Ban đêm, mặt biển giống như bị mực nhuộm dần, một mảnh tối đen khôn cùng. Trên trời không trăng không sao, chỉ có từng đợt sóng biển vỗ vào bờ cát, mang đến từng trận tiếng vang vọng.
Chiến thuyền bổ cấp Sở quân đang lặng lẽ dừng ở bến tàu, chuẩn bị hừng đông thì xuất phát. Sắc trời còn chưa sáng, hai bóng đen lặng lẽ không một tiếng động kề cận đuôi thuyền, bóng dáng giống như một con mèo rừng, vừa nháy mắt một cái, thì đã biến mất không thấy đâu.
Kho để hàng hóa chuyên chở trên thuyền này rất lớn, hai người dựa theo lời Tiểu Linh Tử nói lúc trước, rất nhanh liền tìm được thùng gỗ chứa nước ngọt, bên trong có thể chứa được một nam tử trưởng thành.
Nhìn lương thực bổ cấp này, bên trong đảo Bối Sa hẳn là có không ít người. Triệu Việt nói, Hết thảy làm việc cẩn thận.
Chu Mộ Bạch gật đầu, cùng hắn tách ra trốn vào trong thùng nước. Phía Đông triêu dương dần dần ló dạng, thuyền phu nhổ neo giương buồm rời đi, chạy tới đảo Bối Sa bị sương mù bao phủ xung quanh.
Dưới khoang thuyền không có ánh sáng, chỉ có thể dựa vào trực giác để tính toán thời gian. Ước chừng qua bảy tám canh giờ, con thuyền rốt cuộc 'Loảng xoảng' một tiếng đến gần bờ, thủ lĩnh đứng bên trong đám thủ vệ, tiến lên lớn tiếng dò hỏi: Vì sao so với ngày ước định muộn ước chừng một ngày?
Đừng nói nữa, cũng không biết đụng phải cái gì trong biển, suýt nữa bị chìm. Chủ thuyền nhảy xuống, May mắn không xảy ra việc gì, cũng không trì hoãn quá lâu.
Cũng không còn sớm, ngày mai hẳn đến dỡ hàng, các huynh đệ cũng mệt mỏi rồi. Lại có một người nói.
Âm thanh ồn ào bên ngoài dần dần bình ổn xuống, Triệu Việt và Chu Mộ Bạch thừa cơ rời khỏi khoang thuyền, bốn phía dĩ nhiên không còn một bóng người. Chỉ có bóng cây cổ thụ ngoằn ngoèo phản chiếu dưới ngọn đuốc đang cháy hừng hực, giống như một bóng ma dữ tợn.
Xa xa đèn đuốc trải dài, hẳn là có không ít tòa nhà, quy mô cũng sắp bắt kịp một tòa thành trấn. Chu Mộ Bạch nói, Trạm gác tháp nhìn xa đầy đủ mọi thứ, xem ra đã thành khí hậu.
Có lẽ Sở Hằng nghĩ vạn nhất đánh thua, còn có đường để lui đến đây. Triệu Việt nói, Bến tàu có ít nhất năm mươi chiếc chiến thuyền, thậm chí còn có ba khẩu hỏa pháo, hơn nữa xung quanh đây sương mù dày đặc, nếu khai chiến thật, cũng đủ khiến Hoàng thượng đau đầu một phen.
Hoàng thượng có đau đầu hay không ta không xen vào, bất quá nếu đã đến đây, không tặng một phần lễ vật cho Sở Hằng là không được. Chu Mộ Bạch cười cười, Đi thôi, đến đằng trước tìm thử xem giao nhân ở đâu, lúc trước thật sự còn chưa gặp qua.
Cả tòa hải đảo rất lớn, thường xuyên sẽ có quân đội tuần tra đi ngang qua, bất quá cơ quan ngược lại là không nhiều. Hai người đều là những người lang bạt giang hồ đã lâu, rất nhanh liền men theo dấu vết để lại, tìm được một ao nước gợn sóng lăn tăn.
