Kim Thố cũng không rõ là bị đánh trúng hay là đụng chạm, lúc này thể lực của nàng đã suy kiệt quá mức làm chân nàng mềm nhũn, trong lòng kêu một tiếng, rồi cứ như vậy mà té xuống…thành một đống…
Đã chết!
Không có cảm giác đau đớn xuất hiện, Kim Thố nghĩ nàng chết chắc rồi.
Trước mắt nàng vừa mệt, vừa đau lại suy yếu, còn ngãn xuống như một cái bao cát, kết cuộc này nàng không thể không cam chịu, đơn giản là nhắm mắt lại giả chết, cố tình không đối diện với sự thật.
“Không phải rất mạnh? Không phải thực dũng cảm sao?”, nhìn nàng không nhúc nhích, Hoắc Tây Du châm chọc nói “ lại đi a”
Giả chết…… Tiếp tục giả chết là được……
Chiêu này đối với Hoắc Tây Du vô dụng.
Hắn biết nàng tỉnh ! Chỉ cần nghĩ đến nàng muốn dùng chiêu thức ấy để bò đi không lời từ biệt, hại hắn bị trách tội oan, hắn đương nhiên là nổi giận bừng bừng.
Mà so với hành vi của nàng, càng làm hắn căm tức hơn là bản thân mình lại nhìn lầm người, tin tưởng nàng, nghĩ nàng đúng là nhu thuận, đáng được người yêu thương như lời Kim Bình nói.
Chính mình bị nhìn lầm, làm cho Hoắc Tây Du tức, rất tức…
“Ta không biết Kim Bình bình thường chiều chuông ngươi thế nào, lại làm cho ngươi trở nên vô pháp vô thiên…”
Cũng không có!
Lời này đối với nàng tuyệt không công bằng!
Kim Thố trong lòng than thở, cảm thấy rất là ủy khuất.
“Ngươi muốn tìm cái chết, ta không ý kiến, nhưng ngươi muốn chết thì đợi đến khi ca ca ngươi tới đón ngươi về thì hãy làm, đừng gây phiền toái cho ta”, Hoắc Tây Du không chút lưu tình nói.
Kim Thố bị những lời của hắn làm cho khó chịu.
Người này…… Sao nói như vậy?
Hắn căn bản là cái gì cũng không biết……
“Ta muốn biết cái gì?”
Cho đến khi Hoắc Tây Du hỏi ngược lại, Kim Thố mới giật mình phát hiện nàng không cẩn thận đã nói ra những lời trong lòng.
Nàng mím môi, theo thói quen không định trả lời.
Chỉ cần nhắc tới Kim Thố của Kim Bảo tiền trang ở Đồng Thành, không ai không ngưỡng mộ nàng là nữ hài tử duy nhất từ sáu đời nay, muôn ngàn sủng ái đều tập trung cho một mình nàng.
Quả thật cũng là như thế.
Là hòn ngọc quý duy nhất của gia tộc, cho nên nàng luôn được mọi người che chở, cưng chiều…Nhưng…
Nàng dễ dàng sao?
Nhân ngày lễ, tết gia tộc tụ họp thì nói là tốt lắm.
Tam thúc gia mang đến hạt thông đường, nhị đường ca tặng hoa quế cao, nàng không ăn thì làm sao mà được? Tiếp theo, đại đường ca lại thần bí mang ra một gói, nói là nhờ người mang về từ Tây Vực, nàng sao không thể không ăn vài cái để đáp tạ? Đó chỉ mới là gia đình tam thúc mà thôi.
Nếu tính thêm nhà nhị thúc bốn người, còn có tứ thúc với ba đường ca…
Còn chưa chính thức ăn cơm thì bụng nàng đã no đến sắp bể rồi.
Đến khi nàng lớn thêm một chút, phiền toái lại càng nhiều.
