"Nè, ngươi đừng đi theo ta nữa được không? Tuổi đã lớn như vậy. . . . . ." Tiểu Hoàng bất đắc dĩ nhìn nam tử to lớn sau lưng, phẩy phẩy bàn tay nhỏ bé trắng nõn.
Nam tử phía sau tuổi chừng hơn hai mươi, khuôn mặt cương nghị, mày kiếm mắt sáng, có khí khái hết sức cường tráng, nhưng hắn nghe thấy Tiểu Hoàng nói như vậy cũng nhắm mắt làm ngơ, vẫn hăng say đi theo sau nàng.
Tiểu Hoàng thấy hắn vậy thì dùng sức dậm chân một cái tỏ vẻ rất không hài lòng, nàng chu cái miệng nhỏ, tức giận ngồi xuống băng đá bên cạnh, sau khi quan sát chung quanh một chút thấy không có ai mới giận dữ hét: "Nè, Huyết Long đại thúc, ngươi làm ơn đừng đi theo ta nữa được không? Ta đến nhân gian chính là để gặp gỡ soái ca, ngươi cứ tò tò đi theo sau ta như vậy thì còn có nam nhân nào nguyện ý gặp mặt ta nữa!"
". . . . . ." Huyết Long đứng ở đối diện nàng hơi nhíu mày, rất khinh bỉ liếc nhìn từ đầu đến chân Tiểu Hoàng một phen, thấy dáng vẻ nàng hiện tại chỉ khoảng mười lăm mười sáu tuổi, đôi mắt to cứ đảo qua đảo lại, thiếu chút nữa hắn đã không nhịn được mà cười ra tiếng.
Nàng không biết quan niệm ở nhân giới hay sao? Một tiểu cô nương nhỏ như vậy thì có thể hấp dẫn được ai kia chứ! Có chăng cũng chỉ là những kẻ phóng đãng phong lưu mà thôi.
"Yêu Hoàng Điện hạ muốn ta đi cùng để chăm sóc nàng!" Huyết Long đành đem lời dặn dò của Nhược Ly lặp lại, ban đầu hai người bọn họ trực tiếp phủi mông đi mất rồi đem hai thần thú của mình ném xuống nhân gian, giờ hắn không chăm sóc tiểu phượng hoàng này thì ai chăm sóc đây chứ!
". . . . . ." Lúc này đến phiên Tiểu Hoàng hết ý kiến, những lời này nàng đã nghe đến tám trăm lần rồi đó, không thể tìm được một lý do nào khác nữa hay sao chứ? "Ta nói. . . . . ."
Còn chưa nói hết, trước mặt liền nhảy ra một đám người trông có vẻ lưu manh hèn mọn, Tiểu Hoàng thấy vậy thì bĩu môi, vẫn lạnh nhạt nhìn bọn chúng.
"Này. . . . . . Đường này là ta. . . . . ." Tên nam nhân cao to đứng trước mặt hai người cứ lắp ba lắp bắp mà hồi lâu cũng chưa nói xong được câu dạo đầu kinh điển của đám cướp bóc, Tiểu Hoàng miễn cưỡng nhìn hắn, sau đó ngáp một cái.
"Cướp bóc? Ta không có tiền." Nói xong, Tiểu Hoàng liền phủi mông muốn rời đi! Nhưng mấy người trước mặt đột nhiên tung ra một loại bột gì đó, Tiểu Hoàng thầm hô không tốt nhưng đã chậm quá, chỉ thấy Huyết Long đột nhiên nhanh chóng thoát ra đem Tiểu Hoàng bảo hộ sau lưng mình, hứng chịu loại bột có thể ăn mòn thân thể kia, lúc này hắn không khỏi kinh ngạc, nơi này lại có hơi thở của đạo sĩ, chắc chắn là do đám người này đánh cướp được từ bọn đạo sĩ.
Làn da tiếp xúc với bột trở nên nóng rực nhưng Huyết Long cũng không quan tâm đến, hắn gầm nhẹ một tiếng, đánh bay đám người kia, nhưng hơi sức quá lớn khiến mặt đất bị nứt một đường lớn, đất ở đây vốn mềm xốp hơn nữa bên cạnh là một con sống chảy xiết, một cú này khiến tất cả mọi đều bị rơi xuống sông.
Tiểu Hoàng là Phượng Hoàng nên chắc chắn không biết bơi lội, giờ đột nhiên gặp phải tình huống này khiến nàng nhất thời quên mất rằng mình có yêu lực, đang lúc muốn chìm tới đáy sông thì bên hông bất chợt có một cánh tay to lớn ôm lấy, nhanh chóng mang nàng hướng lên trên.
