Không để ý tới ánh mắt tò mò của mọi người, Diệp Ly thong thả thu hồi súng lục vào tay áo, lại cười nói: “Chúng ta nên đi thôi, nếu không sẽ bị bao vây. ” Mọi người nhìn binh lính Tây Lăng đang chạy từ dưới lên một cái, quả quyết thu đồ rời đi. Bên kia sơn đạo, bọn họ sớm đã chuẩn bị tuấn mã dưới chân núi, đợi đến lúc những người đó nháo nhào cuốn tới thì bọn họ đã sớm cưỡi khoái mã chạy xa.
Rời khỏi vách núi, mọi người một mạch ra roi thúc ngựa, đến khi tới Hồng Nhạn Quan mới thở phào nhẹ nhõm. Phượng Chi Dao không khỏi cất tiếng cười to, những người khác cũng đều mang vẻ mặt sung sướng vui vẻ. Kể từ sau khi Mặc Tu Nghiêu mất tích, mặc dù toàn quân trên dưới vẫn đâu vào đấy như cũ, nhưng cũng không tránh khỏi có chút bất an, bên ngoài tự nhiên không khỏi có chút đè nén. Hôm nay cũng lần vui vẻ đầu tiên trong suốt mấy ngày nay.
Hàn Minh Nguyệt nhìn Diệp Ly một chút, thấp giọng hỏi: “Vương phi, thứ kia. . . Ám khí ,có thể cho tại hạ mượn chơi một chút không?”
“Ám khí? ” Diệp Ly nhướng mày, tiện tay lấy súng lục ra đưa tới. Hàn Minh Nguyệt sau khi tạ ơn mới cẩn thận nhận lấy, cũng không chờ được tới lúc trở lại phủ, đã vừa đi vừa nhìn. Phượng Chi Dao, Hàn Minh Tích bên cạnh cũng rướn cổ qua coi. Nhưng mà đối với những thứ đồ này, hiểu biết của bọn họ thua xa Hàn Minh Nguyệt, cho nên cũng không vội vàng đoạt xem. Chỉ có Tần Phong vẫn luôn đi theo Diệp Ly, trên mặt không có chút kinh ngạc nào, hắn không chỉ từng quan sát những đồ này mà còn biết là từ đâu tới, dĩ nhiên cũng không hiếu kỳ như mọi người. Nhưng mà hôm nay sau khi thấy được lực sát thương khi Vương phi sử dụng thì trong lòng ngược lại có chút nóng lòng muốn thử.
Hàn Minh Nguyệt cau mày suy tư, tay lại không ngừng sờ mó thứ đồ trong tay. Thậm chí học theo dáng vẻ cầm súng của Diệp Ly, thử nghiên cứu xem cơ quan đặt tại nơi nào. Đối diện với họng súng đen ngòm, nhất thời dọa Phượng Chi Dao sợ đến đầu đổ mồ hôi lạnh. Mặc dù hắn không biết đây là đồ chơi gì, nhưng hắn chưa quên thứ đả thương Lôi Chấn Đình tuyệt đối là bắn ra từ cái động đen nhỏ đó. Vội vàng vọt qua một bên, nói: “Hàn Minh Nguyệt, ngươi cẩn thận một chút !”
Hàn Minh Nguyệt mỉm cười nhướng mày, nói: “Vô dụng. ” Hắn đã biết cơ quan ở chỗ nào, nhưng lúc vặn xuống lại không có thứ gì bắn ra. Hàn Minh Nguyệt biết giờ không phải là lúc để thảo luận chuyện này, cho nên cũng không hỏi Diệp Ly, mà chỉ cầm thứ đồ trong tay vuốt vuốt chơi đùa.
Vừa vào trong phủ, Hàn Minh Nguyệt lập tức nhét súng lục về trong tay Diệp Ly, mọi người đều giương mắt nhìn nàng. Diệp Ly cười nhạt, nhét một băng đạn màu đen vào trong súng, mở chốt ra, giơ tay hướng về phía bầu trời bắn ra một phát.
Bính một tiếng, con chim sẻ từ trên không trung rơi xuống. Mọi người vừa thấy trên người chim sẻ nho nhỏ có hai lổ máu. Hiển nhiên, ám khí kia từ phía trước trực tiếp xuyên thấu thân thể chim sẻ.
