Có một điều đáng giá là, từ sau khi khai cấm biển, trong số các hàng hóa xuất khẩu, thứ bán đắt hàng nhất là trà, vải, đồ sứ, đặc biệt là trà, rất được ngoại quốc hoan nghênh, tỷ trọng trong xuất khẩu hàng hóa một năm so với một năm lại tăng lên, rất nhiều trà thương ánh mắt đều tập trung vào đây.
Thịnh Thế Trà Hành bởi vì vừa nhận được sinh ý trà ở đại mạc phương bắc, chè tươi trong tay chỉ có hạn, tuy rằng năm trước trồng trọt không ít trà, nhưng muốn có thu hoạch cũng phải mất vài năm. Sau khi cung ứng nhu cầu của đại mạc, cơ hồ vô lực với thị trường hải ngoại ở phía nam, vì vậy lần này việc tranh tài thu mua trà hạ cùng Thái Bình Thịnh Thế của Trang Minh Hỉ cũng không nảy sinh xung đột.
“Thái Bình Thịnh Thế, Thái Bình Thịnh Thế, nàng ta gọi là Thái Bình, thực rõ ràng là muốn đứng trước đầu Thịnh Thế chúng ta mà!”
Hôm nay là ngày hài tử của Phương Nghiên Hạnh tròn trăm ngày tuổi. Hài tử này là tôn tử đầu tiên ở Trang phủ, Đại phu nhân tất nhiên cao hứng, chuẩn bị tiệc chúc mừng, khi các khách nhân đã rời đi, người một nhà tụ tập trong viện của Đại phu nhân, một bên đùa với đứa nhỏ, một bên nói chuyện phiếm.
Người nói chuyện là Tam di thái thái. Nàng đem oa nhi giao cho Trang Minh Lan, tiếp tục ngồi đối diện với Đại phu nhân đang ngồi ở chính vị nói: “Lúc trước thấy Tứ tiểu thư văn văn tĩnh tĩnh, nào biết lại là một nhân vật ngoan tuyệt như vậy, đối với mẫu thân ca ca ruột cũng vô tình như vậy, ngẫm lại khiến cho người ta trong lòng run sợ, cũng may đã ra ở riêng, nếu không để nàng ta tiếp tục ở tại chỗ này, chẳng phải là đáng lo?”
Trang Tín Trung đang chơi đùa với con nghe vậy ngẩng đầu nói: “Kỳ thật Tứ muội cũng là người thông minh, đáng tiếc nàng thân là nữ nhi, nếu là nam nhân, có lẽ còn có hi vọng trở thành đương gia…” Lời này không phải không có đạo lý, lúc trước, nếu trong nam nhi của Trang phủ có người giỏi giang, Đại phu nhân cũng không chủ ý để nha hoàn như Tần Thiên tiếp nhận vị trí này.
Nhưng Đại phu nhân cũng rất quyết đoán phủ định: “Đương gia Thịnh Thế không chỉ có bản lĩnh, càng phải có phẩm tính chính trực, có lòng bao dung. Minh Hỉ tàn nhẫn vô tình, làm việc không từ thủ đoạn, mặc dù tương lai nàng thành công, cũng sẽ chỉ có được danh hào gian thương, sẽ không lâu bền!”
“Đúng đúng đúng, Đại tỷ nói rất đúng, chỉ có Đại thiếu phu nhân của chúng ta mới là người thích hợp nhất tiếp nhận địa vị từ tay Đại tỷ, trở thành đương gia Trang phủ chúng ta!” Tam di thái thái vội vàng xu nịnh, nay, đại cục đã định, Tần Thiên ở Trang phủ địa vị không gì phá nổi, Tam di thái thái cũng không dám khiêu chiến với quyền uy của nàng nữa, ngược lại bởi vì lúc trước nhiều lần đắc tội nàng, mà cảm thấy lo sợ, sợ nàng ghi tạc trong lòng, đối với bọn họ bất lợi, vì vậy có cơ hội liền theo đuôi nịnh hót.
Tần Thiên làm sao không biết tâm tư nàng ta, kỳ thật nàng cần gì phải so đo với một thiếp thất, có điều nàng hiểu được, đối đãi với người như Tam di thái thái, phải khiến nàng ta e dè, không thể quá mức thân cận, với tính tình của nàng ta, khó tránh khỏi lại trở nên không biết điều.
Nàng nhìn Tam di thái thái cười nhẹ, vẻ mặt ôn hoà, làm cho Tam di thái thái có chút mất mặt, lời khen ngợi cũng không được đáp lại.
Thấy tiểu hài tử đáng yêu, Tần Thiên đón lấy từ tay Trang Minh Lan, đưa tới trước mặt Trang Tín Ngạn, hai người đều là vẻ mặt hứng thú đùa với đứa nhỏ, thấy đứa nhỏ mập mạp, tay chân tròn vo giống như củ sen, lúc ngủ một hồi mếu máo, một hồi nhíu mày, đáng yêu làm cho người ta hận không thể một ngụm nuốt vào.
