Sau ngày mười lăm tháng giêng, song thân Ôn gia liền trở về Giang Nam, Chu Mộ Bạch đi theo thương đội cùng nhau lái thuyền rời bến, nói là muốn thăm vài bằng hữu. Trong nhà một lần nữa an tĩnh lại, ám vệ đều đang cảm khái, cũng không biết đám Thượng bảo chủ đi đâu, cư nhiên lâu như vậy còn chưa trở về.
Mờ mịt tại Đông Hải, một chiếc thương thuyền cực lớn đang lướt sóng mà đi. Thượng Vân Trạch tung áo choàng bọc lấy người bên cạnh: Trở về ngủ một lát?
Không mệt. Mộc Thanh Sơn lắc đầu cự tuyệt.
Chỉ là ra ngoài biển thôi, sao lại hưng phấn như thế. Thượng Vân Trạch dở khóc dở cười, Trời chưa sáng đã tỉnh lại, buổi tối thì đến hơn nửa đêm mới chịu đi ngủ, ban ngày còn không mệt.
Lúc trước ta chưa ngồi thuyền qua bao giờ. Ánh mắt Mộc Thanh Sơn sáng long lanh, Cũng không nghĩ tới có thể rời bến.
Ngồi hơn mười ngày, cũng nên ngồi đủ rồi. Thượng Vân Trạch ôm chầm bả vai hắn, Ngoan, theo ta trở về khoang thuyền, lát nữa sẽ nổi gió.
Không về ! Mộc Thanh Sơn kháng nghị.
Không về liền hôn ngươi. Thượng Vân Trạch uy hiếp.
Mộc Thanh Sơn đá đá hắn, một chút cũng không bị dọa.
Thượng Vân Trạch hít sâu một hơi, vừa tính toán cưỡng chế ôm người trở về, bên tai lại truyền đến tiếng hát du dương như có như không.
Ý? Mộc Thanh Sơn cảm thấy có chút kỳ quái, Ngươi có nghe tiếng gì không?
Có. Thượng Vân Trạch gật đầu.
Vậy không phải ta nghe lầm. Mộc Thanh Sơn nhìn nhìn bốn phía, Đều là biển, sao lại có tiếng hát?
Nói không chừng... Là có người đang hát bên trong biển? Thượng Vân Trạch nhướn mày.
Giao nhân hả? Mộc Thanh Sơn giật mình.
Ta đoán mò thôi. Thượng Vân Trạch nhẹ nhàng che miệng hắn, lại ngưng thần nghe một trận, Hiện tại không có.
Nhưng vừa rồi chúng ta đều nghe được. Mộc Thanh Sơn nhìn xuống dưới thuyền, Không biết có lội tới đây không.
Hai vị khách nhân. Chủ thuyền nghe tiếng tìm đến, Mau trở vào khoang thuyền đi, đằng trước không quá yên ổn, vẫn là đừng lộ diện thì tốt hơn.
Vì sao lại không yên ổn? Mộc Thanh Sơn nhíu mày.
Vị công tử này hẳn là không biết, phía trước là đảo Bối Sa, nổi danh là mê trận tại Đông Hải. Chủ thuyền nói, Bên trong có yêu nghiệt a.
Là yêu nghiệt gì vậy? Mộc Thanh Sơn lại hỏi.
Sao ta biết được, nếu là thấy, bây giờ ta cũng không còn đứng ở đây. Chủ thuyền liên tục khoát tay, Khách nhân mau vào trong khoang thuyền đi, vòng qua nơi này thì an toàn rồi.
Đa tạ nhắc nhở. Thượng Vân Trạch lôi kéo Mộc Thanh Sơn, hai người cùng nhau trở về chỗ ở.
Vì sao không nhìn một trận? Mộc Thanh Sơn khó hiểu, Nói không chừng thật sự có thể nhìn thấy giao nhân.
