Đừng mà... Cô rên xiết, nhưng bàn tay đang chu du trên người vẫn còn chưa ngừng lại, bờ môi xinh đẹp vẫn bị người ta chiếm cứ, trong lòng muốn bản kháng nhưng bản thân lại vô lực. Cô muốn đẩy cánh tay đang dao động trên người mình ra, muốn tránh bản thân khỏi môi miệng tập kích, muốn cất tiếng kêu cứu nhưng rồi lại không thể, muốn lấy tay bịt đi ánh mắt gian tà kia nhưng vô phương hoạt động. Tiếng nấc nghẹn ngào cứ bậc ra xen lẫn trong nụ hôn triền đầy bá đa͙σ, cô cảm thấy thật bẩn, cảm thấy đáy lòng chua xót.
Chẳng nhẽ bản thân cứ để mặc bị người chi phối như vậy sao?
Nhìn thấy vẻ không tình nguyện của cô, tên đàn ông càng thêm khoái trá, tiếng cười khục khặc, pha vài phần lạnh lùng như một loại ma âm đánh động vào màn nhĩ cô, khiến nỗi sợ trong lòng cô càng lúc càng tăng lên. Đem ngón tay lả lướt từ môi xuống cằm, xuống cổ, xuống xương quai xanh, ánh mắt anh híp lại một người chậm chạp thưởng thức da thịt mẫn cảm. Cô có biết cảm giác của Mộ Lăng khi thấy cô ăn mặc như vầy là thế nào không? Ngón tay chạy đến sau cổ cô, tìm thấy mối nối, nhẹ nhàng kéo ra, đem vạt áo yếm đắp hờ trên ngực.
... Cô không đáp. Nụ cười trên môi anh càng sâu.
Từ trong túi, lấy ra một chiếc điện thoại, chọn công cụ máy ảnh, anh nhìn cô, trên môi nở nụ cười ti bỉ. Mộ Lăng cũng là đàn ông thôi. Anh ta sẽ thích cơ thể phụ nữ, sẽ thích làm như vầy với cô. Nói rồi chậm chạp cuối người hôn lên người cô, hôn lên cổ hôn lên xương quai xanh hôn lên ngực cô, cách lớp vải, cắn lên da thịt hồng hào bóng nộn của cô. Hôn lên từng tất da tất thịt, đến đâu cũng để lại những dấu môi hồng, từng vết từng vết một.
Còn người đàn ông, nhìn thấy nhũ hoa bóng bẩy đang nhướng cao đầy khiêu khích nhìn mình, anh liền liếʍ liếʍ môi, cuối người ngoạn chặc lấy nụ hoa. Ưm... á... đừng.... đừng mà... Bên trong khoang miệng, đầu hạch chịu đủ mọi sự tra tấn của răng lưỡi, từ gặm cắn đến quấn chặc, anh tham lam thưởng thức sự ngon ngọt của da thịt mẫn cảm, thấy được dưới bàn tay mình khiến cơ thể cô càng lúc càng nở rộ. Gương mặt cô đã hồng như nhỏ máu, toàn thân thể đều đã nhuốm một màu hồng mê người, đặc biệt dụ dỗ đàn ông chiếm đoạt.
Động tác dần dần trở thành liếʍ mυ"ŧ, từng đợt môi lưỡi trơn tru trêu chọc phát ra những âm thanh đầy mùi vị sắc dục, cho đến khi một bên nhũ hoa đã đỏ bừng đau rát, anh mới chuyển sang bên còn lại, đem hai khối mềm mại, càng lúc càng săn lên, đem nhũ hoa càng lúc càng cứng rắn. Cô khóc nức nở, sự động chạm của anh vấy bẩn cơ thể cô, sự cắn nuốt của anh làm ô nhục cảm giác của cô, sự xâm lược của anh làm cô trở nên thật bẩn, trong lòng chỉ còn lại là tủi nhục, tiếng khóc hoà lẫn với tiếng rêи ɾỉ mà cô kiềm nén một cách bất lực càng lúc càng dâng trào. Nhiệt độ trong phòng từ lúc nào đã trở nên nóng bức, còn cô từ lúc nào đã cất lên tiếng ngân nga mê hồn. A... đừng... á... ưm...