Trang Tín Ngạn nhìn mà yêu thích, trên mặt lộ ra tươi cười, vươn tay ý bảo muốn ôm, Tần Thiên đem đứa nhỏ giao vào tay hắn. Trang Tín Ngạn thật cẩn thận ôm vào trong ngực, tư thế kia, vẻ mặt kia, làm cho người ta nhìn mà trong lòng cảm thấy thực thư thái.
“Xem ra, đại ca về sau cũng sẽ là một phụ thân tốt.” Phương Nghiên Hạnh ở một bên cười nói.
“Tư thế ẵm hài tử của Đại ca so với phụ thân như ta còn cẩn thận hơn!” Trang Tín Trung cũng cười nói, “Chàng nói mà không biết xấu hổ, cũng chưa thấy có phụ thân nào như chàng a!” Phương Nghiên Hạnh sẵng giọng.
Nguyệt Nương đang xoa bóp bả vai cho Đại phu nhân, nhìn thấy một màn này, lòng tràn đầy cảm xúc, nhịn không được nhìn Trang Tín Trung cười nói: “Ta nói Tam thiếu gia, người nếu thật muốn Đại ca sớm được làm cha, người nên cố gắng làm việc ở Trà Hành, để Đại thiếu phu nhân đỡ phải vất vả, như vậy nàng có thể an tâm vì Đại ca sinh hài tử a!”
Trang Tín Trung sờ sờ đầu, hàm hậu cười nói: “Nguyệt Nương, ta đang rất cố gắng, ngươi cũng đừng trêu ghẹo ta.”
Phương Nghiên Hạnh cùng Trang Minh Lan cười rộ lên.
Tần Thiên cũng nở nụ cười vài tiếng, trong lòng lại âm thầm thở dài, lại nói tiếp, nàng cùng Tín Ngạn viên phòng đã hơn nửa năm, sao vẫn mãi không có tin tức gì?
Nàng không tự kìm chế sờ sờ bụng.
Sẽ không phải do khối thân thể này chứ… Tần Thiên trong lòng lo lắng, tình tiết trong tiểu thuyết sẽ không phát sinh trên người ta đi…
Nàng biết, hắn muốn nói với nàng, không cần lo lắng, không nên gấp gáp, mặc kệ là vấn đề gì, đều không cần lo lắng, hắn vĩnh viễn đều ở bên người nàng.
“Đứa nhỏ cũng là duyên phận, duyên phận đến tự nhiên sẽ có…” Đại phu nhân bỗng nhiên cười nói: “Nhớ tới, ta cũng vào cửa hai năm sau mới có Tín Ngạn, loại chuyện này a, không thể sốt ruột!”
Trong giọng nói có ý tứ an ủi.
“Vâng vâng loại chuyện này không thể gấp a.” Nguyệt Nương vội vàng nói.
Tam di thái thái và bọn hạ nhân nhìn thấy vậy âm thầm lè lưỡi, Đại thiếu phu nhân quả thật rất được sủng ái, ngay cả chuyện con nối dõi quan trọng như vậy Đại phu nhân cùng Đại công tử cũng che chở nàng như vậy.
Người một nhà đang cười nói, bỗng nhiên có nha hoàn tiến vào bẩm báo: “Nhóm Tông gia lão gia đến.”
Mọi người đều tĩnh lặng, nhìn về phía Đại phu nhân đang ngồi ở chính vị.
Từ lần trước Đại phu nhân tuyên bố tách khỏi dòng họ, dòng họ lúc ban đầu rất tức giận, coi trọng sĩ diện, truyền lời, trừ phi bọn họ đến dập đầu nhận sai, nếu không tuyệt đối sẽ không tha thứ cho bọn họ. Người của dòng họ cũng không cho rằng Đại phu nhân thật sự muốn thoát ly khỏi dòng họ, dù sao có ai dám chối bỏ tổ tiên chứ? Hơn nữa Trang Tứ gia vẫn còn chôn tại phần mộ tổ tiên.
Thẳng đến hai tháng trước Đại phu nhân phái người đến dòng họ cùng bọn họ thương nghị chuyện tách phần mộ, thậm chí cùng Nhị phòng phân gia hoàn toàn không để dòng họ xen vào, bọn họ lúc này mới nóng nảy. Mắt thấy trà xuân trà hạ Trang phủ đều bán đắt hàng, lại cùng bọn họ không có nửa điểm quan hệ, bạc vốn tới tay nay không có, bọn họ làm sao chịu nổi, từ tháng trước, trừ bỏ tộc trưởng Trang Thành Chí không xuất hiện ra, những lão gia có bối phận trọng đại trong dòng họ đều thay nhau tới cửa nói chuyện với Đại phu nhân.
Đơn giản là nói chút lời tình cảm, không cần tổ tiên đại nghịch bất đạo linh tinh, ngóng trông Đại phu nhân hồi tâm chuyển ý.
Nhưng bọn họ đến đây vài lần, Đại phu nhân đều lấy lý do thân thể không khoẻ mà từ chối không tiếp, thấy vậy, người dòng họ ngược lại càng thêm sốt ruột, càng đến nhiều hơn.
