Ở trong phòng đợi hồi lâu, cũng không thấy Triệu Việt trở về, mắt thấy bên ngoài đã hạ xuống một trận mưa phùn, Ôn Liễu Niên liền bung dù đi ra ngoài.
Bởi vì có cao thủ trong cung che chở, cho nên Tần Thiếu Vũ liền rút ám vệ bên cạnh Ôn Liễu Niên về, miễn cho Truy Ảnh Cung lại cùng Sở Uyên sản sinh xung đột gì đó. Đại nội thị vệ thấy Ôn Liễu Niên đêm hôm khuya khoắt đi ra ngoài một mình, tất nhiên không có khả năng mặc kệ -- Đây chính là hồng nhân lớn nhất trước mặt Hoàng Thượng, nếu là có nửa điểm sai lầm, chỉ sợ không ai có thể gánh được trách nhiệm này.
Đại nhân muốn đi đâu? Đại nội thị vệ hỏi.
Đi ra ngoài tìm người. Ôn Liễu Niên đáp.
Mắt thấy một mảnh phòng ngủ tối đen, thị vệ đành phải nói: Chúng ta đi theo bồi đại nhân.
Ôn Liễu Niên gật đầu: Được.
Sau khi ba người đi ra ngoài, tất nhiên là đến Sơn Hải Cư trước, sau khi gõ cửa nửa ngày, tiểu nhị còn buồn ngủ mông lung khoác y phục rời giường, nói đại đương gia đã sớm rời đi rồi.
Ôn Liễu Niên đáy mắt có chút lo lắng, từ sau khi hai người cùng một chỗ, vẫn chưa bao giờ phát sinh qua loại chuyện này, đã trễ thế này, rốt cuộc là đi đâu?
Ngoài ngoại ô, sau khi Vân Đoạn Hồn cùng Triệu Việt thử qua mấy chục chiêu, cũng cảm thấy không đúng, nắm cổ tay hắn thử mạch.
Bị phong ba chỗ đại huyệt. Triệu Việt cười khổ, Ta đã biết.
Vân Đoạn Hồn giận dữ: Ai làm chuyện này với ngươi?!
Không biết. Triệu Việt lắc đầu, Bất quá có lẽ là hắn muốn tốt cho ta.
Tốt cho ngươi? Vân Đoạn Hồn nhíu mày.
Có lẽ hắn cảm thấy công phu quá cao, cũng không phải là một chuyện tốt. Triệu Việt nói, Thầm nghĩ muốn để cho ta làm người bình thường.
Vân Đoạn Hồn lắc đầu: Hắn làm như vậy, nhưng có được sự đồng ý của ngươi không?
Triệu Việt chần chờ: Tất nhiên... Không có. Lúc ấy bản thân bất quá là anh nhi còn quấn tã lót, làm gì mà biết đồng ý hay không?
Vân Đoạn Hồn lại hỏi: Vậy ngươi có nguyện ý cả đời đều tầm thường vô vi, cứ luyện công phu nửa vời như vậy?
Triệu Việt nói: Không muốn.
Vậy chỗ nào nói lên được là hắn muốn tốt cho ngươi. Vân Đoạn Hồn nói, Chỉ là chuyên quyền độc đoán, thay ngươi chọn một tương lai hắn cho rằng là tốt nhất, lại chưa bao giờ suy xét qua cảm nhận của ngươi.
Triệu Việt nghẹn lời.
Phàm đã thu ngươi làm đồ đệ, vậy vi sư tất nhiên sẽ nghĩ biện pháp giải quyết giúp ngươi. Vân Đoạn Hồn vỗ vỗ bả vai của hắn, Không cần quá lo lắng.
Triệu Việt gật đầu: Đa tạ sư phụ.
Đêm nay đến đây thôi, trở về nghỉ ngơi sớm một chút. Vân Đoạn Hồn nói, Nhớ kĩ đêm mai đúng giờ đến đây. Nghĩ nghĩ lại nói, Phàm là buổi tối muốn luyện công, vậy thì ban ngày tìm thời gian nghỉ ngơi, còn có, chuyện phòng the cũng phải tạm thời cấm nhất. Tuy nói cũng không cần thiết phải như thế, nhưng phàm là cưới hai người, nghĩ đến cũng sẽ không yên tĩnh.
