Thân thể thái tuế bị hỏa thiêu không chết, nước cũng không làm gì được nó, đao thương bình thường của nhân gian cũng không khác gì. Một khi nó đi tới dưới chân núi nhất định sẽ trở thành đại họa cho thành phố.
Nhưng bây giờ, thái tuế này tựa hồ đã không thể đi xuống được nữa.
Nhân loại khó có thể đối phó với thái tuế, kỳ thực quỷ đói cũng không dễ dàng nhưng quỷ đói và người không giống nhau, bọn họ không sợ bị đâm vào, số lượng lại áp đảo, từ lúc sinh ra đã mang theo nghiệp, biết đâu lại có thể kéo dài thời gian với thái tuế.
Ví dụ như lúc này, một đống quỷ đói lít nha lít nhít bao trùm lấy mặt trên thái tuế. Từ xa nhìn lại giống một miếng bánh khổng lồ màu trắng bị một đống con kiến bu lấy vậy.
Bên trong đám quỷ đói có cự khẩu nhân cơ hội phun lửa đốt thái tuế, có quỷ hun khói thái tuế, Châm Khẩu không có skill này nhưng có thể cắn sẽ cắn, chỉ là không có cổ họng ăn được, nhưng nói chung cũng có đóng góp.
Hình ảnh này thật sự không đẹp lắm nhưng đã có thể giải trừ nguy hiểm.
Dụ Tranh Độ không quên nhắc nhở Mẹ Quỷ: “Bà nhớ chỉ đạo bọn họ sau khi học không được vứt nguyên liệu đi…”
Mẹ Quỷ ra hiệu ok: “Tôi biết rồi, lăn qua một lớp trứng gà rồi tới bánh mì, sau đó chiên đều hai mặt vàng óng…”
“Mỗi ngày bà đọc cái gì thế!” Dụ Tranh Độ mắng, “Tôi nói nhớ phơi khô thu hoạch cẩn thận, thịt linh chi có giá rất đắt, một khối thịt lớn như thế có thể bán được rất nhiều tiền!”
Thân thể thái tuế không biết có thể nghe hiểu được đối thoại của hai người không mà hiển nhiên đã cảm giác được tình cảnh của mình không tốt lắm. Toàn thân bắt đầu run rẩy, dùng sức lay động muốn lặn xuống, xem ra là muốn trở về với đất mẹ rồi.
Mà lúc này nó muốn trở về đương nhiên là nhóm quỷ đói không đồng ý rồi.
“Muốn chạy?” Mẹ Quỷ gào lên, hai tay giơ cao lên trời, bộ đồ nứt ra, cả người bà nhanh chóng bành trướng khổng lồ như thái tuế, làn da của bà vừa đen vừa thô, trên mặt mọc đầy lông, chân rồng chân hổ, lông mày là trăn giao nhau, hình dáng hùng vĩ quái lạ.
Bà dùng hai tay mình túm chặt lấy thái tuế đang cố gắng chui xuống lòng đất, bà dùng sức kéo lên trực tiếp bế thái tuế.
Thái tuế càng run dữ dội hơn, vô số trụ thịt nhỏ từ trong thái tuế vươn ra cố gắng đào đất nhưng không làm được gì. Nhóm quỷ đói đã chui xuống dưới nắm lấy trụ thịt nhỏ của nó lần thứ hai cắt cắt, đốt đốt.
Mẹ Quỷ cười ha hả: “Có tiền rồi!”
Nhóm quỷ đói: “Có tiền rồi có tiền rồi!”
Bầu không khí vô cùng vui sướng.
Trên đỉnh núi Tuyệt Cảnh, Quỷ Đế nhìn thân thể thái tuế không còn tí tôn nghiêm nào: “…”
“Vậy mà ngươi có thể sử dụng pháp ấn của Thương Khuyết.” Y hít một hơi thật sâu, ánh mắt chuyển hướng sang Dụ Tranh Độ, “Đúng là coi thường ngươi rồi.”
Dụ Tranh Độ khiêm tốn ôm quyền: “Quá khen.”
“Nhưng cuối cùng cũng chỉ là sức mạnh của Thương Khuyết mà thôi.” Quỷ Đế nói, sau khi hiểu ra sức mạnh Dụ Tranh Độ khởi động là của Thương Khuyết thì không để trong lòng nữa. Sức mạnh của Thương Khuyết bị phân ra, như vậy cũng sẽ có giới hạn, dù sao Thương Khuyết còn phải tập trung tinh thần chiến đấu với y.
