Nhị di thái thái cùng Trang Tín Xuyên nghe được tin tức vội vàng đi tới Mai Hương viện của Trang Minh Hỉ. Bọn họ vừa mới cùng Trang Minh Hỉ nói về chuyện này, Trang Minh Hỉ tức giận không chịu nổi, vừa mới nghe thấy Tần Thiên trở về, nhất thời không nhịn được liền xông ra ngoài, bọn họ vốn cũng không để trong lòng, lại không nghĩ rằng nàng ăn khổ mà trở về.
Sau khi đi vào phòng, đã thấy Trang Minh Hỉ tựa vào đầu giường lau nước mắt, nàng cắn chặt môi, tuy rằng nước mắt cứ thế rơi xuống, nhưng không phát ra một chút thanh âm nào.
Nhị di thái thái biết nữ nhi xưa nay mạnh mẽ, cũng không nguyện trước mặt người khác thể hiện một tia yếu đuối, thấy nàng trong bộ dạng này, chỉ cảm thấy đau lòng.
Nàng ta đi tới, ngồi xuống bên cạnh nữ nhi, cầm tay nàng nói: “Minh Hỉ, con đừng nóng giận, chọc tức thân mình chẳng phải đúng tâm nguyện của tiểu tiện nhân kia!”
Nhắc đến Tần Thiên, Nhị di thái thái liền nén không được lửa giận, “Hẳn là tiểu tiện nhân không biết xấu hổ kia không biết khi nào đã dụ dỗ Tạ công tử, nếu không Tạ công tử làm sao có thể đối với một tiểu nha đầu hạ lưu có vài phần quý trọng!” Tiếp theo lại vuốt ve mặt nàng, thấy nàng trên làn da trắng nõn có dấu bàn tay đỏ hồng vừa đau lòng, vừa oán hận, “Một ngày nào đó, ta nhất định phải làm cho bọn họ biết sự lợi hại của chúng ta, khiến bọn họ phải chịu gấp mười gấp trăm lần những sỉ nhục mà chúng ta phải chịu!”
Trang Minh Hỉ nghe mẫu thân khuyên giải an ủi, trong lòng ủy khuất khổ sở, nhịn không được ghé vào vai mẫu thân, nhẹ nhàng mà khóc nức nở, “Nương, Tạ gia kia rất bắt nạt người, hắn rốt cuộc là muốn cưới con, hay là muốn cưới Tần Thiên? Hắn thế nhưng đem một nô tỳ hạ lưu làm điều kiện để cưới con! Hắn lại xem nhẹ con như vậy! Nương, con không lấy chồng, Trang Minh Hỉ tốt xấu cũng là tiểu thư phú gia, há có thể để người khác hèn hạ như thế?”
Một bên Trang Tín Xuyên nghe thấy muội muội nói như vậy thì hoảng sợ, thật vất vả mới cùng Tạ gia thiết lập chút quan hệ, chuyện kinh doanh muối cũng có chút hi vọng, há có thể cứ như vậy mà đổ xuống sông xuống biển!
“Muội muội, muội trăm ngàn lần đừng nghĩ như vậy, đây chính là Tạ gia, Tạ gia đó nha! Là Tạ gia cự phú phương bắc!” Trang Tín Xuyên vội la lên, hắn đến gần Trang Minh Hỉ hơi hạ thắt lưng nói: “Bao nhiêu người đánh nhau vỡ đầu đều muốn gả vào đó, lúc trước muội không phải cũng vì muốn gả cho hắn mà phí nhiều tâm tư sao? Nay muội chỉ vì một hạ nhân mà tức giận đến mức vứt bỏ một nhân duyên tốt đẹp đã tới tay hay sao?”
“Nhưng mà ca ca, hắn căn bản không để muội vào mắt, hắn nhục nhã muội như vậy, muội cho dù gả cho hắn ngày sau cũng có gì tốt lành?” Trang Minh Hỉ ngẩng đầu, đôi mắt đỏ hồng nhìn Trang Tín Xuyên.