Tiểu Hoàng ngồi ở trên bờ nhìn Huyết Long toàn thân ướt đẫm giống như mình, trong mắt khẽ ửng hồng. Tai nạn lần này khiến một tiểu nha đầu mới ra đời, kinh nghiệm sống chưa nhiều như nàng hết sức sợ hãi.
Bột thuốc dính trên người Huyết Long vốn cũng không có gì e ngại, chỉ cần vận dùng một chút yêu lực đẩy ra là được nhưng không ngờ chất bột vừa gặp nước thì uy lực lại gia tăng mãnh liệt, vốn dĩ vừa rồi hắn có thể trước tiên dùng yêu lực loại trừ nó đi, nhưng vì cứu Tiểu Hoàng mà bỏ lỡ thời cơ tốt nhất, lúc này hắn đưa lưng về phía nàng, hô hấp có vẻ nặng nề.
Huyết Long có cảm giác trước ngực mình rất đau đớn, nơi bị bỏng sẽ không thể nhanh chóng tốt lên được, hắn lại không muốn làm cho Tiểu Hoàng lo lắng nên vẫn quay lưng về phía nàng.
Tiểu Hoàng giờ vừa sợ vừa hoảng, nàng nhận ra chuyện lần này có thể xảy ra lần nữa, nàng chưa từng gặp phải nên không có kinh nghiệm, nếu nhỡ bị thương sẽ không biết phải làm gì.
Nàng muốn thử đến gần Huyết Long nhưng Huyết Long lại gầm nhẹ ra tiếng: "Nàng nhanh nhanh trở lại Yêu giới đi, ở chỗ này chỉ thêm phiền cho ta!"
Tiểu Hoàng mới vừa bước lên một bước nghe vậy liền ngừng lại, nàng cắn môi, nàng biết lần này mình tự ý chạy đến nhân giới chơi là không đúng, nàng cũng đã nhận ra sai lầm rồi mà sao người này còn trách cứ nàng như vậy.
Tiểu Hoàng cố nén lệ trong mắt, muốn giải thích mấy câu với hắn nhưng thấy Huyết Long một mực đưa lưng về phía nàng, trong lời nói của hắn nghe đã có vẻ mất hết kiên nhẫn, trong lòng nàng đau xót liền nâng váy quay đầu chạy đi, nàng nghĩ trở lại Yêu giới rồi nhất định sẽ không để ý đến cái người thô kệch này nữa.
Huyết Long nghe sau lưng không còn âm thanh nào nữa mới thở phào một cái rồi chậm rãi té xuống đất, vết thương trên người hắn mặc dù không trí mạng nhưng trước ngực đã bị đả thương, nhìn rất dọa người, Huyết Long không muốn khiến Tiểu Hoàng nhìn thấy sẽ sinh ra áy náy cùng lo sợ nên mới phải đuổi nàng đi.
Sắc mặt Huyết Long chợt tái nhợt, hắn nhìn lên bầu trời xanh thẳm, từ từ vận khí chữa trị vết thương, có lẽ nhanh nhất cũng phải buổi tối mới có thể tốt được, hắn nhìn phương hướng tiểu nha đầu kia rời đi, không dằn lòng được nở một nụ cười chua xót.
Ngay cả chính hắn cũng không biết từ lúc nào tâm ý đối với nàng đã thay đổi, từ lúc nào nàng ở trong lòng của hắn lại quan trọng như thế, hắn tình nguyện để cho nàng nghi ngờ mình cũng không muốn nàng phải khó chịu.
Huyết Long than nhẹ một tiếng, tự biết Long tộc đời đời kiếp kiếp cũng không trốn thoát được tình kiếp, trong lòng hắn có vị chua nhưng hơn nữa là ngọt ngào, nhưng một hồi lại biến thành nhức đầu, chút nữa khi trở về không biết phải giải thích với tiểu nha đầu kia thế nào nữa.
Huyết Long vốn không muốn nói cho nàng biết tâm ý của hắn sớm như vậy, hắn sợ sẽ dọa tiểu nha đầu chưa có nhiều kinh nghiệm sống kia chạy mất, hắn không khỏi có chút tự giễu, không biết cẩn thận như vậy tương lai có thể hòa hợp với nàng hay không nữa.