Dù là gặp qua không ít cảnh tượng lớn, đợi đến khi thấy rõ tình trạng bên trong, hai người cũng hơi giật mình. Chỉ thấy bốn phía trong hồ nước kia, nằm sấp nói ít cũng có gần trăm thiếu niên, đều đang nhắm mắt ngủ say, tóc rối tung đầu vai xích lỏa, theo làn sóng nhẹ nhàng đung đưa, nhìn xuống chút nữa, lại là một cái đuôi cá màu lam bạc.
Thật đúng là có giao nhân? Chu Mộ Bạch hít một ngụm khí lạnh.
Gần trong gang tấc, muốn không tin cũng khó. Triệu Việt nói, Cũng không biết Sở Hằng dùng biện pháp gì, cư nhiên có thể tìm được nhiều giao nhân như vậy.
Chẳng lẽ là dưỡng một công một mẫu? Chu Mộ Bạch suy đoán.
Khoan đã. Triệu Việt khẽ nhíu mày.
Sao vậy? Chu Mộ Bạch nhìn theo tầm mắt của hắn, chỉ thấy một giao nhân trong ao vẫn chưa ngủ, đang giãy dụa, như là cực kì không thoải mái. Nửa buổi sau, đuôi cá kia cư nhiên chậm rãi sút ra, lộ ra hai cái đùi.
Đây... Chu Mộ Bạch cùng Triệu Việt liếc mắt nhìn nhau, còn chưa tới kịp nói chuyện, xa xa lại truyền đến một trận tiếng bước chân.
Có lẽ là nhìn thấy ánh sáng ngọn đuốc, tiểu giao nhân kia cũng bối rối, vội vàng muốn kéo đuôi cá về vị trí, càng sốt ruột thì càng hỏng việc, hao hết khí lực cũng chỉ kéo được một nửa, mắt thấy đám quan binh kia đã sắp tiến đến, Chu Mộ Bạch vừa định muốn tìm biện pháp, Triệu Việt cũng đã thả người bay vút ra ngoài, che miệng tiểu giao nhân kia lại một phen mang ra khỏi hồ nước, rồi vững vàng rơi xuống lại chỗ cũ.
Chu Mộ Bạch trong lòng sợ hãi than, khinh công thật nhanh.
Tiểu giao nhân bị dọa không nhẹ, liều mạng mở to hai mắt nhìn hắn.
Triệu Việt điểm á huyệt của hắn, làm thủ thế im bặt.
Tiểu giao nhân ngoan ngoãn gật đầu, dùng tay nhỏ che miệng lại, cuộn tròn không nhúc nhích.
Quan binh vây quanh ao nước kiểm tra một phen, cũng không chú ý đến thiếu một người, nhìn ai cũng đều đang thành thật ngủ, liền mang đội đến nơi khác. Đợi đến khi tiếng bước chân xa dần, Triệu Việt mới mang theo tiểu giao nhân kia, cùng Chu Mộ Bạch một đường tạm thời rời khỏi bên cạnh hồ nước.
Phía sau đảo là một mảnh đất hoang, vừa nhìn liền biết ngày thường không có ai tới. Triệu Việt cởi ngoại bào mình ra, khoác lên trên người tiểu giao nhân, tránh cho hắn bị cảm lạnh. Đuôi cá kia đã được cởi bỏ, đang bị Chu Mộ Bạch cầm trong tay nhìn: Cũng không biết là loại chất liệu gì, nhìn qua giống da cá, nhưng so với da cá nhẹ dai hơn rất nhiều.
Tiểu giao nhân vụng trộm hoạt động hai chân một chút, Triệu Việt nương theo ánh trăng nhìn nhìn, chỉ thấy đã hơi bị biến dạng, vì thế giọng điệu càng mềm mỏng hơn vài phần: Ngươi tên là gì, mấy tuổi ?
Ta tên tiểu Lục tử, tám tuổi. Thanh âm tiểu giao nhân có chút thô, hoàn toàn không giống những hài tử khác có giọng non nớt, như là yết hầu đã bị tổn thương qua.
