Sáng sớm ngày hôm sau, Ôn Liễu Niên gãi gãi mặt, dùng sức lười biếng duỗi eo.
Bờ biển gió lớn, thời tiết cũng lạnh, cho nên càng lộ rõ ổ chăn ấm áp mềm mại, thoải mái đến động một chút cũng không muốn động.
Nếu là không muốn dậy, thì nằm thêm một lúc nữa đi. Triệu Việt giúp hắn dịch lại góc chăn, Vừa mới nghe được bọn Thẩm minh chủ đã dậy rồi, ta ra ngoài hỏi một chút, xem Sở Hằng đầu kia có tin tức gì không.
Cũng được. Ôn Liễu Niên lại rụt rụt vào trong chăn, lười biếng nhìn hắn ra cửa.
Ám vệ từ trong viện đứng lên.
Đêm qua đa tạ chư vị. Triệu Việt nói, Vất vả.
Đại đương gia không cần khách khí, đây vốn dĩ là chuyện thuộc bổn phận của chúng ta. Ám vệ vẻ mặt bình tĩnh, trong lòng lại có chút phức tạp - Huống hồ ít nhiều gì chúng ta cũng coi như mất chức, để lưu manh trộm mất quần lót của đại nhân.
Chuyện này, quả thực suy nghĩ một chút cũng liền muốn khóc.
Thẩm minh chủ với Diệp cốc chủ đâu rồi? Triệu Việt lại hỏi.
Vừa mới ra ngoài, hẳn là ở nhà ăn. Ám vệ chỉ đường.
Triệu Việt sau khi nói lời cảm tạ, liền ra ngoài tìm hai người bọn hắn, tính toán hỏi một chút xem tình hình chiến đấu như thế nào.
Ám vệ một đường nhìn theo bóng dáng Triệu Việt biến mất, oanh oanh liệt liệt xoay người nhảy vào trong phòng ngủ.
A a a ! Ôn Liễu Niên bị hoảng sợ.
Đại nhân đừng sợ. Ám vệ nhanh chóng nói, Là chúng ta.
Chư vị anh hùng có chuyện gì sao? Ôn Liễu Niên còn chưa hồi hồn, vừa mới tỉnh, còn chưa mặc quần.
Tối qua đại nhân ngủ... ngon không? Ám vệ châm chước chọn từ một phen.
Rất ngon. Ôn Liễu Niên thành thành thật thật nói, Chư vị vất vả.
Này, chuyện là như vậy. Ám vệ thoáng rối rắm, cuối cùng chọn ra một người đại biểu, Mau đem chuyện tối qua kể cho đại nhân nghe đi.
Ta nói ngọng không rõ a. Vật biểu tượng bị cưỡng chế đẩy ra rất suy sụp.
Đại nhân chính là sao Văn Khúc hạ phàm, ngôn ngữ nào cũng nghe hiểu được, huống hồ đầu lưỡi ngươi chỉ là không uốn cong được. Người còn lại lập tức thúc giục, Mau lên !
Ôn Liễu Niên bọc chăn ngồi ở trên giường, cũng vô tội nhìn hắn: Tối qua rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
Nửa đêm hôm qua có trộm đến đây. Ám vệ tận lực thả chậm ngữ tốc, Trộm một thứ.
Trộm cái gì? Ôn Liễu Niên nhìn xung quanh.
Quần lót. Ám vệ mặt đầy bi tráng.
Tập thể người còn lại đỡ trán.
Lại nữa.
Không thể nói khéo léo hơn hả?
Cái gì? Ôn Liễu Niên lộ ra vẻ mặt bị sét đánh trúng, Có tặc trộm quần lót của đại đương gia?
Không phải không phải. Ám vệ lắc đầu, Không phải đại đương gia.
Ôn Liễu Niên: ...
Ôn Liễu Niên: ...
Ôn Liễu Niên: ...
Người của chúng ta theo phía sau hắn, thì thấy tên trộm kia về phòng liền đem quần lót đại nhân mặc ở trên người mình, tựa hồ cực kỳ hưng phấn. Một ám vệ khác nói, Là nam tử khoảng hai mươi mấy tuổi, căn cứ phán đoán vị trí tòa nhà, trong phủ hẳn là có chút địa vị.