"Huyết Long, sao ngươi lại bị thương thành như vậy!" Một âm thanh thanh thúy từ đỉnh đầu vang lên, Huyết Long lúc này mới chú ý tới, Tiểu Hoàng đã đi mà còn quay lại, nhìn thấy giọt nước mắt thật to từ trong mắt nàng rơi xuống, trong lòng hắn cũng cảm thấy đau đớn.
Hắn giùng giằng ngồi dậy, sợ nàng khóc nhiều hơn nên cố ý hù dọa nàng: "Tiểu nha đầu, không phải ta kêu nàng trở về sao, sao nàng lại quay lại đây hả?"
"Ta. . . . . . Ta không biết đường!" Tiểu Hoàng lắp bắp nói, nhưng nàng hoàn toàn không cảm thấy Huyết Long dữ tợn mà sợ, nàng rất lo lắng vết thương trên ngực hắn, huyết nhục mơ hồ trông rất dọa người.
Nàng run rẩy đứng ở một bên, giống như đứa bé làm sai chuyện gì cắn môi cúi đầu nói: "Đại đầu, thương thế kia là vì ta có đúng không? Sao ngươi không nói với ta? Tự mình chịu trận ngồi ở đây một mình, nhỡ may có chuyện gì thì phải làm sao đây!"
Tiểu Hoàng nói thao thao bất tuyệt, mà Huyết Long chỉ tựa vào bên cạnh tảng đá nhìn nàng cười khẽ, hoàn toàn quên mất đau đớn trên người.
"Ngươi. . . . . . Ngươi cười cái gì?" Tiểu Hoàng đột nhiên cảm thấy có chút mất mặt, khuôn mặt trong nháy mắt đỏ ửng như trái táo, nhưng nàng vẫn mặc kệ sự ngượng ngùng, lo lắng nói: "Trước tiên để ta đỡ ngươi về Yêu giới đã, ngươi đã bị thương thành thế này kéo dài sẽ không tốt!"
"Tiểu Hoàng, tại sao quan tâm ta như vậy?" Huyết Long thản nhiên nói, nhưng ánh mắt của hắn khi nhìn nàng lại mang theo một luồng nhiệt nóng bỏng.
Tiểu Hoàng cả kinh, theo thói quen cắn môi, qua một lúc lâu mới mở miệng: "Chỉ không muốn chàng xảy ra chuyện, nếu không ta cảm thấy khó chịu. . . . . ."
Huyết Long nghe vậy lập tức cười vui vẻ kéo Tiểu Hoàng vào trong ngực, hắn tựa vào cổ nàng cười nói: "Tiểu nha đầu, nàng là của ta!"
Tiểu Hoàng có cảm giác hơi thở mình có chút không ổn, nhịp tim đập nhanh hơn, nàng cũng không có ý cự tuyệt, vì nàng cũng không biết tại sao khi nghe hắn nói như vậy, bị hắn ôm vào trong ngực, trong lòng vui vẻ như thế, nhưng nàng cũng không gấp gáp, cuộc sống sau này còn dài, không lo không hiểu được tình cảm của chính mình và đối phương.Một: Hai đại thần thú Tiểu Hoàng và Huyết Long
"Nè, ngươi đừng đi theo ta nữa được không? Tuổi đã lớn như vậy. . . . . ." Tiểu Hoàng bất đắc dĩ nhìn nam tử to lớn sau lưng, phẩy phẩy bàn tay nhỏ bé trắng nõn.
Nam tử phía sau tuổi chừng hơn hai mươi, khuôn mặt cương nghị, mày kiếm mắt sáng, có khí khái hết sức cường tráng, nhưng hắn nghe thấy Tiểu Hoàng nói như vậy cũng nhắm mắt làm ngơ, vẫn hăng say đi theo sau nàng.
Tiểu Hoàng thấy hắn vậy thì dùng sức dậm chân một cái tỏ vẻ rất không hài lòng, nàng chu cái miệng nhỏ, tức giận ngồi xuống băng đá bên cạnh, sau khi quan sát chung quanh một chút thấy không có ai mới giận dữ hét: "Nè, Huyết Long đại thúc, ngươi làm ơn đừng đi theo ta nữa được không? Ta đến nhân gian chính là để gặp gỡ soái ca, ngươi cứ tò tò đi theo sau ta như vậy thì còn có nam nhân nào nguyện ý gặp mặt ta nữa!"
". . . . . ." Huyết Long đứng ở đối diện nàng hơi nhíu mày, rất khinh bỉ liếc nhìn từ đầu đến chân Tiểu Hoàng một phen, thấy dáng vẻ nàng hiện tại chỉ khoảng mười lăm mười sáu tuổi, đôi mắt to cứ đảo qua đảo lại, thiếu chút nữa hắn đã không nhịn được mà cười ra tiếng.
