Triệu Việt uống một hơi cạn sạch rượu giao bôi còn lại, rồi sau đó nâng cằm hắn lên, triền miên uy nửa bôi qua: Như vậy cũng giống nhau.
Ôn Liễu Niên hiếm khi có chút ngại ngùng.
Hạ nhân đưa nước ấm tới rửa mặt, bên trong thơm ngào ngạt, cũng không biết bỏ thêm thứ gì.
Triệu Việt cởi y phục cho hắn, ôm đặt vào trong thùng tắm.
Ôn Liễu Niên chớp chớp mắt nhìn hắn.
Làm sao vậy? Triệu Việt kéo người vào trong lòng.
Ôn Liễu Niên nói: Ta hơi khẩn trương.
Như vậy thì sao? Triệu Việt kề sát vào hôn hắn, Có tốt hơn chút nào không?
Hôn thêm một cái nữa. Ôn đại nhân đưa ra yêu cầu.
Triệu Việt cười thành tiếng, cúi thấp đầu một lần nữa hôn lên cánh môi mềm mại kia.
Ám vệ nằm sấp ở ngoài cửa sổ liều mạng nghe, thậm chí còn phất tay ra hiệu tiểu đồng bọn còn lại cũng một đường tiến đến.
Ám vệ Nhật Nguyệt sơn trang cùng ảnh vệ Hoàng cung đứng lên, toàn bộ ăn ý lui về phía sau ba thước, chỉ cầu đừng bị những người này nhìn thấy.
Vật biểu tượng cảm thấy rất là bi thương.
Hỉ bị đỏ rực, phía trên thêu hoa sen cùng một đôi uyên ương, Ôn Liễu Niên bọc chính mình ở bên trong, biểu tình một bộ lưu manh.
Cười cái gì vậy? Triệu Việt xoa bóp cằm hắn.
Ta cao hứng. Ôn Liễu Niên ôm hắn, Ngươi thì sao, cao hứng không?
Tất nhiên cao hứng. Triệu Việt cùng hắn trán kề trán, Hơn hai mươi năm, hôm nay là ngày cao hứng nhất của ta.
Ôn Liễu Niên rất hài lòng, tới gần hôn hắn, rồi sau đó liền bắt đầu cởi y phục.
Triệu Việt: ...
Ôn Liễu Niên nghi hoặc: Vì sao ngươi lại ngồi bất động thế?
Triệu Việt có chút dở khóc dở cười, kéo cổ tay hắn qua đặt người ở trên giường.
Ôn Liễu Niên vô tội nói: Còn chưa cởi xong.
Ta giúp ngươi. Triệu Việt hôn lên cổ hắn, thanh âm khàn khàn ái muội.
Ôn Liễu Niên phối hợp nhắm mắt lại, mặt hơi đỏ.
Gió đêm thổi qua, một đêm lưu luyến.
Nến đỏ hình một đôi long phượng hơi lay động, thẳng đến sau nửa đêm mới tắt.
Buổi sáng ngày hôm sau, Tiểu Phượng Hoàng vặn vẹo vặn vẹo chạy tới tiểu viện, muốn tìm Hồng giáp lang cùng nhau chơi, kết quả còn chưa rảo bước qua cửa, liền bị ám vệ ôm đi một phen -- Tối qua Ôn đại nhân thật sự là rất mệt, ngàn vạn lần không thể bị đánh thức.
Chíp ! Tiểu Phượng Hoàng giãy dụa kháng nghị.
Hai con Hồng giáp lang xếp hàng bò qua phía trước, một con hồng óng ánh, một con vàng óng.
Chỉ trong một đêm thì có thể biến đổi màu sắc? Thẩm Thiên Lăng sau khi nhìn thấy, cảm thấy rất là ngoài ý muốn.
Chỉ sẽ phiếm vàng dưới ánh mặt trời thôi. Diệp Cẩn nói, Cầm lại nhìn gần vẫn là màu đỏ.
Tiểu Phượng Hoàng ở phía sau vui vẻ chạy đến.
Đại ca phái người đến Vân Nam, có tin tức truyền lại chưa? Thẩm Thiên Lăng thuận miệng hỏi.
