Không phải nói qua lại nhanh nhất cũng phải hai tháng, sao lại... Ôn Liễu Niên nhìn hắn, vẫn cảm thấy mình giống như là đang nằm mơ.
Lần này sư phụ vẫn chưa mang ta đến Lạc Anh đảo, mà là ở một đảo nhỏ không có người ở Đông Hải. Triệu Việt nói, Trên đảo có một động băng thiên nhiên, đúng lúc có thể bình ổn nhiệt khí trong cơ thể.
Tiền bối đâu, không trở về với ngươi hả? Ôn Liễu Niên hỏi.
Sư phụ trở về Lạc Anh đảo trước, nói muốn đón năm mới với mọi người. Triệu Việt nói, Ta trở về ở với ngươi đến qua ngày mười lăm, đến lúc đó sẽ có thuyền đến đây đón.
Luyện công có mệt không? Ôn Liễu Niên sờ sờ gò má của hắn, Hơi gầy.
Không mệt. Triệu Việt lắc đầu, Nghĩ đến ngươi sẽ không mệt nữa.
Ôn Liễu Niên nhìn hắn cười.
Triệu Việt cúi đầu, triền miên hôn lên cánh môi mềm mại ngọt ngào kia.
Mỗi một ngày ở trên đảo, ngoại trừ luyện công, thời gian còn lại đều là nghĩ đến hắn. Thế nào là khắc cốt ghi tâm? Chỉ có sau khi tách ra, mới có thể cảm nhận được thật sự.
Năm con Hồng giáp lang nằm sấp ở trên bàn, tập thể nhìn hai người lắc xúc tu.
Bên tai là tiếng sóng biển vỗ rì rào, một lúc lâu sau, Triệu Việt mới lưu luyến không rời buông người ra. Nhìn đôi môi kia rõ ràng có chút thủy quang, nhịn không được liền cúi đầu cắn một phát, mới ôm người ngồi vào bên cạnh bàn.
Kim giáp lang vèo vèo bò đến, cao hứng.
Tiểu Hồng giáp lang cũng ngốc ngốc bò theo sau, ôm !
Ba con Hồng giáp lang còn lại làm thành một vòng tròn, Triệu Việt cười thành tiếng: Sao nhiều vậy, Tây Nam vương vương tìm được à?
Ừ. Ôn Liễu Niên gật đầu, Tặng cho cốc chủ.
Tây Nam vương làm người thế nào? Triệu Việt hỏi.
Không tệ lắm, hơn nữa tựa hồ thật sự không có tâm mạo phạm Đại Sở. Ôn Liễu Niên vỗ vỗ ngực hắn, Trong khoảng thời gian ngươi không ở đây, xảy ra không ít chuyện, chờ đến tối nghỉ ngơi, ta lại chậm rãi kể cho ngươi nghe.
Triệu Việt gật đầu: Được.
Ngươi thì sao, võ công luyện thế nào rồi? Ôn Liễu Niên quan tâm.
Từ lúc bắt đầu luyện lại, thì hơi thở rõ ràng thoải mái hơn rất nhiều, ít nhất tim không còn đập nhanh giống như lúc trước nữa. Triệu Việt nói, Tuy nói Hồng Liễu đao pháp lúc trước chưa có ai luyện qua, nhưng chung quy là thoát thai từ trong kiếm pháp Vân gia, không đến nỗi hoàn toàn vô dụng, đừng quá lo lắng.
Không có nguy hiểm là tốt rồi. Ôn Liễu Niên tựa vào trong lòng hắn, nghĩ nghĩ lại dặn dò, Cũng không cần quá mệt mỏi.
Có ngươi ở chỗ này chờ ta, tất nhiên phải cố gắng gấp bội. Triệu Việt nắm đầu ngón tay của hắn, Mới có thể xuất sư sớm một chút.
Hai người thân mật thì thầm một trận, Ôn Liễu Niên nhìn nhìn ra bên ngoài, nói: Gọi mọi người vào trước đi, sắp năm mới rồi, còn đang chờ cùng nhau ăn cơm. Ở đâu mà có đạo lý vẫn đứng bên ngoài.
