“Tiểu thư, vừa rồi Đại phòng bên kia loạn thành một đoàn, trời còn chưa sáng, Đại phu nhân liền cùng Đại thiếu gia mang theo vài người xuất môn. Xem ra, là đến tổ ốc!” Hỉ Thước đè thấp thanh âm nói.
Trang Minh Hỉ dựa vào ngồi ở đầu giường, tóc dài đen nhánh xõa xuống bờ vai, gương mặt xinh đẹp dưới ánh nến lộ ra một chút sắc lạnh.
“Sự tình đang phát triển theo kế hoạch, tốt lắm.” Nàng mỉm cười, lại nói: “Chờ Trương Dũng trở về, gọi hắn tới gặp ta!”
“Vâng.” Hỉ Thước đi đến bên giường của Trang Minh Hỉ, vừa phủ lại màn cho Trang Minh Hỉ vừa nói: “Tiểu thư, lần này Đại thiếu phu nhân có phải sẽ bị bỏ lồng trôi sông hay không?”
“Sẽ không.” Trang Minh Hỉ lắc đầu, nàng vuốt một bên tóc dài, nhẹ giọng nói: “Chỗ dựa của nàng ta vững chắc như vậy, nhất định sẽ không ảnh hưởng đến tính mạng. Có điều…” Nàng cười lạnh một tiếng: “Hưu thư tuyệt đối không thể tránh khỏi, lúc trước nàng ta còn có nhiều đồn đại bất lợi, nay lại phát sinh loại sự tình này, dòng họ làm sao còn có thể dung thứ nàng ta? Nhất định sẽ ép buộc Đại ca hưu thê! Loại chuyện này, dù là Đại nương, hay là Đại ca, đều chỉ có thể nghe theo dòng họ mà thôi!”
Hỉ Thước trên tay động tác không ngừng, trong lòng lại nhịn không được suy nghĩ, như vậy gia nô bị vu oan thông dâm kia thì sao? Hắn không có chỗ dựa, chỉ sợ sẽ mất mạng. Nàng trong lòng có chút cảm giác mất mát.
Nhưng khế ước bán mình của nàng nằm trong tay tiểu thư, vận mệnh của nàng và tiểu thư cùng một nhịp thở. Nàng nếu không nghe theo lời tiểu thư, sao có thể có kết cục tốt?
Nghĩ vậy, Hỉ Thước thu liễm tâm thần.
Ít nhất, tiểu thư luôn luôn hậu đãi nàng. Nàng phải một lòng trung thành với tiểu thư.
“Ngươi trước đi xuống đi.” Trang Minh Hỉ phân phó.
Hỉ Thước lên tiếng trả lời đi ra ngoài, Trang Minh Hỉ thổi tắt nến bên giường. Trong phòng nhất thời một mảnh đen thui, chậm rãi, ánh trăng trong trẻo nhưng lạnh lùng từ cửa sổ chiếu vào.
Trang Minh Hỉ một lần nữa lại nằm xuống, hai mắt trong bóng đêm sáng long lanh.
Trong thời gian nàng đến hỗ trợ ở Trà Hành, cũng không phải không vô ích, dần dần, nàng ngầm rõ ràng rất nhiều sự việc, hiểu biết nắm giữ rất nhiều tình huống của Trà Hành. Ví dụ như quản sự thôn trang ở ngoại ô là một đường huynh trong tộc, ví dụ như Trang phủ vừa mua một mảnh đất, nuôi trồng cây trà, năm nay là năm thu hoạch đầu tiên.
Nàng biết Tần Thiên nhất định sẽ tới thôn trang kia, chỉ cần nàng thoáng lưu ý, không khó để biết được thời gian cụ thể nàng ta định đi. Thời điểm nàng quyết định trừ bỏ Tần Thiên, nàng thật sự đã bắt đầu lên kế hoạch cho chuyện này, nàng an bài một người vào thôn trang làm việc, công việc ở thôn trang ngoại ô đều là việc nhà nông, lại không cần hầu hạ chủ tử, an bài một người tới đó cũng không khó. Đợi đến khi Tần Thiên đi thị sát, nàng bảo Trương Dũng cùng người nọ nội ứng ngoại hợp, theo kế hoạch làm việc, sẽ tiện hơn rất nhiều…
Quả nhiên, kế hoạch tuyệt đối thành công.