Vì sao lại phát sinh loại chuyện này? Ôn Liễu Niên còn đang đắm chìm trong tư duy không ngừng sụp đổ, không có biện pháp tự kiềm chế.
Việc này vẫn chưa cho Triệu đại đương gia biết, nghĩ muốn mời đại nhân định đoạt trước. Ám vệ nói, Rốt cuộc phải xử lý như thế nào?
Trước đừng nói. Ôn Liễu Niên nói, Giấu trước đã, đợi đến khi biết rõ thân phận người ăn cắp là ai rồi nói tiếp.
Lời tuy nói được rất bình tĩnh, nhưng vừa nghĩ đến có người cư nhiên trộm quần lót của mình, Ôn đại nhân liền cảm thấy có chút choáng đầu hoa mắt, thẳng đến khi ra ngoài bị gió thổi lạnh, mới hơi ổn định lại một chút.
Ám vệ ánh mắt có chút đồng tình.
Sao rời giường rồi? Triệu Việt từ ngoài viện tiến vào, Nhìn qua cũng không có tinh thần.
Ngủ nhiều cho nên hơi choáng. Ôn Liễu Niên nói sang chuyện khác, Tình hình chiến đấu thế nào rồi?
Sở Hằng vẫn chưa trở về. Triệu Việt nói, Bất quá sáng nay Diệp cốc chủ ra ngoài một chuyến, vừa vặn gặp được Vô Ảnh, nói hải chiến không tính kịch liệt, đối phương đã không sai biệt lắm sắp bị đánh lui.
Thái độ người còn lại trong phủ đối với chuyện này thế nào? Ôn Liễu Niên hỏi.
Nhìn qua cũng không có nhiều phản ứng lắm, tựa hồ đều xem là chuyện thường ngày, dân chúng trên đường cũng không bị ảnh hưởng. Triệu Việt nói, Có lẽ đúng như lời quản gia nói hôm qua, mọi người đã sớm thành thói quen.
Quen gì không tốt, cố tình quen bị hải tặc đánh cướp. Ôn Liễu Niên lắc đầu, Hải Long Vương này xem ra cũng không được tốt lắm.
Ở đây cùng ngươi thêm một ngày nữa, ngày mai ta sẽ lên thuyền rời bến. Triệu Việt có chút không nỡ, Bế quan nói ít cũng phải hơn trăm ngày, lần sau gặp lại, hẳn là đầu xuân năm sau.
Ngươi cứ việc đi đi. Ôn Liễu Niên vỗ vỗ ngực hắn, Có thể ở cùng ngươi tại Đông Hải, ta cũng cảm thấy đủ rồi.
Triệu Việt sửa lại tóc cho hắn, cúi đầu muốn hôn môi, bên ngoài lại truyền đến một trận tiếng bước chân, rồi sau đó liền có người dè dặt cẩn thận thò đầu vào: Ôn đại nhân.
Ám vệ Truy Ảnh cung: ...
Nửa đêm nửa hôm trộm một cái còn chưa đủ, ban ngày ban mặt cư nhiên còn dám quang minh chính đại đến?
Các hạ là? Ôn Liễu Niên chần chừ.
Ôn đại nhân, vị này là nhị thế tử nhà ta. Quản gia đi theo bên cạnh hắn giải thích.
Thì ra là nhị thế tử. Ôn Liễu Niên nói, Hạ quan thất lễ.
Dưới gối Sở Hằng có hai người con trai, trưởng tử Sở Thừa nhận chức phó giáo đầu sắp xếp thủy quân Đông Hải; thứ tử Sở Miễn nghe nói võ công bình thường lơ lỏng, người cũng lười nhác, cho nên vẫn chưa có bao nhiêu thành tựu, xem như hoàn khố công tử, bình thường rất ít nghe người ta nhắc tới.
Thế tử nhà ta vẫn luôn ngưỡng mộ văn chương của đại nhân, đêm qua cao hứng cả một đêm không ngủ, sáng sớm hôm nay thì lại từ trên giường đứng lên, muốn một đường tán dóc luận địa với đại nhân. Quản gia nói, Đại sảnh đã chuẩn bị xong nước trà điểm tâm, còn là đống đỉnh trà Ô Long đại nhân yêu thích nhất.
Triệu Việt: ...
Vậy tiểu nhân lui xuống trước. Quản gia khom người lui ra.