Triệu Việt gật đầu, hai người tay trong tay cùng nhau ra cửa.
Ám vệ nhanh chóng bóc một nắm hạt dưa ra bắt đầu cắn, tỏ vẻ chúng ta thật sự không có nhìn lén, phi thường bận rộn.
Thiếu gia. Vô Ảnh cười lộ ra hàm răng trắng bóng.
Chúng ta ở đây tắm nắng. Diệp Cẩn bình tĩnh nói, Đại đương gia cứ tự nhiên đi.
Đúng đúng. Mộc Thanh Sơn cũng theo gật đầu, Chúng ta ngồi ở đây được rồi, không đi đâu hết.
Ôn Liễu Niên gãi gãi mặt, nhìn trời.
Cùng nhau đến nấu cơm đi. Triệu Việt nói, Trên đường mua được vài con cá, nghe nói là vật hiếm lạ ở biển sâu.
Thật sự không sao chứ? Ám vệ hỏi lại lần nữa, chung quy đây chính là cửu biệt gặp lại a, hẳn là khó chia lìa mới đúng, chúng ta ngồi xổm ở đây tắm nắng cũng rất tốt.
Thượng Vân Trạch nhịn cười.
Đừng nháo. Ôn đại nhân hiếm khi ngại ngùng, Nếu tiếp tục kéo dài nữa, thì sẽ không kịp ăn bữa cơm đoàn viên.
Tuy quản gia và đại nương phòng bếp đều đã trở về nhà, bất quá tự mình nấu cơm cũng là một thú vui. Ngoài viện vang lên tiếng pháo, đoán là tiểu oa nhi nhà ai không kịp đợi đến trời tối, xen lẫn trong đó là tiếng cười đùa, bầu không khí cũng càng đậm hơn vài phần.
Phòng bếp sau viện rất nhỏ, Triệu Việt cùng Thẩm Thiên Phong và Thượng Vân Trạch cùng nhau ngồi ở bên cạnh bàn đá nhấm nháp tán dóc, Diệp Cẩn ở một bên vội vàng huân hương cho Hồng giáp lang, ám vệ cùng Vô Ảnh một đường mang cá đi rửa đánh vảy, Ôn Liễu Niên và Mộc Thanh Sơn bận rộn trong phòng bếp, rất nhanh liền bày ra một bàn đầy ắp các món ăn.
Màn đêm dần sâu, hai đèn lồng lớn màu đỏ treo trên mái hiên đón gió đung đưa, trong không khí tràn ngập mùi rượu nồng đậm, Ôn Liễu Niên uống một ngụm nhỏ, sau đó nhíu mày: Không ngọt.
Rượu Tây Vực rất mạnh, tất nhiên sẽ không ngọt. Triệu Việt đổi cho hắn chén rượu khác, Nếm thử cái này xem.
Đây là rượu gì? Ôn Liễu Niên bưng lên, chỉ thấy trong bôi là một màu hổ phách nhàn nhạt.
Gạo nếp cùng long nhãn, thêm băng tuyền làm thành. Triệu Việt nói, Lúc ở trên đảo vô tình nếm qua, cảm thấy ngươi đại khái sẽ thích, khi đến đây thì mang theo một vò.
Ôn Liễu Niên ngửa đầu uống một hơi cạn sạch.
Ngọt ngào ấm áp, lan tràn đến cả trái tim.
Há miệng. Thượng Vân Trạch bóc xong một con tôm biển, chấm nước tương đưa qua.
Mộc Thanh Sơn nghe lời ăn hết.
Một muỗng cá hấp muối.
Ăn hết.
Một cục cá viên.
Ăn hết.
Một cái càng cua.
Ăn hết.
Thượng bảo chủ tâm tình rất tốt.
Sớm biết như vậy, thì nên đến bờ biển ở, nói không chừng còn có thể béo hơn bây giờ một chút.
Diệp Cẩn cúi đầu lựa rau trong cháo.