Cũng trong khoảng thời gian này bởi vì chuyện Tạ Uyển Quân khiến Tần Thiên tâm thần không yên, nếu không chỉ sợ cũng sẽ tốn công tốn sức.
Việc này không giống như lần trước cùng Tạ Đình Quân gây ra lời đồn đãi, lần này bị người bắt tại đương trường, tội “Tư thông” này, nàng ta muốn chối cũng không thoát. Không có nàng ta ở Trang phủ, Đại phu nhân lại mắt mù, Đại ca thì câm điếc, ca ca cùng Tam ca đều không hữu dụng, đến lúc đó, nàng tốn chút tâm tư, muốn cầm quyền đương gia cũng không phải là việc quá khó khăn gì. Chờ đến khi nàng có quyền lực, liền từ bỏ hôn nhân với Tạ gia, ca ca còn có thể làm thế nào? Đến lúc đó nàng lại kén rể, cả đời làm người của Trang phủ. Vậy vị trí đương gia giống như vật nằm trong lòng bàn tay của nàng!
Đến lúc đó, ai còn dám coi khinh nàng, ai còn có thể thương tổn nàng?
Nghĩ ngợi, Trang Minh Hỉ không một tiếng động nở nụ cười.
***
Trang thị từ đường
Đại môn trầm trọng nước sơn đen tuyền bị người đứng ngoài đẩy ra, ngay sau đó, Đại phu nhân và Trang Tín Ngạn một trước một sau đi vào. Phía sau có hai người Nguyệt Nương và Hải Phú đi theo. Bởi vì chuyện này không tầm thường, cho nên hai người không mang theo nhiều người đến.
Hai người đều sắc mặt phong trần mệt mỏi, Đại phu nhân tiến vào, liền vươn tay, sốt ruột kêu: “Tần Thiên, Tần Thiên…”
Nghe thấy thanh âm lo lắng, Tần Thiên chịu đủ oan khuất trong lòng nóng lên, vội vàng chạy tới bên cạnh Đại phu nhân: “Nương, con ở đây…”
“Tần Thiên, con có sao không, bọn họ có làm gì con không?” Đại phu nhân sờ soạng cầm tay Tần Thiên, lại đụng phải dây thừng trên người nàng. Mặt lập tức biến sắc, cả kinh nói: “Đây là cái gì? Sự tình còn chưa điều tra rõ, các ngươi vì sao đối đãi với nhi tức của ta như vậy!”
Bên cạnh Trang Tín Ngạn cũng thu được tin tức suốt đêm từ thôn trang bên kia gấp gáp trở về, lúc này thấy Tần Thiên quần áo không chỉnh tề, tóc tai hỗn độn, sắc mặt tiều tụy, không những vậy còn bị chịu nhục nhã, lập tức trong lòng giận dữ.
Hắn hướng về Hải Phú vươn tay, Hải Phú thấy tình cảnh như vậy cũng tức giận vô cùng, hắn hiểu được tâm ý thiếu gia nhà mình, vội vàng lấy ra từ trên người một thanh chủy thủ đưa cho hắn.
Hắn nhìn nàng như nhẹ giọng hỏi han.
Cảm nhận được sự thương tiếc thân thiết của hắn, Tần Thiên hốc mắt nóng lên, nàng cắn môi, nhẹ nhàng gật đầu.
Thấy nàng trong mắt ẩn ẩn rưng rưng, Trang Tín Ngạn trong lòng khẩn trương, hắn cũng không kỵ có nhiều người ở đây, xoa cổ tay nàng một lúc, sau đó lại đem nàng bảo hộ ở phía sau. Hắn ngẩng đầu nhìn mọi người, sắc mặt khó coi, ngọc dung ẩn chứa lệ khí.