Giao nhân cũng không phải cá bay, tùy tùy tiện tiện thì có thể thấy, huống hồ phụ cận đảo Bối Sa sương mù dày đặc, ta không thể để ngươi gặp nguy hiểm. Thượng Vân Trạch rót ly nước cho hắn, Đêm mai có thể tới đảo Hải Hoa, chờ sau khi gặp được Tử Hoa thẩm thẩm, có vấn đề gì thì hỏi nàng cũng không muộn.
Ừm. Mộc Thanh Sơn nghĩ nghĩ, lại hỏi, Tử Hoa thẩm thẩm có hung dữ không?
Có một chút. Thượng Vân Trạch ôm hắn ngồi ở bên giường, Bất quá đó là đối với người ngoài, ngươi là người trong nhà.
Nhưng lúc trước nàng muốn gả cháu gái cho ngươi. Mộc Thanh Sơn nhắc nhở.
Thượng Vân Trạch buồn cười: Ta chỉ vô ý nhắc qua một câu, ngươi lại nhớ rõ ràng.
Mộc Thanh Sơn đá đá hắn, phải nhớ rõ ràng chứ !
Chỉ là muốn mà thôi, ta không nguyện cũng thôi, cô nương nhà người ta cũng không phải không gả đi được, cũng đâu phải chỉ có một mình ta. Thượng Vân Trạch cùng hắn trán kề trán, Làm chút chuyện xấu không?
Không làm. Mộc Thanh Sơn hung hăng nắm miệng của hắn.
Khẩu thị tâm phi. Thượng Vân Trạch xoay người đặt người ở trên giường, cúi đầu hôn xuống.
Tiểu Mộc nghiêng mặt sang một bên.
Ừm, vậy thì chỉ làm một lần.
Một đêm này cực kỳ gió êm sóng lặng, đội tàu thuận lợi vòng qua đảo Bối Sa, tại chạng vạng ngày hôm sau đưa người đến đảo Hải Hoa.
Thượng bảo chủ? Bên tai truyền đến một giọng nói quen thuộc.
Sao Chu huynh lại ở đây? Sau khi nhìn thấy Chu Mộ Bạch, Thượng Vân Trạch và Mộc Thanh Sơn cũng có chút ngoài ý muốn.
Vậy thật đúng là trùng hợp. Chu Mộ Bạch cười nói, Hôm qua vừa mới nghe Tử Hoa thẩm thẩm nói Thượng bảo chủ sẽ đến, không nghĩ tới hôm nay liền gặp được, nghĩ đến hẳn là có cùng một chuyện giống tại hạ.
Đảo Bối Sa? Mộc Thanh Sơn suy đoán.
Chu Mộ Bạch gật đầu: Đến gặp Tử Hoa thẩm thẩm trước đi, từ sớm nàng đã tự tay dọn dẹp một gian nhà thanh tĩnh, lải nhải nhắc cũng có hơn mười lần 'sao còn chưa đến'.
So sánh với đảo Lạc Anh, đảo Lạc Hoa có rất nhiều người, cơ hồ có thể bắt kịp một tòa thành trấn trong đất liền. Đảo chủ là Tử Hoa bà bà, tục truyền vốn xuất thân là con nhà thế gia Võ Lâm Trung Nguyên, sau này không nguyện bị cha mẹ chỉ hôn liền đào hôn chạy ra biển, khi đến đảo Hải Hoa thì thấy dân chúng sinh hoạt kham khổ, liền suất lĩnh hơn mười người dân trên đảo trừng trị ác bá, về sau lại giúp dân chúng phát triển ngư nghiệp, có trộn lẫn vài phần sắc thái truyền kỳ.
Đảo nhỏ này là phồn hoa nhất tại Đông Hải. Thượng Vân Trạch vừa đi, vừa nói với Mộc Thanh Sơn , Chờ sau khi dàn xếp xong ta mang ngươi đi dạo, không kém trên đất liền đâu.