“Đồ tốt! ” Hàn Minh Nguyệt khen, mặc dù đối với những người có võ công như bọn họ thì dùng một hòn đá đánh rơi chim sẻ như vậy cũng không có vấn đề. Nhưng Hàn Minh Nguyệt nhìn ra, tốc độ của ám khí kia vượt xa tốc độ của ám khí bình thường, thậm chí sánh ngang với mũi tên của cung thủ bậc nhất Hắc Vân Kỵ. Quan trọng hơn là, ám khí này hình như hoàn toàn không yêu cầu người dùng sử dụng công lực, thậm chí nếu tình trạng thân thể không tốt thì chỉ cần nhắm trúng đầu là được.
Diệp Ly lắc đầu nói: “Tiếng vang quá lớn. ” Vẫn không so được với vũ khí tiên tiến, trong nhất thời nửa khắc quả thật không tìm ra được đồ vật như ống hãm thanh cho nên vẫn không có biện pháp giải quyết. Nếu như muốn đánh lén ban đêm mà nói…, thì thứ đồ này còn chẳng tác dụng bằng mũi tên. Nhưng mà. . . trong mắt Diệp Ly hiện lên một tia hoài niệm. Thời điểm vừa mới khôi phục trí nhớ, nàng chưa bao giờ nghĩ rằng đời này vẫn còn cơ hội gặp lại vật này, thứ đồ này ở kiếp trước có thể sớm đã trở thành cổ vật được đưa vào viện bảo tàng.
“Vương phi, tại hạ có thể thử một chút không? ” Hàn Minh Nguyệt hỏi, công tử Minh Nguyệt bác học hiểu biết sâu rộng, hứng thú đối với những vật không biết đương nhiên là rất lớn.
Diệp Ly thuận tay đưa tới, Hàn Minh Nguyệt nhìn xung quanh, hướng về ngọn đèn lồng treo dưới mái hiên, bóp cò súng. Bịch một tiếng, đèn lồng vẫn đứng nguyên tại chỗ như cũ, mà đạn lại khảm vào vách tường bên cạnh.
“Ha ha ha ! ” Phượng Chi Dao không khỏi ôm bụng cười cười lớn, “Hàn Minh Nguyệt, mấy năm nay không động, ngươi không phải là gượng tay đấy chứ?”
Hàn Minh Nguyệt thông minh hơn người, sau khi thử một lần đã biết vấn đề ở đầu. Nhưng cũng không nói ra mà đưa súng lục cho Phượng Chi Dao cười nói: “Phượng Tam công tử cũng là thần tiễn thủ có tên tuổi, hay thử một chút xem? ” Phượng Chi Dao không thèm để ý, “Thử thì thử !”
“Phanh ! ” đèn lồng màu trắng vẫn nhẹ nhàng lay động trong gió như cũ, sắc mặt Phượng Chi Dao nhất thời vặn vẹo. Diệp Ly lấy lại súng, cười nhạt nói: “Thứ này quả thật không cần nội công, cũng không cần thân thể cường tráng. Nhưng mà. . . vẫn có chút vấn đề. Cho nên. . . Muốn luyện tốt thì phải tốn một chút thời gian. ” Chẳng lẽ mấy người này thật sự cho là chỉ cần phóng ám khí chính xác thì ngay lần đầu tiên chạm vào súng đã là thiện xạ sao?
“Quân Duy. . . Quân Duy, giao tình giữa chúng ta tốt như vậy. . . Có thể đưa ta một cái không? ” Ánh mắt Hàn Minh Tích sáng lên, giương mắt nhìn Diệp Ly nói. Vật này đối với mấy người võ công cao cường kia thì có lẽ không là gì. Nhưng mà đối với người khinh công hạng nhất, nội công hạng hai, võ công hạng ba như Hàn Minh Tích mà nói, thì đây chính là thần binh lợi khí a.