Sở Miễn mặt đầy kích động, nhìn tư thế tựa hồ hận không thể nhào lên trước.
Thế tử. Tuy rằng còn chưa biết người trước mặt này chính là người trộm quần lót của mình, nhưng bị ánh mắt nóng bỏng như thế nhìn chằm chằm, cũng thật khó có thể tiếp nhận. Ôn Liễu Niên yên lặng lùi lại một bước, Hiện hiện giờ lão Vương gia đang chinh chiến ở Đông Hải, không biết thế tử muốn trò chuyện gì với hạ quan?
Không bằng nói 《 Thông U Vỗ Án Lục 》trước ? Sở Miễn không kịp chờ đợi.
Hiện giờ chiến sự gắt gao, thế tử lại muốn trò chuyện thoại bản truyền kỳ? Ôn Liễu Niên ngẩn ngơ.
Đánh nhau có đại ca cùng phụ thân ở đó rồi, không cần lo lắng. Sở Miễn lại tiến lên một bước, tiếp tục chờ mong nói, Nếu là đại nhân không muốn nói thoại bản, không bằng cùng nhau phẩm trà ngâm thơ đánh đàn, cũng là vô cùng tốt.
Ôn Liễu Niên: ...
Triệu Việt chắn trước mặt Ôn Liễu Niên, Sáng nay chúng ta còn có không ít chuyện phải làm, thế tử sợ là phải uống trà đánh đàn một mình.
Muốn làm chuyện gì? Sở Miễn hỏi.
Triệu Việt trả lời: Giết vài người.
Sở Miễn: ...
Thế tử có muốn đi theo không? Triệu Việt lạnh lùng hỏi.
Sở Miễn điên cuồng lắc đầu.
Thứ không thể phụng bồi. Triệu Việt kéo Ôn Liễu Niên, một đường bước nhanh rời khỏi tòa nhà.
Sở Miễn kéo kéo quần, vẻ mặt thảm thiết ngồi ở bên cạnh bàn đá, hiển nhiên cực kỳ uể oải.
Ám vệ trong lòng nói sao còn chưa đi, ngàn vạn lần đừng trộm một cái nữa nha. Phải biết bổng lộc đại nhân tuy nói không thấp gia cảnh cũng giàu có, nhưng tiền đa phần đều dùng để tiếp tế dân chúng nghèo khổ, xiêm y cũng không nhiều, ra ngoài càng sẽ không mang theo quá nhiều quần lót.
Qua một lúc, Sở Miễn đứng lên muốn đi ra ngoài, còn chưa ra tới cửa đã sửa lại chủ ý, cẩn thận chui vào phòng ngủ Ôn Liễu Niên.
Má ơi, thật sự đúng là đến nữa a, đây là tính toán trộm đủ một năm rồi giặt dùm luôn sao... Ám vệ lao tâm lao lực quá độ, rất muốn ôm nhau cùng một chỗ gào khóc.
Sở Miễn chọn một bộ lý y, nhét vào trong ngực lén lút chạy ra ngoài.
Ám vệ tâm tình phức tạp, lần sau có nên khóa ngăn tủ đại nhân lại không a, bằng không một tháng gọi thợ may một lần dự tính cũng không đủ trộm.
Triệu Việt mang theo Ôn Liễu Niên rời khỏi phủ Vương gia, một đường trực tiếp đến chỗ trạch viện chờ bán hôm qua.
Đi nhanh như vậy làm gì. Ôn Liễu Niên bị hắn kéo đến thất tha thất thểu.
Buổi tối lập tức chuyển ra. Hai tay Triệu Việt đỡ lấy bả vai hắn, Về sau cũng không được để hắn tiếp cận ngươi, nhìn qua cũng không có ý tốt gì.
Sao lại có thể xem như không chứa ý tốt. Ôn Liễu Niên cười, Nhiều lắm chỉ là có chút chơi bời lêu lổng mà thôi, xem như là bệnh chung của công tử thế gia.
Mặc kệ hắn là ai, tóm lại cách xa một chút. Triệu Việt nói, Biết chưa?
Ôn Liễu Niên chiếu lệ gật đầu: Biết.
Triệu Việt kéo hắn gõ cửa viện, chỉ hỏi một câu 'giá cả', liền sảng khoái mua tòa nhà này.
