Được được được, ăn cơm a. Không dự đoán được sẽ thuận lợi như thế, bà mai vui vẻ nói, Vậy ta trở về hỏi Lưu bang chủ một chút, chờ chọn ngày xong lại đến mời chư vị.
Vậy thì làm phiền thím Lâm. Ám vệ che miệng Vô Ảnh, vô cùng cao hứng tiễn bà mai ra cửa.
Lưu bang chủ Bình Lãng bang, minh chủ có từng nghe qua chưa? Thượng Vân Trạch hỏi.
Thẩm Thiên Phong gật đầu: Bình Lãng bang không tính lớn, bang chủ tên là Lưu Hướng Nam, từng gặp qua hai lần ở đại hội võ lâm.
Ta ngược lại là không có bất cứ ấn tượng gì. Thượng Vân Trạch nói, Bất quá minh chủ đã ở đây, sao cũng không thấy hắn đến chào hỏi. Tựa hồ có chút không hợp lý.
Bình Lãng bang ở trấn Tiêu Gia, cách thành Đại Côn còn có một khoảng. Thẩm Thiên Phong nói, Huống hồ nghe nói mấy năm gần đây, hơn một nửa thời gian Lưu Hướng Nam đều không ở trong bang, dưới gối chỉ có một nhi nữ, nếu là không có chuyện, cũng thật sự không cần cố ý đến đây một chuyến.
Chỉ có một nhi nữ? Ám vệ vừa vặn trở về, thì lập tức tỏ vẻ chúng ta quả thực không hâm mộ, nếu là thành thân, tương lai sẽ được làm bang chủ a, chuyện tốt này không thường xảy ra, nhất định phải mau chóng đưa sính lễ.
Vô Ảnh nước mắt ròng ròng, ta muốn về đảo !
Xảy ra chuyện gì vậy? Ôn Liễu Niên vừa vặn trở về, nhìn thấy tất cả mọi người đều đứng ở trong viện, cảm thấy có chút buồn bực.
Đại nhân. Giọng Vô Ảnh mang theo tiếng khóc nức nở.
Làm sao vậy, đây là... Ôn Liễu Niên sợ hết hồn.
Ám vệ miệng lưỡi ồn ào, đem sự tình đại khái nói một lần, thậm chí còn chủ động bổ não ra một loại tình tiết nhất kiến chung tình thường gặp trong thoại bản, rất cảm động.
Cầu hôn? Ôn Liễu Niên hồ đồ, Lúc trước tiểu công tử có từng gặp qua vị Lưu tiểu thư này chưa, hoặc quen biết Lưu bang chủ?
Tất nhiên không có. Vô Ảnh nhanh chóng phủi bỏ quan hệ, Ta đều ở Lạc Anh đảo, chưa từng nghe qua Bình Lãng bang gì đó.
Ám vệ lập tức khiển trách, quả thật là bạc tình quả nghĩa a.
Vô Ảnh: ...
Việc này chỉ sợ không đơn giản. Sau khi cười đủ, Diệp Cẩn cũng nói, Gặp cũng chưa gặp qua, thì muốn tới cửa mời làm con rể, nếu nói bên trong không có quỷ, vậy mới gọi kỳ quái.
Thiên kim Lưu gia bang, là dạng người thế nào? Ôn Liễu Niên hỏi.
Chuyện này phải điều tra mới biết được. Thẩm Thiên Phong nói, Ngay cả Lưu bang chủ cũng chỉ mới gặp qua vài lần, cũng không hiểu rõ lắm, huống chi là nhi nữ của hắn.
Bất quá may mắn, có ám vệ Truy Ảnh cung ở đây, không cần lo lắng về việc hỏi thăm tin tức. Chỉ tốn một buổi chiều, thì cơ hồ có thể hỏi thăm hết mọi chuyện liên quan đến Bình Lãng bang.
Khó lường a. Ám vệ trở về nói, Nghe nói vị Lưu tiểu thư kia dung mạo như thiên tiên, không thua kém gì đệ nhất mỹ nhân trên giang hồ.
Đệ nhất mỹ nhân trên giang hồ là ai? Mộc Thanh Sơn hiếu kỳ nhỏ giọng hỏi.
Ngâm Vô Sương. Thượng Vân Trạch trả lời.