Diệp Ly nghiêng người nhìn hắn một cái, tiện tay ném súng lục trong tay qua nói: “Lát nữa tìm Tần Phong dạy ngươi cách dùng. Cẩn thận một chút. . . Vật này nếu như bắn trúng chỗ yếu hại, có thể mang tới phiền toái hơn cả mũi tên và ám khí” Đây tuyệt đối không phải là Diệp Ly hù dọa Hàn Minh Tích, đừng nói là bắn trúng chỗ yếu hại mà chỉ cần bắn trúng thân thể, nếu đạn trực tiếp xuyên qua thì không sao, chỉ là một lỗ thủng mà thôi. Nhưng nếu đạn ở lại trong thân thể thì riêng chuyện lấy đạn ra cũng dày vò không ít người. Hơn nữa vì đạn mang theo một lượng nhỏ hỏa dược cho nên khi đi sâu vào trong cơ thể, tỷ lệ vết thương bị nhiễm trùng tuyệt đối cao hơn vết thương do đao kiếm gây ra gấp chục thậm chí trăm lần.
Hàn Minh Tích cũng đã thấy qua uy lực của vật này, cho nên đương nhiên sẽ sử dụng cẩn thận.
Thấy Hàn Minh Tích dễ dàng lấy được ám khí bảo bối như vậy, Phượng Chi Dao và Hàn Minh Nguyệt cũng động lòng, “Vương phi…”
Diệp Ly chỉ cảm thấy da đầu tê dại, bất đắc dĩ nói: “Các ngươi đừng hỏi ta, hiện tại vật này chỉ có ba cái. Muốn có thì còn phải chờ thêm vài ngày. ” dĩ nhiên còn rất nhiều thứ phẩm, nhưng vật như vậy Diệp Ly không dám giao cho đám người Phượng Chi Dao, ngộ nhỡ cướp cò thì phiền toái. Diệp Ly tính nhiều nhất không đến hai ba năm, thì súng lục ở tiêu chuẩn này có thể sản xuất số lượng lớn, nói không chừng còn có thể cải tiến một chút. Diệp Ly cũng không chắc liệu đưa vũ khí nóng vào thời đại của vũ khí lạnh rốt cuộc là đúng hay sai. Nhưng đã có những thứ đồ này trong tay, lại có nền tảng cao tổ hoàng đế tiền triều để lại, Diệp Ly đương nhiên không thể nào bỏ qua. Từ vũ khí lạnh đến đạn pháo, chung quy cũng là xu hướng phát triển của loài người, bọn họ có thể dẫn trước một bước cũng không có gì không tốt.
Không lấy được đồ, Phượng Chi Dao và Hàn Minh Nguyệt có chút thất vọng, nhưng mà cũng hiểu chuyện này không có cách nào khác. Chỉ đành giao hẹn với Diệp Ly, đợi đến lúc làm xong rồi thì phải cho bọn họ trước. Diệp Ly chỉ đành đáp ứng.
Hàn Minh Tích nhìn huynh trưởng nhà mình một chút, có chút không nỡ đem bảo bối vừa đến tay nâng tới trước mặt Hàn Minh Nguyệt, “Đại ca, cho huynh chơi trước này. ” Hàn Minh Nguyệt đưa tay đón lấy, súng lục trong tay quay một vòng, giơ lên bắn ra một phát. Xưa nay công tử Minh Nguyệt học một biết mười, sau thất bại lần trước thì lần này bắn ra vừa đúng chính giữa đèn lồng dưới mái hiên.
Phượng Chi Dao cau mày nói: ” Đồ chơi này phát ra âm thanh hơi lớn. ” nếu như có thể hoàn toàn không phát ra âm thanh, thì chính là bảo bối chuyên dùng để giết người phóng hỏa ám toán đánh lén a. Lấy nhãn lực của Phượng Chi Dao thì, nếu như trong khoảng cách gần đột nhiên nổ súng hoặc là có mấy người đồng thời nổ súng, thì cho dù là cao thủ cấp bậc như Lôi Chấn Đình cũng khó mà toàn thân trở lui.
Diệp Ly nhướng mày. Đương nhiên là có ống hãm thanh, chỉ là tạm thời không làm được.
Hàn Minh Nguyệt nghe Phượng Chi Dao nói…, cúi đầu nhìn vật trên tay như có điều suy nghĩ.
