Lúc dùng cơm chiều, Triệu Việt vẫn như cũ cầm bát đút hắn, trải qua vài ngày luyện tập, công lực đút cơm của Triệu đại đương gia là đột nhiên tăng mạnh, không chỉ biết thay phiên múc thịt cùng với thức ăn, còn sẽ chủ động hỏi muốn uống canh hay không.
Ăn xong hai chén cơm, Ôn Liễu Niên hài lòng ợ một cái, Đa tạ.
Triệu Việt giúp hắn lau miệng, suốt ngày ngồi bất động, ngược lại là hoàn toàn không ảnh hưởng sức ăn, ăn một ngụm cũng không ít.
Ôn Liễu Niên đứng lên, Ta ngủ một lát.
Triệu Việt quả thực muốn quỳ lạy hắn, Vừa ăn xong liền ngủ a? Còn ăn nhiều như vậy.
Không có biện pháp. Ôn Liễu Niên nói, Ngươi lại không cho ta hỏi công sự, tỉnh cũng không có việc gì làm.
Ngoại trừ công sự, những chuyện còn lại không muốn hỏi sao? Triệu Việt nắm chặt y phục hắn, Hiện tại không được ngủ.
Ôn Liễu Niên bổ sung, Còn có vài khối thi thể kia nữa.
Triệu Việt nói, Vẫn là giống như lúc trước, cũng không có quá nhiều tiến triển.
Ôn Liễu Niên lại nói, Ta khi nào mới có thể trở về?
Triệu Việt nói, Những lời này ngươi lập lại ít nhất cũng có hai mươi lần.
Ôn Liễu Niên nói, Ta là mệnh quan triều đình --
Cầm bổng lộc triều đình, tất nhiên phải vì dân chúng mà làm việc. Triệu Việt nói tiếp.
Ôn Liễu Niên: ...
Triệu Việt nói, Lần sau có thể đổi lý do thoái thác khác.
Ôn Liễu Niên nói, Ta sẽ tận lực.
Triệu Việt lắc đầu, Hiện trong thành cùng trong núi Thương Mang đều rất an tĩnh, người Mục gia trang cũng không có động tĩnh gì khác thường, ngoại trừ xuất hiện vài thi thể, vết thương của ngươi cùng dã khôi, hết thảy vẫn như cũ.
Ôn Liễu Niên nhíu mày, Hiện tại càng an tĩnh, chỉ sợ tương lai phong ba sẽ càng lớn.
Vậy thì sao? Triệu Việt nói, Cho dù mánh khoé thông thiên, cũng ngăn không được tâm muốn tác loạn của đối phương, chỉ có thể căn cứ theo manh mối mà suy đoán ra ý đồ bước tiếp theo của đối phương, sau đó binh đến tướng chặn, nước đến đất chặn, cần gì phải vì vậy mà ngày đêm lo lắng?
Ta biết có mọi người ở đây, hết thảy mọi chuyện cũng sẽ không có vấn đề, thậm chí sẽ làm so với ta còn tốt hơn. Ôn Liễu Niên rầu rĩ nói, Nhưng trong lòng ít nhiều gì cũng phải biết một chút, ngươi cũng không thể cái gì cũng không cho ta hỏi.
Triệu Việt: ...
Ôn Liễu Niên vô tội nhìn hắn.
Triệu Việt thở dài, Vậy bây giờ hỏi xong rồi, cũng đã biết rồi, cũng nên an tâm rồi chứ? Tiểu Ngũ tính toán ngày mai dẫn người đến Hổ Đầu Cương mật thám, xem thử có manh mối gì mới hay không, lại tìm tung tích của chim báo tang.
Ừm. Ôn Liễu Niên gật đầu.
Tả hộ pháp cũng nói, thân thể trụ cột của ngươi không thể so với người luyện võ, lại trúng độc, dưỡng không tốt sẽ ngã bệnh. Triệu Việt nói, Có chuyện gì mới, ta cũng sẽ giúp ngươi xử lý, cứ việc an tâm nghỉ ngơi.