Mọi người đều biết môn chủ Vô Tuyết môn tuyệt sắc vô song, một thân hàn sương không nhiễm bụi trần, không biết đã khiến cho bao nhiêu người xiêu hồn lạc phách. Diệp Cẩn cố gắng nhớ lại một đoạn kí ức ngắn ngủi có liên quan đến Lưu Hướng Nam, sau đó nghi hoặc nói: Chẳng lẽ hắn cưới đại mỹ nữ làm phu nhân? Bằng không chỉ bằng diện mạo kia, sao có thể sinh ra nhi nữ có thể đánh đồng với môn chủ Vô Tuyết môn.
Lời dân chúng nói, hẳn là cũng không chính xác. Ôn Liễu Niên ho khan hai tiếng, buông chén trà trong tay.
Chung quy cũng là người thường xuyên viết tiểu thoại bản a.
...
Nhưng cho dù là không chính xác, cũng không đến mức đem một nữ tử có dung mạo bình thường thổi thành tiên nữ hạ phàm, huống hồ Lưu Hướng Nam này nghe qua cũng không phải rất có thế lực, không đáng để người bên ngoài a dua nịnh hót. Thượng Vân Trạch nói, Bất quá nếu là như thế, thì càng kỳ quái. Nếu là vị Lưu tiểu thư này có vài phần tư sắc, hơn nữa có Bình Lãng bang, hẳn là sẽ không lo chuyện cưới gả, sao lại mơ hồ chạy đến đòi làm mai.
Cho nên ta mới nói có quỷ. Diệp Cẩn nói, Bất quá nếu đối phương đã tìm tới cửa, cùng nhau ngồi uống chén trà nói chuyện cũng không sao, về phần có mục đích gì, đến lúc đó tất nhiên có thể nhìn ra được.
Vậy ta không cần thành thân nữa đúng không? Vô Ảnh vẻ mặt thảm thiết hỏi.
Ám vệ tiếc nuối vô cùng, không bằng thuận tiện thành thân luôn đi, chúng ta đều rất muốn uống rượu mừng, hơn nữa còn có thể hỗ trợ thổi kèn xona.
Chỉ sợ khoảng thời gian này, tiểu công tử phải tạm thời nhẫn nại một chút. Ôn Liễu Niên an ủi, Ít nhất xem thử Bình Lãng bang muốn giở trò quỷ gì.
Vô Ảnh gật đầu đáp ứng, chỉ cần không phải thành thân, vậy thì cái gì cũng dễ nói.
Lúc nãy đại nhân đi tìm Sở Hằng, có kết quả gì không? Ám vệ hỏi.
Mọi việc đều giống với dự đoán lúc trước. Ôn Liễu Niên cười tủm tỉm, Chỉ là sắc mặt Sở Thừa hơi khó coi. Thế nhưng ai thèm quan tâm tâm tình ngươi thế nào, ném củ khoai nóng phỏng tay qua, còn nói ngươi không dám trốn, mới là chuyện đứng đắn phải làm.
Đợi đến khi dân chúng trong thành này biết được tin đồn, chỉ sợ cho dù Sở Thừa không muốn làm, cũng phải mang binh đến Đông Hải tuần tra một trận. Diệp Cẩn nói, Như vậy cũng tốt, người trên đảo Bạch Sương càng sờ không rõ, càng dễ lộ ra động tĩnh.
Triệu Việt nói: Nói vậy hơn hai mươi năm qua, đây là một năm mà phụ tử Sở gia phiền lòng nhất.
Đó là bởi vì bọn hắn làm chuyện đuối lý. Ôn Liễu Niên nói, Không trách người khác được.
Ám vệ gật đầu phụ họa, tập thể tỏ vẻ Sở Hằng sống không tốt chính là chuyện của hắn, cũng không thể ảnh hưởng đến chúng ta, buổi tối còn muốn xem ngư long.
Không sai. Thượng Vân Trạch cũng nói, Mùng hai, nói vậy quán ăn trên đường đều chưa mở, không bằng cùng nhau nấu cơm đi, thế nào?
Ý kiến hay. Diệp Cẩn gật đầu, Ta đi phối chút dược cho mọi người.