Chủ nhân gia mừng rỡ, tâm nói không hổ là đại nhân từ Vương thành đến a, ra tay chính là hào phóng, thật sự là kiếm được một khoản tiền.
Đã cầm được tiền, vậy thái độ cũng ân cần hơn rất nhiều. Chiều hôm đó, tìm không ít người đến, chuyển toàn bộ đồ vật phế thải trong nhà đi, lại triệt để quét dọn sạch sẽ, mua chút đồ dùng mới để vào. Tất nhiên không tính là xa hoa khí phái, so ra cũng kém xa Ôn phủ trong Vương Thành, bất quá người ở cũng dư dả.
Nơi này thật sự là không tồi. Diệp Cẩn nói, Cách Vương phủ gần, tầm nhìn cũng rộng, làm phiền đại đương gia.
Hẳn là làm phiền nhị vị mới đúng. Triệu Việt nói, Lúc ta không có ở đây, còn phải làm phiền minh chủ phí tâm nhiều hơn.
Tất nhiên. Thẩm Thiên Phong gật đầu, Đại đương gia cứ việc yên tâm rời bến, ta chắc chắn sẽ bảo hộ đại nhân chu toàn.
Chạng vạng, Thượng Vân Trạch cùng Mộc Thanh Sơn cũng chuyển đến đây, còn mua không ít bánh cá.
Ôn Liễu Niên nghiêm túc đứng ở bên cạnh bàn lần lượt nếm qua, cuối cùng bốc lên một khối điểm tâm màu hồng đào: Đây là cái gì?
Là hoa cao, lúc trước không có, từ khi Tây Nam vương đến thành Mộc Dương, nơi này cũng dần dần có không ít điểm tâm Tây Nam. Mộc Thanh Sơn nói: Còn có cơm nếp nấu bằng nước hoa, bảy tám loại màu sắc trang trí cùng một chỗ, gọi là 'tiếu nhan', buôn bán rất tốt.
Được hoan nghênh như thế? Ôn Liễu Niên cắn một miếng điểm tâm, như có chút suy nghĩ nói, Xem ra dân chúng đối Tây Nam vương cũng hoàn toàn không địch ý.
Lúc trước có lẽ có, bất quá Tây Nam vương nói là hồi hương tế tổ, thì vẫn chờ ở thành Mộc Dương không có động qua, còn thường xuyên phát bạc cho dân chúng, địch ý tất nhiên cũng không có. Mộc Thanh Sơn nói, Đại nhân tính toán khi nào đi gặp hắn?
Chuyện này không cần sốt ruột. Ôn Liễu Niên lắc đầu. Huống hồ lúc trước Hoàng thượng đã nói qua, cho dù mình không đi tìm Tây Nam vương, Tây Nam vương cũng sẽ chủ động đến tìm mình.
Chỉ cần chờ là được.
Ẩm thực duyên hải so với trong đất liền thanh đạm hơn, bất quá canh suông cá viên nấu rau xanh, nhìn qua cũng có chút hấp dẫn khiến người ta thèm ăn. Duy nhất không tốt chính là bát hơi nhỏ, ăn bốn bát vẫn chưa no.
Mộc Thanh Sơn: ...
Sư gia có muốn ăn thêm một bát nữa không? Ôn Liễu Niên hỏi.
Mộc Thanh Sơn nhanh chóng lắc đầu, ăn no rồi.
Diệp Cẩn lựa rau xanh ra ăn hết, còn lại thì bỏ hết vào trong bát Thẩm Thiên Phong.
Ôn Liễu Niên lại bới thêm chén cơm thứ năm, đồ ăn trên bàn không đủ, dưa muối cũng có thể ăn sạch sẽ.
Thẩm Thiên Phong cùng Thượng Vân Trạch liếc mắt nhìn nhau, ánh mắt đều nhìn về phía Triệu Việt có chút hâm mộ.
Sao lại dễ nuôi như vậy a...
Sau khi cơm nước xong, Ôn Liễu Niên xung phong nhận việc đến phòng bếp pha trà, trên đường lại bị ám vệ kéo đến góc tường: Đại nhân, ngươi lại bị trộm một món y phục.
Ôn Liễu Niên: ...
Rốt cuộc là ai não tàn như thế?!
Lúc trước Triệu đại đương gia vẫn ở đây, cho nên không tìm được cơ hội nói. Ám vệ tiếp tục nói, Người ăn cắp chính là nhị thế tử gặp được hôm nay, Sở Miễn.