Diệp Cẩn mắt lộ ra hung quang: Chưa !
Thẩm Thiên Lăng: ...
Tẩu tử mình quả thực hung dữ.
Bốn phía một mảnh yên tĩnh, Ôn Liễu Niên cũng ngủ càng phát ra thơm ngọt, thẳng đến trưa mới tỉnh lại.
Tỉnh rồi? Triệu Việt xoa bóp hai má hắn.
Đói. Ôn Liễu Niên cổ họng khàn khàn.
Phòng bếp đã sớm chuẩn bị xong, thấy ngươi còn đang ngủ, thì không có đưa tới. Triệu Việt đỡ hắn ngồi dậy, Đến nhà ăn ăn hay là ăn ở phòng ngủ?
Phòng ngủ. Ôn Liễu Niên ngáp một cái, động một chút cũng không muốn động.
Triệu Việt một bên phân phó hạ nhân đi chuẩn bị cơm canh, một bên gọi nước ấm tới cho hắn rửa mặt.
Có chuyện, tối qua chưa kịp nói cho ngươi. Ôn Liễu Niên đem bao bố trên bàn đưa cho hắn, Đây là tiền bối đưa tới, nói là vật cố nhân để lại.
Triệu Việt mở ra, chỉ thấy bên trong là một đôi vòng tay bằng bạc, bên trong có khắc hoa văn chữ Hà tinh xảo.
Cất đi. Ôn Liễu Niên nói, Coi như là tưởng niệm.
Triệu Việt gật đầu: Sư phụ còn nói gì nữa không?
Còn nói chúng ta phải hảo hảo sống. Ôn Liễu Niên nói, Hết rồi.
Ừm. Triệu Việt thu đôi vòng tay kia lại, cũng không hỏi thêm gì nữa.
Bên trong tiền thính, Ôn Như Mặc còn đang đấu võ mồm với Chu Đỉnh Thiên, Chu Mộ Bạch ở một bên nhìn thấy buồn cười, kết quả bị Ôn phu nhân nhéo một phen: Còn không đi khuyên.
Can nương cũng không phải không biết. Chu Mộ Bạch đỡ nàng ngồi xuống, Nếu lúc nào không ồn, mới là kỳ quái.
Tính tình cha ngươi thế nhưng thật sự giống y như ngươi, đều là khiến người ta tức chết không đền mạng. Ôn phu nhân lải nhải nói, Ngày hôm qua quên hỏi, mấy năm này chạy đi đâu vậy, sao ngay cả lời nhắn cũng không để lại, đừng nói cha mẹ ngươi, ngay cả Tiểu Liễu tử cũng khóc vài trận.
Mẫu thân ! Ôn Liễu Niên đứng ở cửa viện lớn tiếng kháng nghị, con đã là người có gia đình rồi, chuyện trước kia sao lại có thể nói lung tung như vậy chứ !
Ta cũng không lãng tai, lớn tiếng như vậy làm gì. Ôn phu nhân bị hoảng sợ.
Ôn Liễu Niên chạy đến bên cạnh nàng.
A Việt đâu? Ôn phu nhân hỏi.
Ở phía sau, lập tức đến liền. Ôn Liễu Niên nói, Buổi tối Hoàng thượng muốn đến nhà ăn cơm, có không ít chuyện quan trọng cần phải chuẩn bị.
Đợi qua thêm vài ngày nữa, nương cùng với cha con cũng cần phải trở về. Ôn phu nhân nói, Con hảo hảo ở Vương Thành làm quan, rảnh rỗi thì cùng A Việt trở về, có biết chưa?
Mẫu thân muốn đi a? Ôn Liễu Niên luyến tiếc.
Nương tất nhiên là phải đi. Ôn phu nhân chỉnh lại y phục cho hắn, Hiện tại trong nhà có không ít chuyện, đều muốn cha con ra mặt, khi nào giao hết cho đại ca con xong, nương liền cùng cha con trở lại đây ở luôn.
Vậy thì tốt. Ôn Liễu Niên cao hứng đứng lên, Cứ quyết định như vậy đi.
