Sau khi trở lại Triêu Mộ nhai, tiểu đệ canh giữ cửa núi trong lòng rất là sợ hãi, Đại đương gia mặt thực sự rất đen, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, phi thường đáng sợ.
Lục Truy đưa cho hắn một chén nước, “Có thể ngàn dặm xa xôi bị điều đến thành Thương Mang làm quan cũng phải có chút tài năng, Đại đương gia không cần quá lo lắng.”
Triệu Việt nói, “Cái con mọt sách kia đâu chỉ là có chút tài năng, hắn quả thực chính là đang cố khoe tài.”
Lục Truy cảm khái, “Hiếm khi thấy Đại đương gia tức giận như vậy.”
Triệu Việt quả thật là tức giận.
Bình thường bên cạnh đều là người tập võ, coi như trong lòng không sảng khoái, đánh một trận cũng thôi đi, nhưng lần này đối phương lại là thư sinh tay trói gà không chặt, trắng nõn nà ngoan ngoãn biết điều, vẻ mặt vô tội đứng trước mặt mình, đừng nói là đánh nhau, coi như chỉ là lấy ngón tay chọt một cái, cảm thấy cũng sẽ ngã xuống không dậy nổi ngay lập tức —— Đương nhiên, cũng có thể là do bản thân hắn cố ý không chịu đứng dậy.
“Hắn có thể làm một con mọt sách thật thà không?” Triệu Việt cáu kỉnh.
Lục Truy nhẫn cười, lắc đầu, tự rót cho mình một chén trà.
Bên trong phủ nha, Ôn Liễu Niên một tay chống quai hàm, suy tư nhìn ra bên ngoài, thỉnh thoảng sẽ cười một cái. Nha dịch đi ngang qua nhìn thấy không khỏi cũng có chút chấn động mãnh liệt, đại nhân là bị trúng tà sao.
Mộc Thanh Sơn nhìn thấy cũng có chút nghi hoặc, muốn đi vào thư phòng nhìn xem sao.
“Trời sắp sáng rồi.” Thượng Vân Trạch kéo hắn, “Có việc gì sáng mai lại nói, mau đi nghỉ ngơi đi.”
“Không buồn ngủ.” Mộc Thanh Sơn nói.
“Không buồn ngủ cũng phải ngủ.” Thượng Vân Trạch nhíu mày, “Không thì làm sao có thể béo lên được?”
Mộc Thanh Sơn không rõ, “Ta vì sao phải béo lên ?”
Thượng Vân Trạch ngừng một chút, nói, ”Bởi vì phúc hậu.”
Mộc Thanh Sơn: …
Ôn Liễu Niên cầm lấy bức họa Triệu Việt trên bàn, để dưới ánh nến nhìn tỉ mỉ.
Ngực Mộc Thanh Sơn tự nhiên sinh ra một loại cảm giác quỷ dị.
Thượng Vân Trạch cũng thấy buồn cười, “Nhìn bộ dáng này không giống như là muốn đến núi Thương Mang diệt thổ phỉ, mà giống như là muốn đến Triệu Mộ nhai đưa sính lễ.”
“Đừng nói bậy!” Mộc Thanh Sơn lườm hắn một cái.
Thượng Vân Trạch nói, ”Sợ cái gì, đại nhân cũng không có nghe được.”
“Ngươi cảm thấy Triệu Việt làm người thế nào?” Ôn Liễu Niên hỏi.
“Mới gặp mặt một lần, không thể nói chính xác được.” Mộc Thanh Sơn nói, ”Nhưng quả thật không giống như là kẻ đại ác.”
”Còn Thượng bảo chủ?” Ôn Liễu Niên lại hỏi.
Thượng Vân Trạch nói, ”Lúc trước ta cho rằng trong núi Thương Mang đều là những người lỗ mãng, thế nhưng theo như những gì nhìn thấy tối nay, công phu của Triệu Việt quả thực không tính là yếu, lúc đấu ta cũng có quan sát.”
“So với bảo chủ thì sao?” Mộc Thanh Sơn hỏi.