Ngược lại là lông mày Thương Khuyết nhướn lên, trên mặt chợt lóe vẻ mặt nghi hoặc.
Nhưng tia nghi ngờ kia chỉ chợt thoáng qua không khiến Quỷ Đế chú ý. Lúc này trận chiến đã lên tới đỉnh điểm, không ai dư hơi phân tâm nữa.
Hạt bồ đề thứ tám lơ lửng giữa trời, đất dưới chân Dụ Tranh Độ hơi động. Cậu cúi đầu nhìn lại thì thấy đất ở Ngạ Quỷ đạo xuất hiện trên phiến đá đỉnh núi, đại thụ và quỷ hỏa xuất hiện càng ngày càng nhiều.
Kết giới giữa Ngạ Quỷ đạo và nhân gian càng thêm mong manh.
Nhóm nhân viên La Phong:
Nhân viên giáp: [Chuyện gì thế? Sao Ngạ Quỷ đạo lại xuất hiện vậy?]
Nhân viên ất: [Chời má, nhiều quỷ đói thế!!!]
Nhân viên bính: [Bọn chúng gầy dữ!!!]
Lục Linh Tê: [@Thương Khuyết @Dụ Tranh Độ, các boss ơi, xảy ra chuyện gì vậy?]
Nhìn thấy cả đám đang hoảng loạn, Dụ Tranh Độ không thể không nhắn lại:
Dụ Tranh Độ: [Chuyện lớn, tôi với Thương Khuyết đang giải quyết. Mọi người chờ sẵn đi, bất cứ lúc nào cũng phải đợi lệnh.]
Dụ Tranh Độ: [Hiện giờ tình hình Phù Thành thế nào rồi?]
Khang Tấn: [Người phàm không nhìn thấy Ngạ Quỷ đạo với quỷ đói nhưng họ có thể cảm giác được xung quanh đang xảy ra vấn đề gì đó.]
Giống như Khang Tấn nói, lúc này người dân Phù hành tuy không nhìn thấy Ngạ Quỷ đạo nhưng họ có thể rõ ràng phát hiện hoàn cảnh xung quanh khác với bình thường, lạnh lẽo, sợ hãi, còn có quỷ đói cự khẩu phun hỏa diễm mang tới cảm giác bị thiêu đốt, quỷ đói xú khẩu thì phun ra hơi thở mùi thối tanh nồng.
Mà khiến mọi người cảm thấy kinh hoảng nhất là trong chớp mắt toàn thành phố bị tầng tầng mây đen che khuất.
Tất cả mọi nơi trong thành phố rơi vào bóng đêm, từ các công trình kiến trúc tới đèn đường cũng vội bật đèn sáng lên nhưng với lớp mây đen dày đặc khiến ánh đèn như bị bóng tối bao vây, chỉ có thể miễn cưỡng chiếu sáng phạm vi nhỏ xung quanh.
Giao thông tắc nghẽn, người trong thành phố hoảng loạn, tiếng thắng xe gấp, tiếng còi, tiếng cãi vã tràn ngập từng ngóc ngách rồi mọi người dần dần cảm thấy có điểm gì đó không đúng, tất cả đều ngẩng đều lên nhìn về phía mây đen đã áp xuống tới đỉnh đầu.
Trên đường lớn đều là diện y màu trắng, xe cộ ngổn ngang, hành khách đi xe bus chạy xuống, tài xế thì thò đầu ra ngoài cửa sổ, các cửa sổ thủy tinh của các văn phòng chật kín hình ảnh mọi người tụm lại nhìn ra ngoài.
Tất cả mọi người đều thắc mắc:
“Chuyện gì đang diễn ra vậy? Sao lại tối như mực thế này?”
“Chẳng lẽ là trời sập?”
“Lạnh quá má ơi, toàn thân tôi nổi da gà hết rồi này!”
“Mẹ nó, miệng cậu hôi quá, mau cách xa tôi ra!”
“Cô chớ nói lung tung. Tôi vừa mới ăn kẹo cao su, hôi đâu mà hôi?”
