Nụ hôn nóng rực dần dần dừng ở chân mày khóe mắt, Ôn Liễu Niên nhắm mắt lại thích ứng một phen, cảm thấy vẫn là rất khẩn trương ! Vì thế đẩy đẩy hắn: Chờ một lát đã.
Triệu Việt dùng mu bàn tay cọ qua hai má hắn, thanh âm có chút khàn đặc, Không muốn chờ.
Nhưng Ôn Liễu Niên đã tự mình che vạt áo chạy xuống giường, mở ngăn tủ ôm ra một vò rượu.
Triệu Việt: ...
Là lần trước sư gia đưa. Ôn Liễu Niên mở nắp vò rượu, một mùi rượu nồng nặc lập tức phả vào mặt, bị sặc cơ hồ hắt hơi một cái.
Triệu Việt đau đầu: Vì sao bây giờ muốn uống rượu?
Ôn đại nhân trả lời: Bởi vì cửu biệt gặp lại.
Triệu Việt nhắc nhở: Rượu này rất mạnh.
Chỉ uống một chút. Ôn Liễu Niên lấy ra cái chén, Uống say dễ làm chuyện, trong sách đều viết như vậy.
Triệu Việt dở khóc dở cười: Cái gì? Ngày thường đều xem sách gì vậy.
Ôn Liễu Niên dè dặt cẩn thận liếm một chút, mắt mũi lập tức nhăn lại.
Triệu Việt ôm lấy hắn từ phía sau, nụ hôn từ bên tai chuyển dọc xuống cổ.
Ôn Liễu Niên tranh thủ thời gian: Ta lại uống một chút.
Được. Triệu Việt đáp ứng, nhẹ nhàng cắn một cái lên bả vai trơn bóng kia.
Ôn Liễu Niên hít sâu ba năm lần, vẫn là không thể uống hết toàn bộ ! Quả nhiên vừa sặc lại vừa cay, phí hết một đống sức mà chỉ nuốt xuống được một nửa.
Vì sao ăn giò heo không thể khiến người ta say chứ? Thẳng đến khi bị Triệu Việt ôm lên trên giường, Ôn đại nhân còn đang tiếc nuối nghĩ - Nếu thật sự có thể, vậy mình nhất định sẽ ngày ngày say đến bất tỉnh.
Bên trong màn dần dần ấm áp hẳn lên, một nửa là vì rượu, một nửa là vì tình.
Ám vệ Truy Ảnh cung nằm ở trên nóc nhà, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc.
Ám vệ Nhật Nguyệt sơn trang ở phía đối diện giật giật khóe miệng, nghe lén góc tường còn bày ra vẻ mặt chính nghĩa lẫm liệt như thế, quả thật là cực kỳ hạ lưu.
Sáng sớm hôm sau, Diệp Cẩn đến phòng bếp nấu canh bổ dưỡng, chừa ra một phần cho Ôn Liễu Niên, rồi sau đó liền múc một chén đến sau viện tìm tiểu Lục tử.
Ám vệ đã mang tiểu hài tử rời giường, đang ăn bánh đậu bọc đường, sau khi thấy hắn tiến vào thì lập tức chào hỏi.
Tối qua ngủ ngon không? Diệp Cẩn ngồi ở trước mặt hắn.
Ngon ạ. Tiểu Lục tử gật đầu.
Thật ngoan. Diệp Cẩn cười sờ đầu hắn, đưa bát canh qua, Từ từ uống.
Tiểu Lục tử cầm thìa, ngoan ngoãn hé miệng uống canh. Ám vệ nhỏ giọng hỏi Diệp Cẩn: Cổ họng có thể trị lành không?
Tuổi tác hắn còn nhỏ, trị không khó. Diệp Cẩn nói, Chỉ là không biết tình trạng tiểu hài tử còn lại bên trong đảo Bối Sa thế nào, vẫn là phải cứu ra sớm một chút mới tốt.
Hoàng thượng đã dậy từ sớm. Ám vệ nói, Đang ở thư phòng nghị sự với Tây Nam vương, hẳn là vì chuyện hải chiến.
Cái gì? Diệp Cẩn nháy mắt mở to hai mắt.
Hoàng thượng ở thư phòng nghị sự với Tây Nam vương. Ám vệ mờ mịt lặp lại lần nữa, Có vấn đề gì sao?
Mới sáng sớm cũng không yên a ! Diệp Cẩn hùng hổ xắn tay áo, đi đánh lưu manh.
Diệp cốc chủ. Tứ Hỉ đang đứng ở cửa, sau khi thấy Diệp Cẩn thì bị hoảng sợ, nhanh chóng ngăn lại nói, Hoàng thượng đang nghị sự ở bên trong, phân phó người ngoài không không được quấy rầy.
