Mời đoàn người Nhậm Kỳ Ninh vào phủ, đích thân Mặc Tu Nghiêu và Diệp Ly cùng đi gặp Thanh Vân tiên sinh.
Đoàn người Nhậm Kỳ Ninh đi lại trong Định Vương phủ, nhìn cảnh trí, đình viện trong Vương phủ, cũng đều không thể không hiện lên một tia kinh ngạc. Tuy Định Vương phủ nằm ở trung tâm Ly thành, cũng là tòa phủ đệ lớn nhất trong Ly thành. Nhưng khi so với hoàng cung của các quốc gia hoàng cung, thì đương nhiên không đủ để xem, ngay cả so với Định Vương phủ ở Sở kinh cũng còn nhỏ hơn. Lại càng không cần phải nói đến, trong Vương phủ hoàn toàn không có rường cột chạm trổ, kỳ hoa dị thảo như trong tưởng tượng của người bên ngoài. Tiền viện dùng để xử lý chính sự trong ngày thường sạch sẽ, gọn gang, nhưng cũng không mất khí thế hào hùng. Hậu viện dành cho cuộc sống hàng ngày cũng yên tĩnh, tinh xảo, khiến cho người ta thoải mái.
Phủ đệ như vậy cũng không tính là chật hẹp, nhưng khi kết hợp với thanh danh hiện nay của Mặc Tu Nghiêu thì liền hiện ra hơi giản dị quá rồi. Nhậm Kỳ Ninh nhìn thoáng qua nam tử tóc trắng đang đi trước mặt mình, ánh mắt thâm thúy. Làm như vậy, nếu không phải thật sự không nghĩ tới quân lâm thiên hạ, thì chính là có dự mưu càng lớn. Nhưng rất nhanh, Nhậm Kỳ Ninh liền ném suy nghĩ đầu tiên ra đến tận sau đầu, nếu không muốn quân lâm thiên hạ, thì Mặc Tu Nghiêu nam chinh bắc chiến làm gì?
Thanh Vân tiên sinh ở tạm trong một tiểu viện nhỏ yên tĩnh ở sâu trong Vương phủ. Kỳ thật, tuy Định Vương phủ không lớn, nhưng ngược lại các loại quy củ trong ngoài cũng rất rõ ràng. Ngày bình thường, rất nhiều quan viên tướng lãnh lui tới đều đến Tiền viện hoặc chủ viện mà Mặc Tu Nghiêu và Diệp Ly hiện đang ở, bình thường không có việc gì sẽ không quấy rầy những người khác. Cho nên toàn bộ phân nửa phía sau của Vương phủ đều vô cùng yên tĩnh. Đứng tại cửa ra vào kêu gã sai vặt đang canh giữ ở ngoài cửa đi vào bẩm báo, Diệp Ly mới xoay người nhìn về phía cô gái áo xanh đang nhắm mắt đi theo bên người Nhậm Kỳ Ninh, nói: “Mời Vân phi tạm thời đến thiên sảnh dùng trà.”
Vị Vân phi kia khẽ giật mình, nhìn về phía Diệp Ly hơi bất mãn, nói: “Bản phi có thành ý đến đây chúc thọ cho Thanh Vân tiên sinh, Vương phi nói vậy có ý gì?”
Diệp Ly hơi nhíu mày, nhìn về phía Nhậm Kỳ Ninh, nói: “Bắc Cảnh Vương, Trung Nguyên chúng ta cũng không có đạo lý mang tiểu thiếp đến mừng thọ, kính xin Bắc Cảnh Vương thứ lỗi.” Lời vừa nói ra, ngay lập tức, sắc mặt Nhậm Kỳ Ninh liền hơi khó coi. Bản thân hắn chính là người Trung Nguyên, lại xuất thân từ gia đình từng là hoàng thất chính thống nhất của Trung Nguyên. Dù hoàng tộc Lâm thị đã không còn tồn tại từ lâu, nhưng những gì nên học, hắn thật sự cũng không bỏ qua một điều nào. Hành động này của Diệp Ly rõ ràng đang châm chọc hắn không biết lễ nghi tựa như người man di.
“Vương thượng…” Vân phi không nghĩ tới Diệp Ly lại không cho nàng mặt mũi như thế, ôm hận trừng mắt liếc nhìn Diệp Ly, vươn tay kéo ống tay áo của Nhậm Kỳ Ninh, hai mắt đẫm lệ mông lung.