Là hắn? Ôn Liễu Niên lúc này thật sự giật mình.
Ám vệ gật đầu: Tuyệt đối sẽ không sai.
Quả thực hoang đường ! Ôn đại nhân cũng không biết chính mình nên đánh giá người này như thế nào, sống hơn hai mươi, gặp nhiều tên tặc trộm tiền, nhưng vẫn là lần đầu gặp được tặc trộm quần lót.
Chung quy đó là quần lót a.
Ai mà rảnh rỗi đi trộm quần lót của người khác !
Đại nhân có chỉ đạo gì không? Ám vệ hỏi.
Mà thôi, hiện tại đã chuyển ra, nói vậy hắn cũng sẽ không đến trộm đâu. Ôn Liễu Niên nói, Hết thảy đều chờ đại đương gia sau khi rời bến rồi nói tiếp. Bằng không nếu là cho hắn biết bây giờ, dự tính sẽ xảy ra sai lầm.
Đã quyết định muốn bế quan tập võ, vậy vẫn là không nên quấy rầy thì thỏa đáng hơn, nhất là loại chuyện... Mạc danh kỳ diệu này.
Sau khi uống trà xong, mọi người liền tự mình đi ngủ. Đêm nay Sở Hằng vẫn như trước không trở về, thẳng đến sáng sớm ngày hôm sau mới có người đến báo, nói Hải Long Vương đại thắng trở về, mời chư vị đến Vương phủ nói chuyện.
Có bắt được hải tặc không? Ôn Liễu Niên hỏi.
Có, nhưng đều là thi thể. Binh lính nói, Không một ai sống sót.
Quả nhiên lại là như thế. Ôn Liễu Niên trong lòng thở dài, cùng mọi người một đường đến phủ Vương gia.
Tuy nói liên tục tác chiến hai ngày hai đêm, Sở Hằng vẫn như trước không buồn ngủ, Thẩm Thiên Phong nói: Không hổ là Hải Long Vương.
Thẩm minh chủ quá khen, ta cũng già rồi, cũng là dựa vào tiên hoàng che chở, mới có thể miễn cưỡng chống đỡ mà thôi. Sở Hằng khoát tay, Chỉ là đáng tiếc cẩn thận cách mấy cũng xảy ra sai sót, không thể bắt được tên cầm đầu.
Đối phương rốt cuộc là người phương nào? Ôn Liễu Niên hỏi, Cướp biển nước Nhật?
Nói không chính xác, nhìn cách ăn mặc cũng không giống. Sở Hằng lắc đầu, Bất quá đa phần mọi người đều được trang bị hoàn mỹ, thuyền lớn thường xuyên sẽ biến mất trong một cái chớp mắt, giống như có quỷ thần tương trợ.
Còn có loại chuyện này? Ôn Liễu Niên ngạc nhiên nói, Quỷ dị như thế, trách không được giao chiến mấy lần cũng không thể triệt để bắt hết.
Nếu có lần sau, đại nhân có muốn đi theo xem thử không. Sở Hằng nói, Nói không chừng có thể phát hiện ảo diệu trong đó, giúp quân ta lấy được toàn thắng.
Vương gia nói đùa, tại hạ chỉ là đến đàm phán với Tây Nam Vương. Ôn Liễu Niên quyết đoán lắc đầu: Có thể không lên chiến trường, vẫn là không cần lên chiến trường thì thỏa đáng hơn.
Sở Hằng: ...
Tuy nói quan viên trong triều đa phần rất sợ chết, nhưng biểu hiện rõ ràng ra ngoài, cũng là hiếm thấy.
Đoạn Bạch Nguyệt có phái người đến đây không? Diệp Cẩn hỏi.
Sở Hằng lắc đầu: Tây Nam vương vẫn đóng quân ở thành Mộc Dương, chưa từng lui tới thành Đại Côn. Bất quá tuy nói không có cử động khác người, nhưng số lượng quân đội khổng lồ đẩy vào Đông Hải như hổ rình mồi như thế, thật giống như là một cái gai nhọn đâm vào trong lòng Hoàng thượng, không biết đại nhân tính toán khi nào tiến đến hoà đàm?