Triệu Việt: ...
Vân Đoạn Hồn nói: Có nhớ kỹ chưa?
Triệu Việt nói: Vâng.
Đi đi. Vân Đoạn Hồn rất hài lòng.
Triệu Việt xoay người trở về thành, một đường đều suy nghĩ... Chuyện phòng the cũng muốn cấm.
Ngã tư đường rất trống trải, mưa phùn bay lất phất vẩy lên người tuy nói có chút lạnh lẽo, nhưng cũng rất thoải mái, xuyên qua ba con hẻm nhỏ, ngẩng đầu liền thấy Ôn Liễu Niên đang chạy về phía mình.
Đại nội thị vệ thức thời rời đi.
Ôn Liễu Niên nhào vào trong lòng hắn.
Làm sao vậy? Triệu Việt vội vàng ôm lấy người.
Ôn Liễu Niên đem mặt chôn ở trước ngực hắn, một lúc lâu sau mới muộn thanh nói: Ta cứ nghĩ là ngươi bỏ đi rồi.
Sao có thể chứ. Triệu Việt vỗ vỗ phía sau lưng hắn, Ta ở ngoài thành đi dạo một vòng.
Thật sự sẽ không bỏ đi sao? Ôn Liễu Niên ngẩng đầu nhìn hắn.
Tất nhiên, sao ta có thể bỏ đi được, với lại vì sao phải đi? Triệu Việt giúp hắn lau nước mưa trên mặt, kéo người đồng thời trốn dưới mái hiên, Nếu là lúc nãy cãi nhau thì cũng thôi đi, lúc trước rõ ràng tốt đẹp, sao đột nhiên lại nghĩ như vậy?
Bởi vì... Phụ thân vẫn đen mặt, mẫu thân cũng thích Lục nhị đương gia hơn. Ôn Liễu Niên rầu rĩ nghĩ.
Có đôi khi rất thông minh, có đôi khi lại rất ngốc. Triệu Việt nắm tay hắn, Ta ở trong lòng ngươi, chính là người tùy tùy tiện tiện như vậy?
Ta cũng không có nói là ngươi muốn bỏ ta lại. Ôn Liễu Niên than thở, Chỉ là vừa rồi tìm không thấy ngươi, nghĩ có thể đi đâu đóng cửa luyện công rồi không, còn viết một hàng chữ ở trên vách núi, chờ mười năm tám năm lại trở về.
Về sau không được xem tiểu thoại bản nữa. Triệu Việt dở khóc dở cười, trong đầu đều suy nghĩ chuyện kỳ quái gì đâu không.
Ôn Liễu Niên ngoan ngoãn nói: Nga.
Triệu Việt cởi ngoại bào xuống khoác lên người hắn, một đường mang theo trở về Ôn phủ.
Hắt xì ! Ngâm mình ở trong thùng nước nóng, Ôn Liễu Niên chóp mũi hồng hồng hắt xì.
Triệu Việt cầm khăn tay kì lưng cho hắn, thẳng đến khi trên da thịt trắng nõn kia phiếm ý nóng, mới bưng nước gừng cho hắn uống, miễn cho sáng mai lại cảm lạnh.
Ôn Liễu Niên nói: Ngươi không tắm chung sao?
Triệu Việt tiếp nhận cái chén từ trong tay hắn: Chờ ngươi tắm xong.
Ôn Liễu Niên gãi gãi bụng, rõ ràng hai người cùng nhau tắm mới tiết kiệm nước.
Triệu Việt dùng thảm lớn lau khô người hắn rồi ôm ra ngoài, nhét vào trong ổ chăn: Mặc lý y vào.
Ôn đại nhân động tác cực kỳ thong thả, làm tượng trưng sọt vào một bên ống quần, rồi lại cởi hết ra ném ở một bên, bọc người chui vào ổ chăn nhìn hắn tắm rửa.
Triệu Việt vội vàng lau hai cái, thì cũng một đường leo lên giường.
Ôn Liễu Niên nhanh chóng cọ đến trong lòng hắn.
Triệu Việt: ...
Ôn đại nhân thoáng ủy khuất: Hôm nay ta ở Hoàng cung ngất xỉu một lần.
Ngất xỉu? Triệu Việt quả nhiên nhíu mày.