Đúng bên cạnh, Vương hậu Hách Lan lại thẳng thắn cười nói: “Chắc chắn Định Vương phi đã hiểu lầm rồi, đừng nói Trung Nguyên các ngươi, ngay cả Bắc Cảnh chúng ta cũng không có quy củ này. Chỉ có điều, do Vương thượng yêu thích Vân phi nên liền để cho nàng ta đi theo hầu hạ mà thôi, cứ để Vân phi ở bên ngoài chờ chúng ta đi ra là được.” Bắc Cảnh đúng là không có quy củ này, quý tộc Bắc Cảnh đều là đương gia chính thất, tiểu thiếp ở trong mắt các quý nữ Bắc Cảnh cũng chẳng khác gì nữ nô. Trên cơ bản, bất cứ cô gái quý tộc Bắc Cảnh cũng tuyệt đối sẽ không đi làm tiểu thiếp cho người khác.
Diệp Ly cười một tiếng, “Thì ra là thế.”
Đang khi nói chuyện, thì gã sai vặt đi vào thông báo cũng đã đi ra mời mọi người vào. Vân phi vội vàng kéo Nhậm Kỳ Ninh, nhìn hắn ta một cách đầy điềm đạm đáng yêu, “Vương thượng…” Nhậm Kỳ Ninh khẽ cau mày, nói: “Nàng ở bên ngoài chờ.”
“Vãn bối Lâm Nguyện, bái kiến Thanh Vân tiên sinh.” Trong tiểu viện, vốn Thanh Vân tiên sinh đang pha trà, nghe thấy gã sai vặt bẩm báo mới sai người mời đám người Diệp Ly vào trong viện. Không đợi Diệp Ly và Mặc Tu Nghiêu tiến lên giới thiệu, Nhậm Kỳ Ninh đã bước lên trước một bước cúi chào.
Thanh Vân tiên sinh ngừng tay, ngẩng đầu nhìn Nhậm Kỳ Ninh, cố ý nghi ngờ hỏi: “Lâm Nguyện? Tuy lão phu đã già cả, nhưng thật sự vẫn nhớ rõ Bắc Cảnh Vương là họ Nhâm mà?” Nhậm Kỳ Ninh cười khẽ một tiếng, nói: “Lâm Nguyện cũng tức là Nhậm Kỳ Ninh. Vãn bối Lâm Nguyện hậu duệ của hoàng tộc Lâm thị bái kiến Thanh Vân tiên sinh.” Đứng bên cạnh, sắc mặt Mặc Tu Nghiêu khẽ biến lạnh. Khó trách Nhậm Kỳ Ninh nhiệt tâm chạy tới bái kiến Thanh Vân tiên sinh đầu tiên như vậy, thay vì nói hắn ta đến chúc thọ, thì không bằng nói là đến để gây khó chịu cho người khác. Năm xưa, gia chủ Từ thị giết Mạt đế Tiền triều mở cửa thành đầu hàng, sau này, Từ gia được lịch đại Sở đế trọng dụng mới có thanh danh học giả uyên thâm đứng đầu thiên hạ như bây giờ. Hành động lần này của Nhậm Kỳ Ninh rõ ràng chính là đang nhắc nhở Thanh Vân tiên sinh, Từ gia có ngày hôm nay đều được đổi lấy từ việc bán đứng hoàng thất Tiền triều.
Thanh Vân tiên sinh đánh giá Nhậm Kỳ Ninh từ trên xuống dưới, sau một lúc lâu, mới cười nói: “Hóa ra hoàng thất Tiền triều lại vẫn còn có một nhánh lưu truyền trên đời, rất tốt. Bắc Cảnh Vương có thành tựu như thế cũng đã xứng đáng với tổ tiên rồi.”
Nhậm Kỳ Ninh nhìn Thanh Vân tiên sinh, trầm giọng hỏi: “Vãn bối muốn khôi phục lại giang sơn, phục hưng hoàng thất, Thanh Vân tiên sinh cho rằng có thể không?”
“Có thể.” Thanh Vân tiên sinh nói: “Chuyện trong thiên hạ không có chuyện không thể làm được. Lâm công tử có chí hướng này thì có gì mà không thể?”
Ánh mắt Nhậm Kỳ Ninh lóe lên, liền hỏi: “Thanh Vân tiên sinh cho rằng vãn bối sẽ thành công sao?”
Thanh Vân tiên sinh trầm mặc một lát, mới hỏi: “Nếu Bắc Cảnh Vương thật sự muốn thống nhất thiên hạ, vậy thiên hạ này. . . sẽ là họ Nhâm, hay họ Lâm? Thiên hạ này tên là Bắc Cảnh hay Đại Tần?” Nghe vậy, sắc mặt Nhậm Kỳ Ninh không khỏi biến hóa, cười lớn nói: “Đợi cho giang sơn đại định, thì lại bàn đến cũng không muộn.” Thanh Vân tiên sinh lại lắc đầu nói: “Nếu Bắc Cảnh Vương vẫn chưa đưa ra quyết định được, thì vĩnh viễn sẽ không có một ngày thống nhất được thiên hạ.” Sắc mặt Nhậm Kỳ Ninh hơi trắng bệch, trầm mặc không nói chuyện nữa.
