngó mắt nhìn tới cô, đến khi anh quay đầu nhìn lại, cô đã hết thầm mến anh mất rồi.
"Đi thôi, anh dẫn em đi xem cái này." Mông Qua kéo Hạ Nhật đến một kệ sách nọ, rút quyển tạp chí ảnh nằm trên tầng cao nhất rồi lật ra một trang trong số đó.
Trên mặt biển yên tĩnh, ánh hoàng hôn phác họa đôi nam nữ đứng chân trần trên bãi cát hợp lại thành một cái bóng dài. Cô gái với mái tóc thắt bím đuôi ngựa quặp chân ngang hông cậu con trai, cúi đầu hôn cậu chàng, mơ màng và mộng ảo.
"Khi ấy anh nghĩ cô gái này trông rất giống em." Mông Qua chỉ vào một trang hình: "Lần đầu tiên nhìn thấy bức hình này, anh đã nghĩ nếu ngày nào đó em trở về, anh nhất định sẽ để em hôn anh với tư thế này."
"A Nhật, em sẽ cho anh một khoảnh khắc như vậy chứ?" Mông Qua ôm siết Hạ Nhật từ phía sau, giọng luyến lưu mặn nồng.
Hạ Nhật đẩy Mông Qua ra, sờ sờ tóc: "Nhưng làm sao đây, giờ tóc em hết thắt bím đuôi ngựa được rồi."
Hơn nữa, Mông Qua à, em cũng đã để lạc tình cảm ấy mất rồi.
Rời khỏi thư viện cũ, cả hai cùng sóng đôi đi bộ đến ngôi trường cấp ba. Không biết Mông Qua đào đâu ra chiếc xe đạp, bảo cô ngồi lên gióng trên rồi chạy một vòng quanh sân thể dục. Ngày xưa, mỗi khi nhìn thấy anh chàng nào đó đèo một cô nàng nào đó, Hạ Nhật đều kìm lòng không đặng mà ngắm nhìn chăm chú.
Thời khắc ấy, giấc mơ mà cô ước ao nhiều năm trước cuối cùng cũng trở thành hiện thực. Hạ Nhật nhắm mắt lại, buông ghi đông rồi giang hai tay ra, để làn gió đêm khẽ lướt qua kẽ tay. Tất cả những cô gái tuổi hoa niên đều bị thu hút và rung động trước hình ảnh ấy. Cô cũng không nɠɵạı lệ.
Có lần, cô dồn hết can đảm chỉ cặp nam nữ đang chạy xe đạp trên đường đua và nói với Mông Qua, "Mông Qua, cậu có thể đèo tớ một lần giống vậy được không?" Cô khao khát có được khoảnh khắc ấy biết bao, núp trong lồng ngực anh, lắng nghe âm thanh của gió, dù chỉ một lần thôi cũng được.
Thế nhưng khi đó anh chỉ hời hợt nói, "A Nhật, cậu biết đấy, tôi ghét chạy xe đạp". Vậy mà, cách đó mấy hôm cô lại nhìn thấy người bảo mình không thích chạy xe đạp chở Tô Hồng Liên đi lướt qua cô, còn chào hỏi cô vô cùng tự nhiên như không có chuyện gì xảy ra.
Hạ Nhật nhớ như in đó là một buổi tối của nghỉ hè năm nhất, bầu trời trên cao còn treo ánh hoàng hôn của chiều tà. Cô chạy đến đây, rồi đi bộ lên sân thượng của khu nhà giảng dạy.
Nay Hạ Nhật lại có mặt ở trên sân thượng này, chỉ là mưa gió năm tháng đã lặng lẽ lấy đi dòng chữ nho nhỏ cô từng khắc ở trong góc.
Hồi đó, cô từng khắc vào một góc nhỏ rằng: Mông Qua, cậu là đồ khốn. Mông Qua, tớ yêu cậu, cậu có biết không? Thuở ấy, cô vô cùng nhát gan, khắc xong còn sợ người ta đọc được, bèn kê một chậu hoa tới để che lấp dòng chữ ấy.
Hạ Nhật quay đầu: "Mông Qua, anh là đồ khốn. Để lại cho em biết bao nhiêu ký ức không vui."
Nếu như những hồi ức tốt đẹp nhiều hơn một ít thì tốt biết mấy, biết đâu được hiện tại cô đã dùng nó để thuyết phục chính bản thân mình ở lại bên anh.
Có một tia ảm đảm không thể che giấu hiện lên trong mắt cô. Đôi mắt buồn rầu đó khiến trái tim Mông Qua giật thót, suýt chừng muốn nhảy khỏi lồng ngực. Anh vội chạy lên vài bước nắm chặt lấy tay cô.
Trên đường về nhà, bọn họ lặng thinh không nói gì. Hạ Nhật bảo Mông Qua dừng lại trước cửa một siêu thị, sau đó tự mình đi vào.
Quảng trường ở lối vào siêu thị rất sôi động, đang tổ chức một cuộc thi "cõng vợ" để ăn mừng năm mới, quãng đường dài 500m, ai cõng vợ về đích đầu tiên sẽ được lấy hết hai dãy đồ trưng bày trên kệ.
Hạ Nhật vừa ra khỏi siêu thị, còn chưa kịp hiểu đầu cua tai nheo ra sao đã bị Mông Qua kéo qua bế lên lưng. Đợi đến khi hoàn hồn lại thì anh đã cõng cô đứng trên vạch xuất phát.
Nhân viên siêu thị vừa hét lên một tiếng, Mông Qua liền cõng cô chạy thục mạng về phía trước, kết quả bọn họ là người về đích đầu tiên. Lúc chạy đến đích, Mông Qua còn gật đầu không ngừng với mấy người vổ vũ, sau đó bưng mặt cô hôn điên cuồng, chọc mấy người xem huýt sao liên hồi.