Thượng Vân Trạch lập tức nói, “Tất nhiên là kém xa ta.”
“Bản quan cũng cảm thấy hắn không giống như là kẻ xấu.” Ôn Liễu Niên nói, “Nếu không phải kẻ xấu, vậy thì càng phải mời xuống núi, cùng lắm đến khi tiêu diệt thổ phỉ xong lại trả hắn về Triệu Mộ nhai, đến lúc đó trong núi thanh tĩnh, trong thành an ổn, chẳng phải là một chuyện tốt sao?”
Mộc Thanh Sơn nói, ”Lời này đại nhân nên nói với Triệu Việt, nhưng có vẻ hắn cũng không giống loại người dễ tiếp thu ý kiến người khác.”
Mộc Thanh Sơn nghe vậy trầm mặc, nghĩ thầm không phải giỏi bình thường, đêm nay người kia lúc rời đi thì cả khuôn mặt đều tức giận đến trắng bệch.
“Mười ngày sau, đại nhân cảm thấy hắn có đến không?” Thượng Vân Trạch hỏi.
“Vì sao lại không đến?” Ôn Liễu Niên nói, “Bản quan hiếu khách như vậy.”
Mộc Thanh Sơn: …
“Huống hồ nếu hắn không chịu đến, ta sẽ coi như là hắn đã chấp nhận.” Ôn Liễu Niên cười híp mắt.
Thượng Vân Trạch từ nội tâm phát ra lời nói, ”Đại nhân quả thật là rường cột nước nhà.” Còn có một câu nói không nói, độ dày da mặt quả thực người bình thường không có khả năng sánh được.
Thượng Vân Trạch bắt đầu tự đáy lòng cảm tạ phong thư Truy Ảnh cung gửi tới, ngay từ đầu đã muốn Đằng Vân bảo gia nhập với quan phủ, vốn dĩ còn có chút không vui, cảm thấy giống như là bị người uy hiếp, nhưng hiện tại xem ra phong thư kia không phải giúp Ôn Liễu Niên, mà là giúp chính mình —— Bằng không dựa theo phong cách làm việc của vị Tri phủ đại nhân này, thì còn không biết sẽ đưa ra cái thủ đoạn 'mời mọc' gì .
Chỉ suy nghĩ một chút thôi liền cảm thấy lạnh sống lưng.
Ba ngày sau, Vương Thiên Hổ và đồng bọn bị áp giải lên xe, sau khi diễu hành quanh phố mới đưa đến Thương Nhĩ châu tra xét rồi sung quân, dân chúng bị ức hiếp đã lâu, lúc này tất nhiên là thở phào một hơi, lập tức vỗ tay tỏ vẻ vui sướng, độ khâm phục Ôn Liễu Niên cũng tăng lên vài phần.
Sắp tới tháng chạp, học đường cùng thiện đường trong thành cũng đã xây dựng xong, mỗi ngày lúc đi ngang qua đều có thể nghe được tiếng lanh lảnh của thư sinh, còn có lão nhân gia ngồi trong viện tắm nắng, rất là an ổn hoà thuận.
“Cũng nên là như vậy.” Ôn Liễu Niên cùng Mộc Thanh Sơn đi trên đường, mỗi người cầm một chuỗi kẹo hồ lô, “Chỉ là thiếu chút bầu không khí ăn tết.”
“Thành Vân Lam ăn tết rất náo nhiệt phải không?” Mộc Thanh Sơn hỏi.
“Phải.” Ôn Liễu Niên gật đầu, “Hàng năm chưa tới tháng chạp đã bắt đầu bận rộn, đêm ba mươi còn có mở sân khấu diễn kịch, bờ sông thì toàn là người đang chuyển động, đến đi lại cũng khó khăn. Đến mười lăm tháng giêng, khi có đoán đố đăng, người còn có thể chen hỏng thuyền.”
“Thật tốt.” Mộc Thanh Sơn có chút ước ao, cười nói, “Từ khi ta được sinh ra cho đến bây giờ, thành Thương Mang chưa từng có qua náo nhiệt.”