Diệp Ly đi lên trước, mỉm cười hỏi: “Sao ông ngoại lại ngồi pha trà một mình vậy? Tô lão và Tú Đình tiên sinh không ở đây sao?”
Thanh Vân tiên sinh mỉm cười châm vài tách trà rồi mời mọi người ngồi xuống, vừa cười nói: “Bọn họ đang đánh cờ trong thư phòng, ông lớn tuổi, ngồi yên thấy nhàn chán không chịu được, nên đi ra uống tách trà. Ngược lại, mấy đứa tiểu tử Ngự Thần kia, mấy ngày nay chạy đi đâu chời rồi? Không tìm người gọi bọn chúng, thì một đứa cũng ông đến thăm ông lão này sao?” Diệp Ly che miệng cười nói: “Mấy ngày nay đúng lúc ông ngoại cho bọn chúng được nghỉ ngơi, nên lúc này đang nằm bò ở trong sân xem các em.” Hôm nay, hai Bảo Bảo đã hơn một tháng, bộ dáng nẩy nở, trắng nõn nà một đoàn, đáng yêu vô cùng. Lấy Mặc Tiểu Bảo khởi đầu, mỗi ngày, ba cái bánh bao nhỏ được rảnh rỗi thì đều vây quanh hai Bảo Bảo, ngay cả chuyện đi khắp nói chơi đùa, phá phách cũng không thấy nữa, thì làm gì còn có thể chạy tới tiểu viện nghe Thanh Vân tiên sinh dạy bù, “Nếu ông ngoại thấy trong phủ nhàm chán, thì Ly nhi lại kêu người đưa mấy tên tiểu tử đó đến để giải buồn cho ông ngoại. Ông ngoại cũng đừng trách bọn chúng nghịch ngợm.”
Thanh Vân tiên sinh khoát khoát tay, nói: “Thôi, cả năm nay, mấy đứa đó lại càng trở nên hành hạ người, hiếm khi được thanh tịnh hai ngày.”
Bé trai bảy tám tuổi đúng là lúc mèo sợ chó trốn, tiểu quỷ thông minh trời sinh như Mặc Tiểu Bảo thì lại càng gặp khó ứng phó. Trong cả năm, mấy đứa nhỏ này lại liên thủ với nhau hành hạ khắp mọi nơi trong Vương phủ, đến nỗi người gặp người sợ. Nếu không phải trước kia có Từ Thanh Trần, hiện tại có Diệp Ly kiếm chế, thì chỉ sợ sẽ hành hạ ra đến bên ngoài Định Vương phủ luôn rồi. Ngược lại, bây giờ lại vì hai đứa bé mới sinh không lâu, mà vô cùng yên tĩnh hiếm thấy. Mỗi lần nhìn thấy Mặc Tiểu Bảo ghé vào bên cạnh nôi, còn thầm thì to nhỏ gì đó mà nghe không hiểu với Bảo Bảo, thì Diệp Ly liền cảm thấy Mặc Tiểu Bảo chắc chắn sẽ là một người anh tốt.
Trò chuyện với Thanh Vân tiên sinh một lát, Diệp Ly và Mặc Tu Nghiêu liền cùng Nhậm Kỳ Ninh đi ra. Cũng không biết Thanh Vân tiên sinh đã nói câu nào gây xúc động cho Nhậm Kỳ Ninh, mà lúc ra cửa, sắc mặt của hắn còn hơi trắng bệch. Mặc Tu Nghiêu và Diệp Ly cũng chỉ làm như không phát hiện, liền sai người đưa đoàn người Nhậm Kỳ Ninh về dịch quán nghỉ ngơi rồi thôi.
Trở lại chủ viện, tới gần phòng ngủ, có một phòng dành riêng cho trẻ con, giữa cái nôi rộng rãi, có hai cái bánh bao nhỏ đang nằm song song. Bảo Bảo vừa mới đầy tháng đã nẩy nở trắng trẻo, đáng yêu, bộ dáng xinh xắn, nhỏ nhắn lại khiến cho người ta hận không được cắn một cái. Ba cái bánh bao lớn đang khom người đứng xung quanh, đôi mắt đầy tò mò nhìn hai tiểu bảo bảo đáng yêu. Hai tiểu bảo bảo lại ngoan ngoãn một cách thần kỳ, hiếm khi không ngủ, mà lại mở to một đôi mắt nhỏ đen láy, chứ không khóc ầm ĩ.