Ngươi cũng tên Tiểu Liễu tử hả. Chu Mộ Bạch cười sờ sờ hắn, Thật trùng hợp, chúng ta cũng quen một người tên Tiểu Liễu tử.
Các ngươi là đến cứu người hả? Tiểu Lục tử hỏi.
Triệu Việt gật đầu: Ngươi là người ở đâu, vì sao lại ở đây?
Nhà ta ở đảo Hải Loa. Tiểu Lục tử nói, Cữu cữu nói muốn mang ta rời bến, về sau lại không thấy đâu, trên thuyền đều là người xấu.
Vậy người còn lại thì sao? Cũng là giống như ngươi, bị kẻ xấu bắt đến đây hả? Triệu Việt lại hỏi.
Không biết. Tiểu Lục tử lắc đầu, Bọn họ đều không nói chuyện được.
Triệu Việt nhíu mày, đầu tiên là rót dược vào cổ họng tất cả hài tử và thiếu niên bắt được, rồi trói hai chân lại mặc đuôi cá vào, dựa vào thủ đoạn độc ác này huấn luyện ra cái gọi là giao nhân, quả nhiên Sở Hằng chết một vạn lần cũng không đủ.
Chu Mộ Bạch nói: Có lẽ Diệp cốc chủ có thể trị khỏi.
Triệu Việt gật gật đầu, nhìn tiểu Lục tử nói: Ngoại trừ hồ nước kia, còn chỗ nào khác nữa không, người cũng bị giống như ngươi ?
Có, ở một chỗ bên cạnh bảo tháp lớn. Tiểu Lục tử nói, Còn có rất nhiều rất nhiều.
Táng tận thiên lương. Chu Mộ Bạch cắn răng.
Sau hừng đông, ta sẽ đến đó thăm dò. Triệu Việt nói, Chu huynh ở lại chiếu cố hắn đi.
Chu Mộ Bạch gật đầu, cẩn thận kiểm tra thương thế tiểu Lục tử một lần. Xương đùi hơi biến dạng, bất quá may mắn tuổi tác không lớn, về sau hẳn là có thể chậm rãi dưỡng trở về. Chỗ mắt cá chân bị buộc dây thừng có hơi quen mắt, giống với mấy khối khi thể dạt vào bở trên đảo Hải Hoa ngày đó.
Cũng là đứa nhỏ mệnh lớn a. Chu Mộ Bạch trong lòng thở dài, vỗ nhè nhẹ đầu hắn.
Trong thành Đại Côn, Ôn Liễu Niên mắt thấy Diệp Cẩn không ở đây, nắm chặt thời gian nói với Sở Uyên: Tây Nam vương không có bị hói.
Sở Uyên sắc mặt cứng đờ: Trẫm tất nhiên biết.
Vậy là tốt rồi. Ôn đại nhân rõ ràng thở phào nhẹ nhõm.
Không uổng công ăn nhiều giò heo như vậy. Sở Uyên cười lắc đầu, Còn biết tìm cơ hội làm sáng tỏ giúp hắn.
Vi thần chỉ là luận sự. Ôn Liễu Niên rất thành thật.
Mà thôi, đừng nhắc tới hắn nữa, nói về Triệu đại đương gia xem. Sở Uyên nói, Khi nào mới có thể trở về?
Có lẽ là khoảng vài ngày nữa, có lẽ là một khoảng thời gian nữa, nói không chính xác. Ôn Liễu Niên có chút uể oải, Sớm biết như thế, lúc trước không nói chuyện đảo Bối Sa cho hắn nghe. Hiện tại thì tốt rồi, vừa xuất quan liền chạy đến đó, mặt còn chưa gặp.
Sở Uyên lắc đầu: Mặt đều nhăn nhúm lại.
Cũng đã hơn một năm chưa gặp. Miệng Ôn đại nhân liền xịu xuống, vừa mới thành thân thì đã tách ra.