Ở nơi bọn họ không nhìn thấy được có một quỷ đói miệng thối gầy trơ cả xương tỏ vẻ vô tội khoát tay áo, trên điện thoại nhanh chóng nhập tin nhắn: Kẹo cao su là cái gì?
Dụ Tranh Độ không thể nào phân thân được nhưng may là La Phong còn có Triệu Nhược Lạp. Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, diện y bay đầy trời, còn có nhóm quỷ đói ngơ ngác nhìn bốn phía, bỗng nhiên cô cảm thấy đôi mắt hơi đau.
Cô bóp bóp sống mũi mình, nữ sĩ khoa học mở tuệ nhãn: “Ngạ Quỷ đạo chồng lên với nhân gian rồi…”
Bên ngoài kia, các phiến đá ngoài vườn đan xen cùng với đất của Ngạ Quỷ đạo, hai giới không ngừng giao nhau, nếu chỉ liếc nhìn qua giống như mặt đất bị cắt rời, phiến đá cùng bùn đất trộn lẫn với nhau.
Nhóm quỷ đói ngẩng đầu lên, lộ ra khuôn mặt xanh trắng, chết chóc.
Chúng sinh quỷ đói tuy thuộc sự quản lý của La Phong nhưng đột nhiên xuất hiện ở nhân gian, bọn họ cũng không biết chuyện gì đang xảy ra, nhìn thấy phong cảnh nhân gian mới lạ nên khó tránh khỏi hưng phấn, đi du đãng xung quanh. Còn có quỷ đói ỷ vào việc người phàm không nhìn thấy mình nên không thèm kiêng kỵ mà chạm lên người, tò mò sờ sờ đồ, có đứa khốn nạn hơn dùng ngón tay chọt vào đèn đường.
Trong mắt người phàm thì tự dưng cảm thấy trời nóng lạnh bất thường, bóng đèn đột nhiên bị nổ, thùng rác ven đường không hiểu sao lại đổ ngã, rác thải thì bay khắp nơi.
Trên đỉnh núi Tuyệt Cảnh, Quỷ Đế bị Thương Khuyết tấn công phải lui về sau, mà sau lưng lại là lư hương khổng lồ, nghiệp hỏa vĩnh cửu cách lư hương đốt cháy lưng y, hoa văn bay lên từ trong lư hương tiến vào trong máu thịt của y khiến sắc mặt y trắng bệch, cơ hồ không thể chống đỡ nổi nữa.
Nhưng trên mặt y vẫn lộ ra nụ cười: “Thương Khuyết, không ngờ bây giờ ngươi vẫn còn mạnh như vậy, nhưng ta nói ngươi nghe cho dù là ngươi một ngàn năm trước cũng không thể cứu được nhân gian này…”
Xung quanh bọn họ có vô số quỷ đói hiện thân du đãng, dưới chân núi mơ hồ truyền tới tiếng người kêu la hoảng loạn.
Dụ Tranh Độ lúc này đang đứng trên vách đá cheo leo, ngắm nhìn Phù Thành xa xa. Trong mắt cậu toàn bộ thành phố đều bị màu đen bao phủ, ngoài ra còn có thể nhìn thấy bóng quỷ, nhưng cậu biết hai đạo trùng điệp, quỷ đói hiện thân, kiến trúc thành thị pha lẫn với rừng rậm của Ngạ Quỷ đạo bất cứ lúc nào cũng có thể sụp đổ.
Cậu nhíu chặt mày: “Là cảnh tượng tôi đã thấy, tương lai… vẫn phải tới…”
Quỷ Đế cuối cùng cũng có phản ứng, y lộ ra ánh mắt nghi ngờ: “Ngươi thật sự thấy được?”
Dụ Tranh Độ xoay người nhìn y, tiện tay quơ quơ mặt nạ đuổi quỷ.
Quỷ Đế tựa hồ hơi hiểu ra nhưng vẫn không rõ: “Cho dù có thần lực phụ thân nhưng người phàm không thể nhìn thấy tương lai.”
Mà lúc này chẳng có ai nói rõ cho y được vấn đề này, đối với Quỷ Đế mà nói thì chuyện này cũng không còn quan trọng nữa, y lộ ra nụ cười như cũ: “Nếu ngươi thấy được thì ngươi cũng phải chuẩn bị tâm lý để tiếp nhận sự thật chứ?”
Dụ Tranh Độ lạnh mặt nói: “Chuẩn bị sẵn sàng ngăn cản ngươi.”