“Muội muội. . . Muội muội nhanh lớn lên đi, ca ca dẫn muội đi ra ngoài chơi. . .” Mặc Tiểu Bảo vịn thành nôi nhìn tiểu bảo bối trong tã lót màu đỏ, nhẹ giọng nói, lại nhìn qua tiểu đệ đệ trong tã lót màu vàng, nói: “Đệ đệ cũng phải mau mau lớn lên, ca ca dạy võ công cho đệ, chúng ta cùng nhau bảo vệ muội muội…”
“Còn có ca! Còn có ca!” Bánh bao nhỏ Lãnh Quân Hàm giơ bàn tay bé nhỏ lên, nói: “Ca cũng muốn bảo vệ muội muội. Quân Hàm thích muội muội!”
Ngay lập tức, vẻ mặt luôn vô cùng hiền lành với Lãnh tiểu ngốc gần đây của Mặc Tiểu Bảo liền trở nên hung ác, “Lãnh tiểu ngốc, đệ dám dính tiện nghi của muội muội huynh sao? Muội muội là của huynh, không cho đệ si tâm vọng tưởng!” Mặc Tiểu Bảo mới bảy tuổi, nhưng khối lượng thành ngữ cũng đã vô cùng phong phú rồi. Lãnh tiểu ngốc kiêu ngạo quay đầu, “Hừ! Đệ liền cứ thích tiểu muội muội đó!” Tiểu muội muội non mềm, mũm mĩm, rất muốn cắn một cái…
“Lau nước miếng đi, đừng để dính lên người muội muội. Thật bẩn.” Từ Tri Duệ nhìn Lãnh tiểu ngốc đầy ghét bỏ, lạnh lùng, nghiêm túc giống hệt cha của bé. Có điều, bé cũng rất muốn cầm nắm tiểu muội muội và tiểu đệ đệ nha!
Mặc Tiểu Bảo xoay người lại, hai tay chống nạnh, nhìn hai đứa bạn nhỏ trước mắt chằm chằm, hết sức nghiêm túc, nghiêm mặt nói: “Các đệ đều không được phép đánh chủ ý lên muội muội của huynh, sau này, ai dám đánh chủ ý lên muội muội, thì các đệ phải cùng huynh đánh chết hắn ta!” Hai cái bánh bao nhỏ liếc nhau, kiên định gật đầu nói với Mặc Tiểu Bảo: “Đúng vậy, ai dám đánh chủ ý lên muội muội, phải đánh hắn ta!” Đồng thời quăng cho đối phương một ánh mắt đầy địch ý. Tiểu muội muội non mềm, mũm mĩm là của ta đó!
Ngoài cửa, Diệp Ly nghe ba cái bánh bao nhỏ nói chuyện, không khỏi dựa vào người Mặc Tu Nghiêu mà cười khẽ ra tiếng. Mặc Tu Nghiêu dùng một tay đỡ Diệp Ly, nhưng trên khuôn mặt tuấn mỹ lại là một mảnh tối tăm bực bội. Tên ngu ngốc Mặc Tiểu Bảo này, thật sự là dạy dỗ nó nhiều năm như vậy cũng đều vô ích rồi. Kẻ đánh chủ ý lên em gái của nó đầu tiên, rõ ràng chính là tên đang đứng trước mặt nó kìa!
Hai người bước vào trong phòng, Diệp Ly nén cười hỏi: “Tiểu Bảo, Tri Duệ, Quân Hàm, đang làm gì đó?”
Thấy cha mẹ đã trở về, Mặc Tiểu Bảo sung sướng chạy ra đón, vẫn không quên khoe thành tích, “Mẹ, con đang bảo vệ đệ đệ và muội muội.”
Mặc Tu Nghiêu đi qua ôm tiểu bảo bảo ở giữa nôi lên, vẫy lui bà vú đang canh chừng ở bên cạnh, rồi cúi đầu nhìn tiểu bảo bảo trong lòng, đáy mắt lại càng dịu dàng, trìu mến vô cùng, “Tiểu Quận chúa của Bản vương đã thức dậy rồi, lại không có khóc. . . Thật ngoan. Không giống như anh của con, khi còn bé cứ khóc suốt ngày. Suýt chút nữa Phụ vương đã cho rằng anh của con không biết cái gì, chỉ biết khóc thôi đó.” Bị Phụ vương nhà mình nói xấu trước mặt em gái, Mặc Tiểu Bảo phẫn hận bất bình trừng mắt nhìn Mặc Tu Nghiêu. Mặc Tu Nghiêu khinh thường vứt cho nó một ánh mắt khiêu khích, ôm Tiểu Quận chúa non mềm, mũm mĩm cao hơn một chút, khiến cho Mặc Tiểu Bảo có duỗi dài cả cổ cũng nhìn không tới được một chút.