Nàng không biết quan niệm ở nhân giới hay sao? Một tiểu cô nương nhỏ như vậy thì có thể hấp dẫn được ai kia chứ! Có chăng cũng chỉ là những kẻ phóng đãng phong lưu mà thôi.
"Yêu Hoàng Điện hạ muốn ta đi cùng để chăm sóc nàng!" Huyết Long đành đem lời dặn dò của Nhược Ly lặp lại, ban đầu hai người bọn họ trực tiếp phủi mông đi mất rồi đem hai thần thú của mình ném xuống nhân gian, giờ hắn không chăm sóc tiểu phượng hoàng này thì ai chăm sóc đây chứ!
". . . . . ." Lúc này đến phiên Tiểu Hoàng hết ý kiến, những lời này nàng đã nghe đến tám trăm lần rồi đó, không thể tìm được một lý do nào khác nữa hay sao chứ? "Ta nói. . . . . ."
Còn chưa nói hết, trước mặt liền nhảy ra một đám người trông có vẻ lưu manh hèn mọn, Tiểu Hoàng thấy vậy thì bĩu môi, vẫn lạnh nhạt nhìn bọn chúng.
"Này. . . . . . Đường này là ta. . . . . ." Tên nam nhân cao to đứng trước mặt hai người cứ lắp ba lắp bắp mà hồi lâu cũng chưa nói xong được câu dạo đầu kinh điển của đám cướp bóc, Tiểu Hoàng miễn cưỡng nhìn hắn, sau đó ngáp một cái.
"Cướp bóc? Ta không có tiền." Nói xong, Tiểu Hoàng liền phủi mông muốn rời đi! Nhưng mấy người trước mặt đột nhiên tung ra một loại bột gì đó, Tiểu Hoàng thầm hô không tốt nhưng đã chậm quá, chỉ thấy Huyết Long đột nhiên nhanh chóng thoát ra đem Tiểu Hoàng bảo hộ sau lưng mình, hứng chịu loại bột có thể ăn mòn thân thể kia, lúc này hắn không khỏi kinh ngạc, nơi này lại có hơi thở của đạo sĩ, chắc chắn là do đám người này đánh cướp được từ bọn đạo sĩ.
Làn da tiếp xúc với bột trở nên nóng rực nhưng Huyết Long cũng không quan tâm đến, hắn gầm nhẹ một tiếng, đánh bay đám người kia, nhưng hơi sức quá lớn khiến mặt đất bị nứt một đường lớn, đất ở đây vốn mềm xốp hơn nữa bên cạnh là một con sống chảy xiết, một cú này khiến tất cả mọi đều bị rơi xuống sông.
Tiểu Hoàng là Phượng Hoàng nên chắc chắn không biết bơi lội, giờ đột nhiên gặp phải tình huống này khiến nàng nhất thời quên mất rằng mình có yêu lực, đang lúc muốn chìm tới đáy sông thì bên hông bất chợt có một cánh tay to lớn ôm lấy, nhanh chóng mang nàng hướng lên trên.
Tiểu Hoàng ngồi ở trên bờ nhìn Huyết Long toàn thân ướt đẫm giống như mình, trong mắt khẽ ửng hồng. Tai nạn lần này khiến một tiểu nha đầu mới ra đời, kinh nghiệm sống chưa nhiều như nàng hết sức sợ hãi.
Bột thuốc dính trên người Huyết Long vốn cũng không có gì e ngại, chỉ cần vận dùng một chút yêu lực đẩy ra là được nhưng không ngờ chất bột vừa gặp nước thì uy lực lại gia tăng mãnh liệt, vốn dĩ vừa rồi hắn có thể trước tiên dùng yêu lực loại trừ nó đi, nhưng vì cứu Tiểu Hoàng mà bỏ lỡ thời cơ tốt nhất, lúc này hắn đưa lưng về phía nàng, hô hấp có vẻ nặng nề.
Huyết Long có cảm giác trước ngực mình rất đau đớn, nơi bị bỏng sẽ không thể nhanh chóng tốt lên được, hắn lại không muốn làm cho Tiểu Hoàng lo lắng nên vẫn quay lưng về phía nàng.
Tiểu Hoàng giờ vừa sợ vừa hoảng, nàng nhận ra chuyện lần này có thể xảy ra lần nữa, nàng chưa từng gặp phải nên không có kinh nghiệm, nếu nhỡ bị thương sẽ không biết phải làm gì.