“Lại nói, chúng ta còn chưa biết ám khí này tên gọi là gì? ” Hàn Minh Tích hỏi. Ám khí kinh người như thế, tuyệt đối phải có một cái tên hoa lệ kinh người cực kỳ hay.
Đáng tiếc câu trả lời của Diệp Ly khiến hắn hết sức thất vọng, “Cái này gọi là. . . Súng, súng lục.”
“Thương?! Đồ chơi này có chỗ nào giống thương đâu? ” Phượng Chi Dao dẫn đầu phản đối. Thương là vua của trăm loại binh khí, lại càng là lợi khí trên chiến trường. Giống như Mặc Tu Nghiêu bây giờ phần lớn là dùng kiếm, nhưng thời thiếu niên tung hoành sa trường đã từng sử dụng một thanh Bàn Long ngân thương, quân địch nghe tin đã sợ mất mật. Diệp Ly cười híp mắt nói: “Tóm lại, nó chính là súng. ” dứt lời còn xua tay cho biết không cần bàn lại. Nàng không muốn đặt cho bảo bối này một cái tên ly kỳ cổ quái gì đó chút nào.
Hoàn toàn không cho Phượng Chi Dao cơ hội phản đối, Diệp Ly phất tay một cái đi thẳng vào. Bọn họ mới vừa bắn ra mấy phát súng ở chỗ này, nói vậy đã đưa đến sự chú ý của không ít người. Nàng cũng không muốn bị một đám người cuốn lấy. Hàn Minh Nguyệt mặt đầy tò mò hý hoáy thứ trong tay, vẻ mặt giống như là đang muốn phá nó ra để nghiên cứu. Hàn Minh Nguyệt không giống Phượng Chi Dao, hắn không có chấp niệm gì với tên binh khí cả. Đừng nói Diệp Ly gọi nó là súng, mà cho dù Diệp Ly có gọi thứ này là đao kiếm thì hắn cũng hoàn toàn có thể đem nó trở thành đao kiếm, chỉ cần dùng tốt là được.
Cũng không để ý tới Phượng Chi Dao đang kháng nghị, Hàn Minh Nguyệt cầm món vũ khí vừa đến tay, không quay đầu lại đi thẳng. Chỉ để lại Hàn Minh Tích và Phượng Chi Dao hai mặt nhìn nhau. Thật lâu sau, Phượng Chi Dao mới hỏi: “Ngươi có thấy cái tên này đáng tin không?”
Hàn Minh Tích cười híp mắt nhìn hắn nói: “Ta chưa dùng qua súng mà ngươi nói, cho nên ta cảm thấy. . . cái tên Vương phi đặt nhất định là đáng tin.”
Phượng Chi Dao nhàn nhạt liếc mắt, hắn đúng là không nên hỏi Hàn Minh Tích. Trừ Đại ca ra, thì Hàn Minh Tích luôn coi lời của Vương phi là chân lý.
Nhìn dáng vẻ bị đả kích sâu sắc của hắn, Hàn Minh Tích vỗ vai hắn an ủi: “Tên gọi là gì không quan trọng. Ám khí của Vương phi gọi là súng, chẳng lẽ thương của ngươi không phải là thương sao? ” cho nên, từ đầu tới cuối Diệp Ly đã quên với bọn họ rằng—— đó không phải là ám khí.
Trong đại doanh Tây Lăng ngoài Hồng Nhạn Quan hai mươi dặm ,bởi vì vừa mới bị Định Vương phủ tập kích một cách quỷ dị, ngay cả Lôi Chấn Đình võ công cái thế cũng bị thương nặng. Điều này làm cho đại quân Tây Lăng vốn đang khí thế mãnh liệt liền giống như một con ngan đột nhiên bị người bóp cổ nhất thời nghẹn không thôi. Bởi vì không biết Mặc gia quân còn thứ vũ khí quỷ dị kia không, cho nên đại quân Tây Lăng không dám hạ trại quá gần Hồng Nhạn Quan, chỉ đành rút lui về sau chừng mười trượng.