“Các ngươi ngăn được không?” Lưng Quỷ Đế bị đốt cháy bỏng rát, pháp y màu trắng bị chọc thủng, da thịt dán lên lư hương nhưng y vẫn lộ ra vẻ mặt thong dong, “Cho dù các ngươi xây hạ tầng dưới Ngạ Quỷ đạo thì làm được gì chứ? Chung quy vẫn không có cách nào ngăn cản được chúng sinh quỷ đói chiếm lĩnh nhân gian…”
Phật nhãn xuyên qua tầng mây dày đặc nhìn về phía thành thị, sau đó Quỷ Đế bỗng dưng khựng lại: “Bọn quỷ đói kia đang làm gì vậy?”
Chỉ thấy trong thành phố vốn phải là cảnh tượng bọn quỷ đói đang quậy phá khiến dân chúng đại loạn nhưng giờ lại đang đứng xếp hàng ngay ngắn có trật tự đi về một hướng, lúc đi ngang qua thùng rác bị đổ còn không quên dựng đứng lại, thuận tiện nhặt hết rác bỏ vào.
Mà ở mỗi ngã tư còn có nhóm người mặc đồng phục, đeo băng tay màu đỏ giơ cờ đỏ chỉ huy giao thông.
Nhìn kỹ thì thấy trên tay nhóm quỷ đói đều đang cầm điện thoại, từng đứa xem màn hình, thỉnh thoảng còn ngẩng lên phân biệt trái phải, nếu xem không hiểu thì đi hỏi nhóm cầm cờ đỏ.
Quỷ Đế:???
Dụ Tranh Độ nhận được tin nhắn của Triệu Nhược Lạp: [Tôi dùng hệ thống nhắn tin cho nhóm người sử dụng ở Ngạ Quỷ đạo yêu cầu họ dựa theo con đường mà app quy hoạch nhân sinh chỉ định đi tới địa điểm tập trung, chờ đợi công ty thông báo và sắp xếp.]
Triệu Nhược Lạp: [Nếu như gặp phải tình huống khẩn cấp hoặc nhìn thấy quỷ đói không chịu hợp tác thì nhân nút lệnh [cầu cứu khẩn cấp] thông báo cho công ty, trực tiếp bắt và giam cầm vĩnh viễn.]
Dụ Tranh Độ thở phào: [Thông mạng cho Ngạ Quỷ đạo vẫn hữu dụng lắm.]
Quỷ Đế: “Hộc…” Y phun ra búng máu.
Ngạ Quỷ đạo tuy chồng lên với nhân gian nhưng nhóm quỷ đói cuối cùng lại không gây ra đại loạn cho người phàm mà lại nghe theo lời của hệ thống La Phong thuận lợi tới địa điểm được chỉ định, dưới sự sắp xếp của nhân viên La Phong xếp thành hàng ngồi xuống, vừa chơi điện thoại vừa chờ thông báo.
Thậm chí còn kết thành tình hữu nghị với âm hồn người trần.
Âm hồn: “Mấy người là quỷ đói à. Thật đáng thương, gầy quá trời.”
Quỷ đói: “Vẫn ổn vẫn ổn, hiện giờ đã tốt hơn trước nhiều rồi, còn có điện thoại chơi nữa.”
Quỷ đói khác: “Đúng đúng đúng, hơn nữa nếu thái độ trên lớp giáo dục tư tưởng tốt thì không quá năm trăm năm nữa sẽ được đi đầu thai.”
Âm hồn: “Trời trời, tháng sau là tôi có thể đầu thai rồi.”
Quỷ đói: “Vậy tốt rồi, ông đầu thai thành gì?”
Âm hồn: “Nói ra thì thật xấu hổ, khi còn sống tôi hay chơi gái nên kiếp sau làm gà… Má, ông chảy nước miếng là có ý gì?”
Quỷ đói: “Thật xin lỗi, tôi đang nghĩ tới năm mươi cách chế biến gà…”
Âm hồn: “Tên súc sinh này!”
Quỷ đói: “Ông cũng sắp thành súc sinh rồi!”
Phù Thành nhanh chóng khôi phục lại yên tĩnh, ngoại trừ nhân gian vẫn đang chồng chéo lên Ngạ Quỷ đạo, trên đỉnh đầu là tầng mây đen thì thoạt nhìn không có gì khác biệt với thường ngày.