Ôn Liễu Niên chớp chớp mắt nhìn hắn.
Triệu Việt có chút không được tự nhiên, vì thế lườm hắn, Nhìn cái gì !
Ôn Liễu Niên cười hì hì.
Triệu Việt: ...
Ôn Liễu Niên nói, Hôm nay còn phải bôi thuốc sao?
Triệu Việt nói, Đương nhiên phải bôi.
Ôn Liễu Niên ngoan ngoãn bước vào phòng.
Triệu Việt lãnh khốc đuổi kịp, bên tai hơi đỏ lên.
Thật không hổ là mỹ nam tử say đắm.
Ôn Liễu Niên ngồi ở bên giường cởi bỏ vạt áo, đem áo ngoài cùng lý y cởi ra, lộ ra bả vai cùng lồng ngực trắng nõn.
Triệu Việt giúp hắn cởi bỏ băng vải nhìn nhìn, Sắp lành rồi, qua vài ngày nữa thì sẽ kết vảy.
Ôn Liễu Niên nói, Có để lại sẹo không?
Triệu Việt gõ gõ đầu hắn, Đại nam nhân còn sợ có sẹo?
Ôn Liễu Niên nghiêm túc nói, Ta sợ sẽ không để lại sẹo.
Triệu Việt: ...
Ôn Liễu Niên tiếc nuối nói, Bằng không chẳng phải là bị thương uổng phí sao.
Triệu Việt rất muốn mở đầu hắn ra, xem mọt sách này rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì?
Ôn Liễu Niên nói, Để lại sẹo, tương lai bị người khác nhìn thấy cũng rất oai.
Triệu Việt trừng to mắt, Ngươi còn tính để cho người khác nhìn?
Ôn Liễu Niên nói, Lúc trước ở trong thành Vân Lam có tên bán thịt heo, đầu vai có một vết sẹo khá lớn, sau đó lại xăm một con hổ, muốn có bao nhiêu uy phong thì có bấy nhiêu uy phong.
Nếu có thể làm một con giống như vậy cũng không tệ lắm a.
Triệu Việt cả giận nói, Nghĩ cũng đừng hòng nghĩ !
Ôn Liễu Niên: ...
Vì sao đột nhiên lại lớn tiếng như vậy.
Tả hộ pháp y thuật siêu quần, tương lai tất nhiên không sẽ để lại vết sẹo. Triệu Việt giúp hắn đổi dược.
Ôn Liễu Niên nói, Không lưu sẹo cũng có thể xăm --
Câm miệng ! Triệu Việt lườm hắn.
Ôn Liễu Niên: ...
Triệu Việt giúp hắn quấn lại băng vải, mọt sách thì nên trắng trắng mịn mịn như vậy, trên người xăm lão hổ thì còn ra bộ dáng gì.
Sau lưng ngứa. Ôn Liễu Niên đột nhiên nói.
Hửm? Triệu Việt còn đang xuất thần, nghe hắn nói một câu không kịp phản ứng, trực tiếp vòng tay qua bả vai của hắn, Ngứa ở đâu?
Hai người ngồi mặt đối mặt, tư thế này mặc kệ nhìn từ góc độ nào, cũng rất giống ôm cùng một chỗ -- Hoặc vốn dĩ chính là ôm cùng một chỗ.
Ôn Liễu Niên nói, Chính là chỗ đó.
Triệu Việt giúp hắn gãi hai cái, mới đột nhiên phản ứng kịp, tư thế này có vẻ không quá đúng, vì thế cả người đều dừng lại.
Ôn Liễu Niên bất mãn thúc giục, Còn rất ngứa.
Triệu Việt rất là cứng ngắc, động tác cũng rất thong thả.
Ôn Liễu Niên ngược lại là rất thoải mái, thậm chí còn chủ động đem cằm đặt ở đầu vai hắn
Triệu Việt: ...