Lúc thì tặng vòng ngọc đeo tay, khi thì là điều kim hạng luyện, bằng không thì là đồ trang sức hình con thỏ bằng ngọc hoặc là bất kỳ đồ vật nào có tạo hình con thỏ, muôn mày muôn sắc…
Tất cả đều giống nhau: lấy của người này, không nhận của người kia thì sẽ làm mích lòng. Mà nếu nhận, nếu nàng không giúp đỡ được gì thì có phải cũng là đắc tội người?
Thành ra, cho dù nàng nhận hay không nhận cũng đã đắc tội với người.
Các nhóm đường tẩu, mặc dù bên ngoài đối đãi với nàng rất hòa thuận nhưng say lưng người nào không giận nàng, hận nàng cướp đi sự chú ý của các phu quân?
Chỉ là muốn tỏ ra mình có phụ đức, muốn bày ra bộ dáng vợ chồng đồng tâm cho nên các nàng không thể không giả bộ, tìm các lễ vật khác nhau đem đến tặng nàng.
Quan hệ khúc khúc chiết chiết lợi hại như vậy, nàng muốn tìm một kẽ hở để tồn tại cũng không phải dễ nha.
Huống chi…… Huống chi……
Kim Thố bỗng dưng trợn mắt, dùng oán niệm lớn nhất nhìn chằm chằm hắn.
Khó khăn trưởng thành, vất vả sắp đặt kế hoạch, tưởng rằn cuộc sống hạnh phúc đã tới tay, rốt cuộc lại thất bại làm cho nàng không nhẫn nhịn được nữa, bộc phát
“Nói mát người khác, đều thực dễ dàng a.” Nàng bật thốt lên nói.
Hoắc Tây Du càng thêm tức giận, không nghĩ tới nàng dám cãi lại, quả thật làm cho lửa giận càng thêm lớn, nhưng hắn còn chưa kịp phản ứng…
“Các ngươi đang làm cái gì?”
Âm thanh lạnh lùng vừa vang lên, cả người Kim Thố cũng run lên.
Nói nhiều cũng không giải quyết được gì, cũng để tránh cho bị ăn mắng, cho nên nàng nhắm mắt giả chết, quyết định giả chết.
Muội muội đáng yêu mất tích nhiều ngày, giờ lại bị một nam nhân ôm trong ngực, cho dù nam nhân đó là hảo bằng hữu lâu năm, Kim Bình cũng khó mà chấp nhận được chuyện này.
“Hoắc Tây Du.” Tuấn nhan lạnh lùng, cả giận nói “ ta với ngươi là bạn bè tốt bao năm qua, ngươi đối xử với ta như thế sao? Làm chuyện thiên hạ gièm pha, ngươi còn gì để nói?”
Hoắc Tây Du vẻ mặt không hiểu, cãi lại:“ ngươi đang nói điên nói khùng chuyện gì?”
“Ta tận mắt nhìn thấy, ngươi còn muốn chối cãi?” Kim Bình mặt khinh thường.
Vẻ mặt xem thường người khác đã hoàn toàn chọc giận Hoắc Tây Du, cố duy trì lý trí, trước khi phát điên , hắn lại biểu hiện cực kỳ bình tĩnh
“Xin hỏi……” Hoắc Tây Du dùng lời cực kỳ lễ phép, dùng ngữ khí bình tĩnh đến trào phúng hỏi lại “ ngươi nhìn thấy cái gì?”
Kim Bình vẻ mặt khinh bỉ, không chút do dự vạch trần:“Ngươi thấy Thố nhi nhà ta tú sắc khả cơm, lợi dụng khi nàng bị thương, vô lực chống cự, lại nhân khi ta chưa tới kịp mà mang nàng đi, bẻ hoa ngắt cành, bá vương ngạnh thương cung chiếm nàng làm của riêng…”
“Ta? Lạt thủ tồi hoa? Đem nàng làm của riêng?” Hoắc Tây Du tức đến nghẹt thở, suýt chút nữa vì thế mà chết.
