Chuyện xảy ra chiều nay làm Hạ Nhật mất ngủ, cô lật qua lật lại, trằn trọc một lúc lâu vẫn không sao vào giấc được, chỉ thấy trong lòng rối như đống tơ vò.
Có tiếng mở cửa nhè nhẹ, rồi tiếng bước chân rón ra rón ren đi vào. Thôi xong, giờ không giả vờ ngủ cũng phải giả vờ ngủ. Đáng lẽ cô nên cảnh cáo anh không được tối trời lại mò đến đây mới phải, nhưng sau chuyện ầm ĩ ban chiều cô lại quên tiệt đi mất.
Tên nào đó đi vào còn không quên bước khẽ đến trước giường ông nội dò thám hồi lâu, sau khi chắc chắn tình hình ổn định mới mon men về phía giường cô, hiên ngang kéo một cái ghế ngồi xuống.
Hạ Nhật nín thở, tình hình hiện giờ rất gay cấn. Cô biết Mông lão gia đang vểnh tai nghe, Mông Qua chắc hẳn không ngờ có một ngày bản thân bị ông nội lôi ra làm trò đùa đâu nhỉ!
Đầu tiên anh dém nhẹ góc chăn cho cô, đoạn nắm lấy tay cô vuốt ve môi mình, rồi nhẹ giọng trách yêu: "Cắn sướиɠ nhể? Chả chừa cho anh chút mặt mũi nào. Con đà điểu nhà em sao lại thích cắn người thế chứ."
Đúng vậy, sáng nay lúc anh hôn cô, cô đã cắn cho anh mấy phát. Trận chiến hoang dại trong mắt người khác lại biến thành cuộc đùa giỡn giữa hai vợ chồng.
Hạ Nhật đau đầu kinh khủng. Trong phòng hiện giờ yên tĩnh đến nỗi một cây kim rơi xuống đất cũng có thể nghe thấy, chắc chắn mấy lời độc thoại nhảm nhí của Mông Qua đã bị ông nghe thấy hết rồi!
Mông Qua tạm thời còn chưa thôi, cầm lấy tay cô nhẹ nhàng cắn lấy cắn để một thôi một hồi.
Tên biến thái này! Hạ Nhật giả vờ nghiêng người qua, Mông Qua quả nhiên luống cuống tay chân, vội vàng ngồi xổm xuống trước giường. Hạ Nhật ti hí mắt nhìn, làm gì giống Âu Dương Phong luyện Cáp mô công đâu chứ? Ông nội lại lừa cô!
Một lát sau, Mông Qua ngồi lại trên ghế, cứ thế lẳng lặng nhìn cô.
Cũng không biết qua bao lâu, đến khi Hạ Nhật chuẩn bị liu riu ngủ thì đôi môi bỗng nhiên bị ai đó đó hôn lên! Thế này thì bảo sao ông nội không nhìn cô bằng ánh mắt thâm sâu khó lường cho được.
Cuối cùng anh kết thúc bằng một cái thơm trên má cô, thì thầm nói: "A Nhật à, anh ngủ đây."
Vì vóc người dài loằng ngoằng nên anh phải chui rúc trên ghế salon, nằm nghiêng người, mặt hướng về phía cô. Hạ Nhật hé mắt nhìn người đang nằm vất vưởng ở đó.
Đúng là một tên xấu xa, đểu cáng! Ai mướn anh làm chuyện ngây thơ như vậy, hại cô cũng ngờ ngờ ngệch nghệch theo. Ông nội chắc hẳn là đang cười đến sái quai hàm đây mà!
Như bị mê hoặc, Hạ Nhật rời khỏi giường đến bên cạnh Mông Qua, cứ như vậy ngồi xổm xuống, si ngốc nhìn anh.
Hạ Nhật chạm khẽ vào lông mày của Mông Qua, cô thích lông mày anh vô cùng, giống như đỉnh núi thanh tú lồ lộ trên lớp giấy Tuyên trắng ngà, rậm rạp mà sắc nét. Cô cũng rất thích chiếc mũi của anh, cao gọn thẳng tắp như đi trên một lưỡi dao, xuyên thẳng vào trái tim cô. Và cô thích cả chiếc cằm của anh nữa, khi anh khẽ ngẩng đầu lên, liền trở thành phong cảnh mà cô hằng ao ước.
Sao cô lại khờ dại thế nhỉ? Hạ Nhật tự giễu mình một phen, có điểm nào của Mông Qua mà cô không thích đâu chứ?
Tay cô rơi xuống môi anh, mới rồi anh còn khẽ hôn cô.
