“Sát tứ phương là bang phái như thế nào?” Ôn Liễu Niên hiển nhiên cũng bị chấn động một chút.
“Thổ phỉ trong núi này nhiều như vậy, tên gì cũng có.” Lục Truy nói, “Đoạn thời gian trước ở ngoài núi có gia đình cưới vợ, đội ngũ đón dâu lúc đầu đã tránh đi qua núi Thương Mang nhưng cuối cùng vẫn bị nhóm người này biết, mang theo mười mấy lâu la ra ngoài cướp dâu, kết quả trên đường gặp phải Đại đương gia, bị đánh cho chạy về hang ổ.”
Ôn Liễu Niên tán thưởng, “Đại đương gia quả thực là hành hiệp trượng nghĩa.” Vậy thì càng nên theo ta xuống núi.
“Thủ lĩnh Sát tứ phương tên là Trương Đại, tính tình khá nóng nảy, đầu cũng không được tốt cho lắm, chỉ biết dựa vào hai cái lưỡi rìu nói chuyện.” Lục Truy nói, “Bằng không cũng sẽ không vào cuối năm vội vàng đi tìm cái chết.”
“Đại nhân thấy thế nào?” Hoa Đường hỏi Ôn Liễu Niên.
“Nếu thổ phỉ đã tìm tới cửa, vậy bắt trói trở về phủ nha luôn đi.” Ôn Liễu Niên xắn tay áo lên.
Hoa Đường giật mình, “Đại nhân định tự mình xuống núi đánh nhau?”
Ôn Liễu Niên lại thả ống tay áo xuống.
Hắn chưa bao giờ có ý định này.
“Ta đi xem thử.” Triệu Việt nhanh chân ra cửa, mấy người Lục Truy cũng đi theo. Triệu Ngũ Hoa Đường theo sát phía sau, ám vệ khiêng Ôn Liễu Niên, cũng hoan hoan hỉ hỉ chạy theo xuống núi —— Sát tứ phương a, thật sự là phi thường chờ mong.
“Họ Triệu!” Ở sơn môn quả thực có một nhóm đạo tặc đang cưỡi ngựa chửi bậy, nhìn qua rất là hung hăng. Dẫn đầu là một người cầm trong tay hai lưỡi rìu lớn, trên mặt có một cái bớt lớn màu xanh, cả người toát ra vẻ dữ tợn.
“Mở cửa!” Triệu Việt lạnh lùng nói.
Tiểu đệ tử mở sơn môn ra, kẻ bên cạnh Trương Đại vén áo tung người xuống ngựa, giơ đao vọt lên.
“Oa!” Ám vệ đồng loạt sợ hãi than lên, quả thực là hù chết người!
Triệu Việt lắc mình tránh thoát, thuận thế đem người một cước đạp bay ra ngoài.
Triệu Ngũ cùng Hoa Đường liếc mắt nhìn nhau —— Vị Đại đương gia này, nhìn công phu cũng không tính yếu a.
Ôn Liễu Niên cùng ám vệ nhiệt tình vỗ tay.
Triệu Ngũ: …
Người kia vốn là vóc người vạm vỡ, mùa đông lại mặc đồ nhiều, sau khi ngực bị đạp trúng một cước thì lăn lốc xuống dưới, hình ảnh rất là buồn cười.
Trên Triệu Mộ nhai, tiểu đệ tử đều cười ra tiếng.
Trương Đại mắng to một câu thô tục, mang theo lưỡi rìu lớn phi xuống ngựa.
Ám vệ vội vàng tán thưởng, “Thực sự là thiên thần hạ phàm.”
Trương Đại nổi giận gầm lên một tiếng, giơ tay đánh lại. Ám vệ thấy thế rất không cao hứng, chúng ta rõ ràng là đang khen ngươi, tại sao khen còn muốn đánh!
Thật là phi thường không hữu nghị.
Sức chiến đấu hai bên thực sự cách quá xa, thậm chí Triệu Việt còn chưa động thủ, cái gọi là 'Sát tứ phương' cũng đã bị đánh cho bò ở trên mặt đất, từng người từng người sưng mặt sưng mũi kêu cha gọi mẹ.
Ôn Liễu Niên nói, “Đa tạ đa tạ.”