Chờ bản quan chuẩn bị một phen đã, rồi sau đó lại chọn ngày cụ thể. Ôn Liễu Niên nói, Tóm lại chuyến này phải ở rất lâu, không vội nhất thời nửa khắc.
Ôn đại nhân không vội, chỉ sợ dân chúng sẽ vội. Sở Hằng nhắc nhở.
Vương gia nói đùa, sáng nay bản quan vừa nếm qua cơm nếp nấu bằng nước hoa nước. Ôn Liễu Niên nói, Dân chúng còn nói qua mấy ngày nữa sẽ đến lãnh giáo Tây Nam vương, cách làm canh chua cá như thế nào.
Sở Hằng: ...
Cho nên một chút cũng không cần sốt ruột. Ôn Liễu Niên cười tủm tỉm nói.
Triều đình phái người đến, quả thực am hiểu nhất là ba phải. Sở Hằng trong lòng bất mãn, nhưng cũng không rối rắm chuyện này với hắn.
Thích ở bao lâu thì ở bấy lâu, không tin còn có thể tra ra thứ gì.
Đã lấy được toàn thắng, vậy bữa tiệc Khánh Công vẫn là phải cùng nhau ăn. Ngồi bên cạnh Sở Hằng là trưởng tử Sở Thừa, cùng với một vài vị phó tướng, nhưng không thấy bóng dáng Sở Miễn. Bất quá cẩn thận ngẫm lại cũng hợp lý - Đang ở võ tướng thế gia, nhưng cả ngày trầm mê thơ ca trà đạo, không được thích cũng là lẽ thường tình.
Đừng nói chi đến việc thích trộm quần lót người khác.
Nhớ tới chuyện này, Ôn đại nhân lặng lẽ xoa xoa huyệt thái dương.
Trong hậu viện Vương phủ, Sở Miễn nhìn qua ngược lại là chưa chịu ảnh hưởng, cũng không để ý có được mời dự tiệc hay không. Chỉ là cầm một quyển sách lắc lư đầu, vừa đọc vừa đi vòng vòng ở trong phòng, trong lòng ôm lý y trộm được ban sáng, nhìn tư thế giống như là không nỡ bỏ.
Ám vệ cảm thấy, đầu óc người này đại khái thật sự là có bệnh.
Mau lên ! Cách đó không xa đột nhiên truyền đến một tiếng quát lớn.
Ám vệ nhẹ nhàng nhảy lên, lặng lẽ không một tiếng động dừng ở trên tường viện, chỉ thấy vài người cầm đuốc đang đi về phía này, đại đao chói lọi cộng thêm xiềng xích gông cùm, áp tổng cộng ước chừng bảy tám tên nam tử, hai tay đều bị trói sau lưng, miệng cũng bị bịt kín.
Hơi quen mắt. Ám vệ khẽ nhíu mày.
Mấy ngày trước vừa mới đánh nhau qua. Người khác nói, Khi dễ đại tỷ bán cá viên ven đường, đám người bị chúng ta cướp cờ.
Trách không được, đã nói gặp qua ở đâu rồi mà. Tên ám vệ lúc trước nói, Đi thôi, đi theo xem thử.
Đám nam tử kia một đường bị áp đi về phía tiền thính, Ôn Liễu Niên còn muốn chờ đến tối trở về, làm một chén đậu chiên cho sư gia ăn, thì nghe bên ngoài truyền đến một trận tiếng đao kiếm chạm vào nhau.
Phó thống lĩnh ! Một tên binh sĩ tiến vào nói, Đã bắt người về, tổng cộng có tám người, một người cũng không sót.
Mang vào đây. Sở Thừa lạnh lùng nói.
Dạ ! Binh sĩ lĩnh mệnh xoay người, đẩy vài tên nam tử kia tiến vào.
Đây là ý gì? Ôn Liễu Niên khó hiểu.
Đại nhân có điều không biết. Sở Thừa nói, Đám người này vốn dĩ là binh sĩ uy tự doanh ở Đông Hải, vài ngày trước ra ngoài chấp hành nhiệm vụ, nhưng trên đường vi phạm quân quy khi dễ dân chúng, cuối cùng bị một nhóm hiệp sĩ ra tay giáo huấn. Sợ tin tức truyền vào tai ta, thì dứt khoát cải trang phản bội, vừa rồi phái người bắt trở về.