“Ngươi đúng là kẻ điên, ngay cả Ngạ Quỷ đạo mà cũng tư tưởng hóa.” Quỷ Đế cắn răng nói, xoa xoa hạt bồ đề thứ chín.
Nhưng lúc này y đã là nỏ mạnh hết đà, Thương Khuyết không cho y cơ hội, trường kiếm màu đen phá tan bình phong vô hình, mũi kiếm lướt qua cổ tay La Vạn Tượng.
Chuỗi hạt bồ đề bị đứt, tất cả hạt bồ đề rơi xuống một chỗ.
Thương Khuyết nói: “Hữu giáo vô loại*.”
(*Hữu giáo vô loại: Đây là câu nói xuất phát từ Khổng Tử, theo ông giáo dục, học hành không phải là đặc quyền đặc lợi của tầng lớp quý tộc quan lại mà trở thành nhu cầu tất yếu của mọi tầng lớp dân chúng.)
Phật nhãn của La Vạn Tượng chậm rãi nhắm lại, thân thể ngã sấp xuống đất, lộ ra sống lưng bị lư hương nướng tới cháy đen, da thịt bị bong tróc, nhìn thấy mà giật mình.
Sau đó một bóng mờ khổng lồ từ từ đứng lên từ cơ thể La Vạn Tượng.
Y mặc áo bào màu đỏ, trên vạt áo còn có đồ án tường vân, trên đầu đội mũ miện mành châu, trên tay cầm tấm phiến bằng ngà, đây chính là chân thân của Bắc âm Phong Đô đại đế.
“Chỉ còn một bước nữa, thật đáng tiếc.” Phong Đô đại đế thở dài một tiếng.
Trường kiếm của Thương Khuyết trôi nổi giữa không trung, hắn hờ hững nhìn Phong Đô đại đế: “Ngươi vẫn còn chưa hết hy vọng sao?”
“Sao có thể từ bỏ được?” Phong Đô đại đế nặng nề nói, “Thương Khuyết, ngươi có biết ta đã nhìn thấy gì không?”
“Ta biết.” Dụ Tranh Độ gỡ mặt nạ xuống, cậu nhìn về phía Thương Khuyết, trong đôi mắt lộ ra bi thương vô hạn, “Bọn họ rất nhanh sẽ biến mất…”
Mười vạn thành dân dùng một hồn một phách vượt qua ngàn năm nhưng hiện tại, họ cuối cùng cũng không thể giữ được nổi.
Thương Khuyết trong chớp mắt thất thần, mà Phong Đô đại đế lợi dụng kẽ hở này giơ tay lên, hạt bồ đề trên đất lần thứ hai bay lơ lửng giữa trời, “Thương Khuyết, lý do ngươi vĩnh viễn không thể thắng nổi ta chính là vì lòng dạ ngươi quá mềm yếu.”
Mây đen trên trời hạ xuống tới một mức độ nào đó rồi bắt đầu đổ mưa.
“Trời mưa rồi.”
“Á, sao nước mưa lại là màu đỏ?”
“Trời má, gì vậy trời?”
“Này là do ô nhiễm nặng quá à?”
“Đệch, sao tôi có cảm giác nước mưa này thoạt nhìn trông như máu vậy?”
Mưa to màu đỏ lần thứ hai gây nên khủng hoảng cho thành phố, người qua đường bất chấp trốn vào trong hoặc ngồi lại vào xe.
Mưa càng lúc càng lớn, nước dần đọng lại thành dòng nước rồi thành hồ nước, không chỉ con đường mà toàn bộ Phù Thành sẽ rất nhanh lâm vào biển lớn màu đỏ.
Dụ Tranh Độ trừng mắt nhìn bầu trời như muốn rách cả mí mắt: “Là đại hải u minh…”
Kết giới giữa Ngạ Quỷ đạo và nhân gian bị nứt vỡ không phải chuyện đơn giản. Sau khi xảy ra chuyện, Hắc Hà dần dần xuất hiện dẫn tới vùng trời thành phố lộ ra đường viền của đại hải u minh.
Từ bên trên đỉnh núi nhìn xuống giống như toàn bộ thành phố bị nhấn chìm trong đại dương màu đỏ ngầu.