Triệu Việt trên mặt cứng đờ, theo lý mà nói người nói đa tạ lẽ ra phải là Triêu Mộ nhai mới đúng, hắn vào giúp vui cái gì?
Mà Ôn Liễu Niên hiển nhiên sẽ không nghĩ nhiều như vậy. Lại bắt được một nhóm thổ phỉ, trong lòng tất nhiên là cao hứng, dặn dò ám vệ đem người trói chặt xong, liền tạm thời chuyển về Triêu Mộ nhai, định trong đêm giải về phủ nha.
Mà đám thổ phỉ xui xẻo kia mãi đến tận lúc bị trói lại, mới biết cái con mọt sách đứng bên cạnh Triệu Việt kia, lại chính là vị Tri phủ đại nhân mới đến thành Thương Mang.
“Phi!” Biết mình chỉ còn một con đường chết, Trương Đại cũng không thèm quản nữa, ở trên đường núi vừa thất tha thất thiểu đi vừa mắng, “Lại có thể cùng quan phủ hợp tác, tiểu nhân!”
Triệu Việt mặc kệ hắn, cùng Lục Truy tiếp tục đi ở phía trước.
Ôn Liễu Niên dừng chân lại, quay người lạnh lùng nói, “Cùng quan phủ hợp tác mới là người thông minh, như ngươi vậy, ngay cả chữ xuẩn cũng không xứng.”
Trương Đại mạnh mẽ phun một bãi nước bọt.
Ôn Liễu Niên xoay người tiếp tục đi về phía trước, Triệu Việt nghe được động tĩnh sau quay đầu lại xem, cảm thấy có chút là lạ —— Ngày thường thấy hắn đều là cười tủm tỉm vẻ mặt tính kế, vẫn là lần đầu tiên thấy hắn tức giận.
Mọi người đi ngang qua một khe núi, bởi tuyết đọng đang tan, cho nên trên đường hơi trơn trợt, Ôn Liễu Niên đi thì lại càng khó khăn. Ám vệ mới mới vừa định qua cõng hắn, Trương Đại lại đột nhiên hét lớn một tiếng, giãy khỏi dây thừng, hướng Ôn Liễu Niên xô tới, rõ ràng muốn đồng quy vu tận.
“Đại nhân!” Ám vệ thấy thế kinh hãi, đồng thời tung người nhào qua, muốn đá văng Trương Đại ra. Ôn Liễu Niên cũng bị sợ hết hồn, bản năng muốn né tránh, dưới chân lại trượt một cái, vì vậy hoảng sợ thốt lên một tiếng ngã xuống núi.
Triệu Việt thấy thế cũng không kịp nghĩ nhiều cũng nhảy xuống theo —— Phiền thì phiền, nhưng hắn cũng biết vị Tri phủ đại nhân này kỳ thực không phải là người xấu, không những vậy mà còn là quan tốt hiếm có, ít nhất đối với dân chúng mà nói là như vậy, cho nên tất nhiên không thể khoanh tay đứng nhìn hắn ngã xuống.
Chỗ vách núi này không có nhiều cành cây, ngược lại tuyết đọng rất dầy nên sẽ không bị thương nặng, nhưng mà dốc cũng rất đứng, may mà có Triệu Việt bay đến đem người ôm chặt lấy, cùng rơi xuống một phiến đá nhô ra trên vách núi.
Ôn Liễu Niên sợ hãi không thôi.
Triệu Việt đặt hắn xuống đất.
Ôn Liễu Niên nói, “Đa tạ.”
Triệu Việt ngẩng đầu nhìn, chỗ này đã cách bên trên một khoảng khá xa, tất mình đi lên đã khó, huống hồ còn phải mang thêm một cái cục bông này —— Chắc chỉ có thể dùng dây thừng kéo lên.
Ôn Liễu Niên nói, “Đại đương gia quả thực là tấm lòng hiệp nghĩa.”
Triệu Việt nói, “Câm miệng.”
Ôn Liễu Niên: …
Người trong giang hồ, quả nhiên đều phi thường hung dữ.
Ra ngoài nên cũng không ai mang theo dây thừng, vì vậy tiểu đệ tử đành phải thở hồng hộc chạy về núi lấy, Triệu Việt cùng Ôn Liễu Niên vẫn phải tiếp tục đứng chờ ở dưới.