Mộ Bạch thì sao, có muốn cùng đi cùng với chúng ta không? Ôn phu nhân hỏi, Hay là muốn đi nữa?
Không đi nữa. Chu Mộ Bạch lắc đầu, Ta cũng nên về nhà gặp mẫu thân, đúng lúc bảo hộ nghĩa phụ cùng can nương một đường trở về Giang Nam.
Vậy thì tốt. Ôn phu nhân kéo tay hắn cảm khái, Nếu mẫu thân ngươi nhìn thấy ngươi, không chừng sẽ rất cao hứng.
Đa tạ. Ôn Liễu Niên nhìn hắn.
Khách khí cái gì. Chu Mộ Bạch cười cười, Coi như là tặng thêm một phần tâm ý làm quà.
Tiểu Liễu tử ! Ôn Như Mặc gào cổ họng nổi giận đùng đùng kêu.
Ngươi nói ngươi này, đánh không lại ta thì cũng thôi đi, cãi nhau còn muốn tìm nhi tử hỗ trợ. Chu Đỉnh Thiên lắc đầu.
Ttrên đường từ Vương Thành trở về Giang Nam, chỉ sợ còn có đau đầu.
Mà ở bên kia Vương Thành, Vân Đoạn Hồn đang ngồi trong tiểu viện, giống như là đang suy nghĩ chuyện gì đó.
Tiên sinh? Vô Ảnh lắc lắc tay trước mặt hắn.
Vân Đoạn Hồn nói: Có chuyện gì vậy?
Tiên sinh đã ngồi ở đây gần một canh giờ rồi. Vô Ảnh nói, Là đang suy nghĩ chuyện của thiếu gia?
Vân Đoạn Hồn nói: Ừ.
Hôm qua ta nghe ca ca nói, tiên sinh đã dựa theo kiếm pháp Vân gia, một lần nữa biến hóa ra một bộ nội công tâm pháp mới. Vô Ảnh hiếu kỳ, Là chuẩn bị cho thiếu gia?
Vân Đoạn Hồn gật đầu.
Đó là chuyện tốt a. Vô Ảnh nói, Vì sao nhìn qua tiên sinh như là có tâm sự tầng tầng?
Vân Đoạn Hồn thở dài: Ta còn muốn suy nghĩ thêm chút nữa.
Vô Ảnh nghe vậy khó hiểu.
Nhưng Vân Đoạn Hồn đã vào trong nhà, hiển nhiên không có ý tứ tiếp tục nói chuyện.
Vào ban đêm, Sở Uyên quả nhiên liền cải trang đến Ôn phủ dự tiệc, người Truy Ảnh cung cùng Nhật Nguyệt sơn trang tất nhiên cũng được mời, còn có Thất Tuyệt vương cùng Vương hậu tiến đến góp vui, một bàn lớn người nói nói cười cười, không khí cũng là vui vẻ náo nhiệt.
Tiểu Phượng Hoàng ghé vào trong lòng Sở Uyên, thường thường há miệng muốn ăn thịt bò.
Ám vệ khen ngợi, loại hình ảnh này, quả thực chính là long phượng trình tường !
Hai con Hồng giáp lang cũng bò lên trên bàn, ở trong đĩa nhỏ ăn thịt vụn đặc chế.
Khụ khụ ! Diệp Cẩn nhìn ca ca mình.
Đọan Bạch Nguyệt chưa có trả lời. Sở Uyên rất thức thời.
Diệp Cẩn lại quay đầu nhìn Thẩm Thiên Phong.
Thẩm minh chủ: ...
Ta tự mình đến Tây Nam tìm ! Diệp Cẩn giận đánh nhịp.
Lộ trình ngàn dặm xa xôi, cũng không thể nói đi thì có thể đi. Thẩm Thiên Phong lắc đầu, Ta bắt cho ngươi là được.
Không ! Dù sao cũng phải đi Đông Hải, giải quyết Sở Hằng xong ta liền đi ! Diệp Cẩn hung hăng nuốt xuống một ngụm rau xanh.