Người nằm trên ghế chợt mở mắt, cứ thế, bọn họ lặng lẽ nhìn nhau.
Mông Qua đặt tay Hạ Nhật lên môi mình âu yếm, cô vội rút ra, lặng lẽ cúi đầu, định xoay người đi, nhưng bàn tay bị anh kéo lại. Mông Qua dịu dàng áp đầu cô vào lòng mình.
"A Nhật, em có nghe thấy gì không? Chỉ có em mới khiến nó đập cuồng loạn đến vậy. Thế giới này cũng chỉ có mỗi em mới có bản lĩnh ấy. Tô Hồng Liên mãi mãi không thể làm được như thế, trước đây cũng vậy, hiện tại cũng vậy và sau này cũng vậy."
Hóa ra âm thanh đơn điệu cũng có thể khiến con người ta choáng váng như tiếng từ trời giáng.
"Mông Qua." Hạ Nhật dời đầu khỏi ngực anh, đêm tối luôn khiến trái tim con người ta trở nên yếu đuối: "Tôi thật sự không biết phải tha thứ cho anh thế nào. Việc anh không tin tôi giống như một con dao đâm thẳng vào trái tim vốn đã chẳng lành lặn của tôi vậy."
Hạ Nhật đặt tay lên trái tim mình.
"Anh biết. Nhưng anh nguyện ý chờ đợi và sẵn sàng thay đổi."
Mông Qua vỗ vỗ vị trí bên cạnh mình, ý bảo Hạ Nhật nằm xuống.
Cô do dự một lúc lâu, cuối cùng cũng đặt mình nằm xuống. Nhưng còn chưa kịp ngả lưng Mông Qua đã vội sấn tới ôm cô vào lòng.
"A Nhật à, có lần anh đến Nhật Bản nhìn thấy một ngôi mộ nằm chênh vênh ở một ngôi làng nhỏ gần thành phố Sapporo. Trên phần mộ ấy có khắc một câu thế này: Trên thế giới này không có ai yêu anh bằng em. Trên thế giới này lại càng không có ai yêu em bằng anh."
"Dân địa phương nói ở đó chôn cất một đôi vợ chồng thủy chung son sắt bất chấp lớp màu của thời gian. Họ là đôi thanh mai trúc mã đã cùng nhau trải qua bao nhiêu biến cố trong đời, từ chiến tranh thế giới thứ hai đến sự phát triển thần kỳ của nền kinh tế Nhật Bản và trận động đất lớn nhất cả nước lúc bấy giờ. Khi còn sống, họ đã cùng nhau khắc tuyên ngôn tình yêu bất diệt của mình lên tấm bia mộ đó và hẹn đến lúc chết sẽ nằm chung một huyệt."
"Sau này mỗi lần đến Nhật Bản, anh đều tới ngôi mộ đó đứng ngây ngốc hồi lâu."
Mông Qua nhớ lại ngôi mộ nằm gỏn gọn ở một góc núi kia mà không khỏi chạnh lòng. Khi ấy anh không tìm được tung tích của Hạ Nhật, mặc cho có loanh quanh mệt mỏi không biết điểm dừng thì cuối cùng cũng chẳng thấy cô đâu. Thậm chí lúc tuyệt vọng nhất anh đã làm một việc ngớ ngẩn không tả nổi, đó là cầm hình của cô đi khắp đường lớn ngõ nhỏ ở Hokkaido hỏi như một thằng điên, vớ được người nào là hỏi người đó, rằng mấy người có từng nhìn thấy cô gái này hay chưa. Thời khắc ấy anh chẳng muốn nhìn lại, bởi bây giờ cô ở trong lòng anh mới là chân thật nhất.
"A Nhật à, hay là chúng ta cũng mua một miếng đất ở dưới quê nhé. Đợi đến khi mất cũng lập một tấm bia và chôn cùng một mộ như vậy, được không em?"
Hạ Nhật nhắm mắt lại: "Mông Qua à, chúng ta thật sự có thể cùng nhau già đi sao?"
"Có thể! Nhất định có thể!" Mông Qua ôm chặt lấy cô: "Chúng ta sẽ cùng nhau già đi, ngay cả Chúa cũng không thể ngăn nổi."
Mông lão gia từ từ mở mắt ra, nhìn hai bóng người đang rúc vào nhau trên ghế sô pha. Hai đứa nhỏ trẻ người non dạ này làm ông già gần đất xa trời như ông cũng phải cảm động không thôi, ai dám nói thời đại này chỉ còn tồn tại những cuộc tình chóng vánh sớm nở tối tàn, vội đến rồi vội đi như một cơn gió chứ?