Với ai? Diệp Cẩn hỏi.
Tứ Hỉ công công nói: Không bằng cốc chủ đợi lát nữa hẳn đến?
Đợi lát nữa gạo cũng nấu thành cháo rồi a ! Diệp Cẩn chống nạnh giận: Đoạn Bạch Nguyệt, ngươi bước ra đây cho ta !
Tứ Hỉ công công: ...
Sở Uyên ở trong phòng đau đầu.
Cốc chủ gọi bổn vương có chuyện gì? Một lát sau, Đoạn Bạch Nguyệt ở ngoài viện hỏi.
Diệp Cẩn lập tức xoay người.
Đoạn Bạch Nguyệt hơi nhướn mày.
Tứ Hỉ công công: ...
Đúng lúc đang muốn đến tìm Sở Hoàng, cùng nhau thương nghị chiến cuộc Đông Hải, thì nghe được cốc chủ đang gọi bổn vương. Đoạn Bạch Nguyệt rất là bình thản.
Bên trong là ai? Diệp Cẩn thò tay chỉ một cái.
Chuyện này... Tứ Hỉ công công cũng mê mang, người vừa nãy đi vào rõ ràng chính là Tây Nam vương a, sao đột nhiên lại từ ngoài cửa tiến vào.
Vào đi. Sở Uyên ở thư phòng nói.
Diệp Cẩn đẩy cửa bước vào, chỉ thấy trong phòng chỉ có một mình Sở Uyên, vì thế càng khó hiểu hơn.
Diệp Cẩn hồ nghi, cảm thấy tựa hồ có chỗ nào không đúng, nhưng tựa hồ chỗ nào cũng không thể nói rõ.
Đoạn Bạch Nguyệt không nhanh không chậm, tiếp tục uống trà, một chút cũng không nhìn ra lúc nãy vừa mới phóng người qua cửa sổ.
Quả thực rất có tác phong gặp nguy không loạn.
Lại qua một trận, Thẩm Thiên Phong và đám người Thượng Vân Trạch cũng đến cùng nhau nghị sự. Vài ngày trước đó hai người Ôn Liễu Niên và Triệu Việt, một người thì làm việc vất vả bên trong thành Đại Côn, một người thì mật thám ở đảo Bối Sa, lần này còn là cửu biệt gặp lại, tất nhiên không ai đến quấy rầy, đều muốn để hai người nghỉ ngơi thêm một trận. Nhưng nghĩ đến chuyện trên đảo Bối Sa, Ôn Liễu Niên tất nhiên ngủ không được, tuy nói thắt lưng vẫn là cực kỳ đau nhức, nhưng cũng như trước sớm rời giường, cùng Triệu Việt một đường đến thư phòng.
Đúng lúc. Diệp Cẩn nói, Vừa mới nói phải công hãm đảo Bối Sa thế nào, Ôn đại nhân có cao kiến gì không?
Ôn Liễu Niên nói: Nghe ý tứ của đối phương, là muốn liên hợp hải tặc nước Nhật, bày ra mê trận dụ hải quân Đại Sở ta vào bẫy. Đã biết rõ là bẫy, tất nhiên không có đạo lý chui đầu vô lưới.
Vậy chẳng lẽ cứ mặc kệ à? Sở Uyên khẽ nhíu mày.
Tất nhiên không phải. Ôn Liễu Niên sờ sờ mũi, Vi thần ngược lại là có biện pháp, có lẽ có thể một lưới bắt hết một đám trên đảo Bối Sa tính luôn cả hải tặc nước Nhật.
A? Sở Uyên nghe vậy thì hứng thú, Ái khanh cứ việc nói.
Ngoài đảo Bối Sa canh gác nghiêm mật, nếu đại quân có vài động tác, tất nhiên sẽ khiến đối phương kích động, dựa theo trình độ hung tàn này, sẽ giết sạch giao nhân để tiêu hủy chứng cớ rửa sạch tội danh cũng không chừng, cho nên phải âm thầm làm việc.
Ôn Liễu Niên nói, Sương mù dày đặc cũng có lợi, cho dù bên trong nháo long trời lở đất, tin tức cũng không thể truyền ra ngoài ngay lập tức.
Ý của đại nhân, là âm thầm lẻn vào đảo Bối Sa? Thượng Vân Trạch suy đoán.
Ôn Liễu Niên gật đầu: Đã có thuyền hàng bổ cấp, thì có cơ hội trà trộn vào. Đợi đến khi bắt được thủ lĩnh, lòng binh tất nhiên sẽ tán, khi đó chỉ cần ngồi chờ hải tặc nước Nhật chui đầu vô lưới cũng không muộn.
Vậy muốn để ai trà trộn vào? Mộc Thanh Sơn hỏi.
Ta đi. Triệu Việt nói.