A Nhật à, từ nay về sau, anh hứa sẽ để những kỷ niệm vui vẻ thay thế những ký ức buồn bã mà anh mang lại cho em trong quá khứ, em nhé. Anh nói nhỏ bên tai cô.
***
Khi Mông Qua đưa Hạ Nhật về đến nhà trọ của Hạ Thiên thì đã gần mười hai giờ đêm.
Đỗ xe dưới lầu, Mông Qua vẫn không cam lòng hỏi lần nữa: "Nếu không ngày mai anh đi cùng với em nhé."
"Không được. Lần này em với Hạ Thiên muốn nói chuyện rõ ràng với bố. Vả lại, chúng em sẽ đáp chuyến bay đi sớm nhất, ở một ngày rồi lại về. Chẳng phải gần đây anh bận rộn lắm ư? Anh cứ bận tiếp việc của anh là nhanh hết một ngày thôi ấy mà."
Hạ Nhật vừa cởi dây an toàn ra, Mông Qua đã nhào tới, Hạ Nhật liền nhanh tay chặn khuôn mặt đang tính áp lên mặt mình kia lại, rồi kéo anh ra ngoài.
Giờ phút này đường phố rất yên tĩnh. Mọi người đều đang tập trung ở quảng trường, chờ đợi khoảnh khắc tiếng chuông năm mới vang lên.
Hạ Nhật ra hiệu cho Mông Qua đứng trước xe, đoạn móc chiếc dây cột tóc mà cô mới mua ở siêu thị ban nãy ra, bới tóc lên rồi thắt thành cái bím đuôi ngựa, nháy mắt nhìn Mông Qua.
"Mông Qua, đây là quà năm mới em tặng anh."
Đúng vậy, đây là quà năm mới Hạ Nhật tặng Mông Qua. Món quà cuối cùng.
Mông Qua giang rộng hai tay, nhìn chiếc đầm bay phấp phới trong không trung họa thành một vòng cung hoàn mỹ. Cuối cùng cô nhảy lên người anh, hai chân kẹp lấy hông anh rồi cúi đầu hôn anh.
Cảm giác này còn ngọt ngào hơn cả mong đợi, đầu lưỡi cô nhanh nhẹn, hơi thở thanh nhàn thơm ngát.
Bọn họ để đầu lưỡi cuốn lấy nhau thật lâu, triền miền dây dưa, giống như hai con cá cuồng nhiệt dưới biển sâu.
Mông Qua bế cô lên nắp capo, sau đó nụ hôn rơi chằng chịt xuống cổ và sau gáy, tay cũng nhanh nhẹn kéo khóa sau lưng Hạ Nhật. Vào lúc anh định bế cô vào xe "ăn tươi nuốt sống" thì cô nàng nằm trong ngực bỗng cười khúc khích đẩy anh ra.
Mông Qua thực sự bực bội, vô cùng không vui. Mấy nay cô không cho anh chạm vào. Người phụ nữ này đúng là càng ngày càng biết dẫn dụ lòng ham muốn của anh, luôn luôn kêu dừng lại ngay thời khắc quan trọng.
Hạ Nhật quay đầu lại, ra hiệu cho anh kéo khóa lên giúp cô. Mông Qua liền sụ mặt, trưng khuôn diện thối hoắc. Cô đành an ủi hôn lên Thái Dương anh, dịu dàng mà tình cảm. Đây chính là Mông Qua của cô!
Thời còn con gái, cô thường thừa dịp anh ngủ say rồi vờ vô tình để môi chạm vào Thái Dương anh. Đó có lẽ là điều táo bạo nhất mà Hạ Nhật từng làm lúc niên thiếu.
"Đêm nay em theo anh về nhé. Anh cam đoan sẽ không làm trễ chuyến bay của em." Giờ phút này Mông Qua hận không thể "nuốt" Hạ Nhật vào bụng luôn cho xong.
Anh thực sự hết kiềm chế nổi bèn cọ sát cơ thể vào người cô, để cô biết rằng anh khát cầu cô bao nhiêu. Mông Qua siết tay cô đưa xuống bụng dưới, giọng điệu tỏ vẻ đáng thương như con chó nhỏ: "Về với anh đi mà? Trên xe cũng được, A Nhật, nó đói bụng lâu lắm rồi, nó cần em "yêu" nó."
Cô lắc đầu nguầy nguậy, bàn tay còn cố tình chuyển động, làm anh rêи ɾỉ một hồi lâu. Sau đó, cô từ từ thay tay mình bằng tay anh rồi ghé tai anh nói nhỏ, "Cục cưng, về nhà tự giải quyết đi nào. Tự túc là hạnh phúc."
Nói xong cô bèn cười hớn hở. Có lẽ giây phút này là giây phút Mông Qua nhìn thấy nụ cười hớn hở nhất của Hạ Nhật, cả con đường vang vọng tiếng cười giòn giã của cô, như tiếng chuông rung rinh trong gió, êm tai đến lạ kỳ. Cách đó không xa, tiếng chuông năm mới vang lên ở quảng trường, pháo hoa rực sáng cả bầu trời.
Dưới trời đêm lấp lánh pháo hoa, cô đứng đó mỉm cười, ánh lửa rực rỡ in trong đáy mắt, mơ hồ trào dâng một làn nước mờ ảo. Nhưng anh còn chưa kịp nhìn rõ, cô đã quay đầu đi mất.
Chỉ để lại một lời trôi nổi theo chiều gió, Mông Qua, goodbye!