Sở Uyên nhìn thấy thì buồn cười, vừa tính toán gọi phòng bếp làm chút điểm tâm cho hắn, Tứ Hỉ công công lại ở bên ngoài bẩm báo, nói là Sở Vương gia cầu kiến.
Một chút cũng không thể yên tĩnh. Sở Uyên lắc đầu, Tuyên.
Sở Hằng bước vào thư phòng, không dự đoán được Ôn Liễu Niên cũng ở đây, trong lòng không khỏi âm thầm nói xui xẻo - Đối với người rõ ràng cái gì cũng biết nhưng lại giả bộ hồ đồ này, nói chuyện ngụ ý mỉa mai châm biếm, diễn trò lại cực kỳ chân thật, hắn thật sự không thể trêu cũng trốn không nổi, sao đi đâu cũng gặp.
Tham kiến Vương gia. Ôn Liễu Niên cấp bậc lễ nghĩa rất là chu toàn.
Lần này Vương gia vội vàng đến đây, là vì chiến sự tiền tuyến? Sở Uyên hỏi.
Đúng vậy. Sở Hằng nói, Hiện giờ thánh giá đích thân tới, tướng sĩ Đại Sở ta khí thế dâng cao, nếu có thể nhân cơ hội phát động tấn công, hẳn là có thể nhất cử tiêu diệt phản tặc.
Ôn ái khanh thấy thế nào? Sở Uyên quay đầu hỏi.
Nếu có thể nhân cơ hội này mà phát động tấn công, tất nhiên là tốt. Ôn Liễu Niên nói, Nhưng hiện giờ Đoạn Bạch Nguyệt chiếm cứ thành trì đóng cửa không chịu ra, lại có dân chúng khắp thành làm con tin, cho dù để thế tử tự mình dẫn quân cũng chậm trễ không công vào được, chỉ sợ nói thì dễ, làm thì rất khó.
Lúc trước đại quân Sở quốc chưa tới, chỉ dựa vào đóng quân Đông Hải, tất nhiên không có biện pháp cường công. Sở Hằng nói, Nhưng nay đã khác xưa, có Hoàng thượng tọa trận trong quân, hơn nữa có ảnh vệ quân, muốn phá mở cửa thành cũng không khó.
Ảnh vệ quân của trẫm? Khóe miệng Sở Uyên khẽ nhếch. Đội quân tiên phong này là do Thẩm Thiên Phong tự mình dạy dỗ, ai ai cũng là võ công cao cường, khinh công càng là xuất thần nhập hóa, từng lập qua không ít chiến công hiển hách.
Chỉ cần có thể thừa cơ đánh vào bên trong mở cửa thành, binh sĩ Đại Sở ta liền có thể đồng loạt dũng mãnh tràn vào. Sở Hằng nói, Binh lực hai bên cách xa, đến lúc đó Đoạn Bạch Nguyệt dù là có chắp cánh cũng không thể bay.
Nghe qua ngược lại là có thể làm. Sở Uyên nói, Bất quá đội ảnh vệ này ai ai cũng là nhân tài kiệt xuất trong quân, trẫm muốn chuyến này bọn hắn không thể có sai sót.
Dạ. Sở Hằng gật đầu, Nếu Hoàng thượng cho phép, kế hoạch về sau tất nhiên sẽ bàn bạc cẩn thận chu toàn, rồi mới thực thi.
Đợi sau khi Sở Hằng rời đi, Sở Uyên nói: Xem ra là muốn mau chóng khai chiến.
Làm quá nhiều chuyện đuối lý, tất nhiên không dám để Hoàng thượng chờ lâu. Ôn Liễu Niên nói, Bằng không nếu hành tung bị bại lộ, dự tính mỗi một hạng đều là tội chém đầu.
Ái khanh đoán xem, bước tiếp theo hắn sẽ làm gì? Sở Uyên nói.
Tất nhiên là đi tìm Tây Nam vương. Ôn Liễu Niên một khắc cũng không do dự - Không cần nghĩ cũng biết, còn phải đoán sao.