Thẩm Thiên Phong gắp một cái đùi gà trong đĩa trước mặt Ôn Liễu Niên, đặt vào trong chén hắn: Ăn cái này.
Dầu mỡ. Diệp Cẩn nhíu mày.
Nghe lời. Thẩm Thiên Phong kiên nhẫn dỗ, Ăn xong cái này, đến tối ta đưa ngươi một thứ.
Diệp Cẩn hồ nghi nhìn hắn: Muốn đưa cái gì?
Thẩm Thiên Phong thừa nước đục thả câu: Ăn xong ta nói cho ngươi biết.
Diệp cốc chủ lập tức rơi vào do dự, suy xét hồi lâu, vẫn là nghe lời ăn hết đùi gà, hơn nữa không quên dùng chân đá đá hắn dưới gầm bàn - Nói là muốn đưa, buổi tối đừng có quên !
Thẩm Thiên Phong cười cười, ngón cái nhẹ nhàng cọ rớt một ít thịt vụn dính bên miệng.
Vô Ảnh ở một bên cãi nhau ầm ĩ với ám vệ, đoạt một cái chân gà cuối cùng trong đĩa, cơ hồ cũng muốn lật luôn cả bàn, cuối cùng tập thể bị Diệp Cẩn lôi đến phòng bếp nấu sủi cảo, trong phòng mới miễn cưỡng im lặng.
Năm con Hồng giáp lang ghé vào trên bàn trà, xoay thành một vòng ăn thịt vụn.
Đang đón năm mới...
Trong thành Mộc Dương, trước mặt Đoạn Bạch Nguyệt bày mấy đĩa rau, còn có một đĩa sủi cảo. Bộ tộc Tây Nam vốn dĩ không có thói quen đón năm mới, nhưng mỗi một gia đình ở đây đều đang ăn cơm đoàn viên, vẫn là phải phối hợp với tình hình một chút.
Vương thượng. Đoạn Niệm nhắc nhở, Sủi cảo sắp nguội rồi. Sao vẫn cứ nhìn chằm chằm ra bên ngoài, cũng không ăn cơm.
Đoạn Bạch Nguyệt hồi thần, ăn một viên sủi cảo lại nhíu mày: Ngọt ?
Thịt heo cải thảo, sao có thể ngọt chứ? Đoạn Niệm sực nhớ ra, cười nói: Là vận khí của Vương Thượng tốt, ăn trúng nhân táo đỏ, mỗi đĩa chỉ có một viên thôi.
Táo đỏ? Đoạn Bạch Nguyệt khó hiểu: Vì sao không làm nhân đồng xu?
Táo đỏ tốt hơn, ngọt điềm mật mật, sớm sinh quý tử. Đoạn Niệm nói, Tây Nam Vương phủ lại không thiếu tiền, làm nhân đồng xu làm gì?
Ai dạy ngươi nói vậy? Đoạn Bạch Nguyệt gõ gõ đầu hắn, cư nhiên quay ngược lại vấn đề trên người hắn.
Kim thẩm thẩm, còn có tam bà bà. Đoạn Niệm thành thật khai báo, Vương thượng không chịu thành thân, các nàng ai cũng rất sốt ruột.
Đoạn Bạch Nguyệt cười lắc đầu, tùy tay cầm lên một bầu rượu, xoay người phóng lên nóc nhà.
Nhìn về hướng Bắc, một mảnh mây mù mờ mịt.
Trong hoàng cung, Sở Uyên mở tiệc rượu chiêu đãi quần thần xong, cũng có chút ngà ngà say. Sau khi Tứ Hỉ hầu hạ hắn uống xong một chén canh giải rượu, dè dặt cẩn thận hỏi: Hoàng thượng có muốn trở về tẩm cung nghỉ ngơi không?
Lui xuống đi. Sở Uyên xoa xoa huyệt thái dương, Trẫm muốn yên tĩnh ngồi một mình.