Hô hấp nhẹ nhàng gợi lên vài sợi tóc, thổi vào cổ hơi ngứa, trong lòng cũng hơi ngứa.
Ôn Liễu Niên nói, Gãi tiếp a~.
Mặt khác y phục một bên cũng trượt xuống đầu vai, lộ ra sóng lưng trắng nõn, trên thắt lưng tuy rằng nhiều thịt, bất quá còn rất mịn, nhìn cũng mềm.
Triệu đại đương gia đột nhiên liền cảm thấy miệng khô, đầu cũng rất bối rối, thế cho nên không nghe thấy tiếng gõ cửa bên ngoài.
Hoa Đường bưng chén thuốc tiến vào, phía sau còn có Lục Truy cùng ám vệ.
Ôn đại... Ai nha ! Nhìn thấy y phục hai người không chỉnh tề ôm cùng một chỗ, Lục nhị đương gia nhận phải kinh hách nghiêm trọng, thế cho nên chữ 'Ai nha' cuối cùng cũng tràn đầy nhịp điệu, thật giống như là đang hát hí khúc.
Ôn đại nhân vẻ mặt rất là đơn thuần, Chúng ta vừa nãy chỉ là đang gãi lưng.
Gãi lưng a, gãi lưng a. Ám vệ nhanh chóng phối hợp gật đầu, bình thường chúng ta gãi lưng cũng là loại tư thế này, ôm cùng một chỗ rất ấm áp, đem cằm đặt ở trên vai người khác cũng phi thường thuần khiết.
Nhìn ánh mắt Triệu Việt như là muốn giết người, Lục Truy thấy chính mình rất cần phải đi thắp hương đuổi xui xẻo.
Lúc trước mình đến đụng phải thì cũng thôi đi, vì sao lần này cố ý chọn đến cùng Tả hộ pháp, vẫn là bi đát như thế?
Chẳng lẽ hai người thời thời khắc khắc đều đang làm chuyện này?
Vừa nghĩ đến còn có loại khả năng này, Lục nhị đương gia nhất thời cả người đều không ổn.
Còn có thể được rồi hay không.
Chúng ta là tới đưa thuốc cho đại nhân. Hoa Đường bình tĩnh buông chén thuốc, mặt không đổi sắc rất bình tĩnh, thật giống như là cái gì cũng không nhìn thấy.
Thật không hổ là Tả hộ pháp Truy Ảnh cung.
Ôn Liễu Niên nói, Đa tạ.
Vậy đại nhân hảo hảo nghỉ ngơi. Hoa Đường nói, Chúng ta đi trước.
Ôn Liễu Niên nói, Không ngồi một chút sao? Đại đương gia hôm qua vừa mua giúp ta bạch trà thượng hạng.
Vậy thì ai mà dám uống ! Mọi người lập tức vẫy tay lui ra bên ngoài, dối trá khách sáo tỏ vẻ chúng ta gần đây không uống trà được, sau đó nháy mắt liền biến mất.
Triệu Việt: ...
Ôn Liễu Niên nói, Mọi người có phải hiểu lầm gì rồi không?
Triệu Việt nói, Không cần quan tâm.
Ôn Liễu Niên nói, Không giải thích sao?
Triệu Việt hỏi, Ngươi muốn giải thích?
Ôn Liễu Niên gãi gãi cằm, Kỳ thật cũng không sao.
Triệu Việt cố gắng bình tĩnh, Cứ như vậy đi.
Ôn Liễu Niên gật đầu, Được.
Triệu Việt giúp hắn mặc y phục, Thời gian còn sớm, đọc sách rồi ngủ đi.
Vậy còn ngươi? Ôn Liễu Niên hỏi.
Triệu Việt nói, Ta cùng ngươi.
Đêm mai ngươi cũng đến Hổ Đầu Cương mật thám sao? Ôn Liễu Niên nhìn hắn.