Sau này con nhất định sẽ cao lớn hơn Phụ vương! Mặc Tiểu Bảo buồn bực lại phẫn nộ, thầm thề trong lòng.
Diệp Ly mỉm cười sờ sờ cái đầu nhỏ của con trai, ngay lập tức, Mặc Tiểu Bảo ấm ức cầm lấy vạt áo của mẹ, “Mẹ, phụ vương ức hiếp Tiểu Bảo…” Diệp Ly cười cười bắn một cái nhẹ lên trán nó, cười nói: “Mấy ngày nay con vẫn luôn canh ở trong này xem muội muội, không cần học bài sao?” Mặc Tiểu Bảo sờ sờ cái ót nhỏ, “Ông cố nói mấy ngày nay không giảng bài…”
“Ông cố lớn tuổi, bây giờ cũng bận nhiều chuyện nên mới không giảng bài. Nhưng các con lại không học bài sao? Đã mấy ngày không tập viết, không đọc sách rồi hả?” Cúi đầu nhìn con trai, Diệp Ly cười mà giống như không phải cười, hỏi.
“Ba ngày…” Mặc Tiểu Bảo tự biết đuối lý, cúi đầu xuống, nhỏ giọng trả lời, “Mẹ, con sai rồi. . .”
“Biết rõ sai rồi là tốt rồi, học tập thì phải kiên trì bền bỉ, có biết không?”
“Con đã biết, con liền đi bổ sung mấy ngày nay đây.” Mặc Tiểu Bảo gật đầu liên tục nói. Lúc này Diệp Ly mới cúi người hôn lên trán con trai một cái, rồi cười nói: “Đây mới là bé ngoan, ăn trưa xong rồi hãy làm, cũng không thể quá mệt mỏi. Làm hễ làm việc gì thì cũng phải có mức độ, có biết không?”
“Vâng, con đã biết. Buổi tối, con lại đến xem các em.” Mặc Tiểu Bảo gật đầu liên tiếp, rồi dắt Từ Tri Duệ và Lãnh Quân Hàm ra khỏi cửa. Nhìn ba đứa bé rời đi đầy lưu luyến, Diệp Ly không khỏi cười khẽ một tiếng, đi qua cúi người ôm tiểu bảo bảo ở trong nôi lên, đôi mắt của tiểu gia hỏa giống như một viên bi, nhìn thấy Diệp Ly thì liền cất tiếng cười khanh khách. Nhìn thấy bộ dáng ngoan ngoãn, đáng yêu như thế của con trai, nụ cười vui vẻ trên mặt Diệp Ly cũng càng tăng thêm sự dịu dàng. Mặc Tu Nghiêu đang ôm Tiểu Quận chúa liếc nhìn qua bên này, ánh mắt dừng lại trên người đứa con trai đang cười khanh khách không ngừng trong tay Diệp Ly, đôi mắt tuấn mỹ nhíu lại, “A Ly, nàng đến ôm Tiểu Quận chúa đi, để tiểu tử này cho ta ôm.”
Diệp Ly hơi mờ mịt khó hiểu mà trao đổi bánh bao nhỏ với hắn, người nào ôm đứa nào có khác nhau sao? Hơn nữa, không phải gần đây Mặc Tu Nghiêu thích ôm con gái sao?
“Oa oa…” Tiểu gia hỏa vừa đến trong tay Mặc Tu Nghiêu, thì ngay lập tức liền oa oa khóc lớn lên không nể tình chút nào. Dường như bị tiếng khóc của nó ảnh hưởng, Tiểu Quận chúa trong lòng Diệp Ly cũng nức nở nghẹn ngào khóc lên. Ngay lập tức, sắc mặt Mặc Tu Nghiêu liền trầm xuống, tối tăm phiền muộn nhìn tiểu bảo bảo nằm trong lòng chằm chằm, “Câm miệng!”
“Oa oa!” Tiểu bảo bảo.
“Hu hu. . .” Tiểu Quận chúa.
“Câm miệng!”
“Oa oa!”
Đang ôm Tiểu Quận chúa nhẹ giọng dỗ, vẻ mặt Diệp Ly hắc tuyến, không biết làm sao, hai người bên cạnh này thật sự quá ồn, nên Tiểu Quận chúa luôn ngoan ngoãn gần đây có dỗ như thế nào thì cũng nín khóc. Tức giận ôm tiểu bảo bảo từ trong lòng Mặc Tu Nghiêu qua, lại đưa Tiểu Quận chúa tới. Lúc này, Diệp Ly mới chuyên tâm dỗ tiểu bảo bảo, “Bảo bối, ngoan, Phụ vương hư, chúng ta không để ý tới Phụ vương. . . Ngoan, không khóc…”
Nam nhân đang ôm con gái ngồi ở bên cạnh liền đen mặt, “A Ly…”
Diệp Ly tức giận trừng mắt liếc hắn một cái, “Con còn nhỏ, có biết gì đâu, chàng còn la con, dọa con sợ thì sao đây?”