Trong đại hải truyền tới tiếng gào thét của quỷ cực ác, bóng hình khổng lồ mang dây xích, từ trong biển đang bơi qua, hướng tới nhân gian.
Phong Đô đại đế khẽ mỉm cười: “Thương Khuyết, ngươi có thể dẫn nghiệp hỏa vĩnh cửu nhưng nghiệp hỏa lại không thể đốt cháy được đại hải u minh.”
Tấm phiến bằng ngà của y bay phía về Thương Khuyết, giao nhau với trường kiếm màu đen của hắn.
Một sức mạnh vô hình nào đó xuất hiện khiến quỷ đói ở nhân gian như ẩn như hiện.
Cuồng phong gào thét, Quỷ Vương La Phong Sơn cuối cùng cũng hiện nguyên hình.
“Cẩn thận.” Thương Khuyết nhẹ giọng nói với Dụ Tranh Độ, sau đó nắm lấy bờ vai cậu.
Dụ Tranh Độ còn chưa kịp phản ứng lại thì phát hiện chân mình rời khỏi mặt đất, càng lúc bay cao hơn. Cậu nhìn xuống dưới thấy mình đang đứng trong lòng bàn tay của Thương Khuyết.
Thương Khuyết biến thành hình dáng chân thân khổng lồ, thân mặc áo giáp huyền sắc, áo choàng màu đỏ bay phần phật trong gió.
Dụ Tranh Độ ngửa đầu có thể thấy mũ miện huyền sắc của hắn, cùng với…
“Oa, anh có hai cái sừng kìa!!!” Dụ Tranh Độ ngạc nhiên thốt lên.
Chân thân của Quỷ Vương La Phong Sơn ở trên đầu mọc ra một đôi sừng màu đen.
Sắc mặc Thương Khuyết lộ ra vẻ không tự nhiên: “Em im lặng!”
“Nhưng sừng đẹp trai lắm.” Dụ Tranh Độ khẳng định chắc nịch.
Thương Khuyết để cậu lên vai mình, “Giữ chặt, đừng để rơi xuống. Anh sẽ bảo vệ em.”
“Ừ.” Dụ Tranh Độ ngồi xuống trên bả vai Thương Khuyết, một tay cầm lấy cổ áo Thương Khuyết, tay kia ra hiệu ‘ok’.
“Thương Khuyết, trễ rồi.” Phong Đô đại đế nói.
Thương Khuyết không để ý tới y, chỉ hỏi Dụ Tranh Độ: “Có thể chống đỡ được bao lâu?”
“Không lâu nữa, cố gắng hết sức thôi.” Dụ Tranh Độ vừa nói vừa truyền đạt lệnh qua điện thoại.
Trường kiếm bay về phía Phong Đô đại đế.
Tấm phiến của Phong Đô đại đế bay về phía không trung, hóa ra trận pháp khổng lồ nặng nề đè ép xuống.
Cùng lúc đó, tất cả các thiết bị điện tử từng tìm kiếm nhóm nhạc Nhân Mã đều nhảy ra đề cử: Nhóm nhạc Nhân Mã phát sóng trực tiếp.
Tiêu Sơn Lam gửi icon vẻ mặt đen thui tới cho Triệu Nhược Lạp: [Tôi đây là liều mạng giúp cậu gửi virus đấy. Nếu có chuyện gì bất trắc với tôi thì cậu phải đứng ra nhận tội đó!]
Triệu Nhược Lạp: [Nếu hiện giờ cậu không gửi virus mới xảy ra chuyện thì có.]
Triệu Nhược Lạp: [Virus cậu làm tốt lắm, rất xuất sắc.]
Tiêu Sơn Lam: [hút thuốc.jpg. Ai mà ngờ dự án lớn nhất đầu tiên của phòng thực nghiệm hàng đầu cả nước của tôi lại là gửi virus cho nhân dân cả nước chứ!!!]
Triệu Nhược Lạp: [suỵt.jpg. Cậu còn cần mặt mũi không đấy, nhỏ giọng thôi.]
Có điều virus được ngụy trang rất tốt, hầu hết mọi người đều nghĩ chỉ là đường link share bình thường, nhắm tới fan của nhóm Nhân Mã mà gửi thôi. Mà từ khi Nhân Mã debut tới nay là lần đầu tiên phát sóng trực tiếp nên fan không kịp chờ đều mở lên.