Hắn còn chưa dứt lời, Kim Bình đã cười lạnh nói “ta tận mắt nhìn thấy, chẳng lẽ ngươi còn muốn chối cãi?”
“Chê cười!” Hoắc Tây Du sắc mặt trầm xuống, âm thanh lạnh lùng nói:“Ta không có làm chuyện gì, không cần chối cãi?”
Kim Bình hừ nhẹ một tiếng, đùa cợt “ thật không may la ta đã xuất hiện không đúng lúc, ngươi chắc không nghĩ rằng ta sau khi nhận được tin của Thủy Hử đã ngày đêm vội vã đến đây, cho nên mới phá hư chuyện tốt của ngươi?”
Kim Thố đang nhắm mắt giả chết cảm thấy quá mất mặt.
Mỗi lần đều như vậy, chỉ cần chuyện có liên quan đến nàng, ca ca đều rất khẩn trương, không suy nghĩ gì mà làm náo loại tới mức gà bay chó sủa.
Nhưng lần này thực sự là hơi quá đáng.
Nàng là người bệnh nha, là bệnh nhân bị rơi từ trên cao xuống mà bị trọng thương, cho dù vận khí tốt một chút, mặt mũi không bị bầm dập như cái đầu heo nhưng dù sao vết bấm xanh xanh tím tím cũng phải có, hơn nữa cánh tay còn bị nẹp lại, ai mà có hứng với một người có bộ dạng như vậy chứ?
Làm sao có thể nghĩ ra chuyện thái quá như thế? Cho dù là tự nâng giá trị thì cũng không cần nâng quá mức như thế, nàng nghe cũng cảm thấy quá mất mặt, hắn làm sao có thể nghĩ xa như vậy chứ?
Kim Thố thì xấu hổ vô cùng mà Hoắc Tây Du bị người lên án oan thì lại căm tức, căm tức…
“Kim Bình, ngươi bị bệnh.” Hoắc Tây Du khẳng định chuyện này.“Đầu óc có bệnh.”
“Ngươi là đồ vô sỉ, thừa lúc muội bảo bối thiên chân khả ái, xinh đẹp động lòng người lại thiện lương, thuầ khiết, là viên ngọc không tỳ vết được người người yêu mến của ta đang bị thương nên mới có ý đồ ti bỉ, vô sỉ với nàng, đã bị ta bắt gặp còn mắng ngược lại ta?”, miệng lưỡi lưu loát, nếu không phải do không đúng lúc, Hoắc Tây Du chắc sẽ vỗ tay cổ vũ cho Kim Bình.
“Ta là loại người này sao?”
“Bây giờ khác xưa, ta xem ngươi là huynh đệ nhưng sự việc trước mắt, Tây Du, ngươi làm cho ta quá thất vọng, thì ra ngươi rắp tâm hại người, lại lừa gạt tín nhiệm của huynh đệ dành cho ngươi”
Lên án mạnh mẽ làm cho lý trí của Hoắc Tây Du sụp đổ.
Chỉ được như vậy?
Tình nghĩa huynh đệ hơn hai mươi năm chỉ có giá trị như vậy?
Hoắc Tây Du hắn xứng đáng nhận toàn bộ xui xẻo, bị gán ghép cho tội danh như vậy sao?
“Nếu muội muội của ngươi quý như vậy, nếu trắng ngươi cũng có thể nói thành đen, vậy thì ngươi nên đem nàng cất giấu thật kỹ, đỡ phải làm mất mặt ngươi”, nói xong, Hoắc Tây Du không chút thương hương tiếc ngọc mà hất nữ nhân đang giả chết trên tay lên.
Kim Thố xém chút nữa bị chuyện này hù chết.
Một khắc trước nàng còn nghe hai người cãi nhau ầm ỹ, không ngờ nháy mắt một cái nàng đã bị hất bay lên.