Trong đại trướng của Lôi Chấn Đình, áo trên vai Lôi Chấn Đình đã bị cởi ra, mấy đại phu nhìn Lôi Chấn Đình rối rít cau mày. Dưới vai phải của Lôi Chấn Đình một chút có một lỗ máu không lớn không nhỏ. Nhưng điều này lại làm khó một đám đại phu y thuật cao minh. Nếu là mũi tên hoặc ám khí thì còn dễ nói, mũi tên có thể trực tiếp rút ra, ám khí cũng không bắn được sâu, nhưng mà vết thương của Trấn Nam Vương bây giờ đã xâm nhập trong thân thể, chỉ kém chút nữa là đánh nát xương bả vai. Hơn nữa mặc dù bọn họ không thấy được vật kia rốt cuộc là thứ ám khí gì, nhưng có thể cảm giác được, vật kia tất nhiên không lớn, hơn nữa cũng không quá góc cạnh. Muốn lấy vật kia ra mà không thương hại tới Trấn Nam Vương thì khó càng thêm khó.
Còn có một biện pháp chính là sử dụng nội lực trực tiếp bức ám khí bên trong ra. Nhưng mà người có nội lực cao như vậy, trước mắt trong quân cũng chỉ có duy nhất Lôi Chấn Đình. Mà tay trái của Lôi Chấn Đình. . Hơn hai mươi năm trước đã bị Mặc Lưu Danh chém đứt. Khoan chưa nói chuyện vết thương của Lôi Chấn Đình nằm bên vai phải mà cho dù là bị thương bên trái thì lão cũng không cách nào giơ tay lên bức ám khí kia ra sau lưng. Nếu không cẩn thận, xương vai vốn yên lạnh liền thật sự bị đả thương.
Lôi Chấn Đình bình tĩnh, cúi đầu nhìn chằm chằm lỗ máu dưới bờ vai, cau mày, trên mặt không có vẻ đau đớn chút nào, “Các ngươi thấy thế nào?”
Một đại phu suy nghĩ một chút, vẫn là tiến lên từng bước nói: “Thuộc hạ vô năng, chưa từng thấy qua ám khí như vậy bao giờ.”
“Nếu như mạnh mẽ lấy ra thì sẽ thế nào? ” Lôi Chấn Đình hỏi.
Đại phu cẩn thận nói: “Vương gia võ công cao cường, nếu như mạnh mẽ lấy ra. . . Chỉ cần điều dưỡng cẩn thận thì sẽ không có gì đáng ngại. Nhưng mà. . . Chỉ sợ trong vòng mấy tháng tới, tay phải của Vương gia. . . . ” đại phu không nói tiếp, hắn biết Trấn Nam Vương nhất định hiểu ý của hắn. Nhưng mà Trấn Nam Vương vốn chỉ có một cánh tay, hôm nay tay phải lại không thể động, chẳng phải tương đương với một tên phế nhân sao.
Ánh mắt Lôi Chấn Đình trầm xuống, trầm tư hồi lâu mới mở miệng hỏi: “Nếu như tạm thời không lấy ra thì sao?”
“Tuyệt đối không được. ” đại phu vội vàng nói: “Vương gia tuyệt đối không được. Mặc dù đám thuộc hạ không biết ám khí kia chế thành từ cái gì. Nhưng mà lưu trong thân thể tuyệt đối là cực kì không ổn. Không nói vật này đối với thân thể có tổn thương mà vết thương quá sâu cũng có khả năng sẽ sinh mủ, cuối cùng. . . rất có khả năng cả bả vai của Vương gia cũng không thể cử động nữa. Thậm chí. . . Tử vong.”
Mặc dù nói những điều này với Lôi Chấn Đình khiến đại phu rất có áp lực, nhưng nếu Trấn Nam Vương Nhân vì không được trị liệu mà bỏ mình thì bọn họ chắc chắn càng thêm xui xẻo. Cho nên mấy đại phu mặc dù bị Lôi Chấn Đình nhìn chằm chằm nhưng vẫn cùng nhau phụ họa theo ý của đại phu kia.