Mặc Tu Nghiêu tức giận liếc qua cái bánh bao nhỏ đang chiếm cứ ôm ấp của vợ hắn, trong lòng oán thầm: Nhìn tư thế này, rõ ràng là đang tranh cao thấp với hắn, có chỗ nào bị dọa chứ? Tiểu quỷ này thật sự đáng ghét, vì sao A Ly không phải là sinh ra hai Tiểu Quận chúa đây? Nhìn Tiểu Quận chúa bảo bối của hắn xem, ngoan ngoãn biết bao nhiêu.
“A Ly, tên của Bảo Bảo, Thanh Vân tiên sinh đã chọn xong chưa?” Mặc Tu Nghiêu vừa nhìn Tiểu Quận chúa trong lòng, vừa nói. Tiểu Quận chúa càng lớn càng vô cùng xinh xắn, đáng yêu, mặc dù mới hơn một tháng, nhưng cũng đã nhìn ra được bộ dáng vô cùng tương tự Diệp Ly, mà ngay cả tất cả mọi người trong Từ gia cũng đều nói giống A Ly khi còn bé như đúc, quan trọng nhất là, ánh mắt của Tiểu Quận chúa lại rất giống hắn. Quả nhiên là con gái bảo bối của hắn, bộ dáng này thật sự là rất tốt, vừa nhìn liền biết đây là bảo bối của hắn và A Ly rồi. Nhưng cái tiểu tử thúi kia! Mặc Tu Nghiêu liếc qua đứa con trai trong tay Diệp Ly. Tại sao tiểu tử này lại giống Từ Thanh Trần? Mặc dù nói cháu ngoại giống cậu nhiều hơn, nhưng rõ ràng Từ Thanh Trần là cậu họ mà?
Kỳ thật, đây tuyệt đối là do Mặc Tu Nghiêu suy nghĩ quá nhiều. Tiểu bảo bảo không phải giống Từ Thanh Trần, mà là giống Từ phu nhân – người mẹ đã qua đời của Diệp Ly. Năm xưa, Từ phu nhân chính là mỹ nhân số một số hai của Từ gia, lại là cô cô ruột của Từ Thanh Trần. Nếu nhìn kỹ thì tất nhiên cũng có mấy phần tương tự Từ Thanh Trần. Bánh bao nhỏ giống Từ phu nhân, nên bởi vậy cũng có mấy phần tương tự Từ Thanh Trần.
“Còn chưa đâu, ông ngoại nói muốn suy nghĩ cẩn thận. Chúng ta có thể đặt nhũ danh trước.” Kỳ thật, tên của tiểu bảo bảo, thì đặt trước một tuổi cũng đều không tính là trễ. Chỉ có điều, không có tên, luôn kêu Bảo Bảo, Bảo Bảo thì sẽ rất bất tiện, đặc biệt là trong trường hợp có hai đứa như hiện tại. Mặc Tu Nghiêu cũng hiểu được phải suy nghĩ thật kỹ, đặc biệt là Tiểu Quận chúa của hắn. Vốn còn muốn tự mình đặt, nhưng sau khi một danh sách tên thật dài đều bị mình loại hết, thì lần đầu tiên trong đời, Định Vương gia sinh ra sự hoài nghi về học thức của chính mình. Chẳng lẽ ngay cả đặt một cái tên thật hay cho bảo bối, mà hắn cũng không nghĩ ra được sao?
“Vậy cứ đặt nhũ danh trước đi. Tên gì đây. . .” Mặc Tu Nghiêu nghiêng đầu nhìn tiểu tử đang nằm trong Diệp Ly, vừa cầm đầu ngón tay của Diệp Ly, vừa cười ngây ngô, cười đầy xấu xa, “Vậy liền dựa theo Mặc Tiểu Bảo để đặt đi, liền kêu. . . Mặc Tiểu Bối?”
Diệp Ly đã có thể tưởng tượng ra được ánh mắt oán niệm của Bảo Bảo khi trưởng thành trong tương lai, tức giận liếc trắng mắt nhìn hắn, nói: “Chàng nói là tên con gái sao?” Mặc Tiểu Bảo thì cũng chấp nhận được, miễn cưỡng còn có thể xem là tên con trai. Nếu thật sự gọi Tiểu Bối, thì sau này con trai còn có thể không khóc đến chết sao? Mặc Tu Nghiêu lắc đầu, “Như vậy sao được, nhũ danh của Tiểu Quận chúa thì ta đã nghĩ kỹ rồi. Liền kêu Tiểu Tâm nhi, là con ngoan bảo bối tâm can của ta và A Ly nha, như vậy không phải đã vừa tròn rồi sao?”