Tay nàng vẫn đang bị gãy nha, Hoắc Tây Du này…
Kim Thố kinh sợ đến mức không la lên được, Kim Bình càng khẩn trương hơn, vừa thấy nàng bị ném đi liền lập tức xông lên trước muốn tiếp lấy muội đáng thương đã chịu khổ của hắn.
Hoắc Tây Du chính là chờ đợi thời cơ này.
Ba ngân châm hình hoa mai bay vụt ra, tấn công Kim Bình ngay lúc hắn đang vội vàng tiếp nhận người.
Theo sau ngân châm là thân ảnh của Hoắc Tây Du.
Hắn vững vàng tiếp được người mới rồi hắn đã ném ra ngoài. Liên tiếp phát sinh trong nháy mắt lại lưu loát, sinh động như mây bay nước chảy.
“Thiếu gia? Thiếu gia? Người ở đâu?”
Từ xa đã nghe tiếng người la gọi, Kim Thố còn chưa hoàn hồn thì đã nghe Hoắc Tây Du nói “ nếu ta là loại người như thế, vậy thì ta sẽ nhận muội muội trân bảo của kẻ thần kinh ngươi”
Kim Bình miệng không thể nói, lại không thể hành động, chỉ có trừng mắt nhìn Hoắc Tây Du, nếu ánh mắt có thể giết người thì hắn đã bị thủng mấy chỗ rồi.
“Thiếu gia, người rốt cuộc ở đâu?”
Hoắc Tây Du nhìn về hướng âm thanh đang la, biết được tùy tùng của Kim Bình sắp đến thì hắn cũng không việc gì, liền ôm Kim Thố không rõ tình trạng, bỏ đi.
Kim Bình quả thực không thể tin được sẽ chuyện như vậy!
Hoắc Tây Du là huynh đệ như tay chân nhiều năm qua của hắn, thế nhưng lại chà đạp lên sự tín nhiệm của hắn, công khai phản bội tình nghĩa của bọ họ?
Sau chừng nửa nén nhang, tùy tùng cũng đã tìm thấy hắn, đồng thời mang theo một tin không tốt
Tiểu nương tử thân ái của hắn bỏ chạy?
Suốt đêm chạy đi tìm người, gã tùy tùng nghĩ là hắn không nghe rõ nên bẩm báo “thiếu gia vừa ra khỏi cửa, thiếu phu nhân cũng thu dọn hành lý rời đi”
Nữ nhân này, thật muốn đùa với hắn?
Nhớ lại tranh chấp giữa hai vợ chồng trước khi hắn rời nhà…
Kim Bình không nói gì.
Kim Thố đang ngủ.
Dù sao cũng đang bị trọng thương, hơn nữa kế hoạch bỏ trốn bị thất bại đã rút toàn bộ khí lực của nàng, cho dù biết là không nên nhưng nàng vẫn không thể chống lại sự mệt mỏi mà ngủ thật say.
Nàng có chút chút ảo não.
Nhân sinh của nàng có sự chuyển biến lớn nhưng vẫn làm cho người ta không rõ ràng lắm, nàng hẳn là phải chuẩn bị tinh thần để đối phó mới đúng, sao có thể lăn ra ngủ như vậy?
Kim Thố không biết lúc này mình đang ở nơi nào, điều này làm cho nàng có chút nổi giận với bản thân, thật đúng là mất bò mới lo làm chuồng.
Nhìn bốn phía chung quanh thấy nàng đang ở trong một căn phòng trúc bài trí đơn giản nhưng tao nhã, lịch sự, so với căn nhà tranh đã bị nàng làm hỏng mái lúc trước thì vững chắc hơn nhiều. Trong phòng, ngoài trừ một mình nàng trên giường trúc, không có bóng dáng một ai, làm cho nàng phải cố chịu đựng đau đớn mà ngồi dậy đi ra ngoài, mở rộng phạm vi điều tra.
Ngoài phòng, phóng mắt nhìn khắp nơi đều bao phủ bởi cây rừng, khi mùa thu thì lá rụng bay tứ tung, có vàng, có hồng…sắc thái phong phú tạo nên một khung cảnh lãng mạn, mà xuân đến trời trong nắng ấm thì hoa nở khắp nơi, chẳng khác nào tiên cảnh….