Tất cả màn hình quảng cáo từ trong thành phố tới tàu điện ngầm đều phát sóng trực tiếp Nhân Mã, điều này nhắm vào nhóm người không phải là fan hoặc không biết tới nhóm Nhân Mã.
Trong ống kính, Khẩn Na La ra sức ca hát, nam đầu ngựa vừa mãnh liệt gõ trống vừa nói: “Mọi người, hãy để tôi cảm nhận tình yêu của mọi người với chúng tôi nào. Chỉ cần mười phút, tôi sẽ để các bạn thấy đầu thật của tôi!!!”
Chỉ với câu nói này đã khiến mọi người kích động hơn bao giờ hết, nếu không có Triệu Nhược Lạp sớm chuẩn bị thì chắc phòng livestream đã tê liệt từ lâu.
Nữ Khẩn Na La nghẹn lời không biết nên nói gì: “Tôi cảm nhận được… tình yêu cùng tín ngưỡng vô hạn của các bạn rồi!”
Ở trấn Cẩm Đàm phương xa, miếu thổ địa trước từ đường Dụ thị phát ra kim quang chói mắt, toàn dân trong trấn vừa chạy vừa lẩm bẩm: “Thổ địa công hiển linh – hiển linh…”
Những người kịp chạy tới trước từ đường thì tới, không kịp cũng bắt đầu quỳ lại cầu khẩn về hướng miếu thổ địa.
Hồ ly tinh Hồ Tiểu Nguyệt liên tục tự selfie nhắn cho hơn hai trăm người bạn trai cũ của mình: [Còn thích em không?]
Tất cả những khách hàng của La Phong đều đồng loạt nhận được tin nhắn ngắn: [Cầu khẩn Phù Thành bình an.]
Tay quỷ từ trong đại hải u minh bắt đầu trồi lên, quỷ cực ác như dã thú phát ra tiếng gào thét thật dài sau dó ra sức vung xích sắt về phía nhân gian, trên dây xích còn có đốm lửa rớt xuống lăn về phía thành phố.
Trong thành phố, người đang tránh mưa đều run lẩy bẩy, tựa hồ cảm thấy gì đó nghi ngờ nhìn về phía chân trời.
“Sẽ như thế nào đây?” Phong Đô đại đế nhìn nhân gian, trong ánh mắt lộ ra tia thương xót.
Khẩn Na La, thổ địa công, còn có hồ ly tinh không tính là thần, đồng thời thi pháp cùng tín ngưỡng nhân loại tạo thành tấm khiên khổng lồ bảo vệ Phù Thành.
Quả cầu lửa rồi xích sắt đều bị sức mạnh vô hình kia ngăn trở.
Quỷ cực ác: “…?”
Gã không thể tin nổi, vội vã giơ xích sắt lên rồi dùng sức vung xuống, rõ ràng nhân gian đã gần ngay trong gang tấc, dù là người sống hay âm hồn, quỷ đói đều chẳng khác bọn giun dế.
Nhưng gã lại không thể đập tới được.
Quỷ cực ác giơ chân lên rồi đạp mạnh xuống thành phố nhưng giẫm xuống không được.
“Niềm tin của con người vô cùng mạnh mẽ.” Dụ Tranh Độ nói.
Mới vừa nói xong thì điện thoại của cậu đột nhiên truyền tới tiếng rụt rè của bé gái: “Ba ơi…”
Dụ Tranh Độ sợ hết hồn, nhìn xuống điện thoại thì thấy đoạn clip ngắn Khang Tấn gửi tới. Trong clip là một cô bé mặc váy công chúa, mặt mũi sưng húp trông rất tội nghiệp nhìn cậu.
Dụ Tranh Độ: “…Bội Kỳ? Sao con biến thành người rồi?”
Khang Tấn: [Mới nãy Bội Kỳ cũng phát sóng trực tiếp, do buổi biểu diễn quá đặc sắc nên thu được sự yêu thích quá lớn, không cẩn thận đã hóa hình rồi…]
Khang Tấn: [May mà ống kính lướt qua nhanh nên không bị người khác nhìn thấy.]
Dụ Tranh Độ: “…”
Bội Kỳ vẫn luôn tu luyện dưới sự giám sát của Thương Khuyết nhưng dựa theo tính toán của hắn thì ít nhất bé còn cần phải 50 – 60 năm mới có thể thành công hóa hình, không ngờ…