Lúc tỉnh dậy, Mông Qua mò mẫm trong ngực mình một hồi vẫn thấy trống không, quay qua thì thấy Mông lão gia đang nhìn anh với ánh mắt vô cùng quái lạ.
"Sao thế ạ? Trên mặt cháu có dính gì sao?" Mông Qua sờ sờ mặt mình: "A Nhật đâu ạ?"
Ông lão cười khoái chí, không ngờ thằng nhóc này cũng si tình như vậy, mấy lời sến súa buồn nôn thế cũng nói ra được.
"Giời ạ! Con bé nó đi từ đời nào rồi, anh ạ. À, đúng rồi, con bé bảo đêm nay nó không đến đấy."
"Thật á, ông nội?" Mông Qua lập tức cao giọng: "A Nhật bảo tối nay không đến ạ?"
Ông lão gật đầu: "Thế nên tối nay con đỡ phải rách việc đi ngủ ghế salon làm gì, lên thẳng giường mà ngủ ấy."
"À..." Nửa buổi sau Mông Qua mới ấp úng nói: "Hì, ông nội này, đúng là không đúng dịp rồi, tối nay chắc con cũng không đến được."
Điển hình của loại người có vợ quên mẹ, ông thừa biết tính cách của nó từ đời nào rồi.
Hạ Nhật đương nhiên không dám quay lại bệnh viện, 'tiết mục' biểu diễn miễn phí tối qua trước mặt ông nội vẫn còn để lại dư âm hãi hùng trong cô, vì vậy trời mới hửng sáng cô đã lén chuồn đi mất. Với suy nghĩ mờ ám không đứng đắn của ông không biết nó đã phóng tác ra thành cảnh tượng gì rồi.
Hạ Nhật quên mất là mình với anh đang bất ổn, nên cũng vô tư ngồi xe anh tan tầm, nấu cơm cho anh ăn, không những thế còn nhiều lần đảm bảo với anh rằng cô sẽ không nằm cùng giường với anh trừ khi cô muốn.
Một dì tương đối lớn tuổi trong tổ kịch nói với cô rằng, điều đáng trân trọng nhất giữa hai vợ chồng là trong những lúc hoạn nạn có nhau, phải học được cách bao dung cho nhau. Khi ta hãy còn trẻ sẽ cảm thấy có một vài chuyện không thể chấp nhận được nhưng rồi thời gian trôi qua nó sẽ dần xóa nhòa.
Phải, Hạ Nhật luôn mong một ngày nào đó mình và Mông Qua sẽ giống như đôi vợ chồng đã mất ở Nhật Bản, chậm rãi hưởng gió nhận sương, đến lúc già đi vẫn khắc cốt ghi tâm tình cảm của đôi bên, rồi khi nhắm mắt xuôi tay được chôn cất cùng một chỗ, phía trên bia mộ sẽ khắc những lời nguyện thề, nói với thế giới rằng họ đã từng yêu nhau.
Trên thế giới này không có ai yêu anh bằng em, và cũng không có ai yêu em bằng anh.
Áng chừng mỗi cô gái trên thế giới này đều đợi chờ một tình yêu như vậy, không phải sao?! Mặc cho thời thế có xoay vần đổi dời, anh vẫn ở đó, bên cạnh em, thủy chung như một, luôn khao khát những điều thuần khiết và thật tâm nhất trong trái tim mình.
Trưa hôm nay, Mông Qua lại lò dò tới 'thực địa' của mình. Anh mang đồ ăn mà cô thích nhất đến, trả lại chiếc máy tính mà ngày đó anh ném hỏng cho A Thụ và còn xin lỗi cậu ta vô cùng chân thành. Cả chiều hôm đó, anh chỉ ngồi im bên cạnh cô, lẳng lặng nhìn cô làm việc, thỉnh thoảng cũng trò chuyện đôi ba câu với mọi người xung quanh về việc nhà và những chuyện vặt vãnh thường ngày, từng câu từng chữ chừng mực thỏa đáng, vô cùng hòa hợp với tổ kịch của cô.
Hạ Nhật biết, Mông Qua vốn dĩ không phải là một người hòa đồng.
Người ta nói phụ nữ sẽ dễ xúc động trước những hành động tinh tế của đàn ông, vì vậy Hạ Nhật lại bắt đầu mềm lòng.
Nửa đêm về sáng, Hạ Nhật bị một cơn đau như khoan thẳng vào tim làm tỉnh giấc, cái đau này cô không lạ lẫm gì, chiếc răng khôn không mọc được ba năm nay lại chạy đến hành hạ cô lần nữa.