Bầu trời lại bắt đầu nổi tuyết, hai người đứng ở trên phiến đá không có chỗ tránh, chỉ có thể cố gắng dựa sát vào vách núi, ít nhiều cũng có thể tránh được một chút gió.
Tuy có Triệu Việt che chở, nhưng lúc bị lăn xuống núi, Ôn Liễu Niên trên mặt cũng trầy da một chút, còn bị trặt chân. Thấy hắn vẫn luôn ở bên cạnh lay động cổ chân, Triệu Việt nói, “Bị thương không nên cử động, nếu không sẽ càng nghiêm trọng.”
Ôn Liễu Niên nói, “Nga.”
Gió núi thổi từng trận, trên phiến đá rất nhanh đã phủ xuống một tầng tuyết, Ôn Liễu Niên cả người gần như đều đông cứng, đỏ một đường từ mũi đến mặt, răng cũng va vào nhau kêu cầm cập.
Triệu Việt trong lòng lắc đầu, đem áo choàng cởi xuống bao lấy hắn.
Ôn Liễu Niên run lập cập nói, “Đa đa đa đa tạ đại đại đương gia, thế nhưng người ngươi ngươi ngươi không quan trọng hơn sao?”
Triệu Việt nhìn hắn, rất không thông cảm mà bật cười.
Ôn Liễu Niên lau nước mũi.
Dây thừng vẫn chưa đến, Triệu Việt cầm hai tay của hắn, chậm rãi truyền một ít nội lực qua, “Kiên trì thêm một lúc nữa.”
“Được.” Ôn Liễu Niên trên lông mi đều phủ đầy tuyết nháy mắt liền vụt sáng.
Triệu Việt giúp hắn đứng sát vào vách núi, mình ở bên ngoài ngăn bớt một ít gió tuyết.
Lại qua tầm nửa nén nhanh, trên núi rốt cục thả xuống một sợi dây, Triệu Việt quấn ba bốn vòng ở trên lưng hắn thật chắc, sau đó liền một tay ôm vào người vào trong ngực, tay kia cầm dây thừng, mang theo hắn nhảy lên phía trên.
Trương Đại đang hấp hối quỳ rạp trên mặt đất, hiển nhiên là bị đánh không nhẹ.
“Đại nhân thế nào rồi?” Tất cả mọi người ồn ào vây quanh.
Ôn Liễu Niên nhắm mắt lại dựa trong lòng Triệu Việt, nhìn qua có chút suy yếu.
“Không ngã bị thương, nhưng mà sắp bị đông lạnh hỏng rồi.” Triệu Việt nói, “Dưới khe gió thổi rất lớn, so với đỉnh núi lạnh hơn rất nhiều.”
“Mau trở về núi.” Hoa Đường đút một viên thuốc vào miệng hắn.
Ôn Liễu Niên khẽ nhấm nháp một chút.
Triệu việt: . . .
Cái này cũng có thể nếm ra chút – ý vị?
Đoàn người vội vã chạy lên núi, đầu tiên là ở trong khách phòng đặt ba bốn cái chậu than, rồi lại đun vô số nước nóng đưa vào.
Ám vệ ở trong viện cảm khái, như thế này không biết còn tưởng đại nhân sắp sinh.
Vùi ở trong chăn mềm mại, thần chí Ôn Liễu Niên cuối cùng cũng trở về một ít.
“Chân bị trật, còn lại cũng không tính là chuyện lớn.” Hoa đường nói, “Nghỉ ngơi một tháng là khỏe.”
“Đa tạ Tả hộ pháp.” Ôn Liễu Niên giọng ủ rũ hề hề, “Triệu đại đương gia thì sao?”
“Hắn không có việc gì.” Hoa đường nói, “Đại nhân là người đọc sách, cùng người tập võ tất nhiên không giống nhau.” Còn có nửa câu chưa nói, kiểu trời phong sương mưa tuyết ấy, coi như là tiểu lâu la bình thường cũng sẽ không để vào mắt, huống chi là Triệu Việt.
Mà Triệu Việt cũng là bởi vậy mới phát hiện, có vài người cho dù có tài năng xuất chúng đến mấy, thì cũng vẫn chỉ là một con mọt sách trói gà không chặt.