Dạ. Tứ Hỉ cúi đầu rời khỏi nội thất. Sở Uyên buông chén trà trong tay, đứng dậy đẩy cửa sổ được điêu khắc hoa văn ra. Một trận gió lạnh nghênh diện thổi tới, mang theo chút mùi hương của hoa mai, thấm vào ruột gan.
Tứ Hỉ công công ở một bên âm thầm cảm khái, loài hoa mai tự tay Tây Nam vương trồng này, bộ dạng thật sự là rất đẹp a...
Đốt xong một cây pháo cuối cùng, Mộc Thanh Sơn ngáp dài bị ôm trở về phòng ngủ, Diệp Cẩn nhớ thương đồ mà Thẩm Thiên Phong nói muốn tặng, cũng liền lôi kéo người đi nghỉ ngơi. Ôn Liễu Niên hà hơi nóng vào lòng bàn tay, quay đầu nhìn Triệu Việt: Mệt.
Triệu đại đương gia ngồi xổm trước mặt hắn.
Ôn Liễu Niên cười hì hì, ghé vào hắn trên lưng hát vu vơ.
Tập thể ám vệ cùng Vô Ảnh ngồi trên nóc nhà, một tay cầm que pháo, một tay chống quai hàm nhìn hai người một đường trở về phòng.
Nhìn đại nhân cao hứng chưa kìa...Chậc !
Béo lên rồi. Sau khi tắm rửa xong, Triệu Việt giúp hắn lau khô tóc.
Ôn Liễu Niên thành thành thật thật nói: Bởi vì ta ăn rất nhiều. Tuy nói mới tách ra hai tháng, hẳn là phải nói giống như trong lời kịch 'ăn không ngon ngủ không yên' mới đúng, nhưng sự thật lại rất phủ phàng, vạt áo không chỉ không rộng ra, mà ngược lại bởi vì thường xuyên chạy ở bên ngoài, cảm giác thèm ăn còn mạnh hơn, ăn mì cũng phải hai bát lớn mới no, sờ sờ thắt lưng tất cả đều là thịt.
Như vậy ta mới an tâm. Triệu Việt ôm hắn vào trong lòng.
Ừm, tóm lại cũng là ăn của Sở Hằng. Ôn Liễu Niên nhéo nhẹ má mình, Có đồ ăn miễn phí vẫn là phải ăn, béo chút mới có lời.
Triệu Việt cười thành tiếng, thả người ở trên đệm, cúi đầu liền hôn xuống.
Đợi đã. Ôn Liễu Niên né tránh.
Đợi không được. Triệu Việt ghé vào lỗ tai hắn cọ xát duyện hôn, ngữ điệu khàn đặc ái muội.
Ôn Liễu Niên mặt đỏ lên: Diệp cốc chủ cho dược. Nghe nói... công hiệu rất kỳ diệu.
Về phần rốt cuộc có bao nhiêu kỳ diệu, tất nhiên phải dùng mới biết.
Trong phòng ngủ cách vách, Mộc Thanh Sơn bọc chăn ngủ say sưa, đại khái bởi vì uống chút rượu, cả khuôn mặt nhỏ nhắn đều đỏ bừng. Thượng Vân Trạch tựa vào một bên, càng nhìn trong lòng càng thích, đầu tiên là hôn lên trán, còn ngại không đủ lại hôn lên môi, cuối cùng kéo áo ra, duyện ra một cái hồng ấn trước ngực, rốt cuộc thành công ép người tỉnh lại.
Buồn ngủ. Mộc Thanh Sơn nghẹn giọng than thở.
Ngoan, muốn. Thượng Vân Trạch ôm thân hình nhỏ nhắn mềm nhũn kia, Chỉ một lần thôi, được không?
Được. Mộc Thanh Sơn ngáp một cái, hai tay ôm cổ hắn, ánh mắt mơ mơ màng màng cũng không mở ra nổi, nhưng cực kì nghe lời.
Một chỗ tiểu viện khác, Diệp Cẩn đang khoanh chân ngồi ở trên giường, nghiêm túc đánh giá Thẩm Thiên Phong: Muốn đưa ta cái gì?