Vài tên nam tử kia quỳ trên mặt đất giãy dụa, miệng ô ô không biết muốn nói cái gì.
Dẫn đi đi. Sở Thừa nói, Đừng quấy nhiễu đến Tiểu vương gia cùng Ôn đại nhân.
Binh sĩ nối đuôi nhau mà vào, lôi mấy người kia xuống.
Ôn Liễu Niên buông chén trà: Đã bắt về rồi, không bằng giao người cho bản quan thẩm vấn xem.
Chứng cớ vô cùng xác thực, mấy người này cũng đã nhận tội, còn có gì để thẩm. Sở Thừa nói, Cũng không phí thời gian của đại nhân.
Tóm lại bản quan cũng nhàn rỗi không việc gì, nói không chừng trong đó có ẩn tình khác. Ôn Liễu Niên nói, Xin thế tử đáp ứng.
Sở Thừa vẫn như trước lắc đầu: Đã phạm vào quân quy, nên xử trí theo quân pháp.
Nếu là ta muốn thẩm thì sao? Thấy hắn nhất định không chịu gật đầu, Diệp Cẩn hỏi.
Hiện tại e là không còn kịp rồi. Sở Thừa nói.
Ôn Liễu Niên trong lòng cả kinh.
Người làm trái quân quy, mệnh sẽ không giữ qua đêm. Sở Thừa nói, Đối với người phản bội càng là như thế.
Cho nên thì sao? Ôn Liễu Niên trong lòng ùa lên dự cảm bất tường.
Phó thống lĩnh. Tên binh sĩ lúc trước lại tiến vào, Toàn bộ đã hành hình xong.
Tay phải Ôn Liễu Niên đột nhiên xiết chặt.
Triệu Việt khẽ nhíu mày, quét mắt nhìn Sở Thừa.
Đã khiến chư vị sợ hãi. Sở Thừa nói, Nhưng tội khi dễ dân chúng không thể tha, mạng này không thể giữ lại được.
Thế tử nói có lý. Ôn Liễu Niên nói, Chỉ là lúc trước khi ở tại Vương Thành, tội chết đều phải trải qua tầng tầng phê duyệt, vẫn chưa bao giờ như thế... Tùy ý qua.
Nơi thô bỉ, tất nhiên không thể so với Vương Thành. Sở Thừa cười cười, Làm loạn thì phải bị xử lý theo quy tắc, Đông Hải này nhưng không yên ổn, nếu là giống đại nhân chậm rãi nói đạo lý như vậy, chỉ sợ quân Nhật sớm tiến quân thần tốc.
Sắc mặt Ôn Liễu Niên hơi cứng nhắc .
Sở Hằng thức thời đổi đề tài, nói qua việc này. Nhưng hưng trí của mọi người dĩ nhiên đã bị quét sạch, cũng không có tâm tình tiếp tục uống trà, vì thế không qua bao lâu thì tự mình tán đi.
Mấy người kia thật sự bị giết ? Vừa trở lại chỗ ở, Ôn Liễu Niên liền tìm một ám vệ tới hỏi.
Một người sống cũng không lưu lại. Ám vệ nói, Lúc trước thấy đám người kia bị áp ra ngoài, còn tưởng rằng mang trở về địa lao, ai ngờ vừa mới tới một chỗ đất trống, thì đột nhiên bị lấy tính mạng, một tia báo trước cũng không có.
Lúc trước đám người này khi dễ dân chúng thế nào? Ôn Liễu Niên hỏi, Xin nói chi tiết lại một lần.
Lúc ấy chúng ta đang đi dạo trên chợ, thì nghe được đằng trước có dân chúng đang nghị luận, nói là hôm nay đại tỷ Lâm gia e là gặp xui xẻo, thì hỏi đường qua xem đến tột cùng. Ám vệ nói, Khi đến liền thấy mấy người này ăn cơm nước xong, chẳng những không trả tiền, còn đập bát nói là không sạch sẽ, đại tỷ chủ quán kia cũng là người thành thật, vẫn khúm núm không dám lên tiếng, dân chúng xung quanh cũng là giận mà không dám nói gì, vì thế chúng ta liền ra tay đánh hắn một trận.
Còn chưa nháo chuyện dân chúng đã biết chủ quán gặp xui xẻo, lại còn giận mà không dám nói gì, xem ra uy tự doanh này làm xằng làm bậy cũng không phải một hai lần. Diệp Cẩn nói, Lại bị Sở Thừa nói được giống như chưa bao giờ xảy ra.