Sở Uyên cười cười, thản nhiên rót một chén trà: Vậy thì chờ tin tức của Đoạn Bạch Nguyệt đi.
Mà trong doanh trướng Tây Nam vương, lão Lý nhóm lửa gần đây có chút khẩn trương, bởi vì không biết tại sao, thỉnh thoảng sẽ đụng phải tầm mắt của Vương thượng, sẽ khiến da đầu run lên.
Cũng không có làm sai chuyện gì a... Lão Lý hao tâm tổn lực suy nghĩ một vòng, cũng không tìm được lý do thích hợp.
Đoạn Bạch Nguyệt nhìn chằm chằm đầu của hắn nửa buổi, không nói một lời xoay người bỏ đi.
Lão Lý gãi gãi đầu trọc lóc của mình, quả thực suy nghĩ nát óc vẫn không ra.
Vương thượng. Đoạn Niệm đi vào đại trướng, Có khách cầu kiến.
Ai? Đoạn Bạch Nguyệt hỏi.
Cũng không báo tính danh. Đoạn Niệm trình lên một phong thư, Chỉ có cái này.
Đoạn Bạch Nguyệt mở ra nhìn thoáng qua, sau đó cười cười: Gọi vào đi, quả nhiên là khách quý.
Lúc trước tưởng rằng ít nhất cũng phải kéo dài hơn một tháng, hiện tại xem ra, đối phương ngược lại là gấp gáp hơn mình nghĩ, cư nhiên chủ động tìm tới cửa nhanh như vậy.
Nồi nhỏ ùng ục ùng ục tỏa ra mùi thơm, Ôn Liễu Niên đi ngang qua phòng bếp, duỗi cổ nhìn vào bên trong.
Đại nhân không thể uống. Diệp Cẩn một ngụm từ chối.
Vì sao? Ôn lưu niên tiếp tục nhìn.
Người đọc sách không thể uống. Diệp Cẩn nói.
Ôn Liễu Niên buồn bực: Này cũng có phân chia hả?
Tất nhiên. Diệp Cẩn đè chặt nắp không cho mở.
Ôn Liễu Niên đành phải quyến luyến không thôi rời đi, vẫn là rất muốn uống.
Đại nhân. Ám vệ nghênh diện đến chào hỏi, Lại đến phòng bếp a.
Chỉ là trùng hợp đi ngang qua. Ôn Liễu Niên nói, Diệp cốc chủ tựa hồ đang hầm canh.
Đúng vậy, giò heo hầm cẩu kỷ. Ám vệ nói, Cho Thẩm minh chủ.
Ôn Liễu Niên bừng tỉnh, trách không được không để cho mình uống.
Thật sự là quá bổ.
Cái gì mà thơm vậy. Khi Sở Uyên đi ngang qua phòng bếp cũng ngửi được.
Diệp Cẩn có chút muốn xù lông, ngày thường đều ngồi lì ở thư phòng không chịu ra ngoài, như thế nào mình vừa nấu một nồi canh thì hết người này tới người kia thi nhau đến.
Ngươi cũng không thể uống ! Diệp Cẩn không kiên nhẫn.
Vì sao? Sở Uyên hỏi.
Bởi vì ngươi còn chưa thành thân. Vạn nhất bổ dưỡng quá dục hỏa đốt người thì phải làm sao, chẳng phải là sẽ để cái tên họ Đoạn kia chiếm tiện nghi sao ! Diệp Cẩn gõ gõ nắp vại sành, Đợi lát nữa nấu chút canh đậu xanh cho ngươi, uống xong hạ hỏa. Quả dục một chút là tốt nhất.
Sở Uyên: ...
Diệp Cẩn dè dặt cẩn thận bưng vại sành, một đường chạy tới phòng ngủ tìm Thẩm Thiên Phong, ừm, đêm qua hơi mệt nhọc quá độ, phải tẩm bổ.
Tập thể ám vệ ngồi xổm trên nóc nhà chậc chậc, Thẩm minh chủ quả thực có phúc.