“Ăn tết dù sao cũng phải có không khí tết.” Ôn Liễu Niên nói.
“Dân chúng muốn ăn tết, thổ phỉ cũng muốn ăn tết.” Mộc Thanh Sơn nói, ”Lúc trước mỗi lần gần đến cuối năm, hầu như đều có thổ phỉ vào thành cướp bóc, dân chúng luôn cảm thấy bất an, đến tự vệ cũng không làm được thì làm sao có thể an tâm đi mua hàng tết.”
Ôn Liễu Niên lắc đầu, “Quan địa phương ngu ngốc, người khổ cũng chỉ có thể là dân chúng.”
Mộc Thanh Sơn cười nói, “Hiếm khi thấy đại nhân thẳng thắn như vậy.”
”Vương Thiên Hổ đã diệt, trong thành lại có Đằng Vân bảo tọa trấn, ta nghĩ dân chúng rồi sẽ có một năm an ổn.” Ôn Liễu Niên ăn xong một quả sơn tra cuối cùng, sau đó lau tay một chút, “Đi, chúng ta vào trong chợ xem.”
Mộc Thanh Sơn gật đầu, cầm nửa chuỗi kẹo hồ lô vừa đi vừa cảm khái, đại nhân tuy nhìn nhã nhặn, mà khi ăn thì ngược lại là rất nhanh.
Tuy không thể so sánh với thành Vân Lam, nhưng cùng so sánh với lúc trước thì khu chợ thành Thương Mang đã náo nhiệt phồn hoa hơn rất nhiều, thậm chí còn có vài món đồ hiếm lạ ngoài thành. Ôn Liễu Niên tất nhiên là không cảm thấy mới lạ gì, nhưng Mộc Thanh Sơn từ nhỏ vẫn chưa từng rời khỏi thành Thương Mang, khó tránh khỏi sẽ để ý mà nhìn thêm vài lần.
“Thích sao?” Thượng Vân Trạch ở bên cạnh hắn hỏi.
“Thượng bảo chủ.” Mộc Thanh Sơn giật mình, “Sao ngươi lại ở đây.”
Thượng Vân Trạch nói, ”Tiện đường.”
“Ta tới bồi đại nhân thị sát dân tình.” Mộc Thanh Sơn thả đồ chơi nhỏ cầm trong tay xuống, “Di, đại nhân đâu rồi?”
“Đi dùng cơm cùng đệ tử Đằng Vân bảo rồi.” Thượng Vân Trạch nói.
Mộc Thanh Sơn: …
Vì sao không chờ ta.
“Chư vị chậm một chút.” Là một văn nhân, Ôn đại nhân chạy hồng hộc rất là khó thở. Lúc trước ở Truy Ảnh cung cũng hay bị ám vệ kéo đi, vì sao hiện tại đến thành Thương Mang rồi vẫn là trốn không thoát cái cảnh này.
Tiểu đệ tử Đằng Vân bảo kéo Ôn Liễu Niên, quả thực chính là chạy như bay —— Ngàn vạn lần không thể để cho Mộc sư gia nhìn thấy, bằng không nhất định sẽ bị Bảo chủ phạt!
“Chúng ta cũng đi ăn cơm?” Thượng Vân Trạch hỏi.
“Được.” Mộc Thanh Sơn ngược lại đáp ứng rất là sảng khoái.
Thượng bảo chủ tâm tình sung sướng, chỉ là còn chưa kịp đề nghị đến tửu lâu, Mộc Thanh Sơn đã ngồi xuống một quán nhỏ gần đó.
Thượng Vân Trạch: …
“Ngồi đi.” Mộc Thanh Sơn gọi hắn, sau đó rồi hướng chủ quán nói, “Trương bá, hai bát mì giống nhau, thêm ít đồ lót dạ.”
“Được rồi.” Chủ quán tuy tuổi tác đã cao, tay chân vẫn rất nhanh nhẹn, vừa nấu mì vừa cười nói, “Hôm qua gặp tẩu tử ngươi còn nói, Tiểu Mộc lớn rồi còn có tiền đồ, trở thành Mộc sư gia.”