Đơn giản là diễn cho chúng ta xem mà thôi. Ôn Liễu Niên nói, Bằng không sao có thể trùng hợp bị bắt như vậy được, cứ cho là bắt được đi, còn phải bịt miệng tập thể mang đến tiền thính quỳ một cái. Tám phần là vì nghe được tin tức, lại biết được thân phận thật sự của chư vị anh hùng Truy Ảnh cung, thì tự mình hạ thủ vi cường trước, thứ nhất là diệt khẩu, thứ hai cũng có thể hiển lộ trị quân nghiêm minh, miễn cho chúng ta bắt thóp.
Quả thật là cha con ruột. Diệp Cẩn lắc đầu, Cũng không biết tên Sở Miễn kia làm người thế nào.
Ôn Liễu Niên: ...
Người kia ngược lại là không tàn bạo.
Thế nhưng cũng không có chỗ nào tốt a.
Vẫn là không cần biết thì tốt hơn.
Cũng không biết Tây Nam Vương khi nào mới đến. Diệp Cẩn lại nói.
Ôn Liễu Niên có chút ngoài ý muốn: Cốc chủ muốn gặp Tây Nam vương?
Ta muốn gặp hắn làm cái gì. Diệp Cẩn ngạo kiều nói, Ta muốn gặp Hồng giáp lang.
Ôn Liễu Niên: ...
Trên bàn tròn nhỏ, Tiểu hồng giáp lang đang nằm sấp ngủ gật, béo !
Hồng giáp lang thì là tinh thần sáng láng, một bên lắc xúc tu một bên chạy xung quanh.
Đêm dài người tĩnh, Ôn Liễu Niên vạn phần không muốn, ôm Triệu Việt hôn hôn, lại hôn hôn, lại hôn hôn.
Triệu Việt đưa tay che ánh mắt của hắn: Chưa sáng.
Ôn đại nhân mềm nhũn, tùy ý để hắn xách lên ghé vào trên giường, thẳng đến mơ mơ màng màng còn suy nghĩ, ngày mai nhất định phải uống một nồi canh gà để bồi bổ.
Nhớ không rõ nặng nề thiếp đi vào lúc nào, buổi sáng ngày thứ hai tỉnh lại là lúc, bên cạnh đã trống trơn, trên gối đầu đặt một miếng ngọc bội, là một con tiểu hồ ly màu xanh.
Ôn Liễu Niên mũi đau xót, đi rồi a.
Ám vệ áp tai vào cửa dùng sức nghe, đại nhân ngàn vạn lần đừng khóc nha, chúng ta đều đau lòng !
Hai con Hồng giáp lang bò ra, ôm đầu ngón tay của hắn cọ cọ.
Về sau phải sống nương tựa lẫn nhau...
Trên mặt biển mờ mịt, một chiếc thuyền nhỏ đang nổi lênh đênh đi về phía trước. Triệu Việt ngồi ở trên boong tàu, nhìn đường chân trời tối đen dần dần biến mất, cuối cùng triệt để ẩn ở giữa biển.
Thiếu gia. Vô Phong ngồi ở bên cạnh hắn, Có A Ảnh âm thầm bảo hộ đại nhân, sẽ không xảy ra chuyện.
Không phải ta lo lắng sẽ xảy ra chuyện. Triệu Việt nói, Chỉ là trong lòng không nỡ mà thôi.
Thời gian hai năm cũng không lâu lắm, huống hồ hai năm này, cũng không phải hoàn toàn không gặp được. Vô Phong nói, Nếu thiếu gia có thể sớm xuất quan, vậy ngày tách ra sẽ càng ngắn.
Ta biết. Triệu Việt cười cười, Đa tạ.
Sắp nổi gió rồi, thiếu gia đừng ngồi ở đây nữa. Vô Phong nói, Ít nhất còn phải trôi ở trên biển nửa tháng, đúng lúc mượn cơ hội tĩnh tâm luyện luyện khẩu quyết tâm pháp.
Triệu Việt gật đầu, đứng dậy vào khoang thuyền.
Bây giờ, cũng chỉ có thể luyện xong xuất quan sớm một chút, mới có thể không phụ hắn, không phụ mọi người.