Cục bông dùng ánh mắt thập phần đồng tình nhìn hắn, đầy mặt hung quang, vừa nhìn liền biết rất khó ăn.
Vẫn là thịt bò ngon hơn.
Hoàng thượng. Gần tới khi trận gia yến này sắp kết thúc, Tứ Hỉ công công lại vội vàng từ bên ngoài tiến vào, trong tay cầm một phong thư.
Sổ con ở đâu vậy? Sở Uyên khẽ nhíu mày, rốt cuộc chuyện quan trọng cỡ nào, mới có thể đưa tới Ôn phủ?
Không phải sổ con, là mật hàm. Tứ Hỉ công công thấp giọng nói, Đến từ Tây Nam.
Trong nháy mắt hai mắt Diệp Cẩn sáng lên.
Nghe được hai chữ 'Tây Nam', Sở Uyên đầu tiên là chần chờ một chút, rồi mới tiếp nhận mật hàm, sau khi mở xi phong ấn ra, vội vàng nhìn lướt qua.
Diệp Cẩn hỏi: Tìm được không?
Sở Uyên không nói một lời, sắc mặt hơi khó coi.
Trên bàn nháy mắt an tĩnh lại, người còn lại đều buông đũa, ngay cả Tiểu Phượng Hoàng vẻ mặt cũng tràn ngập nghiêm túc.
Mộ Hàn Dạ vừa tính toán mở miệng hỏi, liền bị Hoàng Viễn đạp một cước, đành phải ỉu xìu từ bỏ.
Nhìn tư thế này, chỉ sợ cũng không phải là chuyện tốt a...
Rốt cuộc là làm sao? Diệp Cẩn hỏi.
Sở Uyên đưa tín hàm cho hắn.
Sau khi Diệp Cẩn xem xong liền giật mình, Đoạn Bạch Nguyệt muốn xuất binh Đông Hải?!
Tây Nam vương muốn xuất binh Đông Hải?! Chờ đến khi đoàn người đến thư phòng, Ôn Liễu Niên sau khi nghe nói chuyện này, cũng bị hoảng sợ.
Trên thư thật sự là viết như vậy. Diệp Cẩn nhìn Sở Uyên, trong mắt tràn ngập khó hiểu: Nhưng... Vì sao?
Sở Uyên hỏi: Ôn ái khanh thấy thế nào?
Vi thần không quá hiểu biết Tây Nam vương. Ôn Liễu Niên nói, Tuy nói mười năm trước hắn thật sự dã tâm bừng bừng, nhưng sau khi Hoàng thượng tứ phong mười sáu châu ở Tây Nam, tựa hồ cũng liền an ổn lại, thậm chí còn ở Đại Sở cùng Tây Nam dựng nên một bức chắn gió ngăn cách với cách nước bên ngoài, giúp chúng ta giải quyết không ít khúc mắc phân tranh.
Hơn nữa khi chiến đấu ở Tây Bắc, hắn cũng từng ra tay tương trợ. Diệp Cẩn nói tiếp, Vốn tưởng rằng hai nước đã có thể chung sống hoà bình, vì sao lần này lại đột nhiên muốn xâm phạm quốc cảnh Đại Sở ta, hơn nữa trước khi xuất binh còn cố ý cho biết trước?
Sở Uyên châm lửa đốt phong thư kia, trầm mặc nhìn nó từng chút từng chút hóa thành tro tàn.
Diệp Cẩn cùng Ôn Liễu Niên cũng nhìn thoáng qua, đều có chút không rõ.
Vậy... Hoàng thượng thấy thế nào? Thấy Sở Uyên nửa buổi không nói lời nào, Ôn Liễu Niên đành phải chủ động hỏi.
Kệ hắn. Sở Uyên thản nhiên nói.
Kệ hắn? Diệp Cẩn trừng to mắt.
Ôn Liễu Niên cũng nhanh chóng nói: Hoàng thượng, như vậy e là không ổn a.
Vì sao không ổn? Sở Uyên hỏi lại.