Vật cản trên người sau đó cũng bị anh cởi bỏ, bàn tay tỷ tê da thịt phẳng phiu nơi chiếc bụng bằng phẳng, anh nâng bai chân cô lên cho choàng qua hông mình, động đến chiếc chuông bạc liền lích kích âm thanh vang lên vui tai, làm cho anh càng thêm thích chí. Miết hai cánh hoa, mặc cho sự yếu đuối và bất lực của cô đều thể hiện rõ trên mặt, cúi đầu đem dị vật phóng thích rồi cọ mẫm nơi hoa huyệt, anh mới cười nhạt bảo. Tôi thật tò mò, liệu rằng cô có trở thành người phụ nữ của Mộ Lăng chưa? Hay để tôi kiểm tra. Nói đoạn, chưa kịp để cô nhận ra thứ gì đang ngắp nghé nơi tư mật thì đã thấy một thứ gì đó xa lạ đâm xộc vào.
Bàn tay dịu dàng xoa gò má cô, tên đàn ông vô sỉ cười. Cứ để lại đó đã. Nói rồi lại thích người đâm xộc vào, thành thịt hấp tấp áp lấy, mọi tế bào trên cơ thể cô đều run rẩy, tiếng rêи ɾỉ bật ra một cách thẳng thừng, không hề kiềm chế nhưng lần nào cũng không phá bỏ giới hạn phòng tuyến của cô, dị vật một lần rồi lại một lần đâm vào, nhưng không chạm đến nơi sâu nhất. Nhơ bẩn!!!
Càng lúc cô càng cảm thấy thế giới xung quanh càng lúc càng lệch quỹ đa͙σ, chịu đủ mọi kích tình nhưng bản thân không được thỏa mãn khiến cho cô cảm thấy cả người bức bối, thậm chí thấy thiếu hụt một thứ gì đó. Dị vật đâm vào ban đầu là hơi đau rát dần dần trở nên êm ái hơn, rồi thoải mái, sung sướиɠ, một loại khát vọng xâm chiếm cơ thể. Cô không hiểu loại đòi hỏi này, nhưng bản thân lại không khống chế được mà cất tiếng rêи ɾỉ như trêu gợi người ta càng thêm phóng túng. Cô hận bản thân mặc cho người ta điều khiển rồi nức nở trong từng đợt sóng tình, càng lúc cô càng đánh mắt lí trí mà tham lam nhiều hơm hi vọng nhiều hơn vào sự chiếm đoạt của anh, bởi vì cô càng lúc càng cảm thấy, có cái gì đó quen thuộc.
Bàn tay dao động trên người cô đã từ lạnh lẽo thành ấm áp, bờ môi áp lên cơ thể cô đã từ xa lạ trở thành gần gũi, giọng nói kệch cỡm làm bẩn tai cô từ chán ghét trở thành thân thiết, hơi thở trầm khàn, gấp rút của người đàn ông cùng với tiếng ngân nga của cô dần dần hòa quyện làm một, cũng như đã từng cùng nhau như thế, duy chỉ có thứ vẫn đang luân phiên ra vào kia là mới mẻ. Vì sao vậy? Cô còn chưa đủ tỉnh táo để suy nghĩ thì nó lại đi vào. Ý chí phản kháng của cô yếu dần rồi tắt lịm, chỉ còn lại phủ phục mặc cho gã đàn ông kia tùy ý giày xéo cơ thể.
Đến phút cuối cùng, khi thật sự dị vật của người đàn ông rốt cuộc cũng không nhịn được phun trào chất lỏng ấm nóng vào bên trong người cô, thì cô cũng mệt nhoài, ánh mắt cũng dần díp lại, khoảnh khắc trước khi cô thật sự ngất đi cô thấy người đàn ông đó tháo khăn bịt mắt của cô ra, làm cô thấy được gương mặt đó. Là...
A LĂNG...
--- Phân cách tuyến Gian tình của Thỏ Ngốc ---
Đến khi cô giật mình tỉnh dậy, thì trời bên ngoài đã sáng, một màn tối hôm qua tái diễn lại trong đầu, cô cơ hồ cảm thấy tất cả đều là một giấc mơ, một cơn ác mộng, nhưng đau rát trên cơ thể là thật, trên cơ thể vẫn lưu lại đầy những vết bầm xanh xanh tím tím, trên người buộc lỏng lẻo chiếc áo yếm hôm qua, cô kinh hoàng nhận ra, bản thân đã thuộc về một người đàn ông, nhưng người đó cô lại không biết là ai. Mở mắt ra, đập vào mắt cô chính là phòng mình, là người đàn ông đó ôm cô về đây sao? Chưa kịp có phản ứng gì thì trước ngực đã cảm nhận được có một luồng khí nóng hổi phả lên.