Nàng muốn thử đến gần Huyết Long nhưng Huyết Long lại gầm nhẹ ra tiếng: "Nàng nhanh nhanh trở lại Yêu giới đi, ở chỗ này chỉ thêm phiền cho ta!"
Tiểu Hoàng mới vừa bước lên một bước nghe vậy liền ngừng lại, nàng cắn môi, nàng biết lần này mình tự ý chạy đến nhân giới chơi là không đúng, nàng cũng đã nhận ra sai lầm rồi mà sao người này còn trách cứ nàng như vậy.
Tiểu Hoàng cố nén lệ trong mắt, muốn giải thích mấy câu với hắn nhưng thấy Huyết Long một mực đưa lưng về phía nàng, trong lời nói của hắn nghe đã có vẻ mất hết kiên nhẫn, trong lòng nàng đau xót liền nâng váy quay đầu chạy đi, nàng nghĩ trở lại Yêu giới rồi nhất định sẽ không để ý đến cái người thô kệch này nữa.
Huyết Long nghe sau lưng không còn âm thanh nào nữa mới thở phào một cái rồi chậm rãi té xuống đất, vết thương trên người hắn mặc dù không trí mạng nhưng trước ngực đã bị đả thương, nhìn rất dọa người, Huyết Long không muốn khiến Tiểu Hoàng nhìn thấy sẽ sinh ra áy náy cùng lo sợ nên mới phải đuổi nàng đi.
Sắc mặt Huyết Long chợt tái nhợt, hắn nhìn lên bầu trời xanh thẳm, từ từ vận khí chữa trị vết thương, có lẽ nhanh nhất cũng phải buổi tối mới có thể tốt được, hắn nhìn phương hướng tiểu nha đầu kia rời đi, không dằn lòng được nở một nụ cười chua xót.
Ngay cả chính hắn cũng không biết từ lúc nào tâm ý đối với nàng đã thay đổi, từ lúc nào nàng ở trong lòng của hắn lại quan trọng như thế, hắn tình nguyện để cho nàng nghi ngờ mình cũng không muốn nàng phải khó chịu.
Huyết Long than nhẹ một tiếng, tự biết Long tộc đời đời kiếp kiếp cũng không trốn thoát được tình kiếp, trong lòng hắn có vị chua nhưng hơn nữa là ngọt ngào, nhưng một hồi lại biến thành nhức đầu, chút nữa khi trở về không biết phải giải thích với tiểu nha đầu kia thế nào nữa.
Huyết Long vốn không muốn nói cho nàng biết tâm ý của hắn sớm như vậy, hắn sợ sẽ dọa tiểu nha đầu chưa có nhiều kinh nghiệm sống kia chạy mất, hắn không khỏi có chút tự giễu, không biết cẩn thận như vậy tương lai có thể hòa hợp với nàng hay không nữa.
"Huyết Long, sao ngươi lại bị thương thành như vậy!" Một âm thanh thanh thúy từ đỉnh đầu vang lên, Huyết Long lúc này mới chú ý tới, Tiểu Hoàng đã đi mà còn quay lại, nhìn thấy giọt nước mắt thật to từ trong mắt nàng rơi xuống, trong lòng hắn cũng cảm thấy đau đớn.
Hắn giùng giằng ngồi dậy, sợ nàng khóc nhiều hơn nên cố ý hù dọa nàng: "Tiểu nha đầu, không phải ta kêu nàng trở về sao, sao nàng lại quay lại đây hả?"
"Ta. . . . . . Ta không biết đường!" Tiểu Hoàng lắp bắp nói, nhưng nàng hoàn toàn không cảm thấy Huyết Long dữ tợn mà sợ, nàng rất lo lắng vết thương trên ngực hắn, huyết nhục mơ hồ trông rất dọa người.
Nàng run rẩy đứng ở một bên, giống như đứa bé làm sai chuyện gì cắn môi cúi đầu nói: "Đại đầu, thương thế kia là vì ta có đúng không? Sao ngươi không nói với ta? Tự mình chịu trận ngồi ở đây một mình, nhỡ may có chuyện gì thì phải làm sao đây!"
Tiểu Hoàng nói thao thao bất tuyệt, mà Huyết Long chỉ tựa vào bên cạnh tảng đá nhìn nàng cười khẽ, hoàn toàn quên mất đau đớn trên người.