“Ai nói hắn nhục nhã muội? Muội muội, muội trăm ngàn lần đừng chui rúc vào sừng trâu. Tạ Đình Quân vì Trung thu hội đèn lồng ngày đó đã bị muội mê hoặc, nhớ mãi không quên, mới muốn cưới muội về. Muội không nhớ rõ đêm đó biểu hiện của muội có bao nhiêu phấn khích sao? Tạ công tử vẫn đều nhìn muội cười, muội làm sao đối với hắn lại không có ý nghĩa? Hắn là cưới hỏi đàng hoàng, nào có người lấy loại chuyện này ra nói giỡn ? Về phần Tần Thiên, từ trước đến nay nam nhân có địa vị người nào không tam thê tứ thiếp? Hắn cho dù coi trọng Tần Thiên cũng chỉ là nhất thời hứng thú mà thôi, không phải Tần Thiên cũng sẽ là người khác, nha hoàn hồi môn của muội gả vào tới đó về sau cũng đều là người của hắn? Chẳng lẽ muội còn muốn cùng hắn so đo mấy chuyện này? Muội so đo được hết sao? Muội không cảm thấy ngột ngạt sao?”
Trang Tín Xuyên hoa chân múa tay lưu loát một hơi nói xong, lại hướng về bên cạnh mẫu thân ra hiệu.
Nhị di thái thái hiểu ý, tuy nói hai người đều là cốt nhục, nhưng rốt cuộc nhi tử vẫn quan trọng hơn, mà việc hôn nhân với Tạ gia lại vô cùng trọng yếu, nàng tất nhiên rõ ràng. Hơn nữa, nàng thấy, việc này tuy rằng sốt ruột, cũng không tới mức nghiêm trọng như vậy.
Nàng ta cầm tay Trang Minh Hỉ, nói: “Nữ nhi, con cũng không nên hồ đồ, Tạ gia phú quý cỡ nào chẳng lẽ con đã quên, về sau con chính là nữ chủ nhân của Tạ gia, tiền đồ về sau thế nào, vinh quang ra sao? Chẳng lẽ con thật sự không muốn?”
Trang Minh Hỉ nhớ tới ngày đó đi tới Tạ gia dự yến hội, ở Tạ gia phong cảnh kiều diễm, nhớ tới Tạ Đình Quân uy vũ phong lưu, nhất thời cũng thất thần.
“Về phần Tần Thiên, con chẳng lẽ còn sợ nàng ta, nàng ta là cái thá gì? Về sau chống đỡ khổ sở muốn chết cũng chỉ là một thiếp thất! Con còn sợ không thu thập được nàng ta ư? Cứ để Tạ công tử mới mẻ một thời gian rồi, chờ hắn trải qua cảm giác mới mẻ, còn không phải để nàng ta sống thì được sống, bảo nàng ta chết thì phải chết hay sao? Bất luận là thân phận, tướng mạo, tài hoa, tính tình, nàng ta sao có thể so sánh với con? Con muốn vì nàng ta mà buông bỏ việc hôn nhân này, con thật đúng là ngu muội mà!” Nói xong vươn ngón trỏ ở trên đỉnh đầu Trang Minh Hỉ day một cái!
Trang Minh Hỉ ngừng nước mắt, cắn chặt môi, chậm rãi nắm chặt tay thành quyền.
Một lát sau, mới nói, “Như vậy, hiện tại chúng ta nên như thế nào đem Tần Thiên từ chỗ Đại nương về đây?” Trang Minh Hỉ ngẩng đầu nhìn về phía Trang Tín Xuyên, bình tĩnh nói, “Xem phản ứng vừa rồi của Đại ca, dường như coi nàng ta là bảo bối, chẳng lẽ hắn sẽ buông tay?”
“Thật là có chút kỳ quái…” Trang Tín Xuyên nhíu mày, hắn nhớ rõ, Tạ Đình Quân có vẻ nắm chắc Tần Thiên sẽ thất sủng, chẳng lẽ còn chưa đến lúc? Bất quá thấy muội muội nghĩ thông suốt, thật cao hứng, hắn chà xát tay, khẽ đảo mắt nói: “Ta đã nghĩ ra biện pháp, có lẽ có thể thực hiện…”
Bên này, Trang Tín Ngạn vẫn cầm tay Tần Thiên không buông ra, người đi theo phía sau nhìn thấy đều có chút ngượng ngùng, dần dần, đều tìm lấy cớ đi trước một bước. Thời điểm đi tới Thanh Âm viện, chỉ còn lại hai người.