Triệu Việt nói, Chờ ngươi ngủ lại đi, sẽ có những người khác bảo hộ ngươi.
Ôn Liễu Niên nói, Phải cẩn thận.
Triệu Việt giúp hắn chỉnh lại tóc, Ta biết.
Ánh nến trong phòng nhảy lên, Ôn Liễu Niên ngồi ở bên cạnh bàn, nghiêm túc ôm một quyển sách đọc.
Triệu Việt dựa vào bên giường nhìn hắn, cảm thấy quả nhiên là người đọc sách, xem sách cũng so với người bình thường dễ nhìn hơn, mắt sáng long lanh, liếc mắt nhìn một cái liền biết học thức uyên bác, văn chương phi phàm.
Ôn đại nhân hết sức chăm chú, tiếp tục xem tiểu thoại bản kỳ huyễn trong tay.
Từ sau khi rời khỏi thành Vân Lam, đã rất lâu chưa đọc qua sách của Tần cung chủ cùng Thẩm công tử a... May mắn lần này ám vệ mang theo một ít đến.
Thật sự là thập phần phấn khích.
Quả thực muốn ngừng mà ngừng không được.
Trong quân doanh ngoài thành, Mộc Thanh Sơn cũng đang tản bộ tiêu thực cùng Thượng Vân Trạch, thẳng đến nửa đêm mới chậm rãi đi trở về.
Sao lại đi nhanh như vậy? Thượng Vân Trạch khó hiểu.
Mộc Thanh Sơn nói, Xuỵt...
Hử? Thượng Vân Trạch càng buồn bực.
Ở đây là bãi tha ma, đi nhanh một chút, đừng quấy rầy đến người qua đời. Mộc Thanh Sơn lôi kéo tay hắn, muốn nhanh chóng đi xuyên qua.
Thượng Vân Trạch tâm tình rất tốt, trở tay nắm chặt hắn.
Hai người đi còn chưa đi được hai bước, Thượng Vân Trạch lại đột nhiên dừng lại.
Đi mau lên. Mộc Thanh Sơn phía sau lưng có chút run lên.
Chờ một chút. Thượng Vân Trạch khẽ nhíu mày.
Vì sao lại phải chờ? Mộc Thanh Sơn còn tưởng hắn lại muốn đùa dai, vì thế bất mãn nói, Đi mau lên !
Thượng Vân Trạch nhẹ nhàng che miệng của hắn, Không được nói.
Thấy vẻ mặt hắn không giống nói đùa, Mộc Thanh Sơn cũng khẩn trương lên.
Thượng Vân Trạch ngưng thần tĩnh khí, nhắm mắt lại nghe một lát, lại cảm thấy tựa hồ tiếng động gì cũng không có.
Rốt cuộc làm sao vậy? Bốn phía gió lạnh thổi từng trận, Mộc Thanh Sơn không tự chủ được liền nhích lại gần một chút.
Không có việc gì, đại khái là ta nghe lầm. Thượng Vân Trạch chặn ngang ôm lấy hắn, thả người xuống núi trở về doanh trướng.
Thật sự không có việc gì sao? Mộc Thanh Sơn vẫn là có chút không yên lòng.
Thượng Vân Trạch cười cười, Thật sự không có việc gì.
Mộc Thanh Sơn nói, Nếu là có chuyện, ngươi không được gạt ta.
Thượng Vân Trạch gật đầu, Ngủ đi.
Mộc Thanh Sơn rửa mặt xong sau đó nằm lên giường, cũng cảm thấy tâm thần không yên, qua hồi lâu mới hỗn loạn ngủ đi.
Thượng Vân Trạch đem hương an thần dụi tắt trên đất, đi ra ngoài gọi đệ tử cùng ám vệ bảo hộ hắn, còn mình lại đến phía sau núi.
Cảm thấy bản thân hẳn là không nghe lầm, vừa rồi ở trong bãi tha ma, xác thực như là có từng trận tiếng động sột soạt rất nhỏ.