“Chàng xác định cái tên này hay hơn Tiểu Bối sao?” Nàng có nên cảm ơn vì hắn không đặt là Tiểu Tâm Can không?
“Tiểu Tâm Nhi rất hay mà, A Ly thấy sao? Mặc Tiểu Bối, Tiểu Tâm nhi…”
Diệp Ly im lặng nhìn trời, nhìn vẻ mặt sung sướng khi ôm Tiểu Quận chúa của Mặc Tu Nghiêu, thì không khỏi mềm lòng. Tiểu Tâm nhi thì Tiểu Tâm nhi đi, có điều. . . “Không có Mặc Tiểu Bối, nhũ danh của đệ đệ là Lân nhi.” Lúc nên kiên trì thì nhất định phải kiên trì, nàng cũng không muốn trong tương lai, con trai phải tự ti vì một cái nhũ danh. Mặc Tu Nghiêu không cam lòng nhìn qua Lân nhi suýt chút nữa bị gọi là Mặc Tiểu Bối, lại nhìn vẻ mặt kiên quyết của Diệp Ly, thì đành phải thôi, “Bảo bối Tiểu Tâm nhi ngoan, Phụ vương thương con nhất.”
Diệp Ly bất đắc dĩ nhìn nam nhân đột nhiên trở nên ngây thơ, trọng nữ khinh nam như vậy thật sự không sao chứ?
Nhiều năm sau, khi Nhị công tử Mặc gia đã danh chấn thiên hạ, từng nói với thân tín nhất của mình rằng, người mà cả cuộc đời này hắn kính yêu nhất, tôn kính nhất, cảm kích nhất chính là mẹ của hắn. Không phải vì mẹ đã sinh ra hắn, cũng không phải vì mẹ đã yêu thương, dạy dỗ hắn, mà là vì mẹ đã kiên định cứu vớt tên của hắn, khiến cho hắn không đến nỗi phải luân lạc vào hoàn cảnh bi kịch như Đại ca. Chỉ cần tưởng tượng đến, khi mình đang đứng giữa vạn người hoành đao lập mã ( tư thế anh hùng khí phách cưỡi ngựa tung hoành trên sa trường, tay cầm đao can đảm ngăn trở đường đi của địch) để tiếp nhận mọi người triều bái, đột nhiên lại có người quen quát lên: “Mặc Tiểu Bối! Mỗ mỗ bảo ngươi…” Đây là thảm kịch khiến cho người ta sụp đổ cỡ nào!
Đương nhiên, lúc này còn chưa biết cái gì, Mặc Nhị công tử sẽ không biết bé đã lướt qua vận mệnh mạo hiểm và bi thúc cỡ nào, cho nên, bé chỉ nằm cười sung sướng trong lòng mẹ. Dường như Tiểu Quận chúa Tâm nhi cũng cảm nhận được sự vui mừng của em trai, nên cũng cười theo. Diệp Ly mỉm cười nhìn tiểu bảo bối đáng yêu đang tươi cười trong lòng hai người, sự vui vẻ trên mặt cũng càng nhiều hơn. Mặc Tu Nghiêu nhìn vợ, lại nhìn nhìn Tiểu Quận chúa trong lòng, chỉ đành phải yên lặng mà tha thứ dễ dàng cho sự thật tên tiểu hỗn đản không răng đang chiếm cứ vòng ôm của vợ yêu của mình kia.
Mỗi người ôm một tiểu bảo bảo ngồi xuống, vô luận có bận rộn đến thế nào, thì mỗi ngày, Diệp Ly vẫn luôn lôi kéo Mặc Tu Nghiêu cùng đi ôm tiểu bảo bảo để chơi đùa với chúng. Điều này thật sự là rút kinh nghiệm từ bài học Mặc Tiểu Bảo và cha nó như kẻ thù trời sinh, Diệp Ly kiên quyết cho rằng điều này tuyệt đối là do khi Mặc Tiểu Bảo còn bé, bọn họ ở chung với nhau quá ít.
“Tu Nghiêu, chàng thấy Vương hậu Hách Lan thế nào?” Diệp Ly vừa dùng một tay chơi đùa với Tiểu Lân, vừa nói.
Mặc Tu Nghiêu suy nghĩ một chút, nhíu mày nói: “Nhìn bề ngoài thì cũng cũng không tệ lắm, cô gái Bắc Cảnh có thể kiêu ngạo, nhưng vẫn hiểu được đúng mực như thế, thì ngược lại rất hiếm thấy. A Ly thích nàng ấy sao?”