Lôi Chấn Đình trầm mặc hồi lâu, lão vốn là nhân vật quyết định trong cuộc sát phạt lần này, cho dù tình huống trước mắt có như vậy thì cũng không thể lùi bước hoặc căng thẳng . Trong đầu nhanh chóng tính toán thế cuộc trước mắt một phen, mới hỏi: “Nếu hiện tại mạnh mẽ lấy ra…”
“Thuộc hạ nhất định dốc hết toàn lực. ” mấy đại phu cùng kêu lên nói.
Lôi Chấn Đình thở dài, nói: “Vậy cứ thế đi ” không phải Lôi Chấn Đình không muốn dùng biện pháp khác mà là, hiện nay trên đời người có thể dùng nội lực bức thứ ám khí trong cơ thể lão ra mà không tổn hại đến căn cốt cũng không có nhiều. Lão là một trong số đó, còn lại chỉ có Mặc Tu Nghiêu, Lăng Thiết Hàn và Mộc Kình Thương. Những người khác như Đông Phương U, Nhậm Kỳ Ninh hay Hàn Minh Nguyệt cũng có thể thử một lần. Thế nhưng cố tình là những người này hoặc lão không tìm được hoặc lão không thể tìm.
Phất tay cho đám đại phu lui xuống chuẩn bị, Lôi Chấn Đình một mình ở trong trướng thở dài. Mới xuất binh đã bị thương nặng, Diệp Ly. . . Bản vương quả thật đã xem thường ngươi. Mơ hồ, chẳng biết tại sao trong lòng Lôi Chấn Đình đột nhiên cảm thấy có chút bất an.
Bên này, Lôi Chấn Đình bị mấy đại phu vây quanh lấy đạn. Mặc dù những đại phu này y thuật cao minh, nhưng cũng là lần đầu tiên nhìn thấy loại đạn này. Hơn nữa đạn đã xâm nhập vào trong máu thịt, suýt chút nữa đã găm qua xương. Mấy đại phu này không có kinh nghiệm nên cho dù cẩn thận lấy viên đạn trên vai Lôi Chấn Đình ra nhưng vẫn khiến vết thương càng thêm nghiêm trọng. Chỉ sợ không dưỡng thương ba hay năm tháng thì không cách nào khôi phục được, hơn nữa sau này cho dù có khôi phục thì vẫn sẽ lưu lại một chút di chứng không nặng không nhẹ. Chí ít thì, từ này về sau trong tứ đại cao thủ đứng đầu thiên hạ Lôi Chấn Đình có thể sẽ xếp hạng bét.
Rõ ràng là đại quân Tây Lăng đang nguy cấp, sau trận nổ đó bất ngờ thối lui, chỉ lưu lại một loạt thi thể máu tanh đầy đất. Điều này làm cho các tướng sĩ trên Hồng Nhạn Quan vô cùng tò mò. Trong phủ Tướng Quân, Diệp Ly bị lão tướng quân Nguyên Bùi chặn lại. Nghe Diệp Ly kể xong những chuyện đã xảy ra, Nguyên Bùi không khỏi cất tiếng cười to, “Đồ tốt ! Thật là trời giúp Mặc gia quân ta.”
Phượng Chi Dao trợn trắng mắt nói: “Nguyên lão, trời giúp cái gì chứ? Đồ kia rõ ràng là Vương phi lấy ra mà. ” Nếu như quả thật là trời giúp Định Vương phủ mà nói…thì những năm qua Định Vương phủ đã không xui xẻo, khó khăn như vậy.
Nguyên Bùi vuốt chòm râu trắng xóa liên tục cười nói: “Không sai, không sai. Quả thật làm phiền Vương phi rồi. Vương phi, cái kia. . thuốc nổ gì đó, còn nữa không? ” Diệp Ly tiếc nuối lắc đầu nói: “Hôm nay đã dùng hết tất cả hàng tích trữ trong hai năm qua rồi. ” phải biết là muốn một hơi nổ chết hơn vạn người thì cho dù là ở hiện đại cũng phải cần một lượng không nhỏ. Càng không cần phải nói, doanh trại Tây Lăng kia địa thế bằng phẳng trống trải, đơn thuần chỉ là cầm thuốc nổ trực tiếp nổ. Lấy kỹ thuật hiện tại, nếu như làm thành lựu đạn thì một quả có thể nổ chết hai người đã là không tệ rồi. Đặt cùng một nơi rồi trực tiếp châm lửa thì uy lực sẽ lớn hơn một chút.