Mộc Thanh Sơn mặt đỏ lên, có chút ngượng ngùng.
“Tiểu Mộc?” Thượng Vân Trạch ngồi ở bên cạnh hắn nói.
“Không được gọi bậy !” Mộc Thanh Sơn hung ác liếc hắn một cái.
Thượng bảo chủ tâm tình phi thường tốt, từ trong tay áo lấy ra một miếng ngọc bội thanh nhã, “Cái này cho ngươi.”
“Vì sao?” Mộc Thanh Sơn cầm lên nhìn.
“Chỉ là một vật nhỏ mà thôi.” Thượng Vân Trạch nói, ”Điêu khắc không tồi.”
“Ta không thể nhận.” Mộc Thanh Sơn lắc đầu, “Phía trên có khắc chữ ‘Thượng’, rõ ràng là có người muốn tặng cho bảo chủ, nên giữ lại mới đúng.”
Thượng Vân Trạch nhíu mày, “Sao nhiều tật xấu như vậy, cho ngươi thì ngươi cầm đi !”
”Người tặng vật này cũng là có tâm ý, nếu Bảo chủ không thích, thì cũng không nên tùy tiện đưa cho người khác.” Mộc Thanh Sơn rất kiên trì.
Thượng Vân Trạch cắn răng, ngươi ngược lại cũng biết là người tặng có tâm ý.
“Mì đến đây.” Trương bá bưng hai bát mỳ nóng hổi ra, một bát thì có ớt đỏ rực, hành rau thơm xanh biếc, cùng sợi mì trắng hòa quyện vào nhau nhìn rất là mê người, một bát khác là mì cùng nước lèo, bên trên phủ mấy miếng thịt bò.
“Ăn ngon không?” Thượng Vân Trạch vừa nhìn thấy bát mì liền cảm thấy ê răng.
“Tất nhiên là ngon.” Mộc Thanh Sơn đưa đũa cho hắn, “Khi ta còn nhỏ đã ăn mì ở đây rồi.”
“Đúng vậy a.” Trương bá sau khi nghe thấy cũng cười ha ha, thuận tiện đưa thêm cho hai người một đĩa giá cùng rau xanh “Từ nhỏ đã kén ăn, ca ca cùng tẩu tử hắn cũng đau đầu không ít.”
Thượng Vân Trạch nói, ”Thật khó nuôi.”
Mộc Thanh Sơn bĩu môi, “Lại không muốn ngươi nuôi.”
Mộc Thanh Sơn ngược lại hoàn toàn không cảm thấy được gì, còn cẩn thận gắp giá lên ăn, vẻ mặt rất là nghiêm túc. Bởi vì mùa đông trời rất lạnh, cho nên mặc rất nhiều, càng thấy rõ được gương mặt chỉ lớn bằng bàn tay.
Thượng Vân Trạch hít sâu một hơi, sau đó cúi đầu dồn sức ăn mì.
Con mọt sách này quả thực là biết cách đòi mạng người khác.
Mà đồng dạng cũng có người cảm thấy như vậy, là Triệu Việt ở trên Triệu Mộ nhai.
“Đại đương gia.” Lục Truy vốn dĩ đang ở thư phòng đọc sách, lúc này cũng bị hắn đi tới đi lui làm cho chóng mặt, “Ngươi có thể ngồi xuống trước được không?”
Triệu Việt kéo ghế ngồi xuống đối diện hắn, vành mắt đen thui vô cùng thê thảm.
Lục Truy đồng tình nhìn hắn, “Đại đương gia thật sự là cả đêm chưa ngủ?”
“Nhắm mắt lại liền mơ thấy cái tên Ôn đại nhân kia.” Triệu Việt nghiến răng nghiến lợi, nửa đêm canh ba giật mình tỉnh lại, đổ mồ lạnh ướt sũng cả người, ai còn có thể ngủ được.
Lục Truy nói, “Cách kỳ hạn mười ngày còn có tám ngày, Đại đương gia cũng không thể vẫn tiếp tục không ngủ.”