Thơm quá a. Ven đường có người bán cá nướng, còn có một rổ quả dại chua ngọt, Mộc Thanh Sơn cơ hồ chưa nhìn đã nói, Đại nhân hẳn là sẽ rất thích.
Nhưng không chỉ là đại nhân sẽ thích, hải tặc cũng thích, lúc trước ba lần bốn lượt dẫn bộ đánh cướp, đốt giết đánh cướp khiến dân chúng chịu tổn hại, triều đình lại chậm chạp không chịu phái binh cứu viện. Thượng Vân Trạch nói, Cuối cùng vẫn là Tử Hoa thẩm thẩm không thể nhịn được nữa, suất lĩnh ngư dân bắt được thủ lĩnh quân địch, treo ở trên cây quất roi ba ngày, cuối cùng mới đổi được một phương an bình.
Mộc Thanh Sơn giật mình: Lợi hại như vậy a.
Đó là tất nhiên, một nhóm hải tặc quen mềm nắn rắn buông, sao có thể so sánh được với tiểu thư thế gia Võ Lâm Trung Nguyên. Thượng Vân Trạch thấp giọng nói, Còn là đại tiểu thư điêu ngoa. Dù cho bây giờ lớn tuổi, tiính tình lúc còn trẻ nửa phần cũng không sửa đổi. Khi gặp mình ở đại hội võ lâm, thì nói muốn gả cháu gái cho mình, bị cự tuyệt còn mất hứng, cuối cùng suýt nữa nháo ầm ĩ, xem như không đánh không quen biết.
Mộc Thanh Sơn chưa gặp qua nhiều đại tiểu thư Võ Lâm Trung Nguyên, vì thế liền bổ não một chút mặc y phục đỏ giống Hoa Đường, tóc hơi ngã màu, nghĩ hẳn là cũng không sai biệt lắm. Không dự đoán được sau khi gặp mặt, cư nhiên là thẩm thẩm mặt mũi hiền lành, cười ha hả, nói chuyện cũng dễ nghe, nào có nửa phần bộ dáng điêu ngoa.
Ngươi chính là tiểu Mộc đi, dáng vẻ nhỏ nhắn lại trắng nõn. Tử Hoa thẩm thẩm lôi kéo hắn qua nhìn nhìn, hiển nhiên là rất thích.
Thẩm thẩm. Mộc Thanh Sơn cười híp mắt chào hỏi.
Mấy ngày trước ta còn nói với Minh Xuyên, qua sang năm phải ra ngoài giải sầu một chút. Tử Hoa thẩm thẩm phân phó hạ nhân pha trà, Không nghĩ tới một người hai người các ngươi, cư nhiên đều chạy tới nơi này của ta, nghĩ qua cũng là không có chuyện thì không đến điện Tam Bảo.
Khụ. Chu Mộ Bạch sờ sờ mũi, Ai nói, ta chính là muốn tới thăm thẩm thẩm, cũng không có ý đồ gì khác.
Ngươi cũng chỉ được cái miệng này. Tử Hoa thẩm thẩm lắc đầu, Cả ngày chạy loạn ở bên ngoài, cũng không biết thành gia lập nghiệp sớm một chút, cà lơ cà phất còn ra bộ dáng gì.
Chu Mộ Bạch bình tĩnh uống trà.
Hai người kia đều không đáng tin. Tử Hoa thẩm thẩm vỗ vỗ tay Mộc Thanh Sơn, Về sau phải cách xa một chút, ngươi là người đọc sách, đừng để bọn họ dạy hư.
Dạ. Mộc Thanh Sơn ngoan ngoãn gật đầu.
Thượng Vân trạch trừng to mắt, đáp ứng a?
Nói đi, rốt cuộc là có chuyện gì? Tử Hoa thẩm thẩm bóc hạch đào cho Mộc Thanh Sơn.
Đảo Bối Sa. Thượng Vân Trạch và Chu Mộ Bạch trăm miệng một lời nói.