Phượng Chi Dao nói: “Lôi Chấn Đình không thể tự mình ra chiến trường, đối với chúng ta mà nói đã là có lợi rồi. ” Ít nhất thì bởi vì chuyện ngày hôm nay, sĩ khí đại quân Tây Lăng chắc chắn sẽ phải cân nhắc lại, trong thời gian ngắn đừng mong có thể tăng lên.
Diệp Ly mỉm cười, gật đầu nói: “Không tệ. Đã như vậy, chư vị hãy chuẩn bị cho tốt. Hồng Nhạn Quan làm phiền các vị gia sức.”
Mọi người đứng lên nói: “Thuộc hạ tuân lệnh !”
Mặt khác, Lãnh Hoài và Lữ Cận Hiền vốn đóng ở Trường Hưng – nguyên là Sở kinh cũng tiến hành hội họp, giằng co với đại quân Mặc Cảnh Lê đóng ngoài thành Lật Dương. Mặc Tu Nghiêu vừa chết, toàn bộ chiến trường liền chuyển dần về phía Tây Bắc, Hàn Cốc Quan vốn là nơi trọng yếu thì nay không người nào hỏi thăm. Mặc Cảnh Lê trú tại thành Lật Dương, hòng ngăn cản đường hành quân của Mặc gia quân.Mà Lãnh Hoài và Lữ Cận Hiền nay đang vội vả trở về Hồng Nhạn Quan tăng viện Định Vương phủ. Song phương không ai nhường ai, trong mấy ngày ngắn ngủn đã giao phong mấy trận lớn nhỏ, hai bên đều chịu thương vong. Cuối cùng, Mặc Cảnh Lê dứt khoát đóng cổng thành không ra. Dù sao hắn cũng không nhất thiết phải tiêu diệt Lữ Cận Hiền và Lãnh Hoài, hắn chỉ cần tử thủ Lật Dương khiến Lữ Cận Hiền và Lãnh Hòai không qua được thì hắn cũng đã thắng.
Chỉ phòng mà không đánh như vậy, so với mặt đối mặt gõ mõ cầm canh thì càng khiến Lữ Cận Hiền và Lãnh Hoài căm tức hơn. Công thành vốn là chuyện vô cùng tốn thời gian, lúc trước Bắc Cảnh tấn công Tử Kinh Quan hơn nửa năm mà không phá được, Sở kinh sau đó cũng mất hơn ba tháng. Nhưng mà hiện tại bọn họ thiếu nhất chính là thời gian. Cho dù Lãnh Hoài và Lữ Cận Hiền đều là người bình tĩnh tỉnh táo nhưng trong lòng vẫn không khỏi thầm mắng Mặc Cảnh Lê hèn hạ.
Trong lều chủ soái Mặc gia quân, Lữ Cận Hiền cau mày đi tới đi lui, đám Lãnh Hoài và Hà Túc ngồi một bên cũng nhíu chặt mày kiếm. Lãnh Hoài đặt chén trà xuống, thở dài nói: “Lữ tướng quân, ngài đừng đi qua đi lại nữa, đầu ta choáng váng hết lên rồi.”
Lữ Cận Hiền ngẩn người, đành tiếp tục ngồi xuống. Thần sắc nặng nề nói: “Ngắn ngủn nửa tháng, mà đại quân Lôi Chấn Đình đã ép tới Hồng Quan rồi. Hơn nữa, biên cảnh Tây Lăng còn liên tục tăng binh về phía Bắc.Ta thật lo … ” Thật lo Vương phi không cầm cự được.
Trong Hồng Nhạn Quan, ngoại trừ Nguyên Bùi lão tướng quân, thì đều là những tướng lãnh trẻ tuổi. Mặc dù Nguyên Bùi tướng quân thiện chiến nhưng tuổi đã ngoài bảy mươi, sao có thể khiến người ta không lo lắng?