“Nương, lần này hay để con đi ứng phó bọn họ?” Tần Thiên hỏi.
Đại phu nhân buông chung trà trong tay, trầm ngâm một hồi nhân tiện nói: “Không, cũng là thời điểm gặp bọn họ rồi.”
“Đại tỷ, còn gặp bọn họ làm cái gì? Những người này, đơn giản là muốn chiếm lợi ích của chúng ta, rõ ràng thừa dịp cơ hội này thoát ly khỏi bọn họ, không để bọn họ chiếm được tiện nghi!” Tam di thái thái mếu máo.
Đại phu nhân lắc đầu, được Nguyệt Nương nâng đỡ đứng lên, “Lời này ta cũng muốn nói với các ngươi, kỳ thật ta chưa bao giờ thật sự muốn thoát ly khỏi dòng họ.”
Mọi người kinh dị, nhìn về phía Đại phu nhân, Tần Thiên tiến lên đỡ lấy Đại phu nhân.
“Vì sao, nương, theo ý ta, dòng họ cũng không đem lại chút lợi ích nào, hàng năm muốn chia hoa hồng cho bọn họ thì cũng đành thôi, nhưng bọn họ mặc kệ là chuyện gì, cũng đều muốn xen vào quan tâm, thật sự rất phiền toái.” “Tần Thiên, ta cũng biết bọn họ phiền toái, nhưng con ngẫm lại đi, người ta ra ngoài làm việc, đều bắt nguồn từ nền tảng thâm hậu, gia thế, dòng họ truyền lưu nhiều đời luôn được người khác tôn kính, mà người căn cơ bạc nhược, lai lịch không rõ luôn bị người khác chê cười.” Đại phu nhân vừa đi vừa nói chuyện, lời nói thấm thía, “Chúng ta hiện tại nhất thời thanh nhàn sảng khoái, thoát ly khỏi dòng họ, trong mắt người đời, chúng ta chính là kẻ ruồng bỏ tổ tiên, đương nhiên, chúng ta là thương nhân, xét về phương diện này thanh danh không tốt cũng không sao, chỉ cần chúng ta thành thành thật thật buôn bán, cũng sẽ không bị ảnh hưởng nhiều.”
Nói đến đây, hài tử của Phương Nghiên Hạnh bỗng nhiên òa khóc. Đại phu nhân dừng lại, nhìn về phía thanh âm vọng lại, không tự chủ vươn tay ra. Phương Nghiên Hạnh nhìn thấy, vội vàng đem đứa nhỏ đưa lên.
Đại phu nhân vuốt ve sờ mặt đứa nhỏ, hiền lành dỗ dành: “Lâm nhi đừng khóc, đừng khóc…”
Tiểu Lâm nhi quả nhiên ngừng tiếng khóc, Phương Nghiên Hạnh vui sướng nói: “Nương vừa dỗ liền ngừng khóc, bình thường con phải dỗ rất lâu!”
Đại phu nhân cười cười, vẻ mặt vui mừng, bà thu tay, tiếp tục nói: “Nhưng chúng ta cũng nên vì hậu thế suy nghĩ, bọn họ không nhất định theo nghề buôn bán, nếu bọn họ gia nhập quan trường đọc sách thi cử thì sao? Dòng họ cùng bối cảnh rất trọng yếu, gia tộc ruồng bỏ tổ tiên dù thế nào cũng đều khiến người ta coi thường.”
Mọi người liên tục gật đầu, không thể không thừa nhận, Đại phu nhân còn suy nghĩ sâu xa hơn trong tưởng tượng của mình.
“Nhưng một khi quay trở lại với dòng họ, chẳng phải lại chịu đựng sự kiềm chế của bọn họ?” Tam di thái thái hỏi.
Tần Thiên đã hoàn toàn hiểu suy nghĩ Đại phu nhân, liền thay thế Đại phu nhân trả lời Tam di thái thái: “Nương cũng không muốn giống như trước bị bọn họ kiềm chế, cho nên mới gây lớn chuyện như vậy, nương, con nói đúng không?” Tần Thiên cười nhìn về phía Đại phu nhân.
Đại phu nhân vỗ mu bàn tay nàng, cười gật đầu, “Không sai, vẫn là Tần Thiên hiểu ta nhất.” Lại nói tiếp: “Các ngươi tiếp tục vui vẻ, Tần Thiên, Tín Ngạn, các con cùng ta đi gặp Tông gia lão gia, chúng ta bị bọn họ đè ép nhiều năm, cũng đến thời điểm khiến bọn họ cúi đầu trước chúng ta rồi!”
Trang Tín Ngạn cùng Tần Thiên một phải một trái đi bên cạnh Đại phu nhân ra khỏi Thanh Âm viện, đi vào đại sảnh.
Chỉ thấy Nhị lão gia, Tam lão gia cùng Tứ lão gia đang ngồi đó lo lắng chờ đợi, Đại phu nhân vừa ra tới, ba người nhãn tình sáng lên, vội đứng lên đón.