Đảo Bối Sa? Tử Hoa thẩm thẩm nhíu mày, Sao lại hỏi chuyện này.
Nghe nói chỗ đó là mê trận? Thượng Vân Trạch nói.
Đúng vậy, nhưng là không phải chuyện mới đây, mọi người đã sớm thành thói quen, đi thuyền cũng sẽ đi đường vòng. Tử Hoa thẩm thẩm nói, Cũng không nghe qua xảy ra nhiễu loạn gì, sao hai người các ngươi đột nhiên đều chạy tới hỏi?
Nghe nói chỗ đó có giao nhân. Chu Mộ Bạch nói.
Nói bậy bạ, trên đời này làm gì có giao nhân. Tử Hoa thẩm thẩm không tin, Hồi trước Minh Xuyên cũng nói thấy giao nhân, về sau còn cùng vài thúc bá hợp lực đi vớt, cũng chỉ là một con cá lớn dáng vẻ quái dị mà thôi.
Nhưng lúc thuyền chúng ta đi ngang qua, nghe được tiếng hát. Mộc Thanh Sơn nhấn mạnh.
Đó là cá tử dạ. Tử Hoa thẩm thẩm nói, Cũng không phải giao nhân trong biển sâu gì đó.
Vậy thẩm thẩm vào đảo Bối Sa chưa? Thượng Vân Trạch lại hỏi.
Chưa, bộ rảnh rỗi không có chuyện gì làm hay sao, mà phải đi mạo hiểm đến đó. Tử Hoa thẩm thẩm nói, Sương mù dày đặc, đi vòng còn không kịp, chẳng lẽ ngươi muốn đi vào?
Thượng Vân Trạch gật đầu: Ta muốn vào xem thử.
Vậy cũng không được, nguy hiểm lắm. Tử Hoa thẩm thẩm lắc đầu, Trong biển không thể so với trên đất liền, không thể manh động.
Nhiều năm như vậy, thẩm thẩm thật sự chưa từng nghe qua người nào có thể vào đảo Bối Sa? Chu Mộ Bạch lại hỏi một lần, Một người cũng không có?
Ta cũng không phải bà già hồ đồ, chuyện này còn có thể nhớ không rõ. Tử Hoa thẩm thẩm oán trách.
Quả nhiên là không thu hoạch được gì a... Chu Mộ Bạch thở dài.
Như thế nào, hỏi không được gì thì bắt đầu mất kiên nhẫn ? Tử Hoa thẩm thẩm bất mãn.
Sao có thể như vậy được. Chu Mộ Bạch nhanh chóng cười đến mặt đầy gió xuân, Cho dù không hỏi được chuyện gì, tới thăm thẩm thẩm một chút cũng rất tốt, đúng không, Thượng huynh.
Tất nhiên. Thượng Vân Trạch gật đầu.
Phong cảnh trên đảo rất đẹp. Mộc Thanh Sơn cũng nói, Cá nướng cũng ăn rất ngon.
Mấy quán vỉa hè bên đường tính cái gì, đợi lát nữa thẩm thẩm tự tay nướng cho ngươi. Tử Hoa thẩm thẩm lôi kéo tay hắn, Đi, ta mang ngươi đi dạo xung quanh đảo.
Được. Mộc Thanh Sơn rất cao hứng.
Nhìn hai người ra cửa, Chu Mộ Bạch cảm khái: Quả nhiên, bà bà thẩm thẩm đều thích người đọc sách nhã nhặn trắng nõn.
Đúng lúc, ngươi ta ra ngoài uống một chén. Thượng Vân Trạch nói, Nghe nói rượu hoa trên đảo này không tệ.
Thèm rượu như thế, chẳng lẽ Thượng huynh bị quản một đường? Chu Mộ Bạch trêu ghẹo.
Thượng Vân trạch vỗ vỗ bả vai hắn, hết thảy đều bị nói trúng.