Lãnh Hoài nói: “Nếu như Hồng Nhạn Quan không cầm cự được, Vương phi tất sẽ triệu hồi Nam Hầu và Mộ Dung tướng quân. Đến lúc đó cũng có thể chống đỡ thêm vài ngày, điều chúng ta cần làm là mau chóng công phá thành Lật Dương, nếu không. . . cho dù hiện giờ Hồng Nhạn Quan có bị phá thì chúng ta cũng chỉ có thể ở chỗ này mà sốt ruột.”
” Mấy ngày nay Mặc Cảnh Lê giống như rùa đen rụt đầu vậy, bất luận chúng ta mắng thế nào hắn cũng không chịu ra ngoài. Chúng ta có thể làm gì chứ? ” Vân Đình nổi giận đùng đùng nói. Dĩ nhiên là cực kì tức giận Mặc Cảnh Lê rúc đầu trong thành không chịu ra nghênh chiến.
Từ Thanh Phong cau mày nói: “Hay ta dẫn người lẻn vào trong thành, đến lúc đó trong ứng ngoài hợp…”
Lữ Cận Hiền lắc đầu nói: “Không được, thành Lật Dương vốn dễ thủ khó công. Hơn nữa. . . Trong thành có tám mươi vạn binh mã. Hiện tại Mặc Cảnh Lê cũng không thiếu người, mặc dù Kỳ Lân lợi hại, nhưng nếu phải xâm nhập vào nơi quá nhiều người thì chỉ sợ cũng không làm nên chuyện gì. ” Nếu như tám mươi vạn đại quân thủ một thành mà vẫn còn chỗ hở để người ta chui thì Mặc Cảnh Lê có thể đem mình chôn được rồi.
Lãnh Hoài nhíu nhíu mày không nói, đột nhiên cười nói: “Đúng rồi. . . Tám mươi vạn người. . . Các ngươi cảm thấy Mặc Cảnh Lê có bao nhiêu lương thực trong thành Lật Dương? ” Lật Dương không phải là thành đặc biệt lớn, quan trọng hơn là …, Lật Dương không phải nơi chuyên sản xuất lương thực cho Đại Sở. Cho nên lương thảo tồn trữ trong thành tuyệt đối không nhiều. Mà lương thảo một ngày cho tám mươi vạn người cũng không phải là nhỏ.
Nghe vậy, mày kiếm Vân Đình dãn ra một chút cười nói: “Chúng ta có thể giúp hắn một chút ! Lẻn vào không được thì tìm mấy cao thủ tới phóng lửa đi.”
Từ Thanh Phong đứng dậy, gật đầu nói: “Không thành vấn đề, chuyện này cứ giao cho ta.”
Chuyện như vậy, đương nhiên chỉ có thể giao cho đội quân tài giỏi, tinh thông các loại kỳ nghệ nhất trong Mặc gia quân- Kỳ Lân đi làm. Lữ Cận Hiền gật đầu nói: “Khổ cực Từ thống lĩnh rồi. Mặc Cảnh Lê chắc chắn sẽ có đề phòng, Từ thống lĩnh ngàn vạn lần cẩn thận.”
Từ Thanh Phong gật đầu, “Mấy vị tướng quân cứ chờ tin lành đi.”
Từ Thanh Phong cũng không dài dòng, sau khi cáo từ mọi người thì lập tức rời khỏi doanh trướng. Lãnh Hoài thở dài nói: “Hi vọng Từ thống lĩnh mã đáo thành công.”
Hà Túc suy nghĩ một chút hỏi: “Chúng ta có cần an bài nhân mã chặn đội ngũ áp tải lương thảo của Đại Sở không ?”
Lữ Cận Hiền khoát tay một cái nói: “Cái này thì không cần. Nếu như phía sau Mặc Cảnh Lê còn có lương thảo thì cứ để bọn họ chạy tới.”
Mặc dù không biết trong hồ lô Lữ Cận Hiền bán thuốc gì nhưng thấy dáng vẻ thong dong của ông thì chắc hẳn trong lòng đã nắm chắc cho nên mọi người cũng không hỏi thêm nữa.
“Khởi bẩm Lữ tướng quân, Lãnh tướng quân, ngoài cửa có một vị Diệp công tử cầu kiến. ” ngoài cửa, thị vệ đi vào bẩm báo nói.