Tập thể vật biểu tượng chấn kinh, lập tức kẹp chặt hai chân, cũng không thể không cương được a, chúng ta còn chưa cưới vợ.
Ôn Liễu Niên: ...
Nghĩ cái gì vậy hả ! Diệp Cẩn xù lông, Là đi hơi ẩm dược !
Đi hơi ẩm là tốt ! Ám vệ đồng loạt gật đầu, đặc biệt đều nhịp, thậm chí còn vỗ tay.
Cốc chủ thật sự là đặc biệt hung.
Diệp Cẩn ngạo kiều sải bước ra ngoài, Thẩm Thiên Phong tất nhiên đuổi theo. Người còn lại cũng đến phòng bếp chuẩn bị cơm chiều, Ôn Liễu Niên dùng sức lười biếng duỗi eo, sau đó ôm Triệu Việt nói: Rảnh rỗi không cần phụ làm cơm, chúng ta ra ngoài đi dạo một chút?
Bên ngoài trời chuyển rồi, sẽ lạnh. Triệu Việt nói.
Vậy thì mặc nhiều một chút. Ôn Liễu Niên rất cố chấp.
Triệu Việt không lay chuyển được hắn, đành phải đáp ứng, tìm một kiện áo bông dày nhất mặc vào cho hắn, lại quấn thêm khăn choàng, mới mang theo một đường ra cửa.
Ai yo, sao đại nhân lại mặc thành như vậy a. Lão Lý bán củi bị hoảng sợ, Suýt chút nữa là không nhận ra rồi.
Sợ lạnh. Ôn Liễu Niên chỉ lộ ra hai con mắt nhìn hắn.
Lão Lý thầm nghĩ, ánh mắt đại nhân thật là đẹp, hơi nước mông lung con ngươi đen láy, khóe mắt lại hơi nhướn lên, lộ ra ý cười trong sáng, nửa phần ô uế cũng không có.
Lý thúc, thúc nhìn chằm chằm ta làm gì vậy? Ôn Liễu Niên khó hiểu.
Đại nhân. Lão Lý bừng tỉnh, nghĩ nghĩ vẫn là do dự nói, Lúc này Đại đương gia trở về, thì không đi nữa à?
Sẽ đi. Ôn Liễu Niên lại kéo kéo, hạ thấp khăn choàng vây tại cằm, để tiện nói chuyện, Qua mười lăm sẽ đi.
Vậy về sau khi đại nhân ra ngoài, thì nhớ mang thêm vài người đi cùng. Lão Lý dặn dò.
Vì sao? Ôn Liễu Niên hỏi.
Việc này cũng không thể nói rõ, ta chỉ là đột nhiên nhớ đến, cho nên lắm miệng hai câu. Lão Lý nói, Đại nhân mới tới hẳn là không biết, thành Đại Côn này hơn hai mươi năm trước, là nháo qua lệ quỷ.
Nháo qua lệ quỷ? Ôn Liễu Niên cùng Triệu Việt liếc mắt nhìn nhau, Lý thúc có thể nói rõ ràng hơn một chút được không?
Lúc ấy nháo đến nỗi khiến lòng người hoảng sợ, không ai dám hỏi kỹ, ta cũng không quá rõ ràng. Lão Lý nói, Chỉ biết là lệ quỷ kia rất thích móc mắt người, nhất là mắt người đọc sách.
Còn có loại chuyện này? Ôn Liễu Niên nghe vậy nhíu mày, sắc mặt Triệu Việt cũng có chút khó coi.
Đúng vậy, lúc ấy tức phụ ta còn nói, may mắn ta không biết chữ, chỉ biết làm việc nặng nhọc. Lão Lý nói, Bất quá cũng chỉ có một trận đó thôi, về sau không còn động tĩnh gì nữa, là ta lắm miệng dọa hai người.
Thật sự có người đọc sách bị móc mắt? Triệu Việt hỏi.
Có, hình như là khoảng ba bốn người. Lão Lý thở dài, Thật là đáng thương a.
Bây giờ bọn họ đang ở đâu? Ôn Liễu Niên hỏi.
Sau khi xảy ra chuyện, thì đều chuyển đi hết rồi. Lão Lý nói, Cũng không trở về, không ai biết là đi đâu.