Đúng lúc trên đảo Hải Hoa bày chợ, xung quanh nháo ầm ĩ đều là người. Tuy là tháng giêng nhưng cũng không lạnh, Mộc Thanh Sơn nhìn cái gì cũng thấy hiếm lạ, cuối cùng mua một cái bánh cá, ăn từ từ, ngoài miệng đều dính vụn bột trắng.
Vóc dáng thật gầy a. Tử Hoa thẩm thẩm xoa bóp cánh tay hắn, Ăn cơm cũng không thể giống như mèo được, không quen ăn thức ăn ở Đông Hải hả?
Không phải, ăn ngon. Mộc Thanh Sơn đem bánh cá còn lại nhét hết vào miệng, Ta vốn ăn rất ít.
Ăn nhiều chút mới khiến người ta thích. Tử Hoa thẩm thẩm chỉ bảo.
Mộc Thanh Sơn cười híp mắt: Ừm, đại nhân chính là như vậy.
Là vị Ôn đại nhân kia à? Ta cũng nghe không ít lời đồn, tốt hơn Sở Hằng nhiều. Tử Hoa thẩm thẩm nói, Giống quan tốt.
Đại nhân là quan thanh liêm, lại thông minh, miệng có thể nói, còn ăn rất nhiều. Mộc Thanh Sơn rất nghiêm túc, Dân chúng đều thích hắn.
Tử Hoa thẩm thẩm bị chọc cười: Thì ra Vân Trạch thích ngươi như vậy, trách không được lúc trước sống chết không chịu cưới Oanh nhi.
Mộc Thanh Sơn có chút ngại ngùng.
Sau khi ăn không ít điểm tâm, nhớ tới trên bờ biển có lửa trại, Tử Hoa thẩm thẩm liền dẫn hắn qua xem náo nhiệt. Đến khi hoàng hôn nặng nề buông xuống, người trẻ tuổi đang chất củi đốt, tiếng hát du dương uyển chuyển, ai ai cũng đang cười.
Biết nhảy không? Tử Hoa thẩm thẩm hỏi hắn.
A? Mộc Thanh Sơn nhanh chóng lắc đầu, Không biết.
Vừa dứt lời, một nhóm nữ ngư gia đã kéo hắn qua, tay trong tay vây quanh lửa trại xoay vòng ca hát, kính một chén rượu mới thả người trở về.
Nhức đầu. Mộc Thanh Sơn không có tửu lượng.
Tử Hoa thẩm thẩm cười lắc đầu, thật đúng là tiểu thư sinh.
Ở lửa trại đợi một trận, Chu Mộ Bạch và Thượng Vân Trạch cũng tìm đến, sau khi thấy tiểu Mộc nhà mình ngốc hề hề, Thượng Vân Trạch vừa đau đầu lại vừa bất đắc dĩ: Thẩm thẩm.
Một chén rượu gạo, ngủ một đêm thì sẽ không sao. Tử Hoa thẩm thẩm trả người về, Ta đến phía Đông xem thử, các ngươi trở về nghỉ ngơi sớm chút đi.
Ô. Mộc Thanh Sơn ghé vào trong lòng Thượng Vân Trạch.
Chu Mộ Bạch thức thời biến mất, Thượng bảo chủ vỗ vỗ tiểu ngốc tử trong lòng: Đi về nhà được không?
Muốn cõng. Mộc Thanh Sơn đưa ra yêu cầu.
Thượng Vân Trạch cười lắc đầu, vừa tính toán cõng hắn, một cơn sóng biển lại vỗ tới bờ cát, tựa hồ giống như cuốn thứ gì lên.
Muốn đi đâu vậy? Mộc Thanh Sơn khó hiểu.
Đi xem thử là cái gì. Thượng Vân Trạch mang theo hắn đi qua.