Cúi đầu, cô kinh ngạc nhìn Mộ Lăng đang chôn đầu trong ngực mình, xung quanh giường là vung vãi vải rách, chính là từ chiếc áo sơ mi của cô ngày hôm qua, nhưng sao nó lại ở đây, còn có, sao anh cũng xuất hiện tại nơi này, chưa kịp phản ứng thì có thứ gì đó run lên thu hút sự chú ý của cô, lần tìm dưới gối thì phát hiện đó chính là một chiếc điện thoại màu trắng in hình chibi cô gái tai thỏ hồng, bậc lên xem thì có một tin nhắn gửi lại cô. Cô khiến tôi cảm thấy hứng thú rồi đó, phải luôn giữ cái điện thoại này bên người để tôi còn liên lạc, không thì tôi sẽ gửi lại cái này cho Mộ Lăng xem. Kèm theo tin nhắn chính là một tấm hình cô xích lõa, nằm rũ rượi trên chiếc ghế dài tối hum qua trên người chỉ đắp hờ cái yếm, nơi tư mật chảy ra một chất lỏng màu trắng đục.
Ưm... Anh dụi đầu vào ngực cô rồi nhẹ nhàng mở mắt.
Thấy anh tỉnh, cô liền vội giấu cái điện thoại kia đi cẩn thận nhìn anh, cô sợ chuyện xảy ra tối hôm qua làm anh kinh động, nếu anh biết được sự thật đó, cô sẽ không thể nào đối mặt với anh như bình thường được. Chào buổi sáng A Lăng. Cô hít sâu một hơi, cố tỏ vẻ tự nhiên nhưng trên mặt tràn đầy gượng gạo, cô cảm thấy vô cùng xấu hổ, trên người cô vẫn còn lưu lại dấu vết của người đàn ông khác, vậy mà cô lại cùng anh ngủ chung một chiếc giường. Cô thật bẩn.
Nhìn cô, anh lộ ra vẻ kinh ngạc, hơn nữa nhìn bãi chiến trường vải rách tứ tung xung quanh, rồi lại nhìn cơ thể đầy vết bầm tím của cô, nghĩ đến việc mình xuất hiện ở đây, ánh mắt anh ngay lập tức tràn đầy áy náy, anh nghĩ rằng tất cả mọi chuyện này đều do mình gây, nhất là khi thấy nụ cười cứng ngắc của cô, anh lại càng thấy hối hận. Chuyện này là do anh làm sao? Anh xin lỗi. Anh nhẹ giọng nói, nhìn thấy nước mắt ần ật nơi khóe mắt cô, anh liền cảm thấy đau lòng không thôi.
Đều là do anh làm chuyện xấu xa này với cô, anh đã quá coi thường sức ảnh hưởng của cô với anh. Hoặc là anh coi thường việc làm xấu xa của mình, anh ôm lấy cô, dịu dàng nói. Anh sẽ chịu trách nhiệm với em. Vừa nói vừa vuốt ve sóng lưng cô.
Người trong ngực anh càng khóc thương tâm hơn, bao nhiêu tủi nhục tối qua đều khiến cô toàn thân đều thương tích, nhưng sự dịu dàng của anh lại cành khiến cô thương tâm gấp ngàn lần. Không phải lỗi của anh... không phải... không phải mà... ô ô... cô vừa muốn nói ra, chuyện này không phải do anh làm mà là người khác, nhưng lời ra tới miệng ngoài sự phủ định ra cô không dám nói cho anh nghe sự thật. Cô sợ một loại mất mát vô hình, cô sợ anh sẽ bỏ rơi cô, cô sợ sẽ anh sẽ lạnh nhạt với cô, cô thật ích kỉ. Trong lòng âm thầm hạ quyết tâm, chỉ cần có đủ tiền thuê nhà, cô sẽ không ở lại ăn bám anh nữa, cô không thể không biết liêm sỉ như vậy.