"Ngươi. . . . . . Ngươi cười cái gì?" Tiểu Hoàng đột nhiên cảm thấy có chút mất mặt, khuôn mặt trong nháy mắt đỏ ửng như trái táo, nhưng nàng vẫn mặc kệ sự ngượng ngùng, lo lắng nói: "Trước tiên để ta đỡ ngươi về Yêu giới đã, ngươi đã bị thương thành thế này kéo dài sẽ không tốt!"
"Tiểu Hoàng, tại sao quan tâm ta như vậy?" Huyết Long thản nhiên nói, nhưng ánh mắt của hắn khi nhìn nàng lại mang theo một luồng nhiệt nóng bỏng.
Tiểu Hoàng cả kinh, theo thói quen cắn môi, qua một lúc lâu mới mở miệng: "Chỉ không muốn chàng xảy ra chuyện, nếu không ta cảm thấy khó chịu. . . . . ."
Huyết Long nghe vậy lập tức cười vui vẻ kéo Tiểu Hoàng vào trong ngực, hắn tựa vào cổ nàng cười nói: "Tiểu nha đầu, nàng là của ta!"
Tiểu Hoàng có cảm giác hơi thở mình có chút không ổn, nhịp tim đập nhanh hơn, nàng cũng không có ý cự tuyệt, vì nàng cũng không biết tại sao khi nghe hắn nói như vậy, bị hắn ôm vào trong ngực, trong lòng vui vẻ như thế, nhưng nàng cũng không gấp gáp, cuộc sống sau này còn dài, không lo không hiểu được tình cảm của chính mình và đối phương.Một: Hai đại thần thú Tiểu Hoàng và Huyết Long
"Nè, ngươi đừng đi theo ta nữa được không? Tuổi đã lớn như vậy. . . . . ." Tiểu Hoàng bất đắc dĩ nhìn nam tử to lớn sau lưng, phẩy phẩy bàn tay nhỏ bé trắng nõn.
Nam tử phía sau tuổi chừng hơn hai mươi, khuôn mặt cương nghị, mày kiếm mắt sáng, có khí khái hết sức cường tráng, nhưng hắn nghe thấy Tiểu Hoàng nói như vậy cũng nhắm mắt làm ngơ, vẫn hăng say đi theo sau nàng.
Tiểu Hoàng thấy hắn vậy thì dùng sức dậm chân một cái tỏ vẻ rất không hài lòng, nàng chu cái miệng nhỏ, tức giận ngồi xuống băng đá bên cạnh, sau khi quan sát chung quanh một chút thấy không có ai mới giận dữ hét: "Nè, Huyết Long đại thúc, ngươi làm ơn đừng đi theo ta nữa được không? Ta đến nhân gian chính là để gặp gỡ soái ca, ngươi cứ tò tò đi theo sau ta như vậy thì còn có nam nhân nào nguyện ý gặp mặt ta nữa!"
". . . . . ." Huyết Long đứng ở đối diện nàng hơi nhíu mày, rất khinh bỉ liếc nhìn từ đầu đến chân Tiểu Hoàng một phen, thấy dáng vẻ nàng hiện tại chỉ khoảng mười lăm mười sáu tuổi, đôi mắt to cứ đảo qua đảo lại, thiếu chút nữa hắn đã không nhịn được mà cười ra tiếng.
Nàng không biết quan niệm ở nhân giới hay sao? Một tiểu cô nương nhỏ như vậy thì có thể hấp dẫn được ai kia chứ! Có chăng cũng chỉ là những kẻ phóng đãng phong lưu mà thôi.
"Yêu Hoàng Điện hạ muốn ta đi cùng để chăm sóc nàng!" Huyết Long đành đem lời dặn dò của Nhược Ly lặp lại, ban đầu hai người bọn họ trực tiếp phủi mông đi mất rồi đem hai thần thú của mình ném xuống nhân gian, giờ hắn không chăm sóc tiểu phượng hoàng này thì ai chăm sóc đây chứ!
". . . . . ." Lúc này đến phiên Tiểu Hoàng hết ý kiến, những lời này nàng đã nghe đến tám trăm lần rồi đó, không thể tìm được một lý do nào khác nữa hay sao chứ? "Ta nói. . . . . ."
Còn chưa nói hết, trước mặt liền nhảy ra một đám người trông có vẻ lưu manh hèn mọn, Tiểu Hoàng thấy vậy thì bĩu môi, vẫn lạnh nhạt nhìn bọn chúng.
