Gió ngừng thổi, thế giới của Triệu Mặc chỉ còn lại trái tim đập thình thịch.
“Em thực sự muốn——” Anh khàn giọng hỏi.
“Thực sự muốn ở bên anh sao?”
Nói đến chữ “anh”, anh hơi khựng lại, anh vốn thẳng thắn như vậy mà giờ cũng có chút không chắc chắn.
“Tất nhiên.”
Cuộc đời ngắn ngủi, hãy tận hưởng kịp thời.
Cô từng có mối tình chết yểu, hoặc là dừng lại vì thực tế, hoặc là dừng lại vì tình cảm dần nguội lạnh, trong đô thị san sát những người thích hợp với tuổi tác, sao có thể so sánh được với ngọn lửa thiêu đốt tâm hồn giữa chốn hoang dã.
Bất kể thế gian có tin vào tình yêu sét đánh hay không, chỉ cần một giây chạm mắt cũng đủ bù đắp cho bao nhiêu thời gian hòa hợp lãng phí.
Nguyễn Tiêu cười tươi nhìn anh, “Hôn em đi?”
Nụ hôn ấm áp áp tới, Nguyễn Tiêu hé miệng, quấn lấy lưỡi anh, cái lưỡi dày của người đàn ông quấn lấy lưỡi cô, khuấy động và lục lọi trong miệng cô, mút đến nỗi đầu lưỡi cô nóng ran, liếm khắp mọi ngóc ngách, ngậm vào rồi lại nhả ra.
Nguyễn Tiêu bị anh hôn đến mềm nhũn cả người, cả người mềm oặt trong vòng tay anh, người đàn ông siết chặt cánh tay, ôm lấy vòng eo thon thả của cô, ôm chặt cô vào ngực.
Cho đến khi cô bị hôn đến nỗi sắp không thở nổi, miệng rên rỉ đẩy anh ra, Triệu Mặc mới buông môi cô ra, lại hôn lên đôi môi sưng đỏ của cô, sau đó bế thốc cô lên, đi về.
Triệu Mặc đi rất vững, Nguyễn Tiêu hôn lên cằm anh, “Anh vất vả rồi, còn phải bế em.”
“Hai em anh đều bế được.” Anh cân nhắc người nhỏ bé trong lòng, “Ăn nhiều vào, gầy quá.”
“Được.” Nguyễn Tiêu cười nói.
Trở lại lều, Nguyễn Tiêu đẩy Triệu Mặc đi tắm nhanh, còn mình thì mặt đỏ tía tai chọn đồ ngủ, ngượng ngùng chọn chiếc váy đen hai dây ren, đợi người đàn ông quấn khăn tắm ra, cô “vút” một cái chạy vào phòng tắm, khiến anh thậm chí không nhìn thấy bóng dáng.
Nguyễn Tiêu tắm xong ra, thấy Triệu Mặc đang trần truồng dựa vào đầu giường, nửa thân dưới đắp chăn.
Cô vừa mở chăn ra, cái gậy sắt thô to đen tím liền ngẩng đầu lên.
Chiếc váy đen trên người cô mỏng đến mức gần như có thể nhìn xuyên qua nó thấy núm vú hơi nhếch, độ dài đến tận gốc chân thậm chí còn không che được cả mông, nửa bầu ngực trắng như tuyết lộ ra ngoài, núm vú đỏ hồng kẹp trong ren, nửa che nửa hở, cô vừa động đậy, đôi gò bồng đó cũng theo đó mà run rẩy.
Triệu Mặc nhìn đến nỗi cổ họng căng cứng, dục vọng trong lòng trào thẳng xuống thân dưới.
Leo lên giường, Nguyễn Tiêu cong mông ngồi lên người anh, cô không mặc quần lót, cái huyệt non nớt còn ướt át trực tiếp dán vào dương vật cứng rắn của anh.
Triệu Mặc giữ chặt eo cô, còn chưa kịp dùng sức, Nguyễn Tiêu đã giữ chặt anh lại: “Tôi muốn ở trên.”
Ánh mắt anh lập tức trở nên sắc bén, khóe miệng nở nụ cười độc ác, sau đó buông tay kê sau gáy nhìn cô.
Nguyễn Tiêu đỏ mặt, hai chân mở rộng, hai tay đỡ lấy cái côn thịt to nặng trĩu chảy nước dãi, thân côn thịt căng phồng đến mức gân xanh nổi lên hơi cấn tay, cô vuốt ve vài cái, sau đó hơi nhấc mông lên, dùng cái huyệt nhỏ béo ngậy ướt át cọ xát vào đầu nấm to tròn của anh.
Cô dùng một tay đỡ lấy côn thịt, một tay chống lên cơ bụng săn chắc rồi từ từ ngồi xuống.
Đầu nấm cứng rắn đỉnh vào cửa huyệt mềm mại, Nguyễn Tiêu hơi chìm xuống một chút, rồi không dám động đậy nữa.
Đầu nấm chỉ mới tiến vào một nửa, cô đã cảm thấy huyệt nhỏ của mình bị căng ra thành một cái lỗ tròn, không biết trước đây anh đã làm thế nào mà tiến vào được hết, bây giờ thật sự tiến thoái lưỡng nan, ngồi xuống cũng không dám, để anh rút ra cũng không được.
Nguyễn Tiêu chần chừ, thở hổn hển, nửa ngày vẫn không chịu động đậy.
"Ngoan, ngồi xuống đi..". Giọng nói của người đàn ông đã khàn đặc đến mức không giống ai, sự kiên nhẫn đã bị đẩy đến giới hạn.
Nguyễn Tiêu nhắm mắt lại, buông lỏng vòng eo và ngồi xuống, cuối cùng thì cái rễ thịt cứng rắn thô to của người đàn ông cũng tiến vào hết gốc.
Nguyễn Tiêu bị anh thúc một cái thì rên lên, trực tiếp ngã vào người anh, người đàn ông đưa tay bóp lấy hai m biện mông béo, năm ngón tay xòe ra khấu trụ phần thịt trắng mềm, hướng về phía dưới thân mà vỗ mạnh, rồi thúc mạnh vào.
Triệu Mặc phì phì thúc hông mãnh liệt, hai mắt chăm chú nhìn khuôn mặt dâm đãng mất hồn của người phụ nữ, bụng dưới liên tục va chạm vào môi thịt, va chạm đến mức cái miệng nhỏ trong suốt liên tục phun ra bọt trắng và nhuyễn động.
"A a a, Triệu Mặc, cắm sâu quá rồi a a a, sắp bị đâm thủng rồi, đừng... đừng mà".
Nguyễn Tiêu bị kích thích đến mức bấu chặt lấy vai anh, móng tay đều cắm vào trong.
Triệu Mặc ôm chặt cô, hung hăng thúc mạnh, đầu nấm cứng rắn hướng về phía sâu bên trong đâm vào cửa cung, đâm đến mức cửa cung yếu ớt đỏ bừng và mềm nhũn, anh bóp chặt lấy cái mông đã bị anh bóp đến đỏ bừng rồi quát lớn: "Đừng cái gì? Đã muộn rồi!"
"Hu hu—— đồ xấu xa, vừa có được thì không biết trân trọng, a a ưm a". Nguyễn Tiêu đáng thương nằm sấp trên người anh, cái mông nhỏ bị thúc đến mức không ngừng nhô lên.