Sở Uyên cười lắc đầu, xoay người trở về phòng ngủ muốn nghỉ ngơi, vừa đẩy cửa ra lại thấy Đoạn Bạch Nguyệt ngồi ở trước bàn, đang chậm rãi rót trà uống.
Sao ngươi lại đến đây? Sở Uyên nhíu mày.
Tất nhiên là vì chiến sự. Đoạn Bạch Nguyệt thản nhiên trả lời.
Thế nào? Sở Uyên không muốn cùng hắn vòng vo.
Sở Hằng quả thực phái người đến mượn sức ta. Đoạn Bạch Nguyệt sờ sờ cằm, Thẳng thắn mà nói, đưa ra bảng giá không thấp.
Cho nên thì sao? Sở Uyên lạnh lùng nhìn hắn.
Không có cho nên. Đoạn Bạch Nguyệt thức thời thu hồi đề tài, Dựa theo kế hoạch lúc trước, ta đã giả ý đáp ứng hắn.
Tốt. Sở Uyên gật đầu.
Tốt? Đoạn Bạch Nguyệt bật cười, Chỉ có một chữ này?
Tây Nam vương còn muốn cái gì? Sở Uyên hỏi.
Ta muốn cái gì, trong lòng Sở Hoàng tất nhiên rõ hơn ai hết. Đoạn Bạch Nguyệt không hề che dấu ánh mắt và mục đích của mình.
Lời nói xong rồi, Tây Nam vương có thể đi. Sở Uyên ngữ điệu lạnh nhạt.
Ta ở lâu một chút uống chén trà cũng không được? Đoạn Bạch Nguyệt ngồi ở bên cạnh bàn.
Sở Uyên nói: Không được.
Đoạn Bạch Nguyệt bỗng bật cười, vươn tay vừa định sửa lại tóc cho hắn, Sở Uyên cũng đã cảnh giác lui về phía sau một bước, lớn tiếng nói: Tiểu Cẩn !
Tay Đoạn Bạch Nguyệt cứng đờ, nói thật, hắn đối với hai chữ này có chút bóng ma.
Trong viện một mảnh yên tĩnh, Diệp Cẩn hiển nhiên không nghe được, cũng không có khả năng nghe được, còn đang ở trong phòng ngủ nhìn Thẩm Thiên Phong uống canh.
Đoạn Bạch Nguyệt nói: Cho dù là cảm thấy có nguy hiểm, cũng nên gọi thị vệ, chứ không phải Diệp cốc chủ.
Ngươi sẽ sợ thị vệ? Sở Uyên ngữ điệu khẽ nhếch.
Đoạn Bạch Nguyệt ngừng một chút, lắc đầu.
Vậy sợ Tiểu Cẩn không? Sở Uyên lại hỏi.
Đoạn Bạch Nguyệt kìm lòng không được thò tay, muốn sờ đầu mình một phen.
Đâu chỉ là sợ, quả thực tránh còn không kịp.
Sở Uyên đáy mắt có chút ý cười, tuy nói chỉ là trong một cái chớp mắt ngắn ngủi, nhưng cũng không thể thoát khỏi tầm mắt Đoạn Bạch Nguyệt.
Cũng đáng a... Tây Nam vương sờ sờ cằm.
Cư nhiên còn sẽ cười một cái.
Trước khi rời đi, Đoạn Bạch Nguyệt để lại một vò rượu hoa Vân Nam, gọi là Biệt Ly.
Tuy nói tên gọi rất có ý cảnh, mùi vị lại rất cay nồng, sau khi uống xong hồi lâu, mới có thể cảm nhận được một tia ngọt lành nhàn nhạt vươn trên đầu lưỡi, cộng thêm chút đắng chát, cũng đích xác giống như là tư vị xa cách lâu ngày mới gặp lại.
Sở Uyên buông chén rượu, gọi Tứ Hỉ đem nửa vò còn dư thu lại.
Không ăn được canh hầm, cũng không uống được rượu ngon, Ôn Liễu Niên ôm một xấp hồ sơ, ngồi ở cửa.