Diệp Ly cười nói: “Ta cảm thấy. . . Vương hậu Hách Lan này rất không tầm thường. Ngược lại, hình như tình cảm của nàng ấy và Nhậm Kỳ Ninh không đúng lắm.”
“Vương hậu Hách Lan là em họ ruột của vợ trước của Nhậm Kỳ Ninh. Từ sau khi Tiền Vương hậu chết, tranh chấp về chuyện chọn người làm Vương hậu của Nhậm Kỳ Ninh trong nội bộ Bắc Cảnh vẫn không ngừng. Bên phía tâm phúc của Lâm thị thì tất nhiên là hy vọng Nhậm Kỳ Ninh có thể lập một cô gái Trung Nguyên làm Vương hậu, nhưng người Bắc Cảnh thì cho dù không có tâm nhãn, nhưng chuyện liên quan đến truyền thừa thì sao có thể nhả ra đơn giản được? Nên tất nhiên sẽ không đồng ý. Cuối cùng có lẽ vẫn là bên phía Bắc Cảnh chiếm được thế thượng phong, nên mới phải cưới Hách Lan làm hậu. Như vậy thì tình cảm có thể tốt mới kỳ quái đó.”
Diệp Ly vuốt vuốt mi tâm, nói: “Cho dù như thế, thì Nhậm Kỳ Ninh cũng làm quá mức một chút.” Đi sang nước khác, nếu không mang Vương hậu theo thì còn nói được, nhưng đã mang theo Vương Hậu đi cùng mà còn mang theo một Trắc phi nữa, thì rõ ràng là đã không cho Vương hậu mặt mũi rồi. “Cho dù chàng không ra tay với Tiền Vương hậu, thì chỉ sợ, không được tới vài năm, chính Nhậm Kỳ Ninh cũng sẽ ra tay thôi. Như vậy, có tính là chàng đã giải quyết một cái phiền phức giúp hắn ta không?”
Mặc Tu Nghiêu lơ đễnh, mỉm cười nói: “Không phải bây giờ hắn ta đã lại có phiền phức mới sao? Hơn nữa. . . Cảm giác của A Ly không sai. Vương hậu Hách Lan này, chỉ sợ còn lợi hại hơn Tiền Vương hậu một chút.” Vốn Tiền Vương hậu công chúa của bộ lạc lớn nhất của Bắc Cảnh, tuy là cô gái nói man di, nhưng thủ đoạn cũng bất phàm, lại rất có uy vọng trong các thần tử Bắc Cảnh. Nhưng chính là như vậy, nên mới khiến cho tình cảm vợ chồng vốn hòa thuận dần dần đã thay đổi theo thời gian. Mà vị này bây giờ, nhìn bề ngoài như kiêu ngạo, tùy ý, không có tâm nhãn gì, nhưng Mặc Tu Nghiêu là ai, nếu muốn giả heo ăn hổ, trên đời này không có ai lợi hại hơn hắn, “Nhậm Kỳ Ninh cho rằng hắn ta là ai, lợi dụng người Bắc Cảnh xong liền muốn vung tay ném đi, Bản vương chỉ sợ trong tương lai, đuôi to của hắn ta khó vẫy, mà ngược lại, lại tự ăn ác quả (tự làm chuyện xấu, lại tự chuốc lấy chính hậu quả xấu của việc đó).”
Diệp Ly không khỏi cười cười, “Nếu nói như vậy, thì xem ra cảm giác của ta không sai. Lúc nãy, hình như Vương hậu Hách Lan đang lấy lòng chúng ta thì phải?”
Mặc Tu Nghiêu nói: “A Ly không cần để ý quá mức, thích thì cứ xem nàng ấy như tương giao cũng không sao. Không thích thì không cần để ý tới. Muốn thu thập Nhậm Kỳ Ninh, Bản vương có rất nhiều biện pháp.”
Diệp Ly mỉm cười nói: “Không sao, ta cũng thấy Vương hậu Hách Lan này rất thú vị. Không bằng hai ngày nữa mời nàng ấy đến Vương phủ cùng uống chén trà tâm sự với nhau đi.” Mặc Tu Nghiêu cũng không phản đối đề nghị của Diệp Ly, “A Ly cứ nhìn xem rồi làm là được.”
Diệp Ly cúi đầu xuống mỉm cười chơi đùa với tiểu bảo bảo, Nhậm Kỳ Ninh quá đắc ý đến nỗi quên hình luôn rồi. Không biết đến ngày nào đó bị người bên cạnh mình đâm cho một đao, thì hắn ta sẽ có vẻ mặt gì đây?