Lúc bước vào cửa viện, Trang Tín Ngạn bỗng nhiên lôi kéo Tần Thiên đi đến chỗ hẻo lánh bên cạnh sân viện, nơi đó là góc chết, người đi ngang qua hiếm khi nhìn đến chỗ này.
Trang Tín Ngạn dắt Tần Thiên đi tới một gốc cây hoa đào, lúc này, hoa đào dần dần héo tàn, trên nhánh cây nhú lên búp non xanh nhạt, gió thổi qua, hoa rụng như mưa, bay lả tả, phút chốc trên người phủ sắc hồng.
Trong không khí có hương hoa đào thản nhiên mang theo ngọt chát.
Thấy hắn vẫn không buông tay, Tần Thiên có chút ngượng ngùng, nhẹ nhàng tránh ra, liền giãy khỏi tay hắn. Nàng cúi đầu, hai tay nắm vào nhau, tay bị hắn cầm, dường như vẫn còn lưu lại nhiệt độ ấm áp của cơ thể hắn.
Nàng cảm thấy nàng phải nói gì đó, nàng lấy ra quyển vở, viết xuống: “Ta không biết Tứ tiểu thư vì sao bỗng nhiên như vậy, nhưng thiếu gia, người vì ta đánh Tứ tiểu thư, phu nhân có thể trách cứ ngươi không?” Viết xong đưa cho hắn xem.
Đồng thời ngẩng đầu nhìn hắn, đã thấy hắn đang nhìn mình, sắc mặt ôn nhu, ánh mắt trầm tĩnh, hắn vươn tay, ở bên má nàng bị đánh, chạm nhẹ một cái. Trong một khắc khi đầu ngón tay hắn tiếp xúc với làn da của nàng, Tần Thiên bỗng có cảm giác như bị điện giật, nàng theo bản năng lui ra phía sau một bước, trên mặt như bị lửa thiêu cháy.
Thấy nàng né tránh, hắn cũng thu hồi cánh tay, trong ánh mắt toát ra thần sắc đau lòng, nhưng chỉ chốc lát liền hồi phục sự trầm tĩnh.
Hắn liếc mắt nhìn qua quyển vở, lấy bút than viết nói: “Ngươi là người của ta, ta sao có thể để người khác ở trước mặt của ta đánh ngươi, đây không phải là đánh lên mặt ta sao?”
Kỳ thật hắn muốn nói là, hắn không dễ dàng tha thứ người khác bắt nạt nàng, mặc kệ người đó là ai.
Tuy nhiên hắn vốn không biết biểu đạt, luôn không thể nói ra suy nghĩ trong lòng, giống như là lấy dao cứa vào da vậy, thật sự có chút khó khăn. Vì thế viết ra lại hoàn toàn thay đổi ý tứ.
Hóa ra là như vậy… Tần Thiên nhìn hắn cười cười, cũng đúng, người của mình sao có thể tùy ý người khác khi dễ. Tuy rằng như thế, bất quá nàng thật cao hứng hắn đã giúp nàng hả giận. Lúc ấy nàng thật sự rất tức giận, bị đánh cũng không thể hoàn trả, bị mắng cũng không thể cãi lại, làm hạ nhân thật sự quá nghẹn uất!
Hy vọng lần này có thể chuộc thân thuận lợi!
“Đa tạ Đại thiếu gia! Đại thiếu gia, chúng ta vào đi thôi, phu nhân đang chờ gặp người .” Tần Thiên viết nói.
Hai người cùng nhau đi vào Thanh Âm viện.
Trong phòng, Đại phu nhân ngồi trên ghế khắc hoa văn cúc lê bên cửa sổ, Trang Tín Ngạn cùng Tần Thiên hướng Đại phu nhân dập đầu vấn an.
Tần Thiên ngẩng đầu lên, thấy Đại phu nhân mặc một kiện hoa văn phúc thọ sắc xanh nhạt, so với thời điểm bọn họ xuất môn dường như lại hao gầy đi một chút, nhưng khí sắc coi như cũng khá tốt.
Nguyệt Nương cùng Lam Sơn đứng ở bên cạnh bà, trừ bỏ các nàng ra, trong phòng cũng không có hạ nhân khác, những hạ nhân đi theo Trang Tín Ngạn trừ bỏ Hải Phú, còn lại cũng chỉ có thể đứng ở bên ngoài. Tần Thiên nghĩ đến bởi vì bọn họ sẽ nói chuyện cơ mật, cho nên cũng không để ý.