Miệng ỉu xìu lật xem.
Chưa ăn no, còn không có ai trò chuyện.
Đại nhân. Ám vệ đột nhiên chạy vào.
Xảy ra chuyện gì? Ôn Liễu Niên hỏi.
Sở Miễn từ nông thôn trở về, chuyện đầu tiên là đến tìm đại nhân, hiện tại đang ở ngoài cửa. Ám vệ nói, Có cần đuổi đi không?
Không cần. Ôn Liễu Niên vỗ vỗ vạt áo đứng lên, Ta đến xem thử.
Nhưng... Sở Miễn a... Ám vệ như trước khó xử, chung quy vừa đến thì trộm quần lót Ôn đại nhân, thật sự rất khó thả lỏng cảnh giác.
Chư vị đi theo ta. Ôn Liễu Niên nói, Vị tiểu thiếu gia này tuy nói cử chỉ có hơi... Kỳ lạ, nhưng bản tính không xấu. So với cha và huynh trưởng mà nói, không làm chuyện ác xem như đã đáng quý lắm rồi.
Đại nhân ! Sở Miễn đang uống trà ở tiền thính, sau khi thấy hắn lập tức cao hứng phấn chấn chào hỏi, Ta đã trở về.
Vì sao tiểu thiếu gia cố tình lại chọn trở về vào lúc này? Ôn Liễu Niên khó hiểu, Chiến sự nổ ra, hiện tại thành Đại Côn khắp nơi đều là nguy hiểm.
Ta biết, nhưng vẫn là muốn trở về. Sở Miễn nói, Cha với đại ca tất cả đều bận rộn đánh nhau, cũng không có thời gian quản ta.
Vương gia có biết chuyện tiểu thiếu gia trở về không? Ôn Liễu Niên hỏi.
Tất nhiên là biết. Sở Miễn gật đầu, Mắng hai câu, không đau không ngứa, còn kêu ta về sau đừng gây họa.
Vậy tiểu thiếu gia liền hảo hảo nghe lời Vương gia. Ôn Liễu Niên nói, Trở về Vương phủ an tâm đợi đi, đừng chạy loạn khắp nơi.
Mấy ngày này, ta viết không ít thi từ tuyệt cú. Sở Miễn hưng trí bừng bừng cầm ra một quyển sổ nhỏ, Còn xin đại nhân chỉ ra chỗ sai.
Dầy như vậy? Ôn Liễu Niên giật mình.
Đây chỉ là một quyển. Sở Miễn nhanh chóng nói, Trong nhà còn có bảy tám quyển.
Ôn Liễu Niên: ...
Trên đường chiến loạn đang xảy ra ngươi cũng có thể soạn.
Tuy nói phía trước đang chiến tranh, nhưng một chút cũng không ảnh hưởng đến tâm tình Sở Miễn ngâm thơ tác đối, lôi kéo Ôn Liễu Niên ước chừng hàn huyên một canh giờ, mới không cam nguyện rời đi, hơn nữa ước định thời gian lần tới gặp mặt.
Ôn Liễu Niên lắc đầu, mọi việc đều có chừng mực, tuy nói thích đọc sách là chuyện tốt, nhưng trầm mê đến nỗi bỏ qua tất cả mọi thứ bên ngoài, cũng thật có chút quá mức.
Mười ngày sau, chiến dịch hai bên rốt cuộc nổ ra. Tướng sĩ Sở quân tay cầm lưỡi đao tấm chắn, cao ngất đứng ở dưới cửa thành, tiếng rống cơ hồ xé rách chân trời. Mà ở trên tường thành, thì là Đoạn Bạch Nguyệt và Tây Nam quân, cờ xí tung bay trong gió, thêu đầy đồ đằng bộ tộc Tây Nam.