Ừm. Ôn Liễu Niên nói, Trong tẩm cung Hoàng Thượng có một chậu trùng !
Triệu Việt bất mãn: Hắn không biết ngươi sợ thứ này?
Tất nhiên không biết, cũng không phải chuyện vinh quang gì. Ôn Liễu Niên nói, Hơn nữa từ nhỏ tới lớn nghĩa phụ từng dặn dò ta, phải tận lực che giấu.
Không có việc gì chứ? Triệu Việt lo lắng nhìn hắn.
Có Diệp cốc chủ ở đó, lúc sau thì tỉnh. Ôn Liễu Niên nói, Thuận tiện điều tra rõ đống hắc vụ thiêu kia rốt cuộc là vật gì.
Là cái gì? Triệu Việt hỏi.
Trứng Thiết Tuyến Trùng. Ôn Liễu Niên đem sự tình nói đại khái một lần, lại nói, Hiện tại tạm thời còn không thể nói rõ là Thanh Cầu ngầm quấy phá, chỉ sợ Hoàng Thượng sẽ cho rằng là Đại Minh Vương gây nên.
Triệu Việt gật đầu: Ngươi cũng phải cẩn thận một chút.
Ừm. Ôn Liễu Niên ôm cánh tay hắn, Hiện tại đừng nói chuyện này nữa.
Ngoan ngoãn ngủ đi. Triệu Việt giúp hắn chỉnh lại tóc, xoay người tắt nến.
Trong phòng nhất thời tối đen một mảnh, Ôn đại nhân thoáng ngây người một chút, bộ không để ý phía dưới sao? Chính mình ngay cả quần cũng không có mặc.
Một lát sau, Ôn Liễu Niên lại chen lấn đến bên cạnh hắn.
Triệu Việt: ...
Ôn Liễu Niên nói: Gãi bụng.
Triệu Việt vươn tay, tay ở trên bụng hắn rà qua lại, nửa phần dây dưa cũng không có.
Ôn Liễu Niên trong bóng đêm u oán nhìn hắn.
Triệu Việt tất nhiên biết hắn suy nghĩ cái gì, lại không thể nói rõ nguyên do, cuối cùng đành phải ôm người vào trong lòng, cúi đầu hung hăng hôn một cái: Ta hơi mệt.
Thật sao? Ôn Liễu Niên sờ sờ một bên mặt hắn: Vậy hảo hảo nghỉ ngơi đi.
Triệu Việt Ừm một tiếng, nhưng là hết buồn ngủ.
Một lần hai lần còn có thể nói là mệt, nếu là nhiều hơn, cũng không thể lấy cớ này dùng mãi được, lúc trước cũng không hỏi sư phụ rốt cuộc phải cấm dục bao lâu.
Ôn Liễu Niên ngồi dậy, sờ soạng lý y mặc vào.
Thân thể mềm mại đột nhiên rời đi, trong lòng tất nhiên có chút vắng vẻ, nhưng Triệu Việt trước giờ không phải là một người túng dục, huống hồ bây giờ còn có chuyện quan trọng hơn phải làm -- Chỉ có đem công phu luyện tốt trước, mới có thể cho hắn một tương lai an ổn vô ưu, bằng không đừng nói là nhạc phụ nhạc mẫu, ngay cả chính mình cũng sẽ không tin tưởng.
Sáng sớm ngày hôm sau, Ôn Liễu Niên lại đến Hoàng Cung. Triệu Việt vốn dĩ cũng muốn rời giường, lại nhớ tới buổi tối còn phải ra ngoài luyện công, thế là nhắm mắt muốn ngủ thêm một lúc.
Còn ngủ? Lục Truy đẩy cửa bước vào, dùng vẻ mặt như gặp quỷ nhìn hắn, Ôn đại nhân cũng đi ra ngoài rồi, hiện tại Ôn lão gia cùng Ôn phu nhân đều ở đây, sao ngươi có thể an tâm ngủ đến mặt trời mọc lên đỉnh đầu như thế?
Triệu Việt chỉ chỉ trời vẫn còn mờ mịt: Đây cũng muốn nói là mặt trời mọc lên đỉnh? Ngay cả triêu dương còn chưa ló dạng.
Vậy cũng không thể ngủ tiếp, phải chịu khó một chút. Lục Truy đứng ở bên giường thúc giục, Mau theo ta một đường đến phòng thu chi.