Tây Nam vương thủ hạ kiêu binh vô số, tuy không cùng chung mối thù với mấy vạn tướng sĩ Đại Sở ta, nhưng thực lực cũng không thể khinh thường, nếu là tùy ý để người này tiến thẳng đến Đông Hải, chỉ sợ hậu hoạn vô cùng. Ôn Liễu Niên nói, Hi vọng Hoàng thượng cân nhắc lại.
Ý của ái khanh, là muốn trẫm xuất binh đối kháng với hắn? Sở Uyên hỏi.
Ít nhất cũng ngồi xuống hảo hảo đàm một phen, không hề có dấu hiệu đột nhiên liền muốn khởi binh xâm phạm Đại Sở ta, tất nhiên là có lý do, cũng phải làm rõ ràng trước. Ôn Liễu Niên nói, Huống hồ đã gửi thư tới trước, thì đã nói rõ cục diện cũng không tính quá cương, nếu là dùng phương pháp ngược lại, hẳn là có thể dịu xuống.
Sở Uyên lắc đầu: Ái khanh chưa từng từ bỏ, lúc này lại là ngoại lệ.
Vi thần không hiểu, xin Hoàng thượng nói rõ hơn. Ôn Liễu Niên nhíu mày.
Nếu là không có phong thư này, kế tiếp chuyện quan trọng nhất trẫm muốn làm là gì? Sở Uyên hỏi.
Xuất binh Đông Hải. Ôn Liễu Niên nói, Diệt trừ đám người muốn tạo phản ở bên ngoài.
Hiện tại có người giúp trẫm đi Đông Hải. Sở Uyên nói, Vì sao còn phải ngăn cản?
Hai chuyện này hoàn toàn khác nhau, sao có thể đánh đồng? Ôn Liễu Niên lời nghiêm ngữ chính, Hoàng thượng xuất binh Đông Hải, là vì quét sạch siêu cương. Nhưng nếu mặc kệ bộ tộc Tây Nam thẳng tiến quốc cảnh Đại Sở ta, đừng nói đến hắn còn có khả năng cấu kết với phản đảng, cho dù thật sự là vì giúp triều đình diệt trừ phản đảng, cũng là mời thần đến thì dễ tiễn thần đi mới khó, đến lúc đó nếu Đoạn Vương chiếm cứ Đông Hải không chịu lui binh, Hoàng thượng phải đối phó hắn thế nào? Nếu so sánh với đối phó Sở Hằng thì khó khăn hơn rất nhiều a !
Sở Uyên nói: Hiện tại trẫm đi đối phó Đoạn Bạch Nguyệt, sao ái khanh lại có thể khẳng định, Đoạn Bạch Nguyệt sẽ không thừa cơ đánh vào Vương Thành?
Vi thần không phải đề nghị Hoàng thượng tuyên chiến, mà là phái sứ thần hai nước, ngồi xuống cùng bàn bạc một phen. Ôn Liễu Niên quỳ xuống đất nói, Việc này không phải là chuyện nhỏ, vi thần nguyện lập tức đến Tây Nam.
Sở Uyên lắc đầu, vươn tay nâng hắn dậy: Ái khanh không cần như thế, cũng không cần lo lắng. Giang sơn Đại Sở này, trẫm tự sẽ bảo vệ chặt chẽ, một phân một hào cũng sẽ không bỏ đi.
Nhưng Tây Nam vương đầu kia phải làm thế nào? Ôn Liễu Niên sầu lo.
Trẫm sẽ trả lời thư cho hắn. Sở Uyên vỗ vỗ bả vai hắn, Bữa tiệc tân hôn của ái khanh, đừng nói chuyện phiền lòng này nữa.
Ôn Liễu Niên còn muốn nói gì đó, Sở Uyên cũng đã rời khỏi thư phòng.
Diệp cốc chủ, này... Ôn Liễu Niên sốt ruột.
Ta cũng không biết hắn đang suy nghĩ cái gì. Diệp Cẩn lắc đầu, Ôn đại nhân nghỉ ngơi sớm một chút, ta vào cung xem thử.
Bình an vô sự đã được vài năm, cũng không biết lần này Đoạn Bạch Nguyệt rốt cuộc là muốn làm gì, lại còn nói khai chiến liền khai chiến.