"Này. . . . . . Đường này là ta. . . . . ." Tên nam nhân cao to đứng trước mặt hai người cứ lắp ba lắp bắp mà hồi lâu cũng chưa nói xong được câu dạo đầu kinh điển của đám cướp bóc, Tiểu Hoàng miễn cưỡng nhìn hắn, sau đó ngáp một cái.
"Cướp bóc? Ta không có tiền." Nói xong, Tiểu Hoàng liền phủi mông muốn rời đi! Nhưng mấy người trước mặt đột nhiên tung ra một loại bột gì đó, Tiểu Hoàng thầm hô không tốt nhưng đã chậm quá, chỉ thấy Huyết Long đột nhiên nhanh chóng thoát ra đem Tiểu Hoàng bảo hộ sau lưng mình, hứng chịu loại bột có thể ăn mòn thân thể kia, lúc này hắn không khỏi kinh ngạc, nơi này lại có hơi thở của đạo sĩ, chắc chắn là do đám người này đánh cướp được từ bọn đạo sĩ.
Làn da tiếp xúc với bột trở nên nóng rực nhưng Huyết Long cũng không quan tâm đến, hắn gầm nhẹ một tiếng, đánh bay đám người kia, nhưng hơi sức quá lớn khiến mặt đất bị nứt một đường lớn, đất ở đây vốn mềm xốp hơn nữa bên cạnh là một con sống chảy xiết, một cú này khiến tất cả mọi đều bị rơi xuống sông.
Tiểu Hoàng là Phượng Hoàng nên chắc chắn không biết bơi lội, giờ đột nhiên gặp phải tình huống này khiến nàng nhất thời quên mất rằng mình có yêu lực, đang lúc muốn chìm tới đáy sông thì bên hông bất chợt có một cánh tay to lớn ôm lấy, nhanh chóng mang nàng hướng lên trên.
Tiểu Hoàng ngồi ở trên bờ nhìn Huyết Long toàn thân ướt đẫm giống như mình, trong mắt khẽ ửng hồng. Tai nạn lần này khiến một tiểu nha đầu mới ra đời, kinh nghiệm sống chưa nhiều như nàng hết sức sợ hãi.
Bột thuốc dính trên người Huyết Long vốn cũng không có gì e ngại, chỉ cần vận dùng một chút yêu lực đẩy ra là được nhưng không ngờ chất bột vừa gặp nước thì uy lực lại gia tăng mãnh liệt, vốn dĩ vừa rồi hắn có thể trước tiên dùng yêu lực loại trừ nó đi, nhưng vì cứu Tiểu Hoàng mà bỏ lỡ thời cơ tốt nhất, lúc này hắn đưa lưng về phía nàng, hô hấp có vẻ nặng nề.
Huyết Long có cảm giác trước ngực mình rất đau đớn, nơi bị bỏng sẽ không thể nhanh chóng tốt lên được, hắn lại không muốn làm cho Tiểu Hoàng lo lắng nên vẫn quay lưng về phía nàng.
Tiểu Hoàng giờ vừa sợ vừa hoảng, nàng nhận ra chuyện lần này có thể xảy ra lần nữa, nàng chưa từng gặp phải nên không có kinh nghiệm, nếu nhỡ bị thương sẽ không biết phải làm gì.
Nàng muốn thử đến gần Huyết Long nhưng Huyết Long lại gầm nhẹ ra tiếng: "Nàng nhanh nhanh trở lại Yêu giới đi, ở chỗ này chỉ thêm phiền cho ta!"
Tiểu Hoàng mới vừa bước lên một bước nghe vậy liền ngừng lại, nàng cắn môi, nàng biết lần này mình tự ý chạy đến nhân giới chơi là không đúng, nàng cũng đã nhận ra sai lầm rồi mà sao người này còn trách cứ nàng như vậy.
Tiểu Hoàng cố nén lệ trong mắt, muốn giải thích mấy câu với hắn nhưng thấy Huyết Long một mực đưa lưng về phía nàng, trong lời nói của hắn nghe đã có vẻ mất hết kiên nhẫn, trong lòng nàng đau xót liền nâng váy quay đầu chạy đi, nàng nghĩ trở lại Yêu giới rồi nhất định sẽ không để ý đến cái người thô kệch này nữa.
Huyết Long nghe sau lưng không còn âm thanh nào nữa mới thở phào một cái rồi chậm rãi té xuống đất, vết thương trên người hắn mặc dù không trí mạng nhưng trước ngực đã bị đả thương, nhìn rất dọa người, Huyết Long không muốn khiến Tiểu Hoàng nhìn thấy sẽ sinh ra áy náy cùng lo sợ nên mới phải đuổi nàng đi.