Thẩm Thiên Phong thả vào trong tay hắn một viên đường ô mai.
Diệp Cẩn trừng to mắt, là cái này?!
Thẩm Thiên Phong nói: Rất vất vả mới xin được một viên của Ôn đại nhân. Có thể thấy được là ăn rất ngon.
Diệp Cẩn: ...
Thẩm Thiên Phong nói: Ăn thử xem, nếu thích, lần sau ta đi mua cho ngươi.
Diệp Cẩn hít sâu một hơi, xắn tay áo hùng hổ nhào tới: Ngươi phản rồi, ngay cả ta cũng dám lừa, có tin ta kê đơn khiến ngươi không... Ngô !
Khiến ta làm sao? Thẩm Thiên Phong đè người ở dưới thân.
Khiến ngươi... Ân... Diệp Cẩn hô hấp dồn dập, căm giận cắn một ngụm lên đầu vai hắn, Đứng lên !
Ánh nến trong phòng ngủ nhảy lên vài lần, chẳng những không tắt, ngược lại là cháy nhiệt liệt hơn. Ôn Liễu Niên ghé vào trong lòng Triệu Việt, trên mặt ửng hồng chưa lui, cổ họng cũng hơi sưng.
Mệt không? Triệu Việt vươn tay mơn trớn lên đầu vai trơn bóng của hắn.
Mệt. Ôn Liễu Niên nhắm mắt lại, Muốn ngủ một lát.
Ta đi nấu nước ấm, lau người cho ngươi. Triệu Việt vỗ vỗ hắn.
Khoan đã. Ôn Liễu Niên ôm thắt lưng hắn, lại cọ cọ lên trên.
Hửm? Triệu Việt vươn một ngón tay ấn ấn lên cánh môi hắn.
Ôn Liễu Niên tiếp tục ngửa đầu, chu miệng.
Muốn hôn thêm cái nữa.
Triệu Việt cười thành tiếng, xoay người đè hắn ở phía dưới, mạnh mẽ hôn môi lần nữa.
Ngẫu nhiên càn rỡ một lần, hẳn là cũng không sao.
Tiếng tình thoại khàn khàn xen lẫn với tiếng rên rỉ ái muội, nhuộm ra một màn tình sắc phù dung khôn cùng.
Sáng sớm ngày hôm sau, ánh nắng mặt trời lặng lẽ vẩy vào song cửa sổ, trong viện lại yên tĩnh không một tiếng động, ai cũng chưa dậy. Ngay cả Vô Ảnh vẫn luôn không chịu yên tĩnh, lúc này cũng đang ôm gối đầu, ngủ khò khò chảy nước miếng.
Sớm. Gần giữa trưa, Ôn Liễu Niên cuối cùng cũng tỉnh lại - Kỳ thật vẫn là muốn ngủ tiếp, nhưng bụng thật sự rất đói, sau khi đấu tranh một hồi, vẫn là không cam nguyện mở mắt.
Triệu Việt cọ cọ cổ hắn: Sớm.
Ôn Liễu Niên né tránh: Không dậy nổi.
Vậy thì không dậy nữa. Triệu Việt vuốt lại tóc cho hắn, Muốn ăn cái gì? Ta xuống bếp nấu cho ngươi.
Thật sự có thể không dậy sao? Ôn Liễu Niên lại rụt rụt vào trong ổ chăn, Sáng mùng một, phải chịu khó một chút.
Có ta ở đây, ngươi có thể làm bất cứ chuyện gì ngươi muốn. Triệu Việt cười cười, Ăn mì gà được không?
Ừm. Ôn Liễu Niên gật đầu, Muốn ăn đùi gà. Chung quy tối qua hơi mệt, cần phải tẩm bổ.
Triệu Việt quát quát mũi hắn, xoay người xuống giường.