Mộc Thanh Sơn ngoan ngoãn đuổi theo, còn chưa tới gần, Thượng Vân Trạch đột nhiên dừng bước, giơ tay che kín mắt hắn.
Gì vậy? Mộc Thanh Sơn khó hiểu.
Thượng Vân Trạch thở dài: Ngoan, đừng nhìn.
Tử Hoa thẩm thẩm nghe tin cũng dẫn người chạy tới, trong bóng đen là một khối thi thể thiếu niên, xem ra ước chừng chỉ có mười hai mười ba tuổi.
Đáng thương a... Tử Hoa thẩm thẩm lắc đầu, phân phó người mang vải trắng tới, chuẩn bị tìm chỗ mai táng. Vì kiếm ăn, có không ít nam hài ở Đông Hải đều theo thúc bá rời bến, dự tính là không cẩn thận trượt chân té xuống biển.
Khoan đã! Chu Mộ Bạch tựa hồ cảm thấy có chỗ nào không quá đúng, giơ đuốc để sát vào nhìn, liền thấy cổ chân nam hài kia bị dây thừng cột chặt chẽ cùng một chỗ, hiển nhiên là có người có ý định hãm hại.
Khốn nạn ! Tử Hoa thẩm thẩm giận dữ.
Thẩm thẩm ! Xa xa lại có người kinh hô, Ở đây cũng có một người a !
Thanh niên trai tráng giơ đuốc tìm khắp nơi trên bờ biển, gần tới bình minh, trên bờ biển đã bày khoảng bốn khối thi thể, đều là nam hài khoảng hơn mười tuổi, cổ chân đều bị dây thừng buộc chặt. Hẳn là bị quăng xuống biển, rồi sau đó theo ngọn sóng đánh trôi dạt lên bờ cát.
Ai lại độc ác như thế? Mộc Thanh Sơn hỏi, cư nhiên ngay cả hài tử nhỏ như vậy cũng không tha.
Nhìn không ra cái gì. Chu Mộ Bạch kiểm tra qua nói, Trên người có không ít vết thương, ngoại trừ cái đó ra cũng không có ấn ký khác.
Thủ đoạn độc ác như thế, nếu là cứ tiếp tục mặc kệ, còn không biết có bao nhiêu người sẽ bị hại. Tử Hoa thẩm thẩm lắc đầu, Việc này không phải là chuyện đùa, phải mau chóng điều tra rõ mới được.
Đảo Hải Hoa là con đường thông thương trên biển cần phải đi qua, cho nên mỗi ngày đều có không ít thương thuyền bỏ neo, Tử Hoa thẩm thẩm lại làm người ngay thẳng, có quan hệ rất tốt với không ít chủ thuyền, muốn hỏi thăm tin tức không hề khó.
Xác định là thuyền lớn màu đen?
Đúng vậy. Chủ thuyền đội tàu Hữu Phúc nói, Mấy ngày trước đoạt kênh đường với nhóm ta, suýt nữa đánh nhau. Lúc ấy nhìn thấy trên boong tàu có khoảng bảy tám nam hài, còn tưởng là tiểu hài tử kham khổ muốn xuôi nam kiếm ăn.
Đi đâu? Tử Hoa thẩm thẩm truy vấn.
Chuyện này thì không biết, bất quá nhìn tư thế là muốn đến phía nam đi. Chủ thuyền nói, Không đến đảo Hải Hoa này bổ cấp chút thức ăn à?
Không có. Tử Hoa thẩm thẩm lắc đầu, Minh Xuyên đi thăm dò sổ ghi chép, chưa bao giờ thấy qua có một con thuyền như vậy.
Vậy thì kì quái. Chủ thuyền cũng có chút hồ đồ, Qua đảo Hải Hoa, đi tiếp một trận mới có thể đến đảo tiếp theo, không bổ chút lương khô thì ăn cái gì?