Đến phòng thu chi làm gì? Triệu Việt ngồi dậy.
Lục Truy nói: Bày tư thế.
Triệu Việt: ...
Để cho cha mẹ Ôn đại nhân an tâm. Lục Truy nói, Tốt xấu gì biết ngươi ngoại trừ động đao động kiếm, còn biết tính sổ sách kiếm tiền, mới có thể yên tâm đem người giao cho ngươi.
Triệu Việt một bên mặc y phục một bên nói: Từ khi rời Triêu Mộ Nhai, ngươi một ngày so với một ngày càng giống Vương Kiệm.
Đó cũng là do ngươi không cố gắng. Lục Truy chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, Nếu là chỉ dựa vào chính mình có thể thu phục mẹ vợ, ta cần gì phải nhắc nhở khắp nơi.
Quả thật lải nhải một khắc cũng không ngừng đã nói lên được chuyện trong lòng mẹ.
Trong Hoàng Cung, Ôn Liễu Niên một bên ăn bánh bao, một bên nhìn Diệp Cẩn ở bên cạnh chọc Hồng giáp lang -- Ở trong cung một đêm, cũng không biết được bôi hương cao gì, so lúc trước càng sáng hơn ba bốn phần, cơ hồ có thể phản chiếu ra bóng người hư ảo.
Sở Uyên sau khi hạ triều liền đến Ngự Thư Phòng, đến giờ còn chưa lại đây.
Diệp cốc chủ. Ôn Liễu Niên thừa cơ nói, Hai người lúc trước đưa đến Nhật Nguyệt sơn trang kia, nhưng có tiến triển gì không?
Linh linh toái toái nói chút chuyện lông gà vỏ tỏi, phần lớn thời gian đều giả thần giả quỷ. Diệp Cẩn nói, Quả nhiên là thủ hạ cũ của Đại Minh Vương?
Ừm. Ôn Liễu Niên gật đầu.
Diệp Cẩn khẽ nhíu mày, cảm thấy việc này tựa hồ có chút khó giải quyết -- Bất quá hắn trước giờ đều tin tưởng Ôn Liễu Niên, lúc trước khi ở thành Vân Lam thường xuyên cùng nhau tán dóc ngắm hoa, đã sớm xem nhau là hảo hữu tri giao, chỉ cần không đề cập đến an nguy Sở Uyên cùng vận mệnh quốc gia Đại Sở, cũng sẽ không đem chuyện này tùy tiện nói cho người thứ ba, bao gồm cả Sở Uyên.
Vậy hắc vụ thiêu thì sao? Diệp Cẩn lại hỏi, Đám nghệ nhận xiếc ảo thuật là ai?
Việc này nói ra thì dài. Ôn Liễu Niên nói, Đợi về sau rảnh rỗi, ta sẽ chậm rãi nói cho Cốc chủ nghe.
Ta đã biết, lúc cả đống quốc gia tới, tất nhiên sẽ xảy ra nhiễu loạn. Diệp Cẩn thở dài.
Kỳ thật ta đã có biện pháp, đem người sau màn sai khiến đám người xiếc ảo thuật kia dẫn ra đến. Ôn Liễu Niên nói, Nếu là Hoàng Thượng cho phép, tùy thời đều có thể hành động.
Biện pháp gì? Sở Uyên đẩy cửa tiến vào.
Ôn Liễu Niên bị hoảng sợ.
Diệp Cẩn ở dưới bàn vỗ vỗ tay hắn, ra hiệu hắn không có việc gì, đối thoại lúc trước của hai người vẫn chưa bị nghe được.
Nói thử xem. Sở Uyên ngồi ở trên ghế.
Vâng. Ôn Liễu Niên nói, Đối phương đầu tiên là ở Vương Thành khiêu khích bao xuống thanh lâu, sau đó lại bày mưu kế khiến chúng ta nhìn trúng vải dệt, đơn giản là muốn cho Hoàng Thượng nhanh chóng phát binh đến Đông Hải, sau đó lại thừa cơ dùng cổ trùng hại tướng sĩ Đại Sở ta.
Sở Uyên gật đầu: Tiếp tục.