Trang Tín Ngạn hướng Đại phu nhân nói lại sự tình từ đầu đến cuối, sau khi hắn viết xong, Hải Phú giống như bình thường đưa cho Đại phu nhân xem, nhưng mới vừa bước một bước, Nguyệt Nương đã nói: “Phúc nhi, con cũng không cần đi tới đi lui, đọc lên là được rồi.”
Hải Phú sửng sốt, đành phải đọc lên.
Đại phu nhân chăm chú nghe, ánh mắt bình tĩnh, khóe miệng mang mỉm cười: “Không sai, không sai, các ngươi làm tốt lắm.”
Trang Tín Ngạn được mẫu thân tán thưởng, rất cao hứng, lại hướng nhìn Tần Thiên, Tần Thiên hiểu ý, lấy ra một ít lá trà Dọa sát nhân hướng, pha một chén trà đưa Đại phu nhân uống.
Tần Thiên muốn trực tiếp đưa tới tay Đại phu nhân, nhưng không nghĩ tới bên cạnh Nguyệt Nương lại tiếp nhận, giao cho Đại phu nhân. Tần Thiên nhìn chỉ cảm thấy có chút quái dị, nhưng làm sao quái dị nhất thời lại không thể nói rõ.
Đại phu nhân tinh tế thưởng thức một lúc, trên mặt lộ ra thư thái tươi cười, “So với Hổ Khâu cũng không thua kém bao nhiêu, chúng ta cuối cùng đã tìm ra cống trà rồi. Nghe nói Hoàng Thượng rất nhanh sẽ tiến vào Dương Thành, đến lúc đó chỉ cần nghĩ ra biện pháp trình lên Hoàng Thượng, nhất định có thể trở thành cống trà.”
“Mẫu thân yên tâm, việc này nhi tử sẽ nghĩ biện pháp. Nhất định sẽ khiến trà này xuất hiện ở trước mặt hoàng thượng.” Trang Tín Ngạn muốn cho mẫu thân biết công lao của Tần Thiên, lại viết xuống, “Lần này cũng may có Tần Thiên, Tần Thiên giúp ta không ít việc, nếu không có nàng, căn bản sẽ không thuận lợi như vậy.”
Tần Thiên nghe vậy tâm hoa nộ phóng, thầm nghĩ Trang Tín Ngạn không ngờ lại nhắc đến nàng, trong miệng còn khiêm tốn: “Làm sao là công lao của nô tỳ, tất cả đều do Đại thiếu gia có năng lực a.” Lại cười tươi rói.
Trang Tín Ngạn thấy nàng vui vẻ như vậy, cũng nhịn không được mỉm cười.
Đại phu nhân gật gật đầu, cười nói: “Tín Ngạn nếu nói như vậy, nhất định là ngươi giúp không ít, Tần Thiên, lần này ngươi lập công lớn, nhất định phải thưởng ngươi thật nhiều, ngươi có muốn biết phu nhân sẽ thưởng ngươi như thế nào không?”
Nhìn thấy những lời này của mẫu thân, Trang Tín Ngạn đã biết ý tứ, hắn trong lòng nóng lên, nhìn về phía Tần Thiên ánh mắt cũng nóng bỏng.
Nhưng không nghĩ tới, Đại phu nhân vừa dứt lời, Tần Thiên liền hướng tới Đại phu nhân quỳ xuống, dập đầu.
Nghe thấy lời của Nguyệt nương, Đại phu nhân khóe miệng tươi cười ngưng lại, “Tần Thiên, ngươi là có chuyện gì?”
“Phu nhân, Tần Thiên có một chuyện muốn nhờ, còn thỉnh phu nhân rủ lòng từ bi!” Tần Thiên nói.
Lúc này không nói, còn đợi đến khi nào? Không có tôn nghiêm, không có quyền thế, chịu nhịn để người nhục mạ nàng chịu đủ rồi, chức vị tiểu lão bà nàng cũng thật sự không muốn làm.
Đại phu nhân giật mình: “Chuyện gì?”
Bên cạnh Trang Tín Ngạn, Hải Phú, Nguyệt Nương cũng đều vẻ mặt nghi hoặc nhìn về phía Tần Thiên.
Dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, Tần Thiên ngẩng đầu lên, nhìn về phía Đại phu nhân…