Vậy thì chỉ có một loại khả năng. Chu Mộ Bạch và Thượng Vân Trạch liếc mắt nhìn nhau, hành trình kế tiếp rất ngắn, ngắn nên không cần bổ cấp, chỉ có thể đến một nơi.
Đảo Bối Sa.
Sao lại là địa phương quỷ quái này. Tử Hoa bà bà lắc đầu.
Đã nói bên trong không yên ổn. Thượng Vân Trạch kéo mở bản đồ.
Vậy bây giờ phải làm sao, dẫn người tấn công vào? Tử Hoa bà bà hỏi.
Việc này e là phải để quan phủ làm. Thượng Vân Trạch nói, Đối ngư dân bình bình thường mà nói, xông vào mê trận sương mù quá mức nguy hiểm.
Sở Hằng? Tử Hoa bà bà khinh thường, Cũng không ai dám chỉ vào hắn kêu xuất binh đến đảo Bối Sa.
Không phải Sở Hằng. Mộc Thanh Sơn nói, Là Ôn đại nhân.
Mặt trời ấm áp, bên trong thành Đại Côn, Ôn Liễu Niên lười biếng duỗi eo, buồn ngủ.
Đại nhân ! Ám vệ chạy vào, Minh chủ bọn họ trở về rồi.
Ôn Liễu Niên lập tức tỉnh táo tinh thần, có thể xem như trở lại.
Ám vệ bổ sung: Còn mang theo không ít đặc sản Giang Nam.
Rất tốt rất tốt. Ôn đại nhân nhiệt tình ra ngoài nghênh đón.
Lấy chút đặc sản ăn.
Mấy ngày chúng ta không ở đây, họ Đoạn không đến ức hiếp đại nhân chứ? Diệp Cẩn vừa gặp mặt liền hỏi.
Tất nhiên là không có. Ôn Liễu Niên khó hiểu, Sao cốc chủ lại hỏi như vậy?
Không có thì tốt. Diệp Cẩn cuối cùng là thả tâm, Hồi tết khi ta đưa bát tự của hắn cho mẫu thân, tìm ba vị đại sư ai cũng nói người này là dâm ma, phải cách xa một chút.
Thẩm Thiên Phong đỡ trán, có ngươi ở bên cạnh bày ra tư thế như là muốn ăn thịt người, ai còn dám nói tốt.
Đại sư còn có thể tính được chuyện này a? Ôn Liễu Niên tất nhiên.
Tất nhiên tính được. Diệp Cẩn gật đầu.
Nhưng vì sao cốc chủ phải chạy đi xem bát tự của Đoạn vương? Ôn Liễu Niên vẫn nghĩ không rõ.
Diệp Cẩn oán hận: Bởi vì hắn rất hạ lưu ! Bộ dạng phi thường phi thường háo sắc, đi ở trên đường còn sẽ cởi quần !
Ôn Liễu Niên sửng sốt.
Được rồi, trở về nghỉ ngơi thôi. Thẩm Thiên Phong dở khóc dở cười, cưỡng chế mang người về phòng.
Vì sao nhất định phải ngự giá thân chinh chứ? Chỉ kêu Thiên Phàm đến không được sao? Không thì Vương tướng quân cũng được a ! Diệp Cẩn như trước nghĩ không rõ ràng, cuối cùng liền đứng lên thu thập bao phục, Không thì ta đến Vương thành khuyên nhủ.
Nghe lời, đừng quậy nữa. Thẩm Thiên Phong vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười, ôm người vào trong lòng, Hoàng thượng muốn tới thì tới, có chúng ta nhiều người như vậy, còn sợ hắn sẽ bị thương sao.
Ngươi thì biết cái gì ! Diệp Cẩn chống nạnh.
Ngươi không nói, ta tất nhiên không biết. Thẩm Thiên Phong nói, Ngươi tựa hồ rất không muốn để Hoàng thượng gặp mặt Tây Nam vương?
Diệp Cẩn dùng sức gật đầu.