Kim Thố vừa đi vừa tán thưởng, trong lòng nghĩ các loại câu, thật muốn hạ bút viết văn đề thơ, ghi lại cảm nhận để cho người khác đọc tác phẩm của nàng mà biết tới cảnh sắc nơi đây.
Đang nghĩ tới Kim Thố du ký nên viết thế nào thì nàng đã nhìn thấy cách đó không xa, Hoắc Tây Du đang đứng dựa vào thân cây ven hồ thả câu.
Được rồi, dù muốn hay không thì cũng phải đối mặt, dũng cảm lên.
Kim Thố tự động viên mình…Thực ra, nàng không hề muốn có nhiều quan hệ với người này.
Nàng thật sự bị hành động xuất bất kỳ ý ném đi của hắn dọa đến xanh mặt, nàng thật không nghĩ tới hắn sẽ làm như vậy, đem một bệnh nhân trọng thương ném đi như ném một bao gạo, mặc dù sau đó cũng tiếp được nàng.
Bởi vì không hiểu hắn rốt cuộc vì sao lại làm vậy, nên Kim Thố có chút hơi sợ nhưng vì tương lai tốt đẹp của mình, đành phải tự động viên rồi kiên trì tiến lên…
Thấy nàng xuấy hiện, Hoắc Tây Du chỉ ngẩng đầu liếc nhìn nàng một cái rồi tiếp tục tập trung câu cá.
Hắn buồn không hé răng, Kim Thố đành phải tự lập tự cường, bước đến bên gốc cây ngồi xuống.
“Cám ơn.” Suy nghĩ nửa ngày, cũng chỉ có thể bắt đầu bằng sự cảm tạ.
Ngoại trừ việc hắn giúp nàng thay thuốc cho vết thương, cũng bởi vì hắn mang đến cho nàng một tia sáng tự do. Tuy rằng tình hiện tại còn chưa rõ, không xác định được nàng có thật sự có được cuộc sống tự do như mong muốn không, nhưng có thể không phải đối mặt với huynh trưởng cũng đã là quá tốt. Cho nên, nàng thực sự cần phải cảm tạ hắn.
Hoắc Tây Du vẫn không đáp lại, im lìm ngồi ở bên kia như một tượng đá.
Ngoài trừ tiếng công trùng cùng tiếng chim kêu thì không có tiếng động nào khác.
Hắn không mở miệng, một hồi sau, Kim Thố đã có chút thả lỏng liền yên lặng đứng lên, thưởng thức cảnh sắc trước mắt.
“Kỳ thật ca ca hắn không cố ý chửi như vậy”, nàng đột nhiên nói “ ngươi quen biết hắn như vậy hẳn cũng biết chỉ cần là việc có liên quan đến ta, hắn liền dễ dàng mất đi lý trí, kỳ thật sau khi hắn bình tĩnh nghĩ lại, sẽ biết hắn đã trách oan ngươi”
Kim Thố thở dài một hơi, bởi vì nhớ tới cuộc sống của mình từ trước tới giờ.
Dù sao thì các đường huynh, tỷ, muội, đệ…hay cô, dì, chú, bác, cậu mợ….thì cũng đến ngày lễ tết mới gặp mặt, mà thân ca ca thì lại khác, quanh năm suốt tháng đều phải đối diện với sự quan tâm quá mức như là…
“Có một lần mừng năn mới, ta bị đau bụng, ca ca lại nghĩ đầu bếp hại độc mưu hại tính mạng ta nên muốn đi báo quan, cho dù ai cản cũng không được, cuối cùng phải kinh động đến quan phụ mẫu địa phương”, nhắc tới chuyện cũ, Kim Thố lại thấy mất mặt.