Hơn hai mươi năm trước, người đóng giữ nơi này là Vân Đoạn Hồn? Ôn Liễu Niên tiếp tục hỏi.
Không phải. Nghe được danh tự Đại Minh vương, lão Lý hiển nhiên có chút khẩn trương, nhìn nhìn bốn phía rồi nói, Lúc ấy Sở Vương gia đã đến đây, may mà có hắn trấn thủ, lệ quỷ kia mới không thể tiếp tục tác loạn a.
Sở Vương gia vì trừ quỷ, đã làm qua những gì? Ôn Liễu Niên hỏi.
Không nhớ rõ lắm, bất quá hình như là mời không ít cao nhân đến. Lão Lý trả lời.
Đa tạ Lý thúc. Ôn Liễu Niên ra hiệu Triệu Việt cho hắn một ít bạc, Chuyện vừa rồi thúc nói với ta, nhớ ngàn vạn lần không được nói cho người khác biết, ngay cả Lý thẩm cũng không được nói.
... Được được được. Lão Lý liên tục gật đầu, lại chần chừ nói, Này, có phải là xảy ra chuyện gì rồi không?
Không có, chung quy chuyện cũng đã qua nhiều năm rồi. Ôn Liễu Niên nói, Lý thúc chỉ cần nhớ rõ, đừng nói cho người ngoài, thì sẽ không có việc gì.
Lão Lý gật đầu đáp ứng, nhấc gánh củi đưa đến Ôn phủ, sau khi về nhà quả thật không nói gì hết, hơn nữa qua vài ngày sau thì quên sạch sẽ không còn một mảnh.
Ôn Liễu Niên cùng Triệu Việt tay trong tay, chậm rãi đi dạo ở trên đường.
Còn nghĩ đến chuyện lệ quỷ móc mắt? Triệu Việt hỏi.
Ừm. Ôn Liễu Niên vẻ mặt hiếm khi nổi lên chút sát khí.
Sở Hằng làm ? Triệu Việt lại hỏi.
Nói không chính xác, phải có chứng cớ. Ôn Liễu Niên nói, Theo lý mà nói lúc ấy xảy ra loại sự tình này, phải đăng báo lên cho tiên hoàng mới đúng. Đáng tiếc nơi này cách Vương thành quá xa, cho dù ra roi thúc ngựa phái người trở về, có qua có lại cũng mất không ít thời gian.
Vậy thì tra từ bản địa trước. Triệu Việt nói, Hơn hai mươi năm trước, khoảng thời gian cũng không xa lắm, hẳn là có thể tìm được manh mối.
Vừa phải tra, vừa phải gạt tai mắt trong phủ Vương gia và phụ tử Sở gia, có chút khó khăn. Ôn Liễu Niên nói, Cũng không biết có thể tìm được nạn nhân năm đó không.
Về nhà trước đi. Triệu Việt nói, Cùng mọi người thương nghị, có lẽ có thể nghĩ ra được biện pháp.
Ôn Liễu Niên gật đầu, kéo hắn một đường trở về nhà.
Đại nhân ! Vô Ảnh đang ủ rũ ngồi xổm trước cửa, vừa thấy hai người liền cáo trạng, Bọn họ nói muốn dẫn ta đi mua y phục tân lang!
Ám vệ từ phòng bếp ló đầu ra: Muốn thành thân, tất nhiên phải mặc đồ mới ! Rất hợp lý a.
Ta mới không thành thân ! Vô Ảnh lại muốn khóc.
Diệp Cẩn đỡ bàn cười.
Trước đừng nháo. Ôn Liễu Niên nói, Lúc nãy chúng ta đi trên đường, vô tình nghe được một chuyện.
Chuyện gì? Ám vệ ló đầu ra lần nữa, phải xào đồ ăn, nhưng náo nhiệt nhất định cũng phải nghe.
Ôn Liễu Niên đem chuyện lão Lý kể lúc nãy nói đại khái một lần.
Lệ quỷ chuyên môn móc mắt người đọc sách? Mộc Thanh Sơn sắc mặt trắng bệch.
Lão Lý hẳn là sẽ không gạt người. Ôn Liễu Niên nói, Bất quá lúc ấy trên đường có người qua lại, trò chuyện lâu sẽ khiến cho phụ tử Sở gia chú ý, cũng không hỏi kỹ.