Ám vệ đã cùng Vô Ảnh một đường ra cửa, nghe nói muốn xem tế Hải Thần. Trong phòng bếp rất yên tĩnh, Triệu Việt vừa bước vào, Thẩm Thiên Phong và Thượng Vân Trạch cũng đi đến, ba người trao đổi một ánh mắt mọi người đều hiểu, rồi sau đó liền bắt đầu nghiên cứu phải làm món gì.
Không ngờ nha. Thượng Vân Trạch nói, Thẩm minh chủ còn biết nấu ăn.
Vẫn là có thể nấu cháo. Thẩm Thiên Phong đập trứng gà cho vào bát, lại cắt hành ra từng khúc, băm hai lát gừng, cuối cùng bỏ thêm một muỗng muối.
Thượng Vân Trạch kiềm chế không mở miệng hỏi, ngày thường thấy Diệp cốc chủ kén ăn như thế, món này không ăn món kia cũng không ăn, bưng một bát cháo loạn thất bát tao qua đó, sẽ nháo đến tai nạn chết người đi.
Có cần ta nấu thêm một vắt mì không? Triệu Việt hỏi.
Đại đương gia làm cho đại nhân là được, ta tự mình làm. Thượng Vân Trạch nhặt rau xanh, tính toán làm vài món thịt cá canh rau thanh đạm.
Cũng được. Triệu Việt gật đầu, đợi đến khi mì chín thì múc ra bưng trở về phòng ngủ, đem phòng bếp lưu lại cho hai người bọn hắn.
Ăn ngon. Ôn Liễu Niên bọc chăn, ăn đến rất là thỏa mãn.
Ừm. Triệu Việt bóc thịt trên đùi gà xuống cho hắn, May là tối qua còn dư canh gà, chỉ cần nấu bát mì là được, bằng không chỉ sợ còn chưa nấu xong, Thẩm minh chủ cùng Thượng bảo chủ sẽ lật luôn phòng bếp.
Ôn Liễu Niên cười hì hì, lại cọ cọ đến trước mặt hắn.
Ăn cháo. Một lát sau, Thẩm Thiên Phong cũng bưng nồi cát vào cửa.
Thẩm Thiên Phong hỏi: Vậy thì để ta ra ngoài mua cho ngươi?
Diệp Cẩn không để ý tới hắn, tự mình cầm muỗng ăn hết một nồi cháo, sau đó đưa ra kết luận: Chính là rất khó ăn.
Thẩm Thiên Phong cười hôn lên má hắn, thích đến nỗi hận không thể đem người phủng trong lòng bàn tay.
Rời giường. Thượng Vân Trạch ngồi ở bên giường.
Mộc Thanh Sơn rụt trong chăn, nhỏ tiếng kháng nghị: Dậy không nổi.
Ngoan, dậy ăn chút gì đi. Thượng Vân Trạch cưỡng chế ôm người ra.
Không ăn. Mộc Thanh Sơn ghé vào đầu vai hắn.
Sẽ đói bụng. Thượng Vân Trạch vỗ nhẹ lên lưng hắn, Ta tự mình làm.
Vậy thì càng không ăn. Mộc Thanh Sơn than thở.
Sao cơ? Thượng Vân Trạch bị chọc cười, thò tay nhéo lỗ tai của hắn, Lặp lại lần nữa thử xem?
Không lặp. Mộc Thanh Sơn ôm cổ hắn.
Lá gan ngược lại là càng lúc càng lớn. Thượng Vân Trạch để người ngồi tựa ở đầu giường, Bị ta chiều hư?
Mộc Thanh Sơn kiên định lắc đầu: Không có !
Thượng Vân Trạch cười đến càng vui vẻ, lại tới gần hôn một cái, mới dỗ người ngoan ngoãn ăn hết một chén cơm, sau khi súc miệng xong thì thò tay sờ sờ bụng: Ăn no ?
Mộc Thanh Sơn đánh ngáp: Ừm.
Thượng Vân Trạch kéo chăn qua bọc người lại, ôm vào lòng thấp giọng nói tình thoại.
Lẫn trong tiếng sóng biển vỗ rì rào là tiếng pháo nổ đùng đùng, tường hòa an bình.