Năm ấy, mấy vị đường ca cho quá nhiều đồ ăn vặt, nàng dù cẩn thận chỉ ăn mỗi thứ một miếng cũng bị đau bụng, phải đi nhà xí mấy lần.
Nàng đã cố gắng che giấu chuyện thân thể không khỏe, nhưng nhịn quá mức lại làm cho mồ hôi ứa ra, sắc mặt trở nên trắng bệch, hơn nữa đi nhà xí nhiều lần như vậy cũng làm mọi người khả nghi.
Vì vậy nàng không thể khống chế cục diện…
Việc này Hoắc Tây Du là có ấn tượng.
Còn đang ăn no ngủ kỹ sau lễ mừng năm mới, không ngờ mới sáng tinh mơ đã có bệnh nhân bị đau bụng mời đến chẩn trị, nhiêu đó thôi đã muốn nổi giận, lại còn muốn hắn chứng minh xem là bệnh nhân bị kê đơn hay là đau bụng vì ăn quá nhiều đồ ăn vặt.
Thật là nghĩ tới liền giận.
“Còn có một lần, ta đi theo các đường tẩu lên núi lễ Phật, kết quả ta vì không cẩn thận mà bị ngã, các đường tẩu biết ca ca lo lắng cho ta nên đã cho người thông báo, thế nhưng ca ca cứ một mực cho rằng có người ra tay ám toán, tưởng rằng có thể bắt ta để vơ vét tài sản của Kim gia”
Lại thở dài, nghĩ đến những chuyện đó, Kim Thố lại thở dài bất lực.
“Khi ta cùng đường tẩu bị bắt ở trong miếu, còn ca ca cho người điều tra ba ngày, xác định không có kẻ bắt cóc mới thả chúng ta ra, cũng từ đó, không một chị dâu nào dám rủ ta cùng ra ngoài”
So với bi thảm, Kim Thố nghĩ chắc không có người nào bi thảm muốn chết giống như nàng.
“Cho nên ngươi đừng giận ca ca ta”, nghĩ tới nghĩ lui, nàng cũng chỉ có thể cho hắn kết luận này.
Gió nhẹ thổi qua, chạc cây sàn sạt lay động, đột nhiên có một con cá lớn nhảy lên trên mặt nước, rồi bùm một tiếng lại chìm xuống hồ, ngoài trừ tiếng côn trùng, tiếng chim kêu…cũng không có tiếng động nào khác.
Dù sao cũng do Kim Bình huấn luyện ra, vì có được những ngày sống bình yên, Kim Thố rất giỏi quan sát ngôn sắc, sau đó lựa chọn phương pháp đối phó tốt nhất/
Nàng cảm giác ngươi đang câu cá kia thoạt nhìn thì bình tĩnh nhưng tâm tình thì không tốt lắm, nghĩ đến tiền đồ mờ mịt của mình, nàng biết lúc này không phải là thời cơ tốt để thảo luận.
Kim Thố không tự giác thả lỏng tâm tình, cho tới giờ mọi việc cũng không phải quá tệ, đành phải được chăng hay chớ nên nàng cũng không nghĩ nữa mà tập trung hưởng thụ không khí an tĩnh, cảnh đẹp trước mắt…
Rõ ràng vừa mới tỉnh lại nhưng đối mặt với phong cảnh như vậy lại thêm bầu không khí yên tĩnh, không biết sao Kim Thố lại thấy buồn ngủ.
Nàng dựa vào gốc cây, ánh mắt thật to chậm rãi, chậm rãi khép lại.
Hoắc Tây Du vẫn không nhúc nhích nhưng nhìn thoáng qua thấy nàng đang ngủ ngon lành còn lộ ra nụ cười ngọt ngào.
Dù sao binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn, thuyền tới đầu cầu tự nhiên thẳng.
Lúc này có thể khoái hoạt liền khoái hoạt, cứ mãi nghĩ tới chuyện phiền não sẽ làm cho mình càng thêm phiền não, chỉ có kẻ ngốc mới làm chuyện như vậy.