“Đại đương gia vừa nãy thực sự là dũng cảm.” Tiểu đệ tử đều tán thưởng, loại chuyện liều mình nhảy xuống vực này, hoàn toàn có thể được viết vào tiểu thoại bản. Mà ám vệ cũng đối Triệu đại đương gia tiến hành nhiệt liệt ca ngợi ở nhiều góc độ khác, thậm chí còn dùng đến loại câu bi tráng 'Kiếm dài hoành chín cõi, nón cao chạm trời cao' này, vô cùng súc tích gợi hình.
Bởi Ôn Liễu Niên cổ chân sưng vô cùng thê thảm, nên mọi người quyết định ở trên núi thêm một đêm, đợi sẩm tối ngày hôm sau tiếp tục xuống núi. Cũng may mà trên Triệu Mộ nhai phòng ở cũng nhiều, hơn mười hai mươi người hoàn toàn không thành vấn đề.
Một lúc sau, Lục Truy đến nhìn Ôn Liễu Niên một cái. Sau khi trở về đối Triệu Việt nói, “Nhìn qua tinh thần không tệ, còn đang ăn canh gà.”
Triệu Việt lắc đầu, tiếp tục không tập trung lật sách.
“Còn nói đợi sau khi vết thương lành, phải gặp mặt đa tạ Đại đương gia.” Lục Truy ngồi xuống đối diện hắn.
Triệu Việt nói, “Ngàn vạn lần đừng.”
Lục Truy bật cười, “Thực sự thì vị Tri phủ đại nhân này cũng rất tốt, tuổi còn trẻ lại được thử thách, quan hệ cùng các môn phái trên giang hồ vô cùng tốt, cũng trách không được bên trên đưa hắn thả tới thành Thương Mang này.”
“Như vậy cũng đâu có liên quan gì đến ta?” Triệu Việt đem sách đặt trên bàn.
“Tất nhiên cùng chúng ta có quan hệ.” Lục Truy nói, “Tương lai chính là phải cùng nhau hợp tác.”
“Theo nhu cầu mà thôi.” Triệu Việt nói, “Ta muốn san bằng Mục gia trang, hắn muốn tiêu diệt sạch sẽ phỉ, chờ đạt được mục đích sẽ một đập vỡ đôi, coi như là hợp tác, cũng sẽ hợp tác không quá lâu.”
Lục Truy nói, “Đại đương gia hình như rất có thành kiến với Tri phủ đại nhân.”
“Chẳng lẽ còn muốn ta cảm tạ hắn?” Triệu Việt nhắc tới thì liền cáu kỉnh, vươn một ngón tay chỉ ba cái rương lớn dưới ngăn tủ, phía trên toàn bộ là các loại thoại bản bức họa cùng tập sách nhỏ, thậm chí còn có bản mạ vàng xa hoa!
Lục Truy nói, “Nhưng cho dù là như vậy, Tri phủ đại nhân cũng chưa từng nói xấu đại đương gia, thậm chí còn hết sức ca ngợi.”
Triệu Việt trán nổi lên gân xanh, “Không thì lần sau đổi cho ngươi?”
Lục Truy bình tĩnh từ chối, “Nói đùa, dân chúng luôn nhớ mong được nhìn Đại đương gia – Anh tuấn mỹ nam tử như vậy, ta e là không được.”
Một lúc sau, tiểu đệ canh cửa trợn mắt trừng trừng nhìn hai người một đường đánh đi ngoài.
Hơn nửa đêm không ngủ còn muốn luyện võ, quả nhiên không hổ là lão đại.
“Ăn ngon.” Ở một phòng khác, Ôn Liễu Niên ném cái hột trong tay.
“Đây là quả Phi hà, là đặc sản trong núi Thương Mang, quả ở trên cành khô, tuyết càng lớn sẽ càng thanh ngọt.” Triệu Ngũ nói, “Đại nhân nếu là thích ăn, ta bảo người hái nhiều thêm một chút.”
“Được.” Ôn Liễu Niên xoa tay một chút, cười híp mắt nói, “Mang một ít cho sư gia, hắn nhất định cũng sẽ thích.”