Ôn Liễu Niên gật đầu: Ừm, ngươi đi, còn có Mộ Bạch nữa. Chung quy ở trên đảo tra xét qua hơn một tháng, quả thật là người thích hợp nhất.
Hoàng thượng thấy thế nào? Thẩm Thiên Phong hỏi.
Có chút mạo hiểm, bất quá cũng chỉ có biện pháp này. Sở Uyên gật đầu, Tạm thời thử một lần.
Vậy Thanh Cầu và Sở Thừa thì sao? Diệp Cẩn hỏi.
Tám phần là trở về đảo Bạch Sương, chỗ đó là hang ổ Thanh Cầu. Triệu Việt nói, Cũng không biết ở đâu lộng đến vài con chim báo tang, thật xui.
Cũng không thể lúc nào cũng bị uy hiếp. Diệp Cẩn thở dài, Nếu có Phượng Hoàng thì tốt rồi.
Phượng Hoàng a... Mọi người đều nhớ đến quả bóng tròn tròn nhỏ nhỏ lông xù kêu chíp chíp đến từ Truy Ảnh cung.
Tác chiến trên biển không thể đùa, nếu là bị cánh nó chụp một cái, dự tính thuyền sẽ bị chìm. Thẩm Thiên Phong nói, Năm đó các môn phái bạch đạo liên thủ, đều không có biện pháp với vật ấy, ngàn vạn lần không thể khinh thường.
Không thì viết một bức thư gửi cho Quỷ Thủ tiền bối? Diệp Cẩn đề nghị, Tuy nói trên đảo Nhiễm Sương chỉ có hai con Phượng Hoàng, nhưng có còn hơn không. Trước kéo đến chấn quân uy cũng tốt.
Có qua có lại, cũng phải hao phí ba năm tháng, huống hồ nơi ra vào đảo Nhiễm Sương ngày ngày đều phải dựa theo biến hóa của triều tịch, không có thuyền tiếp ứng cũng vào không được. Thẩm Thiên Phong lắc đầu, Chiến sự hết sức căng thẳng, nước ở xa không giải được cơn khát ở gần.
Ôn ái khanh. Sở Uyên hỏi, Ngươi thấy thế nào?
Ôn Liễu Niên chống quai hàm, như là đang ngẩn người.
Ôn ái khanh? Sở Uyên lại gọi một lần.
Ôn Liễu Niên tiếp tục ngẩn người.
Mộc Thanh Sơn đành phải vụng trộm nhéo hắn một cái.
Hả? Ôn Liễu Niên hồi thần, sau đó trước khi người còn lại mở miệng, liền nói ra một câu kinh người: Có ai nghe qua thập bát mô chưa?
...
Trong phòng một mảnh yên tĩnh, Diệp Cẩn thử độ ấm trên trán của hắn.
Đều chưa từng nghe qua à? Ôn Liễu Niên nhắc nhở, Ở nơi yên hoa truyền xướng rất rộng.
Tất nhiên là nghe qua rồi, ngay cả ta cũng biết. Mộc Thanh Sơn nói, Nhưng sao đột nhiên đại nhân lại nhắc tới chuyện này?
Thập bát mô không hề ít giọng điệu, bản nhạc này được lưu truyền rất rộng, có liên quan đến một ngư nương ở Đông Hải, vốn khúc này có tên là 《 ngắm xuân khuê 》. Ôn Liễu Niên nói, Nghe nói người này có thiên âm, hát lên có thể câu hồn, cho nên bị truyền thành là yêu ngư biển sâu.
Cho nên? Người còn lại đều sờ không rõ đầu mối.
Nữ tử nơi yên hoa thích hát, cũng là muốn cho ân khách mất hồn. Ôn Liễu Niên nói, Ngày đó Thanh Cầu khống chế chim báo tang thì thổi một điệu, có hơi giống《 ngắm xuân khuê 》, cũng là khúc câu hồn trong lời đồn.
Ý của đại nhân là... Diệp Cẩn dò xét.
Hắn có thể thổi, chúng ta cũng có thể thổi. Ôn Liễu Niên nói, Chỉ cần nghe hơn hai lần, ta có thể học không khác nhau lắm. Không biết hàm nghĩa bên trong cũng không sao, chỉ cần thổi lung tung theo là được, thậm chí ngoại trừ việc đó ra, mấy khúc đón dâu trung thu mừng thọ khai trương, các loại kèn cũng chỉ cần cùng nhau thổi mạnh, thổi càng loạn càng tốt.
Đến lúc đó xem ai có thể áp ai.
****
Thập bát mô có nghĩa là Mười tám điệu sờ , bản nhạc này rất dâm, vừa hát vừa dê :)) nàng nào muốn nghe thử cứ lên youtube bấm Thập bát mô nhé !!!