Ôn Liễu Niên ngồi trên lưng ngựa, theo Thẩm Thiên Phàm một đường đứng trước quân, thời thời khắc khắc nhắc nhở bản thân lưng phải thẳng, không thể bị khôi giáp đè cong - Tuy nói là văn nhân tay trói gà không chặt, nhưng Sở Uyên có ý định muốn cho hắn xem thêm chuyện trên đời, liền cũng hạ chỉ một đường mang theo ra ngoài.
Tư thế ngồi không cần cứng nhắc như thế. Ám vệ thật sự nhìn không được, giục ngựa chạy lên nói, Lúc này không ai chú ý phía này đâu, huống hồ cũng không phải chỉ có một mình đại nhân là văn nhân. Về phần văn nhân thứ hai, tất nhiên là Sở Miễn. Vừa nghe nói Ôn Liễu Niên muốn đích thân lên chiến trường, hắn liền cũng động tâm tư, quấn cha và đại ca mè nheo một trận, mới được theo trà trộn vào.
Ôn Liễu Niên vụng trộm hoạt động lưng một chút.
Quả thật rất mệt, cũng không nhẹ như nhuyễn giáp làm bằng kim ti.
Đoạn Bạch Nguyệt khoanh tay đứng trên tường thành, nhìn Sở Uyên phía dưới, nhịn không được nhớ lại tư vị ngày đó, ngay cả khóe môi cũng nhịn không được cong lên.
Diệp Cẩn đứng ở phía dưới căm giận siết chặt tay, đã nói quả thật là rất hạ lưu a ! Lúc này rồi mà cũng có thể cười dâm đãng, vẫn là phải tìm cơ hội cắt sạch sẽ mới được.
Vương thượng. Đoạn Niệm nhỏ giọng nhắc nhở.
Lấy nhiều khi ít, cũng không phải tác phong của một nước lớn. Đoạn Bạch Nguyệt nhướn mày cười khẽ.
Sinh sự từ việc không đâu, cũng thật sự là tác phong của một nước nhỏ. Miệng lưỡi Ôn Liễu Niên không buông tha ai.
Đoạn Bạch Nguyệt buồn cười nhìn hắn.
Ôn Liễu Niên không sợ chút nào nhìn thẳng hắn, tháng sau nhớ rõ phải tiếp tục đưa giò heo, phải cay một chút.
Sở Hoàng đừng phí công. Đoạn Bạch Nguyệt nói, Ta sẽ không ra khỏi thành.
Ngàn dặm xa xôi đến Đông Hải này, là muốn làm rùa đen rút đầu? Ôn Liễu Niên ngữ điệu khinh thường.
Đoạn Bạch Nguyệt hơi nghiến răng, vì sao mỗi lần đều là hắn trả lời?!
Mở cửa thành. Sở Uyên rốt cuộc mở miệng.
Ôn Liễu Niên theo góp vui: Có nghe thấy không, mở cửa thành !
Đoạn Bạch Nguyệt hơi nhấc tay, lập tức liền có mấy chục cung tiễn thủ đứng lên tường thành, cung kéo căng tròn, mũi tên lòe lòe phát sáng.
Ám vệ nhanh chóng bảo hộ Ôn Liễu Niên ở chính giữa, để tránh bị mũi tên đả thương.
Ngươi cho rằng bằng mấy chục người này, thì có thể đả thương trẫm? Sở Uyên ngữ điệu lạnh như băng.
Tất nhiên không phải. Đoạn Bạch Nguyệt cười như có như không, Có thể đả thương Sở Hoàng, trên đời này chỉ có ta, cũng chỉ có thể là ta.
Diệp Cẩn trong nháy mắt nắm chặt tay Thẩm Thiên Phong, ưỡn ngực hít sâu một hơi, ánh mắt hung ác nhắc nhở bản thân, ngàn vạn lần phải bình tĩnh !
Sắc mặt Sở Uyên trong nháy mắt cứng đờ, nhấc tay hung hăng ra lệnh: Tiến công !
Mấy trăm tướng sĩ mặc hắc y giống như Phi Ưng phóng lên trời, trước khi cung tiễn thủ đối phương kịp phản ứng lại, thì đã vững vàng dừng ở đầu tường.