Ngươi có từng nghe qua việc này chưa? Diệp Cẩn hỏi Thẩm Thiên Phong.
Thẩm minh chủ lắc đầu.
Không có lệ quỷ gì đâu, hẳn là có người đang tác loạn mà thôi. Thượng Vân Trạch nói, Bất quá làm như vậy, mục đích là gì?
Ta cũng có suy nghĩ giống như cốc chủ vậy. Ôn Liễu Niên nói, Hơn hai mươi năm trước, Sở Hằng vừa mới bị tiên hoàng sai đến tận đây, cùng Đại Minh vương khác nhau một trời một vực, dân chúng tất nhiên bất mãn, nếu hắn muốn trấn thủ ở đây thì chuyện đầu tiên phải làm là dẹp yên lời đồn đãi này, thuận tiện tạo dựng uy tín cho mình.
Từ xưa, văn nhân tự đắc, thanh cao nhiều tật xấu. Căn cứ vào các loại cố sự thoại bản sưu tập mấy ngày nay, có thể nhìn ra lúc ấy Vân Đoạn Hồn tuy xuất thân võ tướng, nhưng cực kì tôn trọng văn nhân, cũng xây dựng không ít học đường trong thành, khi Sở Hằng vừa mới điều tới đây, trong thành hẳn là có không ít người đọc sách mới đúng.
Văn nhân càng nhiều, thì càng khó khống chế được suy nghĩ của dân chúng. Diệp Cẩn nói, Huống hồ nếu Sở Hằng muốn biến thành Đại Côn thành địa bàn của hắn, thì người hắn cần không phải là người đọc sách tay trói gà không chặt, mà là binh sĩ có thể vì hắn vào sinh ra tử.
Cho nên liền dứt khoát móc mắt người đọc sách, mới có thể khiến cha mẹ trong thành không dám đưa con mình đi đọc sách? Mộc Thanh Sơn cảm thấy lạnh sống lưng.
Hơn nữa hắn còn có thể nhân cơ hội này bắt quỷ, mượn việc này tạo dựng uy nghiêm cho mình. Ôn Liễu Niên nói, Nếu suy đoán của chúng ta là thật, vậy tội của Sở Hằng đâu chỉ là không thể tha thứ, mà quả thực là thiên đao vạn quả. Đang êm đẹp, một tòa trọng trấn ở Đông Hải, hơn hai mươi năm trước còn lanh lảnh tiếng đọc sách giàu có vui vẻ, hai mươi năm sau lại trở nên đổ nát miễn cưỡng ấm no, dân chúng đa phần dốt đặc cán mai, chỉ biết lòng vòng bên trong sóng biển làm chút thể lực sống qua ngày. Nghĩ đến đâu thì trong lòng phát lạnh đến đó, quả thực ngay cả xương cốt cũng lạnh lẽo.
Trước đi tìm người bị hại năm đó đi. Diệp Cẩn nói, Mọi việc đều phải âm thầm tiến hành, tránh đả thảo kinh xà.
Thẩm minh chủ có biện pháp gì không? Ôn Liễu Niên hỏi.
Môn phái lớn nhất Đông Hải, tên là Thiên Nhai Hải Các. Thẩm Thiên Phong nói, Các chủ tên là Hải Hoa nương, nhưng không thích gặp nam tử, vì vậy không thường liên lạc cùng ngoại giới, hẳn là sẽ không bị phụ tử Sở gia mượn sức, có thể đến đó hỏi một chút.
Không thích gặp nam tử? Ám vệ nghe vậy nói, Vậy phải đi tìm ai? Chúng ta cũng không phải cô nương a.
Thẩm Thiên Phong nói: Ôn đại nhân đi.
Vì sao? Ôn Liễu Niên buồn bực, cái kia, ta cũng là nam tử nha, tuy nói thấp hơn các ngươi một chút.
Hải Hoa nương không thích nam tử, nhưng ngoại trừ người họ Ôn. Thẩm Thiên Phong nói, Không ai biết nguyên nhân.
Ôn Liễu Niên giật giật khóe miệng, đó là người trong giang hồ sao, nghe qua thật sự là một người kỳ quái.