Tần Thiên đứng ở phía sau hắn, chỉ cảm thấy bóng dáng cao lớn của hắn giống như một tòa bình phong, ngăn cách mọi ánh mắt miệt thị trong từ đường, Tần Thiên trong lòng vô hạn an tâm.
Có hắn ở đây, nàng không cần phải sợ …
Thấy Phạm Thiên còn quỳ trên mặt đất, Tần Thiên ý bảo Hải Phú cởi trói cho hắn, Hải Phú không chút do dự, đi qua nâng Phạm Thiên dậy, giúp hắn cởi trói, cuối cùng còn vỗ hai cái trên vai hắn an ủi.
Phạm Thiên bị chịu dày vò thiếu chút nữa rơi lệ.
Ở đại mạc hai tháng, Hải Phú đã quen thuộc với Phạm Thiên. Hắn tin tưởng Tần Thiên, cũng tin tưởng Phạm Thiên, nói hai người tư thông, hắn vô luận thế nào cũng không tin nổi.
Bên này, một loạt hành động của Đại phu nhân và Trang Tín Ngạn sau khi tiến vào làm người ở đây trợn mắt há hốc mồm.
Sao lại thế này? Cho dù không phải quyền đấm cước đá hoặc vài cái tát phát tiết giận giữ, cũng phải chửi ầm ĩ lên mới đúng, vì sao lại là loại phản ứng này, bọn họ điên rồi sao? Tất cả mọi người không thể lý giải, trợn tròn mắt nhìn bọn họ.
Tam lão gia Trang Thủ Kính nhịn không được chỉ vào Tần Thiên lên tiếng: “Đệ muội, các ngươi rốt cuộc có biết chuyện gì đã xảy ra hay không? Các ngươi rốt cuộc có biết nữ nhân này đã làm chuyện gì hay không?”
Đại phu nhân được Nguyệt Nương nâng đỡ tiến lên từng bước, đi đến phía trước Trang Tín Ngạn và Tần Thiên, đối mặt với dòng họ lớn tiếng nói: “Ta trước khi đến đã nghe chuyện từ người mà Tam thúc phái tới, ta hiểu nhi tức của ta, nói nàng làm ra loại sự tình này, ta vô luận dù thế nào cũng không thể tin! Chuyện này nhất định đã có sai lầm gì đó, mong rằng Tam thúc có thể điều tra rõ việc này, trả lại sự trong sạch cho nhi tức của ta!”
Đứng ở một bên Trang Tín Chẩn vội vàng kêu lên: “Hiểu lầm cái gì, đây là ta cùng một số người tận mắt nhìn thấy! Nếu nói nhìn lầm thì một mình ta nhìn lầm còn có thể, nhưng ở đây có hơn mười con mắt nhìn thấy, chẳng lẽ đều là nhìn lầm? Chúng ta cũng không mù a!”
Đại phu nhân giận tím mặt: “Không sai, lão bà ta tuy rằng mù, nhưng trong lòng ta sáng như gương! Ta tin tưởng nhi tức của ta không phải người như thế, nàng tuyệt đối sẽ không làm ra loại sự tình này!”
“Được rồi, đừng ầm ỹ nữa!” Tộc trưởng Trang Thành Chí lên tiếng, đem thanh âm của hai người áp chế, hắn đứng lên, chỉ vào bài vị phía sau, ngữ khí nghiêm khắc lại không mất đi sự cung kính nói: “Hôm nay ta đem mọi người tới đây, chính là muốn trước mặt liệt tổ liệt tông, đem chuyện này thẩm tra xử lí rõ ràng”.
Chúng ta sẽ không oan uổng một người trong sạch vô tội, nhưng, nếu thực sự người đó dám làm ra chuyện đồi phong bại tục, làm nhục môn phong Trang thị chúng ta…”
Trang Thành Chí trừng hai mắt, lưng thẳng thắn, ngữ khí lãnh lợi: “Ta tuyệt đối sẽ không nương tay! Nên xử lý như thế nào, đều dựa theo tộc quy của Trang thị, ai cũng đừng nghĩ tới việc ngăn cản!”