Đối phương hiện tại muốn nhìn thấy nhất, chính là hai quân giao chiến. Ôn Liễu Niên nói, Nếu chúng ta nói cho hắn, đống vải này không biết xảy ra vấn đề gì, chậm chạp dệt không được, làm chậm trễ chiến cơ, chỉ sợ đối phương so với chúng ta còn sốt ruột hơn.
Sau đó thì sao? Sở Uyên hỏi.
Sau đó bọn họ tất nhiên sẽ nghĩ hết mọi phương pháp, giúp chúng ta dệt thành đống vải này. Ôn Liễu Niên nói.
Sở Uyên gật đầu, quay đầu hỏi Diệp Cẩn: Thế nhưng có biện pháp nào, có thể khiến hắc vụ thiêu mất đi hiệu lực, bề ngoài lại mảy may nhìn không ra không?
Nấu chín hong khô là được. Diệp Cẩn quả thật rất là thô bạo.
Đối phương phân công hiệp tác, mỗi một nước cờ đều có tác dụng cố hữu, nếu là đi sai một bước, vậy cả bàn chiến cuộc sẽ nhận phải ảnh hưởng. Ôn Liễu Niên nói, Đối phương so với chúng ta càng rõ đạo lý này hơn, cũng gánh không nổi cả bàn trách nhiệm, cho nên một khi phát hiện vải dệt có vấn đề, tất nhiên sẽ nghĩ biện pháp liên hệ với người phía trên, đến lúc đó chúng ta mới có cơ hội tìm hiểu nguồn gốc.
Sở Uyên nói: Thật sự cũng là một biện pháp, thử một lần cũng không sao, ái khanh lui xuống an bài đi, gọi Hướng Liệt đi cùng.
Vi thần tuân mệnh. Ôn Liễu Niên cúi đầu lui ra ngoài.
Diệp Cẩn nói: Ta cũng đi.
Sở Uyên gật đầu: Ta kêu người đưa ngươi đi.
Diệp Cẩn nói: Buổi tối nghỉ ngơi sớm một chút.
Sở Uyên nói: Được.
Diệp Cẩn nhìn hắn một cái, một lúc lâu sau, từ trong mũi nhả ra ngoài một tiếng: Ân --
Sở Uyên nghi hoặc: Cái gì?
Nghe không rõ thì thôi, Diệp Cẩn nhìn trời, một đường ngẩng đầu bước ra bên ngoài.
Sở Uyên vừa buồn cười lại vừa đau đầu, sao tính tình lại cố chấp như vậy, rốt cuộc khi nào mới có thể đoan đoan chính chính gọi mình một tiếng ca ca?
Bên trong Vương Thành, Ôn Liễu Niên cùng Hướng Liệt một đường đứng ngoài cửa viện đám nghệ nhân xiếc ảo thuật.
Hướng Liệt nói: Ta phải làm cái gì?
Ôn Liễu Niên nói: Vẫn đen mặt.
Hướng Liệt nói: Không cần phải nói sao?
Ôn Liễu Niên nói: Diễn theo ta là được.
Hướng Liệt thở phào.
Ôn Liễu Niên hít sâu một hơi, sau đó liền nâng tay 'cộc cộc cộc cộc cộc cộc' gõ cửa, giống như hàng xóm mất lửa.
Ai đó ! Trong viện truyền đến một tiếng tức giận quát lớn, rồi sau đó cửa hậu viện liền được mở ra.
Bản quan ! Ôn Liễu Niên so với hắn giọng càng lớn.
Hướng Liệt thầm nghĩ, ngược lại là hiếm khi nghe được Ôn đại nhân gào cổ họng rống như vậy.
Ôn đại nhân? Cao Đại Tráng nhíu mày, Có chuyện gì sao?
Tất nhiên là có chuyện. Ôn Liễu Niên nói, Ngươi tốt nhất mau nghĩ biện pháp giải quyết một chút, cho dù không giải quyết được cũng đừng hòng mà viện cớ, bằng không chỉ sợ bản quan chẳng những không bảo vệ được ngươi, ngay cả chính mình cũng sẽ liên lụy.
Rốt cuộc là có chuyện gì? Cao Đại Tráng bị hắn hù dọa.
Ôn Liễu Niên hạ giọng, bên trong có vài phần ý tứ nghiến răng nghiến lợi: Đống thảo tử kia của các hạ, tựa hồ không có tác dụng nữa a.