Sắc mặt Huyết Long chợt tái nhợt, hắn nhìn lên bầu trời xanh thẳm, từ từ vận khí chữa trị vết thương, có lẽ nhanh nhất cũng phải buổi tối mới có thể tốt được, hắn nhìn phương hướng tiểu nha đầu kia rời đi, không dằn lòng được nở một nụ cười chua xót.
Ngay cả chính hắn cũng không biết từ lúc nào tâm ý đối với nàng đã thay đổi, từ lúc nào nàng ở trong lòng của hắn lại quan trọng như thế, hắn tình nguyện để cho nàng nghi ngờ mình cũng không muốn nàng phải khó chịu.
Huyết Long than nhẹ một tiếng, tự biết Long tộc đời đời kiếp kiếp cũng không trốn thoát được tình kiếp, trong lòng hắn có vị chua nhưng hơn nữa là ngọt ngào, nhưng một hồi lại biến thành nhức đầu, chút nữa khi trở về không biết phải giải thích với tiểu nha đầu kia thế nào nữa.
Huyết Long vốn không muốn nói cho nàng biết tâm ý của hắn sớm như vậy, hắn sợ sẽ dọa tiểu nha đầu chưa có nhiều kinh nghiệm sống kia chạy mất, hắn không khỏi có chút tự giễu, không biết cẩn thận như vậy tương lai có thể hòa hợp với nàng hay không nữa.
"Huyết Long, sao ngươi lại bị thương thành như vậy!" Một âm thanh thanh thúy từ đỉnh đầu vang lên, Huyết Long lúc này mới chú ý tới, Tiểu Hoàng đã đi mà còn quay lại, nhìn thấy giọt nước mắt thật to từ trong mắt nàng rơi xuống, trong lòng hắn cũng cảm thấy đau đớn.
Hắn giùng giằng ngồi dậy, sợ nàng khóc nhiều hơn nên cố ý hù dọa nàng: "Tiểu nha đầu, không phải ta kêu nàng trở về sao, sao nàng lại quay lại đây hả?"
"Ta. . . . . . Ta không biết đường!" Tiểu Hoàng lắp bắp nói, nhưng nàng hoàn toàn không cảm thấy Huyết Long dữ tợn mà sợ, nàng rất lo lắng vết thương trên ngực hắn, huyết nhục mơ hồ trông rất dọa người.
Nàng run rẩy đứng ở một bên, giống như đứa bé làm sai chuyện gì cắn môi cúi đầu nói: "Đại đầu, thương thế kia là vì ta có đúng không? Sao ngươi không nói với ta? Tự mình chịu trận ngồi ở đây một mình, nhỡ may có chuyện gì thì phải làm sao đây!"
Tiểu Hoàng nói thao thao bất tuyệt, mà Huyết Long chỉ tựa vào bên cạnh tảng đá nhìn nàng cười khẽ, hoàn toàn quên mất đau đớn trên người.
"Ngươi. . . . . . Ngươi cười cái gì?" Tiểu Hoàng đột nhiên cảm thấy có chút mất mặt, khuôn mặt trong nháy mắt đỏ ửng như trái táo, nhưng nàng vẫn mặc kệ sự ngượng ngùng, lo lắng nói: "Trước tiên để ta đỡ ngươi về Yêu giới đã, ngươi đã bị thương thành thế này kéo dài sẽ không tốt!"
"Tiểu Hoàng, tại sao quan tâm ta như vậy?" Huyết Long thản nhiên nói, nhưng ánh mắt của hắn khi nhìn nàng lại mang theo một luồng nhiệt nóng bỏng.
Tiểu Hoàng cả kinh, theo thói quen cắn môi, qua một lúc lâu mới mở miệng: "Chỉ không muốn chàng xảy ra chuyện, nếu không ta cảm thấy khó chịu. . . . . ."
Huyết Long nghe vậy lập tức cười vui vẻ kéo Tiểu Hoàng vào trong ngực, hắn tựa vào cổ nàng cười nói: "Tiểu nha đầu, nàng là của ta!"
Tiểu Hoàng có cảm giác hơi thở mình có chút không ổn, nhịp tim đập nhanh hơn, nàng cũng không có ý cự tuyệt, vì nàng cũng không biết tại sao khi nghe hắn nói như vậy, bị hắn ôm vào trong ngực, trong lòng vui vẻ như thế, nhưng nàng cũng không gấp gáp, cuộc sống sau này còn dài, không lo không hiểu được tình cảm của chính mình và đối phương.