Ba năm nay, mỗi lần nó phát tác, nha sĩ đều khuyên cô nên nhổ nó đi vì nó mọc lệch dưới nướu đâm xiên vào các chân răng lân cận sẽ gây ra tổn thương và đau đớn.
Nhưng Hạ Nhật không muốn.
Răng khôn là chiếc răng cối thứ 3 hay còn gọi là răng số 8, thường mọc cuối cùng của mỗi bên hàm, những người trong độ tuổi trưởng thành từ 18 đến 24 sẽ mọc bốn chiếc răng tượng trưng cho sự khôn ngoan, tuy nhiên không phải ai cũng mọc răng khôn. Khi chúng lớn lên có nghĩa là bạn đã bước vào giai đoạn trưởng thành trong suy nghĩ. Đây là những gì cô đọc được về răng khôn trong một quyển sách nào đó.
Chẳng vậy mà Hạ Nhật luôn luyến tiếc nhổ đi chiếc răng trượng trưng cho sự khôn ngoan của mình, hơn nữa còn cố chấp tin rằng một ngày nào đó nó sẽ mọc ra, cho dù nó có khiến cô đau đến không mở miệng nổi. Cũng chính vì thế mà Trình Như Thánh đã đặt cho cô biệt danh là cô bé lạ lùng.
Lần này cơn đau lại càng mãnh liệt hơn, Hạ Nhật cảm thấy dường như nó đau buốt đến tận óc, đau đến nỗi khiến cô co quắp cả người, cơ thể run lẩy bẩy.
"Mông Qua, Mông Qua." Hạ Nhật kéo áo người bên cạnh.
Sắc mặt trắng bệch của cô hù Mông Qua sợ gần chết: "Em sao vậy, A Nhật? Mau nói anh biết em sao vậy?"
"Răng...Đau răng...Em đau răng." Hạ Nhật run cầm cập nói trong đau đớn: "Mông Qua, Mông Qua..."
"Đau răng...Đau răng?" Bộ dạng quằn quại như sắp chết của Hạ Nhật làm Mông Qua sợ đến hồn bay phách lạc, chỉ biết luống cuống lặp lại lời cô nói.
Đến lúc hoàn hồn, anh vội chạy vọt ra phòng khách, tay run run cầm điện thoại lên quay số.
Cú đầu tiên lại gọi thẳng tới đồn cảnh sát. Thật ra anh muốn gọi đến bệnh viện điều động xe cứu thương nhưng không hiểu sao lại gọi lộn đến đồn cảnh sát.
"A Nhật bị đau răng, mấy người mau cử người tới cứu cô ấy."
"Đồ điên." Người nghe điện thoại hung dữ dập máy.
Cuộc thứ hai cuối cùng cũng gọi đúng, nhưng đối phương lại rất khách khí nói.
"Xin lỗi, thưa anh, nhưng đau răng thì phải đến phòng khám nha khoa. Hơn nữa, anh yên tâm, tôi hành nghề cũng mấy chục năm rồi, chưa bao giờ nghe thấy có người chết vì đau răng đâu."
Cầu cứu không được, Mông Qua đành quay trở về phòng, vừa vào đã thấy Hạ Nhật đau đến nỗi cuộn người như con tôm luộc.
Đau răng, chết tiệt đau răng! Mông Qua giữ chặt người cô: "A Nhật, để anh xem xem."
Nửa bên mặt của cô đã sưng vù cả lên, Mông Qua vừa mới đụng vào cô đã la lên oai oái, làm anh hãi đến nỗi không biết phải để tay ở đâu cho phải.
Lòng anh nóng như lửa đốt tất tả lấy chiếc áo khoác trong tủ ra choàng vào cho Hạ Nhật rồi vội mặc áo khoác ngoài vào, cõng cô lên chạy ra ngoài.
"Anh tính đi đâu thế?" Hạ Nhật víu lấy cổ Mông Qua, thở ra từng cơn một, đau đớn dường như làm cô hô hấp khó khăn hơn.
"Đến phòng khám nha khoa."
"Anh ngốc à." Hạ Nhật kéo quần áo Mông Qua: "Bây giờ phòng khám cũng đóng cửa cả rồi."
Lúc này mắt Mông Qua bỗng lóe lên một tia sáng, anh nhớ hình như Dương Sưu từng đề cập với anh rằng cậu ta có một người chú mở phòng khám nha khoa tư nhân ở Bắc Kinh.