Vì sao thế? Thẩm Thiên Phong nói, Lúc trước khi Hoàng thượng gặp mặt Thất Tuyệt vương, ngươi cũng không nói gì.
Thất Tuyệt vương sao có thể so sánh với Tây Nam vương ! Diệp Cẩn kháng nghị.
Đều là Phiên vương ở biên cương, vì sao không thể so? Thẩm Thiên Phong kiên nhẫn tiếp tục hỏi.
Diệp Cẩn nhìn thẳng hắn, tâm tình phức tạp đến không có biện pháp miêu tả, chuyện này muốn ta nói thế nào.
Tiểu Cẩn? Thẩm Thiên Phong lắc lắc tay trước mặt hắn, Sao lại không nói gì hết.
Ta nói cho ngươi một chuyện. Diệp Cẩn chậm rãi nói.
Này... Thẩm Thiên Phong cũng hơi giật mình, Hoàng thượng với Tây Nam vương?
Diệp Cẩn tiếp tục gật đầu.
Thẩm Thiên Phong: ...
Diệp Cẩn đụng 'bình bịch' trước ngực hắn.
Tức chết thôi.
Thẩm Thiên Phong trấn an vỗ vỗ lưng hắn, giữa mày lại khó nén lo lắng.
Lúc trước chỉ vì thân phận mình là trưởng tử Thẩm gia, thì hao hết thiên tân vạn khổ mới có thể bên cạnh hắn, huống chi là Thiên Tử thiên triều.
Trách không được Tây Nam vương nguyện khuynh lực lượng cả quốc gia, đeo trên lưng tội danh mưu nghịch, cũng muốn chiếm cứ Đông Hải trông chừng Sở Hằng, lúc trước còn tưởng rằng là âm thầm có ước định với Hoàng thượng, nhưng không nghĩ tới, cư nhiên lại là bởi vì nguyên nhân này.
Con đường phía trước sợ là không dễ đi a...Trên quan đạo, Sở Uyên phái ra mật sử đang giục ngựa bay nhanh, đem phong thư có dán ấn xi đúng hạn đưa đến tay Đoạn Bạch Nguyệt.
Mười ngày sau, một đường sét kinh thiên đánh ầm ầm ở Đông Hải, Tây Nam vương khởi binh!
Đánh nhau a. Ôn Liễu Niên sắc mặt trắng bệch.
Nếu ta nhớ không lầm, đại nhân là được Hoàng thượng phái tới hòa đàm với Đoạn Bạch Nguyệt ! Sở Thừa nghiến răng nghiến lợi.
Nhưng không đàm được, cũng không phải lỗi của bản quan. Ôn Liễu Niên ngữ điệu bi phẫn cảm tình sung mãn, Thật sự tận lực rồi a !
Tiểu vương gia thấy thế nào ? Sở Hằng hỏi.
Ta? Diệp Cẩn nói, Hiện giờ chiến sự đột nhiên nổi dậy, tất nhiên phải nghênh chiến, chẳng lẽ còn muốn trốn tránh.
Không biết Thẩm minh chủ -
Thiên Phong là minh chủ võ lâm, không phải tướng quân Đông Hải. Diệp Cẩn lạnh lùng cắt ngang lời hắn, Vương gia ngược lại là đừng quấy rầy.
Những lời này hiển nhiên có chút trọng lượng, nếu đổi lại là người bên ngoài, chỉ sợ Sở Hằng cũng không nhẫn nhịn được, nhưng đối phương là Diệp Cẩn, cũng đành phải nhẫn nhịn nuốt vào trong bụng.
Bản quan có thể trở về Vương thành không? Ôn Liễu Niên ở bên cạnh dè dặt cẩn thận hỏi.
Sở Thừa: ...
Ở lại cũng không giúp được gì. Ôn Liễu Niên cực kỳ thành khẩn, Cùng lắm thì ta sẽ làm một bài thơ cho tướng sĩ Đại Sở.